|
1.5.2013
Thơ Tháng Tư
tháng tư. viết.
bài tình yêu
kể. về những
giọt nước. mắt là một
điều. hạnh
phúc. những cái rất. cũ
luôn mang
hơi. hướm của ngày. mai
đôi mắt.
phía sau lưng người. đi xa
môi. hôn là
lời. từ biệt
sóng sánh
nào. trên. vực nỗi nhớ
những ký. ức
cũ tràn. vỡ. từng
miền. da thịt
rung. theo nhịp. thở
có khi. chia
xa. không
phải là. điều
dễ hiểu
ấp. ủ dậy
men. trong mơ
ngày. dậy
thì trong buồng. ngực
thì thầm giọng.
lạc tìm chốn. ảo
khóc.
nhau ấm. trong
giả thuyết.
dĩ vãng mềm. đôi
tay. em ngày
vòng tròn. cạn. mắt
tìm. tên ai.
trong những ngôi sao. vỡ
nhẩm vội điều.
ước cùng cánh hoa. rơi
và. ngày mai
vòng tay. cũ đôi môi. cũ
giọng nói.
cũ tên gọi. có trở về
hay. chỉ là
cổ. tích trong kho
tàng tình
yêu
một. ngày
tháng. tư ở. kennedy center
kennedy
center. ngồi. xệp xuống. viết vội bài. thơ
thứ hai.
tháng tư. ngày 15
áo. vest mũ.
giày. cẩn thận
40% có thể.
mưa. hôm nay dự báo. thời tiết
kennedy
center. có những chiếc xe. bus. dài
có những học
sinh. nhỏ. khắp nơi
nhạc. thính
phòng. giai điệu. tháng tư ủng. nước
tiếng.
trumpet xô. đẩy nhau chật. ngực
*hỏi. đã
làm. gì cho. tổ quốc
để. tháng tư
vong. thân
kennedy
center. những khuôn mặt. ran rỡ
những ngón
tay. nhỏ đẩy. từng khuôn. nhạc
bay. lên dc.
nhà trắng. với kennedy một. thới
tháng. tư
mưa. vỡ
*đừng. hỏi.
đất nước đã. làm. gì
tháng. tư mạng.
nhện
bụi. quá khứ
mờ. đến hôm. qua. cùng mùi. bom đạn
mùi nghèo.
đói
kennedy
center. ngồi. viết bài. thơ cho. em
tháng tư. vất
vả điệu. giao hưởng buồn. da diết
tiếng. cello
vọng. mù ngôi nhà. xơ. xác
đứa bé cười.
nghe hạnh phúc tràn. vai
tháng. tư
lúc nào cũng. đẫm. nước
dòng potomac
rên. xiết vùi. những cánh đào. rơi
kennedy
center. sao. bài thơ cho. em buồn. quá
bài. giao hưởng
nào. làm những cánh. đào tản. tơi
ở. kennedy
center. nghe. bomb nổ
boston. bao
nhiêu người thiệt. mạng
chiến tranh.
tháng tư. tiếng bomb nhạc. rền
kennedy
center. ngày thứ. hai
những. con
người cùng. thời gian đi. vào lịch. sử
tháng tư.
cùng lưu. vong cùng những. cánh anh đào
ở. lại
kennedy center
*"...ask not what your
country
can do for you, ask what you can do for your country” – jfk
Đài Sử
30.9.07
30.
4. 2013
Chánh Án
Nguyễn Trọng Nho và những băn khoăn về đất nước (1)
NTN bạn học Chất,
em TTT. Gấu gặp ông ở nhà bạn Chất. Đã từng nổi tiếng từ khi còn đi
học, 1
trong những ông Trùm, Tổng Hội Sinh Viên, cùng với Lê Hữu Bôi, ông này
bị VC làm
thịt trong vụ Mậu Thân.
Nghe bạn Chất kể, có lần tới nhà, vô phòng TTT,
thấy cuốn La Nausée, bèn hỏi muợn, ông anh nhà
thơ bật cười, “cậu” đọc gì thứ này?
Gấu khác, đếch hỏi, mà
chôm. Lần thấy cuốn Mác Xít, collection “que
sais-je”, mê
quá, chôm liền. Về đọc. Hóa ra ông anh mang từ Hà Nội vô, ghi chú tùm
lum, toàn
bằng tiếng Tây!
Hãi quá!
Cuốn Mác xít
vỡ lòng của Gấu.
