|
[Cho lần xb
50 năm sau, tháng này, Tháng Tư, 2013)
Tôi viết Tên
điệp viên về từ miền đất lạnh ở cái tuổi ba mươi của mình, dưới sức
ép thật
căng, không thể chia sẻ với ai, và cực kỳ cá nhân. Là 1 sĩ quan tình
báo với
cái vỏ bọc là 1 nhà ngoại giao trẻ ở Tòa Đại Sứ Anh ở Bonn, tôi là 1 bí
mật, với
những đồng nghiệp, và trong hầu hết thời gian, với chính tôi. Tôi đã
viết vài
cuốn tiểu thuyết trước đó, bắt buộc dưới 1 cái tên giả, và Sở của tôi
gật đầu
cho phép in. Và sau 1 hồi dài tra hỏi linh hồn (soul-searching), họ
cũng gật đầu
với The Spy.
Vào ngày
này, [50 năm sau], tôi tự hỏi, nếu Sở lắc đầu, thì quyết định
của tôi
sẽ ra sao.
Như
chuyện xẩy ra, họ có vẻ như kết luận, hẳn là có ngần ngại, rằng
cuốn truyện
thuần giả tưởng, từ đầu cho tới cuối, chẳng có gì cho thấy là rút ra từ
kinh
nghiệm cá nhân, và như thế, nó không phạm luật xé rào an ninh. Tuy
nhiên, đây
không phải là cách nhìn của giới báo chí thế giới, mà, với một tiếng
nói, quyết
định rằng, cuốn sách không hoàn toàn chân thật, nhưng mà là 1 thứ Thông
Điệp Từ
Phía Bên Kia có tính phát giác, mặc khải gì đó, một phán quyết như thế
khiến
tôi, đâu có phản ứng nào khác, ngoài chuyện ngồi im re, và theo dõi, lẽ
dĩ
nhiên cũng rất ư là lạnh cẳng, như thể cuốn sách leo mãi lên tít cao
của danh
sách những best-seller, rồi chết sững ở đó, trong lúc hết nhà phê bình
này tới
nhà phê bình khác gật gù, đúng thứ thiệt đấy!
Và cái
lạnh cẳng của tôi, thì sau đó được thêm vào, với thời gian, cái
giận dữ,
cũng của tôi.
Một giận
giữ bất lực.
Bởi là
vì, kể
từ ngày cuốn tiểu thuyết của tôi được xb, tôi nhận ra là, bây giờ cho
đến mãi về
sau, tôi bị chụp mũ, một tên điệp viên biến thành nhà văn, chứ không
phải, một
nhà văn, và, bởi vì là nhà văn, lại có tí lem nhem với thế giới bí mật,
và thế
là bèn viết về nó. Tôi là 1 tên bí mật ngay cả với chính tôi!
Nhưng
những
ký giả thời đó không phải như thế. Tôi là 1 tên điệp viên Ăng Lê, một
kẻ bước
ra khỏi thế giới bí ẩn của mình, và nói, nó thực sự như thế nào, và bất
cứ cái
gì tôi nói ngược lại, thì đều củng cố thêm lên, huyền thoại. Và, bởi vì
tôi viết
cho một công chúng ăn phải bả [hooked on] Bond và tuyệt vọng cố tìm
thuốc rã độc
[desperate for the antidote], huyền thoại càng dính cứng. Cùng lúc, tôi
có được
1 thứ quan tâm mà nhà văn mơ tưởng. Vấn đề độc nhất của tôi là, tôi
đếch khoái
công chúng của riêng tôi. Tôi đếch khoái, ngay cả khi tôi phụ thuộc vào
nó, đăng
ký nó [subscribing to it].
Một sự thực
tế nhị, A delicate truth, (1) là tên cuốn tiểu thuyết mới nhất
của le Carré, và Bạt, là của tác giả, 50 năm sau, khi nhìn lại cuốn
tiểu
thuyết điệp viên đưa ông lên đài danh vọng, Tên điệp viên về từ miền đất lạnh, “The
Spy Who Came in from the Cold”.
