Sinh 16 tháng Tám,
1937
Kinh
Môn,
Hải
Dương
[Bắc
Việt]
Quê
Sơn
Tây
[Bắc
Việt]
Vào
Nam
1954
Học
Nguyễn
Trãi
[Hà-nội] Chu Văn An,
Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước
1975
công
chức
Bưu
Điện
[Sài-gòn]
Tái
định
cư năm
1994
Canada
Đã
xuất
bản Những
ngày
ở Sài-gòn
Tập
Truyện
[1970,
Sài
Gòn,
nhà
xb Đêm
Trắng
Huỳnh
Phan
Anh
chủ
trương] Lần
cuối,
Sài-gòn
Thơ,
Truyện,
Tạp
luận
[Văn
Mới,
Cali.
1998] Nơi
Người
Chết
Mỉm Cười
Tạp
Ghi
[Văn
Mới,
1999] Nơi
dòng
sông
chảy
về phiá
Nam
[Sài
Gòn
Nhỏ,
Cali,
2004]
Viết
chung
với
Thảo
Trần Chân
Dung
Văn Học
[Văn
Mới,
2005]
Trang Tin Văn, front page, khi quá đầy,
được
chuyển
qua Nhật
Ký
Tin Văn,
và
chuyển
về
những
bài
viết
liên
quan.
* Một
khi
kiếm,
không
thấy trên
Nhật
Ký,
index: Kiếm
theo
trang
có
đánh
số.
Theo
bài
viết.
Theo
từng
mục,
ở đầu trang
Tin
Văn. Email Nhìn
lại
những
trang
Tin
Văn
cũ 1
2
3
4
5
Bản quyền Tin Văn
*
Tất
cả bài
vở
trên
Tin Văn,
ngoại
trừ
những
bài
có
tính
giới
thiệu,
chỉ
để sử dụng
cho cá
nhân
[for personal
use], xài
thoải
mái
[free]
Childhood Reading
June 6 & 13, 2016 Issue At Home in the Past
By Tessa Hadley
I didn’t
possess many books when I was a child; mostly, I borrowed them from the
library. But the ones I did own I read over and over, and some of them
soaked in deep under my skin, composing my private mythology and shaping
my mind. On the cover of my nineteen-sixties Puffin paperback edition of
Frances Hodgson Burnett’s “The Secret Garden” was a little dark-haired girl
in a white coat, standing among thorny bare rosebushes: she looks just as
Mary Lennox is described inside the book—skinny and sallow-faced and glum.
The melancholy of that cover spoke to me. “The Secret Garden” was published
in 1911, but I had no sense that I was divided from the Edwardians by a
gulf of time or history. Because of my reading, I felt I knew that era
so well; I was at home in it. In fact, I preferred the past, and found modernity
inferior, a disappointment.
It’s a strange experience to reread a book that was
formative in your childhood—as potent as revisiting a lost place. The
book’s landscape is at once intimately known and unfamiliar; I seem to
be stepping in the footprints I left when I was last here. Looking around
with adult eyes, I suppose that I can see over the top of the wall of the
secret garden: I can see the ideological underpinnings, understand the context,
sniff out the falsities. And yet . . . submission is stronger. Or, at least,
it is in the case of a book as richly, bravely, finely made as “The Secret
Garden.” My doubting, critical self seems smaller, moving around inside
the novel’s spaces, than the believing child who was here first. It’s the
adult who feels dwarfed and tiny within the huge shape of the child’s experience.
Who would dare to begin a children’s book now with this raw, spare
first chapter, in which we’re introduced to Mary Lennox’s early life,
her privileged, neglected childhood in British India? Her pretty mother
“had not wanted a little girl at all”; her father was absent and ill. In
a contemporary novel, those conditions would cue much indignant sympathy
for Mary. Instead, we’re told that she was a “sickly, fretful, ugly” baby,
and that “by the time she was six years old she was as tyrannical and selfish
a little pig as ever lived”; she bullied and slapped her ayah, her nurse,
who disliked and feared her. Strong diet, for a young reader! And then, in
one week, when Mary is nine years old, everything changes. The disaster is
written with such cool economy: the arrival of cholera, the ayah’s death,
the mother’s panicking fear and then her own death, and the father’s, and
the flight of the remaining servants. Abandoned, Mary wakes up in an empty
house. “Nobody thought of her, nobody wanted her.” Fifty years later, I can
recover something of the fascination with which I once pored over all this.