Gấu cũng có
1 kỷ niệm về ông chánh án Mẽo gốc Mít. Lần qua Cali, gặp đúng dịp hô
hào thành
lập cây cầu nổi, 1 người trong ban tổ chức là bà con NDT. Bèn có 1 bàn
dành
riêng. Cũng là lần thi sĩ Nguyễn Tôn Nhan ghé Mẽo chơi, chuyến đi do
Khanh Râu bảo lãnh & đài thọ. Có cả VTD trong ban tổ chức. Thấy
Ngài Chánh Án, VTD bèn kéo Gấu
tới giới
thiệu.
Gấu Cà Chớn gặp bạn cũ,
mừng quá, la lớn, Nho, mày đó hả? Nhớ tao
không,
Trụ đây, bạn Chất, em TTT đây!
Ông Chánh Án
mặt lạnh như tiền, bỏ đi một nước!
Cũng 1 thứ cực
kỳ tinh anh Bắc Kít.
Role Model!
Và cái phần não bị thiến, thì được... bù vô, nhờ 30 ngàn đô Mẽo:
Ông Nho cho
biết khi được bổ nhiệm chức chánh án, ông chọn làm việc ở quận Cam, dù
nếu xin
làm chánh án ở Los Angeles lương sẽ cao hơn ở quận Cam $30,000 mỗi năm.
Ông xin
làm ở quận Cam vì “muốn gần gũi với cộng đồng” và nghĩ rằng sự có mặt
của ông
“sẽ có nhiều ý nghĩa hơn cho người Việt tị nạn”.
Bạn của băng
Cờ Lăng, thì cũng phải có tí mùi Cờ Lăng chứ?
Cũng là muốn gần gũi với cộng đồng!
Giá
mà Người vờ cái chi tiết 30 ngàn đô, thì óc lại đủ, đếch thiếu, hụt,
hay bị
thiến!
Mà làm sao mà vờ cho được cơ chứ?
Bất
giác lại nhớ BHD.
Em
lắc đầu nói, Gấu không làm được việc đó đâu.
Ấy là cái việc khệ nệ vác gạo đến nhà ông già vợ tương lai, mỗi lần Sài
Gòn rục
rịch đảo chánh!
[Đi xuống phố.
Về nhận mail của 1 độc giả, hỏi ngược lại Gấu, mi có chắc có cú 30 ngàn
đô
không? Hay cũng “ngụy tạo” như vụ đầu độc tù Phú Lợi?
Thua, không sao trả lời!
Tuy nhiên, xin thưa rằng, có hay không có cũng đếch được nói ra. Có,
càng đếch
được quyền khoe.
Càng khoe càng nhục.
NQT]
Vương Trùng
Dươmg & NQT
Note: Cái ngón tay của K. râu, đang đậy chai rượu, mới thấy thương làm
sao!
NTN đang lặng lẽ thưởng thức, rượu dành cho VIP (1)
Nhè ông chánh
án Mẽo mà mày tao chi tớ thì láo quá, thật!
Gấu còn 1 kỷ
niệm nữa, cũng dính tí tới Ngài Chánh Án mũi tẹt, cũng thú lắm. Cái này
là do bạn
Tín, Trần Trung Tín, trong Thất Hiển kể, và nó liên quan cục [le
bossu] Toán, của
Gấu.
Cái vụ Chánh
Án Mẽo gốc Mít, từ chối 30 ngàn, để được gần gụi cộng đồng, làm Gấu nhớ
đến
truyện Thi
Thành Hoàng mở ra bộ Liêu Trai:
Làm phúc mà tính toán thì đếch được
thưởng!
Nhưng chuyện Gấu gặp bạn cũ mừng quá bèn mày tao loạn cả lên, thì làm
Gấu lại nhớ lần
bỏ đất Bắc vô Nam, lúc nào cũng có trong đầu hình ảnh 1 thằng bạn thân
đi trước,
và nghĩ thầm tao mày mà gặp lại nhau chắc sướng điên lên được!
Gặp lại thực.
Tình cờ ở
ngoài đường.
Bạn giơ tay “hi” mà tiếng rồi dọt mất tiêu!
Cú diễn tập,
sửa soạn cho những cú bạn quí chơi Gấu sau này!