Tác giả giải thích: Cuốn
tiểu thuyết của tôi
không bảnh [the merit], vì nó chân thực [authentic] nhưng mà là vì nó
đáng tin
cậy, credible.
Mít chúng ta cần thứ sự
thực này, khi viết về cuộc chiến
vừa
qua. Chúng ta đếch cần sự thực, vì “đéo” có. Chúng ta cần 1 “sự thực tế
nhị”.
Trên trang Tin Văn, có 1 sự thực tế nhị
như thế, khi GCC viết về VC, bởi rõ là họ rất quí Gấu Cà Chớn, khi dám
viết ra
rằng cuộc chiến vừa qua là giấc mơ tuyệt vời của dân Mít: Chúa cho
giống dân này
ra đời, để thực hiện giấc mơ đó. Nhưng sau cùng, giấc mơ biến thành ác
mộng!
Hà, hà!
Không chỉ "sự
thực tế nhị", Mít chúng ta còn cần cả 1 cơn "cuồng nộ kiềm chế", a
"measured fury"!
Le Carré: Notes on a
voice
TYPICAL
SENTENCE
It takes three (two short, one
long) to show his measured fury.
"'This is a war,' Leamas replied. 'It’s graphic and unpleasant because
it
is fought on a tiny scale at close range; fought with a wastage of
innocent
life sometimes, I admit. But it’s nothing, nothing at all besides other
wars—the last or the next.'" ("The Spy Who Came in from the
Cold")
Câu văn thần sầu
Phải ba (hai
ngắn, một dài), để chỉ ra, cơn cuồng nộ cố dằn lại của ông. “Đây là
một cuộc
chiến,” Leamas trả lời. “Nó có tính đồ thị, minh họa, và làm khó chịu,
bởi là
vì xẩy ra trong 1 phạm vi hẹp, và ngay trong tầm tay; đôi khi làm phí
những mạng
người vô tội, tôi đồng ý. Nhưng bõ bèn gì, bên cạnh những cuộc chiến
khác – cái
vừa qua, hay cái sắp tới.” ("Tên điệp viên về từ miền lạnh”)
*
Với Gấu Cà
Chớn, câu văn thần sầu của Gấu mà nhờ Le Carré mới viết được - vắt qua
hai cuộc đời, một đã qua
cùng cuộc
chiến đã qua, và một sắp tới, cùng cuộc chiến hội nhập sắp tới - là câu
văn mà,
chỉ 1 khi Gấu được Cao Uỷ Tị Nạn cho xe tới rước, sau hai tháng tù vì
tội nhập
vô Thái Lan bất hợp pháp, tại nhà tù quốc tế Bangkok, và sau đó đưa vô
Trại
Phanat Nikhom - chỉ tới khi đó, mới viết được khúc đuôi của nó:
"Trong
những đêm chập chờn mất ngủ, hồn thiêng của thành phố thức giấc ở trong
tôi,
tôi lại tưởng đây là hồn ma của chính mình đang lang thang trên những
nẻo đường
xưa cũ, sống lại cái phần đời đã chết theo cùng với Sài Gòn, bởi cái
phần đời
đó mới đáng kể." (1)
Note: "Đáng kể",
“kể”, kể ra, viết ra...
John le Carré Has
Not Mellowed With Age
His early
books sketched, as he once put it about his Smiley novels, “a kind of ‘Comédie humaine’ of the cold war, told
in terms of mutual espionage.”
Còm
của độc
giả Mẽo:
Look up this guy's
comments on 9/11. He thinks
the U.S. provoked what it got. He's got his head in too many absurd
moral
fictions.
Đọc gã này
phán về cú 9/11. Hắn nói, Mẽo đã gây ra, provoke, cú đó. Hắn bị THNM vì
đọc quá
nhiều cái thứ giả tưởng phi lý mà còn bày đặt đạo đức ở trong đó.