So that could happen! My imagination strained and altered, taking in new possibilities.
Ungrateful, unlovable little Mary is rescued from India and sent
to a big house on the Yorkshire moors, to stay with her uncle, who is reclusive
and embittered because his wife was killed in an accident in a garden—the
garden is locked now, so no one can get inside. I can perceive all the
value systems encoded here: sapped by the torpid decadence of India, with
its eternal servitude, Mary can be healed only by contact with the rugged
moors and wholesome English Nature, and by learning to respect the robust
English working classes. Martha the maid isn’t servile; she speaks sharply
back to Mary when she’s rude, in broad Yorkshire. Martha’s brother, Dickon,
is a kind of Pan figure, taming the animals. The class divide between Mary
and these working people is wholly sentimentalized. Perhaps it’s Dickon
I find hardest to believe in now, though I think I loved him once.
Yet, even while I’m decoding all this, I’m still enthralled. My
skepticism feels like a trivial thing beside the mysterious psychic spaces
the story opens up: the secret garden where Mary can grow to new life,
the uncle with his stunted grieving, the cries of the lost boy-child that
Mary hears at night in the great, empty house, though the servants swear
that there’s no one. As the novel gathers momentum toward its resolution,
I know in my critical self that it becomes too heavily didactic and sweet
with sentiment for our contemporary tastes. But I’m not sorry that I grew
up on this rich fruitcake diet of feeling and moralizing. There are worse
things. This is one of the miracles that fiction
works: you can be a doubter and a believer in the same moment, in the
same sentence. ♦
Đó là 1 trong những phép lạ
mà giả tưởng làm: Bạn có thể là kẻ
hồ nghi, và tín hữu, trong cùng 1 khoảnh khắc, cùng1
câu văn.
The
House of the Dead: Siberian Exile Under the Tsars.
By Daniel Beer.Allen Lane; 487 pages; £30. To
be published in America by Knopf in January.
“HERE was
a world all its own, unlike anything else,” wrote Fyodor Dostoevsky.
Like hundreds of thousands of Russians before him, and many more after,
Dostoevsky had been in Siberian exile, banished in 1850 to the “vast
prison without a roof” that stretched out beyond the Ural mountains
for thousands of miles to the Pacific Ocean. The experience marked him
for ever. Siberia, he wrote later, is a “house of the living dead”.
It was no
metaphor. In 19th-century Russia, to be sentenced to penal labour
in the prisons, factories and mines of Siberia was a “pronouncement
of absolute annihilation”, writes Daniel Beer in his masterly new
history of the tsarist exile system, “The House of the Dead”. For lesser
criminals, being cast into one of Siberia’s lonely village settlements
was its own kind of death sentence. On a post of plastered bricks
in a forest marking the boundary between Siberia and European Russia,
exiles trudging by would carve inscriptions. “Farewell life!” read one.
Some, like Dostoevsky, might eventually return to European Russia.
Successive
tsars sought to purge the Russian state of unwanted elements. Later,
as Enlightenment ideas of penal reform gained prominence, rehabilitation
jostled with retribution for primacy. But the penal bureaucracy could
not cope. The number of exiles exploded over the course of the 19th
century, as an ever greater number of activities were criminalised. A
century of rebellions, from the Decembrist uprising in 1825 to the
revolution of 1905, ensured that a steady supply of political dissidents
were carted across the Urals by a progressively more paranoid state. The
ideals of enlightened despotism—always somewhat illusory—were swept away.
Exiles re-emerged—if they ever did—sickly, brutalised and often violently
criminal.
In the Russian
imagination, the land beyond the Urals was not just a site of damnation, but
a terra nullius for cultivation and annexation to
the needs of the imperial state. Siberia, Mr Beer writes, was both “Russia’s
heart of darkness and a world of opportunity and prosperity”. Exile
was from the outset a colonial as much as a penal project. Women—idealised
as “frontier domesticators”—were coerced into following their husbands
into exile to establish a stable population of penal colonists. Mines,
factories, and later grand infrastructure projects such as the trans-Siberian
railway were to be manned by productive, hardy labourers, harvesting
Siberia’s natural riches while rehabilitating themselves.