Chả là Gấu vô
trễ, đến trường trình diện; khi đó trường Nguyễn Trãi, Hà Nội di cư, bị
xoá sổ,
biến thành Hồ Ngọc Cẩn, hình như vậy. Gặp tay Tổng Giám Thị dã man, bắt
học lại
lớp cũ, tức Đệ Lục, thay vì cho lên lớp mới, lý do, mày vô trễ, khai
trường cả
mấy tháng rồi.
Do tiếc 1 năm học, Gấu nhảy ra trường tư, quen cả 1 băng, trong
có NKL. Nhưng giá mà được học HNC thì đã quen bạn Chất từ hồi đó rồi.
Phải đến
khi bạn Chất thi rớt phải ra trường tư học, rồi đậu Tú Tài I, lại được
vô Đệ Nhất
Chu Văn An, Gấu mới quen anh. Đám Nguyễn Trọng Nho, Nguyễn Văn Luận,
Nguyễn Quốc
Sủng, Phạm Năng Cẩn… là bạn Hồ Ngọc Cẩn của Chất.
Audrey
Hepburn
Thơ
Mỗi Ngày
A TALE
The poet
imitates the voices of birds
he cranes
his long neck
his
protruding Adam's apple
is like a
clumsy finger on a wing of melody
when singing
he deeply believes
that he
advances the sunrise
the warmth
of his song depends on this
as does the
purity of his high notes
the poet
imitates the sleep of stones
his head
withdrawn into his shoulders
he is like a
piece of sculpture
breathing
rarely and painfully
when asleep
he believes that he alone
will
penetrate the mystery of existence
and take
without the help of theologians
eternity
into his avid mouth
what would
the world be
were it not
filled with
the
incessant bustling of the poet
among the
birds and stones
Zbigniew
Herbert
Một câu chuyện
Thi sĩ bắt
chước tiếng chim
anh ta dướn
cái cổ dài
trái táo
Adam lồi hẳn lên
như 1 ngón
tay vụng về trên cánh giai điệu
khi hát, anh
thực tin
anh đi trước
mặt trời mọc
bài ca ấm áp
là nhờ vậy
cũng nhờ vậy,
sự tinh khiết của những nốt nhạc cao
thi sĩ bắt
chước giấc ngủ của những hòn đá
cái đầu của anh
ta tụt vô vai
trông anh chẳng
khác chi một mẩu điêu khắc
thở, hiếm
hoi và đau đớn làm sao
khi ngủ, anh
ta nghĩ chỉ mình anh ta
nhập vô được
sự bí mật của hiện hữu
và đợp được
vĩnh cửu vào trong
cái miệng thèm thuồng của mình
đếch cần sự
trợ giúp của mấy đấng thần học
thế giới sẽ
ra làm sao
nếu không được
làm đầy bằng những tiếng lèm bèm
không ngừng của thi sĩ Gấu Cà Chớn
giữa chim và
đá.
Tuyệt!
Gấu
có cuốn do Seamus Heany tuyển chọn, nhưng cuốn mới này đầy
đủ
hơn.
Sẽ từ từ giới thiệu độc giả Tin Văn.
Này,
nhìn này, bé
Rượu đỏ thì vô bằng miệng
Yêu, bằng mắt
Đó là tất cả chúng ta sẽ biết về sự thực ở đời
Trước khi chúng ta trở nên già và chết
Ta cầm ly rượu lên miệng
Nhìn bé, và thở dài đánh sượt 1 phát (1)
Tưởng
niệm 7 năm TTT mất
Chất bảo
Gấu, lần gặp ở San Jose:
Mấy con ngỗng có thiệt đấy. Hồi nhỏ tớ sợ chúng
lắm!
Anh cho biết thêm, những nhân vật trong BL, đa
số có thực. Tác giả cho nhân vật chính mượn cả cái tên của mình, nhưng
không biết, trong tiềm thức, ông nhận ra, Tâm, Bếp Lửa, Hà Nội là… một?
Trên
trang đầu bản thảo có đề câu của Rimbaud: Je
est un autre [Tôi là kẻ khác], nhưng khi đưa in tôi
đã xóa bỏ.
Tựa, lần in thứ
tư, ấn bản chung quyết.
Ghi
chú
trong ngày
You're a fake
Iran’s
multiplicity of messiahs
The
authorities think that too many people are claiming to be the Mahdi
EARLIER this
year Iran’s authorities arrested a score of men who, in separate
incidents,
claimed to be the Mahdi, a sacred figure of Shia Islam, who was
“hidden” by God
just over a millennium ago and will return some time to conquer evil on
earth.