[Tuyệt. Quả
là độc giả thứ thiệt của le Carré, một cách nào đó.
Có chất đạo hạnh bậc thầy ở
trong truyện của le Carré, theo Gấu]
I was very
disappointed by Carre's last book, very anti-American and quite
preposterous.
His great
works all came out during the cold war and they told us - fiction or
modified
fact - how complex the spying business was. They added a 'human face'
to this
basically grisly business.
Not the last
one I remember only vaguely now. This guy does not like our country
very much,
to say at least.
Tôi rất bực
cuốn mới nhất của ông ta, rất ư là bài Mẽo, và thật là phi lý, nếu
không muốn nói,
láo xược.
Những tác phẩm
lớn của ông ta, là từ cuộc chiến tranh lạnh mà ra. Và chúng nói với
chúng ta -
giả tưởng hay sự kiện được thay đổi đi, chế biến khác đi – ngành điệp
vụ đa dạng,
rắc rối như thế nào. Chúng đem “bộ mặt người” đến cho cái thế giới, tự
bản chất
của nó, thì vốn xám xịt.
Gã này đếch ưa
xứ sở của chúng ta, đếch ưa 1 tí nào, phải nói như vậy.
Ai Tín
Cao Bồi đã mất.
Bà [PXA]
quay sang nói với tôi - vẫn đứng đây từ nãy giờ bất động: Ông ấy khổ
suốt cả một
giai đoạn dài căng thẳng. Bây giờ đã đau thể xác thế này mà tâm hồn
cũng không
được thanh thản.
Tin
Văn và Gấu
thành thực mong được chia sẻ nỗi đau buồn cùng gia đình, và cầu chúc
linh hồn bạn
Cao Bồi sớm siêu thoát
In From the Cold
Bạt
[Cho lần xb 50 năm sau, tháng này, Tháng Tư, 2013)
Tôi viết Tên điệp
viên về từ
miền đất lạnh ở cái tuổi ba mươi của mình, dưới sức ép thật căng,
không thể
chia sẻ với ai, và cực kỳ cá nhân. Là 1 sĩ quan tình báo với cái vỏ bọc
là 1 nhà
ngoại giao trẻ ở Tòa Đại Sứ Anh ở Bonn, tôi là 1 bí mật, với những đồng
nghiệp,
và trong hầu hết thời gian, với chính tôi. Tôi đã viết vài cuốn tiểu
thuyết trước
đó, bắt buộc dưới 1 cái tên giả, và Sở của tôi gật đầu cho phép in.
Và sau 1 hồi dài tra hỏi linh hồn (soul-searching), họ cũng gật đầu với
The Spy.
Vào ngày này, [50 năm sau], tôi
tự hỏi, nếu Sở lắc đầu, thì quyết định của tôi sẽ ra sao.
Như
chuyện xẩy ra, họ có vẻ như kết luận, hẳn là có ngần ngại, rằng cuốn
truyện thuần
giả tưởng, từ đầu cho tới cuối, chẳng có gì cho thấy là rút ra từ kinh
nghiệm cá nhân,
và như thế, nó không phạm luật xé rào an ninh. Tuy nhiên, đây không
phải là cách
nhìn của giới báo chí thế giới, mà, với một tiếng nói, quyết định rằng,
cuốn sách
không hoàn toàn chân thật, nhưng mà là 1 thứ Thông Điệp Từ Phía Bên Kia
có tính
phát giác, mặc khải gì đó, một phán quyết như thế khiến tôi, đâu có
phản
ứng nào khác,
ngoài chuyện ngồi im re, và theo dõi, lẽ dĩ nhiên cũng rất ư là lạnh
cẳng, như
thể cuốn sách leo mãi lên tít cao của danh sách những best-seller, rồi
chết sững ở đó, trong lúc hết nhà phê bình này
tới nhà phê bình khác gật gù, đúng thứ thiệt đấy!
Và
cái lạnh cẳng của tôi, thì sau đó được thêm vào, cái giận dữ, cũng của
tôi.