But in this,
too, the system failed utterly. Unlike Britain’s comparable system
of penal colonisation in Australia, the tsars never brought prosperity
to Siberia. Fugitives and vagabonds ravaged the countryside, visiting
terror on the free peasantry, Siberia’s real colonists. A continental
prison became Russia’s “Wild East”.
In the end,
the open-air prison of the tsarist autocracy collapsed under the
weight of its own contradictions. The exiled and indigenous populations
were engaged in low-level civil war, with resentful Siberian townsfolk
up in arms protesting the presence of exiles thrust on them by the
state. A land intended as political quarantine became a crucible of
revolution. And modernisation—above all the arrival of the railway—ultimately
turned the whole concept of banishment into an absurd anachronism.
With revolution in 1917, the system simply imploded.
But it never
really disappeared. The tsars’ successors, the Soviets, proclaimed
lofty ideals but in governing such a vast land they, too, became consumed
by the tyrannic paranoia that plagued their forebears. Out of the
ashes of the old system rose a new one, the gulag, even more fearsome
than what it replaced. Mr Beer’s book makes a compelling case for placing
Siberia right at the centre of 19th-century Russian—and, indeed, European—history.
But for students of Soviet and even post-Soviet Russia it holds lessons,
too. Many of the country’s modern pathologies can be traced back to this
grand tsarist experiment—to its tensions, its traumas and its abject
failures.
D. H. LAWRENCE
1885-1930
D. H. Lawrence in his "Maximus" returns to the polytheistic
world, and the poem is so effective that we feel a shock of recognition,
as if we ourselves were visited by the god Hermes. Maximus is the name
of a philosopher who was a teacher of the emperor Julian, called the Apostate
because he tried to restore paganism. Epiphany may also mean a privileged
moment in our life among the things of this world, in which they suddenly
reveal something we have not noticed until now; and that something is like
an intimation of their mysterious, hidden side. In a way, poetry is an
attempt to break through the density of reality into a zone where the simplest
things are again as fresh as if they were being seen by a child.
This anthology is full of epiphanies. I decided to place some
of them in a separate first chapter to highlight this aspect of poetry.
These particular poems are a distillation of my major theme.
Czeslaw Milosz
MAXIMUS
God is
older than the sun and moon
and the eye cannot behold him
nor voice describe him.
But a naked man, a stranger, leaned on the gate
with his cloak over his arm, waiting to be asked in.
So I called him: Come in, if you will!-
He came in slowly, and sat down by the hearth.
I said to him: And what is your name?-
He looked at me without answer, but such a loveliness
entered me, I smiled to myself, saying: He is God!
So he said: Hermes!
God is older than the sun and moon
and the eye cannot behold him
nor the voice describe him:
and still, this is the God Hermes, sitting by my hearth.
KIKAKU
1661-1707
In Japanese haiku there are often flashes, or glimpses, and
things appear like lighting, or as if in the liight of a flare: epiphanies
of a landscape.
Above the boat,
bellies
of wild geese.
Translated from the Japanese by Lucien Stryk
and Takashi Ikemoto
ISSA
1763-1827
From the bough
floating down river,
insect song.
Translated from the Japanese by Lucien Stryk and Takashi
Ikemoto
JEAN FOLLAIN
1903-1971
It seems nothing peculiar happens when somebody walks on a road
and kicks an empty can. But here, in French poet Jean Follain, this
movement, like an immobilized frame of a film, suddenly opens into 'the
cold of the cosmos. Because it is winter, the road is frozen, the keys
are iron, the shoe is pointed, and the can itself is cold, empty.
MUSIC OF SPHERES
He was walking a frozen road
in his pocket iron keys were jingling
and with his pointed shoe absent-mindedly
he kicked the cylinder
of an old can
which for a few seconds rolled its cold emptiness
wobbled for a while and stopped
under a sky studded with stars.
Translated from the French by Czeslaw Milosz
and Robert Hass
We're
separated from nature as if by a glass wall-and this is the subject
of this Polish poet. Poets have always been fascinated by the incomprehensible
behavior of some creatures, for instance, the moth, which strives toward
light and burns itself in the flame of a candle or kerosene lamp. Thence
come comparisons: Love, as a fire which lures the lovers to their destruction.