A website based in Qom, Iran’s holiest city, deemed the men “deviants”,
“fortune-tellers” and “petty criminals”, who were exploiting credulous
Iranians
for alms during the Persian new-year holiday, which fell in mid-March.
Many of
the fake messiahs were picked up by security men in the courtyard to
the mosque
in Jamkaran, a village near Qom, whose reputation as the place of the
awaited
Mahdi’s advent has been popularised nationwide by President Mahmoud
Ahmadinejad. When he took office in 2005 he gave the mosque $10m.
Iran’s
economic doldrums may have helped to cause this surge in people
claiming to be mankind’s
saviour—and in women saying they were the Mahdi’s wife. “In an open
atmosphere
where people could criticise the government they would not believe
these
people,” says an ex-seminarian in Tehran, the capital, noting that most
Iranians still get all of their news from state television and
state-owned or
-sanctioned
newspapers.
Last year a
seminary expert, Mehdi Ghafari, said that more than 3,000 fake Mahdis
were in
prison. Mahdi-complexes are common, says a Tehran psychiatrist. “Every
month we
get someone coming in, convinced he is the Mahdi,” she says. “Once a
man was
saying such outrageous things and talking about himself in the third
person
that I couldn’t help laughing. He got angry and told me I had ‘bad
hijab’ and
was disrespecting the ‘Imam of Time’,” as the Mahdi is known.
The most
famous case was that of Ayatollah Boroujerdi, who was sentenced to 11
years in
prison in 2007 for—among other things—claiming he was the Mahdi. Like
many
influential “false” messiahs, he was forced to recant on state
television,
confessing that he had been against the Islamic Republic’s core tenets.
Mr
Ahmadinejad has called his administration “the government of the hidden
imam”.
Last month he told a batch of new Iranian ambassadors to consider
themselves
“envoys of the Mahdi”. After his first speech at the UN in 2005, a
video
circulated showing Mr Ahmadinejad telling a leading Iranian cleric that
world
leaders had been enchanted, during his oration, by a halo around his
head that
had been put there by the Mahdi himself.
Bài viết
này, thú thiệt. Một mũi tên bắn ba con chim.
Tặng “Bồ Nhí” đại gia mang túi Vuilton dởm.
Tặng Thiên Sứ Dởm của Sến Cô Nương, có thời Gấu lầm là... Nữ Bồ
Tát!
Và tặng me-xừ tác giả truyện ngắn Thiên Sứ, hay Tiên Tri (?), nổi tiếng
1 thời,
viết về Bác H, đã post trên Tin Văn mà không làm sao
kiếm ra!
Mặc cảm Bác
Hồ
[Mahdi-complexe]
Đầu năm nay, Cớm VC bắt cả 1
đống Mít, không phải phản động, ly khai,
diễn tiến hòa bình... khỉ mẹ gì, mà đều nhận, là....
Bác Hồ, hoặc Thiên Sứ của Sến, hoặc Bồ Nhí Đại Gia
đeoVuilton dởm mà cứ
nghĩ là thiệt!
Bài viết "top ten" TV,
liền mấy tháng vừa
qua, là về 1 đề tài thật phản khoa học:
Hannah
Arendt lên phim
Tình cờ vô
You Tube, gặp đúng ông bạn cũ, VHQ. (1) Người
phán, khi bị lũ Chống Cộng Điên Cuồng chụp mũ CS, làm CS nhục một, làm
Xịa nhục
muời.
Thấy mới upload 2011.
Vấn đề Việt Nam theo Gấu,
vượt quá cái lằn ranh Quốc
Cộng rồi, do cái tình cảnh nước Mít bây giờ quá tệ hại - bị đẩy tới
mấp mé bên
bờ tận thế, vậy mà vẫn không hay, chuyện gì đang xẩy ra - đúng
như
Hannah Arendt viết:
Thực
vậy, đây là nỗi khốn khó của thời đại chúng ta, mắc míu lung tung, đan
xen lạ
lùng giữa xấu và tốt, đến nỗi, nếu không có "bành trướng để bành
trướng"
của những tên đế quốc, thế giới chẳng bao giờ trở thành một; nếu không
có biện
pháp chính trị "quyền lực chỉ vì quyền lực" của đám tư sản, cái sức
mạnh
vô biên của con người chắc gì đã được khám phá; nếu không có thế giới
ảo vọng,
thiên đường mù của những phong trào toàn trị, qua đó, những bất định
thiết yếu
của thời đại chúng ta đã được bầy ra một cách thật rõ nét, như chưa
từng được bầy
ra như vậy, thì làm sao chúng ta [lại có cơ hội] bị đẩy tới mấp mé bên
bờ tận
thế, vậy mà vẫn không hay, chuyện gì đang xẩy ra?
