jen 

TẠP GHI 5

1 2 3 4 5 6 7

Tản Văn
Không Cần
Thứ Sáu



Viết Mướn

Kinh Nghiệm Cửa Tùng
Tra Tấn Bằng Uỷ Nhiệm Thư
Thời Không Mặt
Ông anh HC
Tuổi Bụi
Một linh hồn lưu vong
Tán nhảm về thơ
Viên gạch của Bác Hồ
Viết Báo Ngoại ở Sgn
Đốt Đuốc Chơi Đêm
Dấu Nước
War_Name
Ru Mãi Ngàn Năm
Ẩn hả, Nhớ chứ!
Đồng Nghiệp Thời Chiến
Thương Em từ thuở
Chính Trị và
Văn Chương
Koestler
Dear Henry
Hitler mua dân Đức
Nhật Ký Thời Chiến
Dấu Chân Của Một Cái Bóng
Thiên tài bịp
Cô độc như Celan
Ba cung nức nở
Thê Lương
EVan
Con Bọ của K và VN
Chi Tiết
Phượng
  Nên em buồn
như mây chiều trôi

Ngày mai đi
nhận xác chồng

Fake
Hỏi Nát Lương Tâm
Di Chúc Kafka
Lưu Vong và Ngôn Ngữ
Người Tình Văn Cao









 

Thời Không Mặt


The human face disappeared and also its divine image. In the classical world a slave was called aprosopos, 'faceless'; litteraly, one who cannot to be seen. The Bolsheviks gloried in facelessness.
[Mặt người biến mất và hình ảnh thánh thiện của nó cũng mất theo. Cổ xưa, kẻ nô lệ bị gọi là aprosopos, 'không mặt'; kẻ không thể bị nhìn thấy. Người CS hãnh diện trong không mặt.]

Nói cho cùng, đó là thời không mặt. Như một hình ảnh khủng khiếp của Anna Akhmatova, về Cách Mạng:
As though, in night's terrible mirror
Man, raving, denied his image
And tried to disappear
[Như thể, trong tấm gương kinh hoàng của đêm đen
Con người, rồ dại, chối bỏ hình ảnh của mình
Và ráng sức biến mất]
D.M. Thomas: Alexander Solzhenitsyn, Một thế kỷ ở trong ta.

Gấu tui cứ băn khoăn hoài, tại sao tội ác thì có, mà không có thủ phạm?
Cho tới khi được đọc những dòng trên.

Từ đó, tôi "hiểu" Văn Cao, khi ông nhất định "có mặt".
"Hồi nhận viết Tiến Quân Ca, tôi không hề chuẩn bị trước để làm một bài hát, mà một đặc nhiệm nguy hiểm của đội biệt động. Tôi là đội viên biệt động vũ trang. Nhiệm vụ của tôi là trong một đêm, cầm một khẩu súng, vào một thành phố, để giết một người..."
Mùa Thu, Những Di Dân

Nhưng cũng có thể hiểu câu nói của ông, qua câu của Walter Benjamin: Ở nền của một tác phẩm lớn, là một đống man rợ. Theo nghĩa, ông có thể ôm lấy tất cả niềm vinh quang, là tác giả bài hát của cả nước,["Bài Tiến Quân Ca đã là của dân tộc Việt Nam độc lập kể từ ngày hôm đó"], nhưng ông chỉ cho thấy, ở dưới nền của nó, là cả một đống man rợ: tôi đã là một con mồi, một con thú, bị đẩy đến đường cùng, khi viết nó, trong bài tự thú
"Tại sao tôi viết TQC"