Yet moths, because they come from darkness into our circle of light,
are, at the same time, messengers of that which is the most other. In
this poem, people have their small security in a lighted house, but beyond
the window, immeasurable spaces of the cosmos stretch, and the moths are
like visitors from other galaxies.
Milosz
Chúng
ta bị chia cách với thiên nhiên, như thể bởi một
bức tường kính - và đây là đề tài
bài thơ sau đây của Adam Zagajewski.
Thi sĩ thì luôn luôn sững sờ bởi cách
ứng xử không làm sao hiểu được của vài sinh vật,
thí dụ, thiêu thân, cứ thấy lửa là lao vô,
để tự thiêu.
Từ đó, là… THNM: Tình yêu,
thì, như lửa, lùa những kẻ yêu nhau tới huỷ diệt,
tiêu trầm.
Tuy nhiên, thiêu thân, từ vùng tối,
tới vùng sáng quanh ta:
Liệu chúng là những thiên sứ, từ 1 nơi,
khác, thật khác?
MOTHS
Moths watched us through
the window. Seated at the table,
we were skewered by their lambent gazes,
harder than their shattering wings.
You'll always be outside,
past the pane. And we'll be here within,
more and more in. Moths watched us
through the window, in August.
Translated from the Polish by Renata Gorczynski,
Benjamin Ivry, and C. K. Williams
Thiêu thân
Thiêu
thân ngắm chúng ta qua kính cửa sổ
Ngồi ở bàn,
Chúng ta xốn xang bởi những cái nhìn
van nài, cầu khẩn
Hơn là những tiếng đập cánh tơi tả
Em cứ ở bên ngoài
Quá cái ô cửa kính
Gấu cứ ở bên trong
Bên trong, mãi bên trong....
Thiêu thân theo dõi chúng ta
Qua kính cửa sổ
Tháng Tám
Two Monkeys by Brueghel
I keep dreaming of my graduation
exam:
in a window sit two chained monkeys,
beyond the window floats the sky,
and the sea splashes.
I am taking an exam on the history of mankind:
I stammer and flounder.
One monkey, eyes fixed upon me, listens ironically,
the other seems to be dozing-
and when silence follows a question,
he prompts me
with a soft jingling of the chain.
Hai con khỉ của Brueghel
Tôi
tiếp tục lơ tơ mơ về bài thi ra trường của mình:
Ở cửa sổ có hai con khỉ, ngồi, bị xiềng
Quá cửa sổ, bầu trời bồng bềnh
Và biển vỗ
Tôi làm bài thi về đề tài lịch
sử nhân loại:
Tôi lúng ta lúng túng, lập đi lập
lại
Một con khỉ, mắt xoáy vào tôi, ra vẻ diễu
cợt
Con kia, có vẻ ngái ngủ –
Và khi sự im lặng tiếp theo 1 câu hỏi
Nó nhắc tôi
Bằng cách lắc nhè nhẹ sợi xiềng
Comments
Two Monkeys by Brueghel
The poem refers to the painting "Two Monkeys" (1562),
by Pieter Brueghel the Elder. Szymborska often uses the monkey and
related animals such as the tarsier (see the poem "Tarsier") by
way of commenting on man's. cruelty, destructiveness, and selfishness.
But this poem is more specifically relevant to Poland: written in 1957,
it was widely interpreted as a condemnation of the repressive atmosphere
of the recent Stalinist period. Coincidentally, many scholars throughout
the ages have seen this painting as a protest against political repression
(notably the Spanish occupation of the Netherlands). The "graduation
exam II (matura) has traditionally been a trau- matic experience for
students in Central and Eastern Europe. Here, however, Szymborska develops
the theme not in personal but historical terms.
Còm:
Bài thơ là về bức họa “Hai con khỉ” của Pieter Brueghel the Elder. Szymborska thường sử dụng khỉ và
loài vật liên hệ, để bàn về sự độc ác, tàn
phá, tiêu huỷ, và tính ích kỷ của
con người. Nhưng bài thơ này còn xoáy vào
1 nước Ba Lan: Sáng tác năm 1957, nó được giải thích
rộng rãi như là 1 sự kết án, cái không
khí đàn áp của chế độ Xì Ta Lin Nít
đương thời. Trùng hợp làm sao, nhiều học giả qua nhiều thời
đại, nhìn bức họa như là một phản đối tình hình
đàn áp chính trị (đáng kể là sự chiếm
đóng của Tây Ban Nha ở Hòa Lan)
Từ “bài thi” thì lại là 1 kinh nghiệm
nhức nhối đối với sinh viên ở vùng Trung và Đông
Âu. Ở đây, tuy nhiên, Szymborska phát triển
đề tài bằng những từ không có tính cá
nhân, riêng tư, nhưng mang tính lịch sử.