Và nếu thực, là, trong những giai đoạn tối hậu của chủ nghĩa toàn trị,
một cái
ác triệt để xuất hiện, (triệt để bởi vì chúng không thể suy diễn ra, từ
những động
cơ có thể hiểu được, của con người), thì cũng thực, là, nếu không có
chủ nghĩa
toàn trị, chúng ta có thể chẳng bao giờ biết được bản chất thực sự cơ
bản, thực
sự cội rễ, của cái ác.
Chủ nghĩa bài Do Thái (không phải chỉ có sự hận thù người Do Thái không
thôi),
chủ nghĩa đế quốc (không chỉ là chinh phục), chủ nghĩa toàn trị (không
chỉ là độc
tài) – cái này tiếp theo cái khác, cái này bạo tàn hơn cái kia, tất cả
đã minh
chứng rằng, phẩm giá của con người đòi hỏi một sự đảm bảo mới, và sự
đảm bảo
mới mẻ này, chỉ có thể tìm thấy bằng một nguyên lý chính trị mới, bằng
một lề
luật mới trên trái đất này; sự hiệu lực của nó, lần này, phải được bao
gồm cho
toàn thể loài người, trong khi quyền năng của nó phải được hạn chế hết
sức
nghiêm ngặt, phải được bắt rễ, và được kiểm soát do những thực thể lãnh
thổ được
phân định mới mẻ lại.
Chúng ta không còn thể cho phép chúng ta giữ lại những cái gì tốt trong
quá khứ,
và đơn giản gọi đó là di sản của chúng ta, hay loại bỏ cái gì là xấu,
giản dị
coi đó là một gánh nặng chết tiệt mà tự thân chúng sẽ bị thời gian chôn
vùi trong
lãng quên. Cái mạch ngầm của lịch sử Tây phương sau cùng đã trồi lên
trên mặt đất,
và soán đoạt phẩm giá của truyền thống của chúng ta. Đây là thực tại
chúng ta sống
trong đó. Đây là lý do tại
sao mọi cố gắng chạy trốn cái u ám của hiện tại, bằng
hoài vọng một quá khứ vẫn còn trinh nguyên, hay bằng một sự lãng quên
có dự
tính về một tương lai tốt đẹp hơn: tất cả những cố gắng như vậy đều là
vô hiệu.
Arendt
Bà
viết, “nguy hiểm nhất của cái sự thấu hiểu lịch sử mới đây của riêng
chúng ta,
là khuynh hướng quá dễ dàng làm những tương tự [“The greatest danger
for proper
understanding of our recent history”, she wrote, “is the only too
comprehensible tendency of the historian to draw analogies”]. Cái luận
điểm
Hitler thì không giống nhưThành Cát Tư Hãn và không tệ hại như 1 tay
đại ác nào
đó thì hoàn toàn khác biệt. Như thế, hiểu
Lò Thiêu,
Lò Cải Tạo, không có nghĩa là "giải thích hiện tượng bằng những
tương tự... rằng sự va chạm thự tại và cú sốc kinh nghiệm không
còn nữa",
mà là, "ôm lấy gánh nặng thế kỷ đặt lên chúng ta"...
PXA
là Xịa đấy. Đâu có… nhục?
Ông
cố được nhục "mười", khi viết thư xin tiền đồng nghiệp Mẽo cũ,
là vì cũng
muốn bớt nhục "một", là VC nằm vùng.
Julian
Barnes: Một đời với sách
In From the Cold
Granta
24
Nghệ Thuật của Bóng Đen
Sài Gòn 66
16.4.2013
Thơ
Mỗi Ngày
A SMALL
HEART
To Jan Jozef
Szczepanski
the bullet I fired
during the great war
went around the globe
and hit me in the back
at the least suitable moment
when I was already sure
I had forgotten it all-
his transgressions and mine
after all I like anyone else
wanted to erase the memory
of countenances of hatred
history consoled me
-I was battling violence
but the Book told me
-I was battling Cain
so many patient years
so many years in vain
I washed soot blood
hurt in mercy's stream
so that noble beauty
the glory of existence
perhaps even the good
might have a home in me
after all I like anyone else
had a longing to return
to the bay of childhood
the country of innocence
the bullet I fired
from a low-caliber
gun
despite laws of gravity
went around the globe
and hit me in the back
if it wished to tell me
nobody gets anything –
for free
so now I sit in solitude
on a sawed-off tree trunk
in the exact center point
of the forgotten battle
gray spider I spin
bitter meditations
on memory too large
and a heart too small
Zbigniew
Herbert: The Collected Poems 1956-1998
Note: Bài
thơ này, gửi theo TTT, thì thật là tuyệt.