Một giận giữ bất lực
John le
Carré là bút hiệu của David Cornwell, người Anh, sinh năm 1931, làm Bộ
Ngoại
giao (công tác gián điệp), do vậy, không được dùng tên thực. Cuốn The Spy Who Came in from The Cold là cuốn
đưa ông lên đài danh vọng. Đã được quay thành phim, với tài tử Richard
Burton.
Đã được dịch ra tiếng Việt, nhưng thú vị nhất, đã được nhà văn chuyên
viết truyện
trinh thám nổi tiếng, Người Thứ Tám,
phóng tác, với nhân vật "thần sầu quỉ khốc" Tống Văn Bình, bí số
Z.28. Nội ngoại công thâm hậu; võ Hồng Mao, Thiếu Lâm vào hàng thượng
thừa, Văn
Bình được Ông Hoàng, thủ lãnh điệp viên Miền Nam phái ra Bắc (Hà Nội),
để cứu một
điệp viên Miền Nam nằm vùng, một cán bộ cao cấp CS. Anh được cung cấp
đầy đủ
tài liệu: nào là sổ băng của tên "ngụy đội lốt cách mạng" ở một ngân
hàng Thụy Sĩ; ngày giờ, địa điểm những lần nhận tiền…
Trong nguyên
tác của Le Carré, câu chuyện xẩy ra tại nước Đức, bên này và bên kia
Bức Tường
(Bá Linh). Muốn cho chắc ăn, ông đã để cho nhân vật chính của mình bị
cơ quan
phản gián cho về vườn, sau khi thất bại trong một điệp vụ, thân tàn ma
dại,
đói, bịnh, rồi được một cô gái thương tình cưu mang, săn sóc cho hết
bịnh, và
sau đó được móc nối với "cách mạng" (Đông Đức).
Mọi việc diễn tiến êm ru bà rù. Muốn chắc ăn,
Phản Gián Anh vờ đi, cho gián điệp Đông Đức bắt cóc cô gái, người yêu
của anh
chàng điệp viên bị thất sủng quay đầu về với cách mạng.
Bí mật bật mí: tất cả
những tài liệu tố cáo đều
là dởm. Người mà anh điệp viên tin là phe ta, lại là kẻ địch. Và kẻ
địch này là
một tay Cộng Sản thứ thiệt, theo nghĩa, rất tin tưởng chủ nghĩa Cộng
Sản sẽ đưa
thiên hạ tới "thái bường"!
Còn cái người mà anh điệp viên "tởm"
nhất, và tin rằng là kẻ địch, lại chính là phe ta!
Phản gián Anh, qua nhân viên nhị trùng, tổ chức
cho anh điệp viên vượt bức tường Bá Linh, cùng với cô bồ, nhưng lính
gác đã được
lệnh: bắn chết cô bồ. Phải có một kẻ "hi sinh" chứ!
Cuối cùng anh điệp viên nhất định không bỏ người
yêu, vả lại cũng quá chán sự tàn nhẫn của nghề điệp viên, quá chán "đế
quốc
Anh", anh cùng chịu chết với bồ
*
Anh nghe một giọng nói
tiếng Anh, từ phía Tây
bức tường:
-Nhẩy đi, Alec! Nhảy!
Anh nghe tiếng Smiley, thật gần:
-Cô gái, cô gái đâu?
Đưa mắt nhìn xuống chân tường, sau cùng anh
nhìn thấy cô gái, nằm bất động. Trong một thoáng, anh lưỡng lự, rồi
chầm chậm
bò xuống… cho tới khi đứng bên cô gái. Cô đã chết; khuôn mặt quay đi,
mớ tóc
đen phủ trên má, như để che những giọt mưa cho cô.
Họ hình như
ngần ngừ, trước khi nổ súng tiếp; một người nào đó ra lệnh, nhưng vẫn
chưa có
ai nổ súng. Sau cùng, họ bắn anh, hai hoặc ba phát. Anh đứng trơ, ngơ
ngác, như
một con bò mù giữa đấu trường. Rồi anh ngã xuống, trong khi ngã, anh
nhìn thấy
một chiếc xe nhỏ… và những đứa trẻ trong xe giơ tay vẫy vẫy anh, qua
cửa xe.