There But for the Grace
It could have happened.
It had to happen.
It happened sooner. Later.
Nearer. Farther.
It happened not to you.
You survived because you were the first.
You survived because you were the last.
Because you were alone. Because of people.
Because you turned left. Because you turned right.
Because rain fell. Because a shadow fell.
Because sunny weather prevailed.
Luckily there was a wood.
Luckily there were no trees.
Luckily there was a rail, a hook, a beam, a brake,
a frame, a bend, a millimeter, a second.
Luckily a straw was floating on the surface.
Thanks to, because, and yet, in spite of.
What would have happened had not a hand, a foot,
by a step, a hairsbreadth
by sheer coincidence.
So you're here? Straight from a moment still ajar?
The net had one eyehole, and you got through it?
There's no end to my wonder, my silence.
Listen
how fast your heart beats in me.
Szymborska
Ở đó, Ân Sủng. Chỉ nó.
Nó
có thể xẩy ra
Nó phải xẩy ra
Nó đã xẩy ra sớm hơn. Trễ hơn
Gần hơn. Xa hơn
Nó xẩy ra không cho anh đâu
Anh sống sót bởi là vì kẻ thứ nhất
Anh sống sót vì là kẻ sau cùng
Bởi vì anh một mình. Bởi vì những người
khác
Bởi vì anh quẹo trái. Bởi vì anh quẹo
phải
Bởi vì trời mưa. Bởi vì bóng đổ
Bởi vì nắng vượt lên
May quá có cụm rừng
May quá không có cây
May quá, có đường ray, có cái
móc, có khối sáng, có cái thắng
Cái khung, cái khuỷ, 1 mi li mét, một
giây đồng hồ
May quá có sợi rơm bồng bềnh ở trên mặt
Nhờ ở, bởi vì, tuy nhiên, mặc dù,
Cái sẽ xẩy ra không có cái tay,
cái chân
Xém 1 bước, 1 ly,
Hoàn toàn do tình cờ
Vậy là Em có ở đó?
Đúng ngay chóc, ngay từ thoạt đầu?
Cái lưới có đúng 1 lỗ hổng, một mắt lươn,
thế là Em chui tọt vô,
Qua Cõi Khác, Đời Khác?
Ui chao, làm sao Gấu cạn hết cho được,
Nỗi bàng hoàng, ngơ ngác, câm lặng
Nghe này
Tim của Em đập nhanh như thế nào
Ở trong Gấu.
Về từ Miền Lạnh Bạt
[Cho lần xb 50 năm sau, tháng này, Tháng Tư,
2013)
Tôi viết Tên điệp
viên về từ miền đất lạnh ở cái tuổi ba mươi của mình,
dưới sức ép thật căng, không thể chia sẻ với ai, và
cực kỳ cá nhân. Là 1 sĩ quan tình báo
với cái vỏ bọc là 1 nhà ngoại giao trẻ ở Tòa
Đại Sứ Anh ở Bonn, tôi là 1 bí mật, với những đồng
nghiệp, và trong hầu hết thời gian, với chính tôi.
Tôi đã viết vài cuốn tiểu thuyết trước đó,
bắt buộc dưới 1 cái tên giả, và Sở của tôi
gật đầu cho phép in. Và sau 1 hồi dài tra hỏi linh
hồn (soul-searching), họ cũng gật đầu với The Spy.
Vào ngày này, [50 năm sau], tôi tự hỏi,
nếu Sở lắc đầu, thì quyết định của tôi sẽ ra sao.
