|
Arthur Koestler và cú điểm
trúng tử huyệt của đế quốc Cộng Sản.
Bóng Đêm Giữa
Ban Ngày.
Coetzee, trong
bài viết về Joseph Brodsky, đã nhắc tới một nhận định của nhà thơ Olga
Sedakova, theo đó, thành tựu lớn lao nhất của Brodsky, là đã "đặt một
cái dấu chấm hết ở cuối trào lưu văn học Xô Viết."
Ông làm được vậy, theo Coetzee, là do, đã lấy lại cho văn học Nga cái
chất quí hiếm mà nền kỹ nghệ văn hóa Xô Viết, nhân danh chủ nghĩa lạc
quan, đã vứt vào
thùng rác: Thân
phận bi đát được làm người, hay, cảm nhận bi đát về đời sống, a tragic
perception of life.
Nếu Brodsky là người đặt dấu chấm hết, Koestler là người dóng tiếng
chuông báo tử đầu tiên cho đế quốc Cộng Sản, với Bóng Đêm Giữa Ban Ngày
[1940], như David Cesarani, trong Athur
Koestler: The Homeless Mind, viết: "Hiệp cuối của đế quốc Xô
viết, xẩy ra vào năm 1989-1990, đã bắt
đầu cùng với sự xb của cuốn "Đêm hay
Ngày" [Darkness at Noon, 1940. [The final rout of the Soviet
imperium in 1989-1990 began with the publication of Darkness at Noon.]
Đêm hay Ngày
là
tên bản tiếng Việt đầu
tiên của nó, do Phòng Thông Tin Huê Kỳ ấn hành, thời điểm 1954, cùng
với vụ di cư của đồng bào miền Bắc.
Đọc Đêm hay Ngày, ngay những ngày
đầu vô Nam, Gấu chỉ còn giữ được một hình ảnh của nó. Đó là khi
Rubachov bị đồng chí tống vô tù, trong phòng giam, nghĩ tới những cú
tra tấn sắp sửa, anh "VC" nhiều tuổi Đảng hơn cả Đảng bèn dí cái đầu
điếu thuốc đang cháy bỏng vô lòng bàn tay. Đang say sưa lịm người với
thú đau
thương, giật mình ngó lên, chàng thấy tên lính gác đang đăm đăm nhìn
bằng con mắt cú vọ, qua lỗ đầu ruồi (?), ở cửa phòng giam. Tên gác bèn
nhếch mép cười
khinh bỉ, đóng sập đầu ruồi, và bỏ đi.
Milosz, trong cuốn sách ABC của
ông, dưới "đầu vào" [entry] Koestler, đã nhắc tới nhà thơ Aleksander Wat,
và cuộc trò chuyện của Wat với một tay cựu Bôn-sê-vích, the old
Bolshevik Steklov, liền trước khi xẩy ra cái chết của
tay cựu đảng viên đáng kính này, trong nhà tù Satarov.
Theo Steklov, những tay như Rubachov thú
tội, ngay cả những tội mà họ không hề phạm, không phải do tra tấn, mà
là do quá tởm quá khứ đầy ứ những tội ác của họ. Và cái chuyện tự làm
nhục chính họ, một lần nữa, chẳng tốn kém gì, và tra tấn là không cần
thiết.
[According to Steklov, they confessed out of disgust at their own past:
they each had so many crimes on their account, that it cost them
nothing to demean themselves once more and torture was not necessary].
Quanh ông Kiệt có rất nhiều thông tin “tiêu cực”. Lá
thư mười năm trước của ông gửi đến trung ương đảng đã là “chim mồi”,
khiến nhiều nhân sĩ bị bắt. Vợ ông là trùm buôn lậu. Con ông sở hữu
những cơ sở kinh tế “hoành tráng” nhất nước hiện nay. Những tài khoản
bí mật ở ngân hàng nước ngoài, v.v
[Trích bài viết của Hoằng Danh, trên
talawas]
Gấu tui
sợ rằng, trường hợp "Thư Gửi Đảng" của mấy anh già sắp xuống
lỗ cũng là cùng lý do như trên.
"Đằng sau sự bệnh hoạn của tôi, là
con quỷ CS chủ nghĩa",
Wat đã từng tuyên bố với Milosz. Nhà phê bình Stanislaw
Baranczak nhìn ở ông như sự nhập thân hiện đại của Job, "không phải bởi
vì ông đau khổ hơn hàng triệu nạn nhân khác, nhưng bởi vì ông khăng
khăng tìm cho ra nguồn cơn nỗi đau của mình". Như nhận ra, bằng tính
cách tiên tri, chức năng thi ca của ông, trong "Thế kỷ của tôi", Wat giải thích,
"làm một thi sĩ không có nghĩa là viết nên những câu thơ, mà là một
cách thế đặc thù "kinh nghiệm toàn-kinh nghiệm", trong đó bao gồm những
việc làm của lịch sử... "
"Chính trị",
ông than thở, "là số mệnh của chúng ta. Trong cơn bão tố chính trị,
chúng ta trú ẩn ở mắt bão, trên chiếc thuyền mỏng manh là thi ca...".
Nghi
Lễ Trừ Tà Của Thế Kỷ
"Trong
thơ miền Nam vào thời kỳ sau 1954 đã xuất hiện một nhân tố hoàn toàn
mới, nhân tố đó là lịch sử."
Tô Thuỳ Yên,
trả lời Phan Nhiên Hạo, trên talawas
|
|