Thi sĩ đã từng làm thơ “tự trào”, chưa từng bắn 1 phát súng, trong cuộc
chiến vừa
qua.
Gấu có bắn rồi. Thời gian “quân sự hóa” học đường, phải lên bãi tập,
cầm khẩu
súng lóng ngóng chĩa về phía huấn luyện viên, anh ta hoảng quá, nằm bò
ra mặt
đất, hét lớn, thằng ngu kia, chĩa súng lên trời, đừng bao giờ chĩa về
phía nào
hết!
Gấu tin là TTT cũng đã
từng bắn súng nhiều lần rồi, thời gian huấn
luyện, khi
bị gọi động viên.
Ông phán chưa từng bắn, là theo kiểu chưa từng chĩa vô ai, để
đòm 1 phát!
Một
trái tim nhỏ bé
Viên đạn mà tớ bắn
Trong cuộc chiến lớn
Đi lòng dòng địa cầu
Đợp trúng lưng tớ.
Vào cái lúc cà chớn nhất
Khi mà tớ đinh ninh
Tớ quên mẹ nó rồi –
Cả tội lỗi của viên đạn, lẫn của tớ.
Nói cho cùng thì ai mà chẳng
như vậy
Đều muốn tẩy sạch hồi nhớ
Khỏi tất cả hận thù
Lịch sử an ủi tớ,
-Mi uýnh lộn với bạo lực
Nhưng Cuốn Sách thì lại biểu
-Mi làm thịt thằng em của mi,
Thằng em Nam Bộ tên là Cain.
Thời Tưởng
Niệm
LOVE AND MEMORY
How we made love in the
memorial forest for the Shoah dead
and we remembered only ourselves from the night before!
The forest did the remembering for us and gave us leave to love.
You remember how we threw off our clothes in the madness of desire:
the outer garments flew like heavy birds to the branches of the trees,
and the underwear remained on the forest floor
clinging to the springy briars of the thorny burnet, like snakeskins.
And our shoes stood nearby, mouths open in psalms of praise.
- Yehuda Amichai
(Translated, from the Hebrew, by Bernard
Horn.)
The New Yorker Dec
24 & 31, 2012
Yêu và Tưởng Nhớ
Làm sao mà chúng ta mần
nhau ở trong khu rừng tưởng niệm những người chết ở Lò Thiêu,
Và chúng ta chỉ nhớ chúng ta, đêm qua mần tình cực khoái như thế nào!
Rừng tưởng niệm làm giùm chúng ta cái việc tưởng nhớ, để chúng ta tha
hồ mà quần nhau tả tơi, tơi bời hoa lá cành!
Em có nhớ chúng ta lột chúng ta như thế nào không?
Như hai đứa khùng vì thèm nhau, và vì thèm nhau quá mà trở thành khùng
điên, ba trợn:
Quần áo mặc ngoài, thì giống như những cánh chim nặng nề, bay lên cành
cây
Xú chiêng, xịp thả xuống sàn rừng tưởng niệm
Bám vào những núm cỏ gai, như da rắn
Và những đôi giầy của chúng ta,
Há hốc mồm
Tụng ca. (1)
Tưởng
niệm 7 năm TTT mất
100
ans Camus
“Người Đầu
Tiên”, tác phẩm tự thuật dở dang của Camus, lên phim.
C’est la
philosophie… Chính triết học là vấn đề của
tác phẩm chẳng bao giờ xác quyết, lúc nào cũng ngất ngư con tầu đi, à
jamais
indécise. Dưới hình tượng của 1 người đàn ông, trên đe dưới búa, bởi
bạo
lực (chủ
nghĩa khủng bố và chủ nghĩa thực dân thuộc địa) quá thông minh để mà
chọn bên,
và, quá rộng lượng để mà "không thể không đau khổ", bởi những khổ đau
đếch dành cho mình,
Camus chứng minh, chớ bao giờ khởi từ tuyệt đối để mà tạo mẫu, đóng
khuôn, nhào
nặn thực tại, nhưng mà là, “dựa vào cái thực để mà tìm ra hướng đi,
trong 1 trận
đánh hoài hoài, về phía chân lý”.