Như chuyện xẩy ra, họ có vẻ như kết luận, hẳn là có
ngần ngại, rằng cuốn truyện thuần giả tưởng, từ đầu cho tới cuối, chẳng
có gì cho thấy là rút ra từ kinh nghiệm cá
nhân, và như thế, nó không phạm luật xé
rào an ninh. Tuy nhiên, đây không phải là
cách nhìn của giới báo chí thế giới, mà,
với một tiếng nói, quyết định rằng, cuốn sách không
hoàn toàn chân thật, nhưng mà là 1 thứ
Thông Điệp Từ Phía Bên Kia có tính phát
giác, mặc khải gì đó, một phán quyết như thế
khiến tôi, đâu có phản ứng nào khác, ngoài
chuyện ngồi im re, và theo dõi, lẽ dĩ nhiên cũng rất
ư là lạnh cẳng, như thể cuốn sách leo mãi lên
tít cao của danh sách những best-seller, rồi chết sững ở
đó, trong lúc hết nhà phê bình này
tới nhà phê bình khác gật gù, đúng
thứ thiệt đấy!
Và cái lạnh cẳng của tôi, thì sau đó
được thêm vào, với thời gian, cái giận dữ, cũng của
tôi.
Một giận giữ bất lực.
Bởi là vì, kể từ ngày cuốn tiểu thuyết của
tôi được xb, tôi nhận ra là, bây giờ cho đến
mãi về sau, tôi bị chụp mũ, một tên điệp viên
biến thành nhà văn, chứ không phải, một nhà
văn, và, bởi vì là nhà văn, lại có
tí lem nhem với thế giới bí mật, và thế là
bèn viết về nó. Tôi là 1 tên bí
mật ngay cả với chính tôi!
Nhưng những ký giả thời đó không phải như thế.
Tôi là 1 tên điệp viên Ăng Lê, một kẻ bước
ra khỏi thế giới bí ẩn của mình, và nói, nó
thực sự như thế nào, và bất cứ cái gì tôi
nói ngược lại, thì đều củng cố thêm lên, huyền
thoại. Và, bởi vì tôi viết cho một công chúng
ăn phải bả [hooked on] Bond và tuyệt vọng cố tìm thuốc rã
độc [desperate for the antidote], huyền thoại càng dính cứng.
Cùng lúc, tôi có được 1 thứ quan tâm mà
nhà văn mơ tưởng. Vấn đề độc nhất của tôi là, tôi
đếch khoái công chúng của riêng tôi. Tôi
đếch khoái, ngay cả khi tôi phụ thuộc vào nó,
đăng ký nó [subscribing to it].
It takes three (two short, one long)
to show his measured fury. "'This is a war,' Leamas replied. 'It’s graphic
and unpleasant because it is fought on a tiny scale at close range; fought
with a wastage of innocent life sometimes, I admit. But it’s nothing,
nothing at all besides other wars—the last or the next.'" ("The Spy Who
Came in from the Cold")
Câu văn thần sầu
Phải ba (hai ngắn, một dài),
để chỉ ra, cơn cuồng nộ cố dằn lại của ông. “Đây là
một cuộc chiến,” Leamas trả lời. “Nó có tính đồ thị,
minh họa, và làm khó chịu, bởi là vì
xẩy ra trong 1 phạm vi hẹp, và ngay trong tầm tay; đôi khi
làm phí những mạng người vô tội, tôi đồng ý.
Nhưng bõ bèn gì, bên cạnh những cuộc chiến khác
– cái vừa qua, hay cái sắp tới.” ("Tên điệp viên
về từ miền lạnh”)
*
Với Gấu Cà Chớn, câu văn thần sầu của Gấu mà
nhờ Le Carré mới viết được - vắt qua hai cuộc đời, một đã
qua cùng cuộc chiến đã qua, và một sắp tới, cùng
cuộc chiến hội nhập sắp tới - là câu văn mà, chỉ 1 khi
Gấu được Cao Uỷ Tị Nạn cho xe tới rước, sau hai tháng tù vì
tội nhập vô Thái Lan bất hợp pháp, tại nhà tù
quốc tế Bangkok, và sau đó đưa vô Trại Phanat Nikhom
- chỉ tới khi đó, mới viết được khúc đuôi của nó:
"Trong những đêm chập chờn mất ngủ, hồn thiêng của thành
phố thức giấc ở trong tôi, tôi lại tưởng đây là
hồn ma của chính mình đang lang thang trên những nẻo
đường xưa cũ, sống lại cái phần đời đã chết theo cùng
với Sài Gòn, bởi cái phần đời đó mới đáng
kể." (1)
His early books sketched, as
he once put it about his Smiley novels, “a kind of ‘Comédie
humaine’ of the cold war, told in terms of mutual espionage.”