Le
maître
espion Markus Wolf est mort
Il avait
dirigé de 1958 à 1987 les services de renseignement extérieurs de la
Stasi,
animant un réseau de quelque 4.000 agents hors de RDA.
Markus Wolf
, ông Trùm gián điệp Cộng Sản, kỳ phùng địch thủ của Smiley, nhân vật
thần sầu
của Le Carré, đã mất
Il a
toujours refusé de dénoncer les agents qui travaillaient pour lui.
L'ancien
maître-espion vivait depuis de ses conférences sur l'espionnage et de
ses
livres, dont un sur la cuisine russe. Jusqu'à sa mort, il a dénoncé une
"justice de vainqueurs" qui avait voulu faire de lui "le symbole
du mal", alors qu'il n'avait fait que servir un Etat souverain.
Chưa từng tố
cáo một thuộc hạ. Kiếm sống bằng diễn thuyết về tình báo, bằng viết
sách, trong
có cuốn nổi tiếng về bếp núc theo kiểu Nga. [Tờ Điểm Sách Nữu Ước phải nhắc tới
cuốn này ! NQT]
Cho tới khi
chết, coi công lý của kẻ thắng là của... kẻ thắng, khi kẻ thắng muốn
biến ông
thành biểu tượng của cái ác.
Gấu nhớ là,
khi Ông Trùm [Wolf], hết còn ẩn mặt, người đọc so ông với Karla, Ông
Trùm giả tưởng do
Le Carré phịa ra, thấy y chang ! (1)
Le Carré đã
từng làm cho phản gián Anh, và bị Philby làm cháy. Khi được phép đi
Moscow, vào
thời kỳ Đổi Mới, được mời gặp Philby, ông lắc đầu, nói, bữa hôm qua,
tôi là thượng
khách của quí vị, người đại diện cho nữ hoàng Anh. Bữa nay, mấy ông
tính cho
tôi bắt tay với kẻ thù của nữ hoàng?
(1) Ông Trùm
trong tiểu thuyết bộ ba, Quest for Karla trilogy: Tinker, Tailor, Soldier,
Spy;The Honourable Schoolboy;
Smiley's People.
Ai Tín
Cao Bồi đã mất.
Bà [PXA]
quay sang nói với tôi - vẫn đứng đây từ nãy giờ bất động: Ông ấy khổ
suốt cả một
giai đoạn dài căng thẳng. Bây giờ đã đau thể xác thế này mà tâm hồn
cũng không
được thanh thản.
Tin Văn
và Gấu
thành thực mong được chia sẻ nỗi đau buồn cùng gia đình, và cầu chúc
linh hồn bạn
Cao Bồi sớm siêu thoát
Bữa qua, ghé
tiệm sách, thấy ấn bản mới, sau 50 năm, của The Spy.
Cảm khái chi đâu.
Nhớ lần gặp nó, bản tiếng
Tây, bìa trắng, nrf, Gallimard, ở nhà sách Xuân Thu,
liền những ngày kiếm được cái job làm thêm cho UPI, đô la rủng rỉnh,
hung hăng
con bọ xít, mua sách loạn cào cào… và thế là run lên cầm cập, vì lạnh,
và đói!
Đó sự thực.
Nhưng chỉ đến
khi đi tù VC, thì mới hiểu được, “cảm giác đi trước… hiện
thực” [thì cũng bắt chước Sartre, và nói
ngược lại, hiện hữu có trước yếu tính, (l’existence précède l’essence)
!]