Ghi
chú
trong ngày
Tiểu luận của
Barnes. Bài Tựa được lắm.
Gấu đọc trong khi chờ gặp Bác Sĩ gia đình tuyên án,
cancer or not cancer, cái gì gì, tuyến nhiếp trạng.
May quá. Không
sao.
Mấy bài
essay cũng thật tuyệt.
Tay Booker
này rất rành văn học Tây, vì có tới mấy bài về Tẩy.
Bài “MICHEL HOUELLEBECQ
AND THE SIN OF DESPAIR”, khép lại, bằng cách so sánh với Camus và thời
của ông, thật tuyệt:
Is
sex like this? Is love like this? Are Muslims like this? Is humanity
like this?
Is Michel depressed, or is the world depressing? Camus, who began by
creating
in Meursault one of the most disaffected characters in post-war
fiction, ended by
writing The First Man, in
which ordinary lives are depicted with the richest
observation and sympathy. It seems less likely that Houellebecq will
ever
succeed in purging the sin of despair.
Tựa: Một đời
với sách
Tôi sống
trong sách, vì sách, bằng, by, và với, with, sách; những năm gần đây
khá may mắn để có thể sống bằng sách.
Ấy là qua sách
mà tôi đầu tiên nhận ra, có những thế giới khác quá, beyond, thế giới
của riêng
tôi; đầu tiên tưởng tượng mình có thể là 1 thằng cha nào khác đếch phải
là mình,
đầu tiên gặp gỡ, tới được bức màn phòng the sâu thẳm, riêng tư, nơi
những tiếng
nói của nhà văn đi vô đầu một đọc giả. Tôi còn được cái may mắn, lucky,
là
trong 10 năm đầu đời, đếch gặp đối thủ là cái mặt
vuông
truyền hình.
Bài điểm cuốn
mới nhất của Coetzee, “Tuổi thơ của Ky Tô”, trên TLS, 22 Tháng
Ba - đúng
ngày mất của TTT – 2013.
Tuyệt.
J.M. Coetzee
thì thật hiếm trong số những tiểu thuyết gia cự phách mà có
thể nói, đếch
làm sao trích dẫn nổi. Những câu văn của ông – “Tháng Chạp, trời trở
nên buốt
giá”, hay “Ở trên giường, Soraya trơ ra” - chẳng có tí hoành tráng! Có
người phán,
văn không có máu, có người khác, văn kìm kẹp. Thật khó mà đọc một hai
câu mà không
vứt vô thùng rác, đúng như Sến, xin lỗi, không phải Sến, mà là Martin
Amis, cách
đây vài năm, phán, Nobel và Booker kép “không có tài năng”. Tuy nhiên,
văn
phong thì cũng năm bẩy đường… Với Coetzee, chúng ta có 1 thứ chủ nghĩa
tàn nhẫn
văn học, it's a sort of literary brutalism!
Ui chao, lại
nhớ đến tên sa đích văn nghệ, lần điểm cuốn tiểu thuyết của NTH: Văn
chương khủng
khiếp! (1)
(1)
…
lần đụng độ với Nguyễn Thị Hoàng, khi bà xuất bản cuốn Vào Nơi Gió Cát. Tôi
đang giữ mục điểm sách cho phụ trang Văn
Học Nghệ Thuật của nhật báo Tiền Tuyến.
Trang báo do Thanh Tâm Tuyền phụ trách (sau ông giao lại cho Huỳnh Phan
Anh và
tôi; Huỳnh Phan Anh, sau bực bội với thằng bạn "láu cá' Bắc-kỳ, cũng
dãn
ra). Nguyễn Thị Hoàng vừa thành lập nhà xuất bản, làm một tuyển tập
truyện ngắn,
trả tiền nhuận bút rất xôm, có thể nói là cao nhất, so với các nhà xuất
bản
khác. Tôi cũng được mời tham gia. Ngoài tiền nhuận bút còn một bữa ăn
linh
đình, như để giới thiệu tuyển tập truyện ngắn và nhà xuất bản. Rồi tới Vào Nơi
Gió Cát.