Còm
của độc giả Mẽo:
Look up this guy's comments
on 9/11. He thinks the U.S. provoked what it got. He's got his head in too
many absurd moral fictions. Đọc gã này phán
về cú 9/11. Hắn nói, Mẽo đã gây ra, provoke,
cú đó. Hắn bị THNM vì đọc quá nhiều cái
thứ giả tưởng phi lý mà còn bày đặt đạo đức ở
trong đó.
[Tuyệt. Quả là độc
giả thứ thiệt của Le Carré, một cách nào đó.
Có chất đạo hạnh bậc thầy ở trong truyện của Le Carré, theo
Gấu]
I was very disappointed by Carre's
last book, very anti-American and quite preposterous.
His great works all came out during the cold war and they told us
- fiction or modified fact - how complex the spying business was. They
added a 'human face' to this basically grisly business.
Not the last one I remember only vaguely now. This guy does not
like our country very much, to say at least.
Tôi rất bực cuốn mới nhất của ông ta, rất ư là
bài Mẽo, và thật là phi lý, nếu không
muốn nói, láo xược.
Những tác phẩm lớn của ông ta, là từ cuộc chiến
tranh lạnh mà ra. Và chúng nói với chúng
ta - giả tưởng hay sự kiện được thay đổi đi, chế biến khác đi –
ngành điệp vụ đa dạng, rắc rối như thế nào. Chúng
đem “bộ mặt người” đến cho cái thế giới, tự bản chất của nó,
thì vốn xám xịt.
Gã này đếch ưa xứ sở của chúng ta, đếch ưa
1 tí nào, phải nói như vậy.
*
Le Carré
luôn tỏ ra "ưu ái", với những người Cộng Sản chân chính.
Có vẻ như ông tin rằng, chính những người đó
có lý hơn ông, như trong đoạn cuối ở trên, Smiley
nước mắt ràn rụa, hét lớn, nhìn thân xác
Dieter chìm xuống lòng sông, giữa sương mù Luân
Đôn: -Dieter!
Tại sao bạn không bắn tôi? Tại sao?…
*
Antoine SPIRE :
Ông có đưa ra một tay
già, thông tuệ kinh tan-mút, phán::
Chúng ta cầu nguyện Chúa Cứu Thế tới, nhưng đâu
hẳn như thế, bởi là vì có những đấng Do Thái,
trong bóng tối, thì thầm với Thượng Đế: Này, đừng
có nhập thế đấy nhé!
George STEINER:
Tôi mô phỏng Hegel. Tay
này không ưa dân Do Thái. Một bữa ông
ta kể chuyện tiếu lâm, Thượng Đế vi hành, gặp một tên
Do Thái, và đề nghị: Mày chọn gì, giữa 2 món
này, hoặc là cứu chuộc, hoặc tờ nhật báo buổi sáng,
hắn ta bèn chọn tờ báo.
Căng lắm đấy, cái câu
chuyện tiếu lâm này. Chúng tôi là 1
dân tộc bị hớp hồn bởi lịch sử, bởi những đỉnh cao thời đại, bước
ngoặt vĩ đại… là cái số mệnh của chúng tôi,
và thỉnh thoảng, tôi tự nhủ thầm, có khi còn
mỉm cười và nhủ thầm: Giá mà “Chúa Cứu Thế”,
tức anh VC Giải Phóng Bắc Kít, đừng có tới, thì
thật đỡ khổ biết là chừng nào!
TTT, hẳn là bị ám ảnh
bởi 1 câu chuyện tiếu lâm như trên, thành thử
khi đọc Trầm Tư của 1 tên tử tù của Hồ Hữu Tường,
trong đó, ông mơ tưởng Đức Phật sẽ có ngày
trở lại với dân Mít, nhà thơ hoảng quá, viết:
Giấc mơ Đức Phật trở lại thì
cũng nát tan như mảnh đồng Bắc Kít chằng chịt những bờ,
và bờ thì nhiều hơn là ruộng.