Bạt
[Cho lần xb 50 năm sau, tháng này, Tháng Tư, 2013)
Tôi viết Tên điệp
viên về từ
miền đất lạnh ở cái tuổi ba mươi của mình, dưới sức ép thật căng,
không thể
chia sẻ với ai, và cực kỳ cá nhân. Là 1 sĩ quan tình báo với cái vỏ bọc
là 1 nhà
ngoại giao trẻ ở Tòa Đại Sứ Anh ở Bonn, tôi là 1 bí mật, với những đồng
nghiệp,
và trong hầu hết thời gian, với chính tôi. Tôi đã viết vài cuốn tiểu
thuyết trước
đó, bắt buộc dưới 1 cái tên giả, và Sở của tôi gật đầu cho phép in.
Và sau 1 hồi dài tra hỏi linh hồn (soul-searching), họ cũng gật đầu với
The Spy.
Vào ngày này, [50 năm sau], tôi
tự hỏi, nếu Sở lắc đầu, thì quyết định của tôi sẽ ra sao.
In From the Cold
Bữa qua, ghé tiệm sách, thấy
ấn bản mới, sau 50 năm, của The Spy.
Cảm khái chi đâu.
Nhớ lần gặp nó, bản tiếng Tây, bìa trắng, nrf, Gallimard, ở nhà sách
Xuân Thu, liền những ngày kiếm được cái job làm thêm cho UPI, đô la
rủng rỉnh, hung hăng con bọ xít, mua sách loạn cào cào… và thế là run
lên cầm cập, vì lạnh, và đói!
Đó sự thực.
Nhưng chỉ đến khi đi tù VC, thì mới hiểu được, “cảm giác đi
trước… hiện thực” [thì cũng bắt chước Sartre, và nói ngược lại,
hiện hữu có trước yếu tính, (l’existence précède l’essence) !]
Gọi Người Đã Chết
Hồn thiêng thành phố thức giấc ở trong tôi
Tôi gặp lại Le Carré ở nhà tù Bangkok.
Bạn không thể tưởng tượng, khi nằm tại nhà tù quốc tế Bangkok, tôi đã
nhớ Sài Gòn tới mức nào. Và cái cụm từ ở trên, nó "liên quan" tới… Sài
Gòn!
Câu văn ở chương hai. Chương này tả cảnh tượng Smiley đang đêm bị sếp
dựng dậy, bắt phải tới sở trình diện. Ngồi trên xe tắc xi, anh cứ nghĩ,
mình vẫn còn đang ngủ trên giường nệm ấm áp, đây chỉ là hồn ma của mình
đang run rẩy giữa thành phố London:
"Trong tắc xi ông cảm thấy an toàn. An toàn và ấm áp. Cái ấm là món
hàng chui, tuồn từ chiếc giường, được tích trữ nhằm chống lại đêm tháng
Giêng ẩm ướt. An toàn, vì không thực: đây là hồn ma của mình đang lang
thang trên đường phố Luân Đôn…"
(He felt safe in the taxi. Safe and warm. The warmth was contraband,
smuggled from his bed and hoarded against the wet January night. Safe
because unreal: it was his ghost that ranged the London streets….)
Những từ safe, unreal…như từ cuộc chạy trốn quê hương trỗi dậy, gây
trạng thái chập chờn nửa thức nửa ngủ. An toàn ở trong một nhà tù, cách
xa nhà tù quê hương. Không thực, vì chung quanh là cả một khối hỗn độn
người ngợm lạ hoắc… cứ thế, một đoạn văn ở trong tôi lập đi lập lại,
theo cùng với những con chữ: Trong những đêm chập chờn mất ngủ… hồn ma…
his ghost, không, không, đây là hồn ma của chính mình đang lang thang ở
Sài Gòn… không, không, không phải hồn ma của mình, mà là… hồn thiêng,
hồn thiêng của thành phố đang trỗi dậy… thế là tôi ráp lại: "Trong
những đêm chập chờn mất ngủ, hồn thiêng của thành phố thức giấc ở trong
tôi, tôi lại tưởng hồn ma của chính mình đang lang thang trên những
đường phố cũ…". Tới đó tịt luôn.