Cuốn truyện quá tệ, nhưng chưa tệ hại bằng bài điểm sách. Sau khi tóm
tắt nội
dung phần đầu, tôi kết luận: phần đầu cuốn sách, theo tôi thật là khủng
khiếp!
(Chấm xuống dòng đàng hoàng!).
Và sự khủng
khiếp cứ thế kéo dài cho đến hết cuốn truyện.
Chưa hết,
người phụ trách trang báo lại tỏ ra rất thích từ "khủng khiếp".
Ông cho đăng, dưới cái tít: Văn
Chương Khủng Khiếp.
Nguyễn Thị Hoàng hết sức giận dữ về bài viết. Nhưng
thật khác người, bà trả lời
sau đó bằng tác phẩm Cuộc Tình Trong
Ngục Thất. Đây là một tác phẩm tuyệt vời
nhất, nói "không" về cuộc chiến, theo tôi. Hình ảnh một người đàn bà,
một người vợ tất tả chạy ngược, chạy xuôi, trong địa ngục để cứu chồng.
Một ấn
bản khác về chàng Orphée. Tôi lại là người được cả hai người, là Thanh
Tâm Tuyền
và Mai Thảo, trao cho vinh dự viết bài điểm sách, trên tờ Vấn Đề: Nếu
Dostoevsky muốn kéo Thượng Đế xuống cho ngang bằng con người, ở đây
Nguyễn Thị
Hoàng muốn kéo địa ngục lên ngang tầm trái đất...
Psychology
Ground down
A deep
breath a day keeps the psychiatrist away
Apr 13th
2013 |From the print edition
FRIEDRICH
NIETZSCHE’S widely cited maxim—“that which does not kill him makes him
stronger”—is often taken as truth. Yet as sensible as it might seem,
the saying
has rarely been tested. Psychologists have little idea whether
unpleasant
experiences really do increase resilience. A study just published in
Psychological Science suggests they do exactly the opposite
Câu phán mở
ra trường phái siêu nhân của Nietzsche, “cú nào [kẻ nào] đánh ta, làm
khổ ta, nếu không làm thịt được ta, thì làm ta
mạnh thêm
lên”, bi giờ mới được chứng kiệm, sai.
Càng cảm thấy đời đáng
chán bao nhiêu,
càng khốn nạn thêm bí nhiêu, và rất có nhiều cơ may, gặp trục trặc,
disorder, thí dụ đứt gân máu, vào đúng lúc đó!
….. the more
often people (who had not then been treated for a disorder) felt
nervous,
fidgety, worthless or hopeless ten years ago, the higher were their
chances of
having developed a disorder in the interim.
In From the Cold
Granta
24
NHQ vs
CS
Nghệ Thuật của Bóng Đen
Bài trên tờ Time,
có vẻ như đồng tình với "em" làm phim,
nhưng bài trên NYRB thì phán, đếch được, và giải thích lý do tại sao
phim thất bại.
GCC sẽ đi đường lèm bèm tiếp, vì có thể, nó cũng nằm trong “vấn nạn” -
như Thầy Kuốc
phán, "ở Việt Nam hiện nay, có không ít
người, kể cả
trong giới trí thức, chưa nhận ra chủ nghĩa Cộng sản, tự bản chất, rất
gần với
chủ nghĩa Phát-xít, điều mà họ luôn luôn nguyền rủa - cả hai
“cũng sử dụng khủng
bố” để thôn tính thế giới?
Cũng cần phải
xác định thêm 1 lần nữa, là Marx không liên quan gì đến CS, đến khủng
bố, như
TV đã trích dẫn Hannah Arendt [Từ Dối
Trá đến Bạo
Lực, chương Về Bạo Lực, Sur la
Violence]:
Bạo lực càng
trở nên một khí cụ đáng ngờ và không đi đến đâu trong những liên hệ
quốc tế,
thì nó lại càng trở nên thật quyến rũ, và thật hữu hiệu ở bên trong cái
gọi là
cách mạng…
Marx không
phải không ý thức đến bạo lực trong lịch sử, nhưng ông chỉ ban cho nó 1
vai trò
thứ yếu, cái xã hội cũ đi đến mất tiêu thì không phải do bạo lực mà là
do những
mâu thuẫn nội tại… cái gọi là “chuyên chính vô sản” chỉ có thể được
dựng lên
sau Cách Mạng và chỉ trong 1 thời kỳ ngắn…
Sài Gòn 66
|
|