Phải tới khi ra nhà tù, vào trại tị nạn, mãi mãi sau đó, tôi mới kết
thúc nổi câu văn:
"Trong những đêm chập chờn mất ngủ, hồn thiêng của thành phố thức
giấc ở trong tôi, tôi lại tưởng đây là hồn ma của chính mình đang lang
thang trên những nẻo đường xưa cũ, sống lại cái phần đời đã chết theo
cùng với Sài Gòn, bởi cái phần đời đó mới đáng kể."
Một thành phố mà tôi đã chết ở trong, nay sống lại, chỉ để kể về nó…
NQT
The New
Yorker April
15,
2013
In From the Cold
Giữa Hai Thế Giới
-Bà ta có phải
là cộng sản không?
-Tôi không tin bà ta thích
những nhãn hiệu.
Tôi tin rằng, bà muốn xây dựng một thế giới có thể sống mà không có
tranh chấp…
Hoà bình là một từ dơ dáy, hiện nay, có phải không? Tôi nghĩ, bà muốn
hoà bình.
(I don’t think she liked
labels. I think she
wanted to help build one society which could live without conflict.
Peace is a
dirty word now, isn’t it? I think she wanted peace.)
-Còn Dieter?
-Trời biết Dieter muốn gì.
Thanh danh, tôi
nghĩ vậy. Và một thế giới xã hội chủ nghĩa. Smiley nhún vai. "Họ mơ
tưởng
hoà bình và tự do. Và bây giờ, họ là những tên sát nhân, những tên gián
điệp."
-Trời đất!
Smiley im lặng một lát:
-Tôi không hy vọng bạn hiểu.
Bạn chỉ nhìn thấy
tận cùng của anh ta. Tôi đã nhìn thấy khởi đầu. Anh ta là một trong
những người
xây dựng thế giới. Những người tưởng là xây dựng, nhưng thật ra là hủy
diệt.
Le Carré luôn tỏ ra "ưu ái",
với những
người Cộng Sản chân chính. Có vẻ như ông tin rằng, chính những người đó
có lý
hơn ông, như trong đoạn cuối ở trên, Smiley nước mắt ràn rụa, hét lớn,
nhìn
thân xác Dieter chìm xuống lòng sông, giữa sương mù Luân Đôn:
-Dieter!
Tại sao bạn không bắn tôi? Tại sao?…
John le Carré
Đây là lời Bạt,
của le Carré, tờ Harpers’s số mới nhất, April 2013, đăng
tải, cùng chương I của cuốn tiểu thuyết mới
ra lò của ông, A Delicate Truth, Một Sự Thực Thanh Nhã.
Tin Văn
post bản tiếng Anh, và sẽ lèm
bèm thêm,
cũng là 1 cách nhìn lại... GCC, ấy là vì, le Carré là 1 tác giả
Gấu thiệt
mê, và nhân
vật, khí hậu truyện, và tình tiết trong có cái gì thật thân quen với 1
tên Gấu Bắc Kít!
GCC chẳng đã kể cái lần vô nhà sách Xuân Thu ở kế bên Quán Chùa, vô
tình cầm lên
"Gián Điệp Bò
Ra Từ Miền Đất Lạnh", và run lên cầm cập, vì lạnh, và nhớ … Hà Nội!
Hà, hà!
Một Sự Thực Thanh Nhã
Bạt
Dành cho cuốn The
Spy Who Came in from the Cold, được
tái bản 50 năm sau, vào tháng này, Tháng Tư, 2013, nhà xb Penguin:
The merit of The Spy Who Came in from
the Cold, then-or its offense, depending where
you
stood-was not that it was authentic but that it was credible. The bad
dream
turned out to be one that a lot of people in the world were sharing,
since it
asked the same old question that we are asking ourselves fifty years
later: How
far can we go in the rightful defense of our Western values without
abandoning
them along the way? My fictional chief of the British service-I called
him
Control-had no doubt of the answer:
I mean, you
can't be less ruthless than the opposition simply because your
government's
policy is benevolent, can you now?
Call For The Dead
|