Ui chao, một khi cánh đồng
liền thành một mảnh, qua Cải Cách Ruộng Đất, qua tập thể
hoá… là Quỉ Đỏ xuất hiện, thay vì Đức Phật! Tội nghiệp
dân Mít! Hà,
hà!
Par Pierre Assouline dans Magazine
Littéraire 569
daté juillet-août 2016 - 1375 mots
Converti au catholicisme, le Britannique
conjuguait la foi et le doute : il fut toujours hanté par le
vertige de la déloyauté.
Trong bài viết về GG,
trên số ML mới nhất, PA coi Người Mỹ trầm lặng là
tiểu thuyết trinh thám!
Nhảm quá.
Cái tít bài viết của PA, 1 ân sủng đếch trầm lặng, cho
thấy, là từ Người Mỹ Trầm Lặng mà ra.
Tuy nhiên, người nhận ra ý nghĩa của từ ân sủng,
trong GG, là Coetzee, khi ông đọc cuốn Brighton Rock.
Nó mắc mớ tới Ky Tô giáo
Ngày 23 Tháng
Giêng, 1963, Kim Philby, gián điệp Anh (cộng tác viên
một thời cho Người Kinh Tế) chuồn qua Xô Viết. Chín tháng
sau, “Điệp Viên Từ Miền Lạnh" ra lò. Giả
tưởng, tất nhiên, nhưng hình như nó còn thực
hơn cả sự thực, phản chiếu một thực tại rộng lớn hơn, cái gọi là
Cuộc Chiến Lạnh. Bảnh
hơn nữa, nó xuất hiện, và sau đó, tiểu thuyết
điệp viên thay đổi hẳn, không còn như trước nữa. Cuốn tiểu thuyết mở ra với cảnh Alec Leamas, điệp
viên Anh, phụ trách một đơn vị phản gián ở Bá
Linh, chờ 1 đệ tử, biệt kích ném qua Đông Đức, bị
cháy, và phải bỏ chạy, qua Trạm kiểm soát Charlie.
Ngay từ câu “rất” đầu tiên, là cái viết của
Le Carré, như 1 con rắn độc, thò mỏ ra chơi 1 phát.
Những xen, cảnh thì được chiếu sáng theo kiểu cà
giựt, bằng “flashpoint” [điểm hỏa, tia loé]. Nhân vật thì
được phác họa bằng những câu sắc, lẹ. Câu văn ngắn,
điểm đúng huyệt. Tình tiết rắc rối, không dễ mò,
nhưng không bao giờ lâm vô tình trạng quá
tải, với những nhân vật phụ, những cú xoắn thừa thãi,
hay khúc ngoặt không cần thiết. Không
giống tiểu thuyết gián điệp “James Bond 007”, thế giới của le Carré
gân guốc, chai sạn, và rặt một màu u tối. Leamas tự
mình chuốc rượu mình, trong những căn phòng tù
mù, bàn ghế không phải không bày mà
gần như đếch có. Đờn bà thì câm, nếu không
muốn nói là nín khe, trầy trụa, không phải thứ
lụa là gấm vóc của Ian Fleming. Xa vời cái thứ hoành
tráng, say đắm, những điệp viên của le Carré thì,
bằng những từ của Leamas, "tuồng ảo hóa đã bày ra
đấy, toàn 1 lũ khùng điên, ba trợn, phản bội, những
tên sa đích, ghiền rượu,những
kẻ thắp sáng cuộc đời thối rữa của chúng, bằng cách
chơi trò cao bồi vs mọi da đỏ”, “a squalid procession of vain fools,
traitors…pansies, sadists and drunkards, people who play cowboys and Indians
to brighten their rotten lives”. Cái
sự “trần thùi lụi” này làm cho thế giới của những
tên ma quỉ, gián điệp hai mang của le Carré, nếu không
“xác thực”, thì “đáng tin”, như chính ông
viết, trong lời bạt, 50 năm sau khi nó được xb lần thứ nhất. Cái
viết ông mắc nợ rất nhiều từ 1 bậc thầy khác, trong giới viết
truyện điệp viên bảnh tỏng, Graham Greene, và tác phẩm
thần sầu của ông này, “Brighton Rock”, xb năm 1938. Nhưng cái
vẻ gân guốc, chai sạn của “Tên Điệp Viên Từ Miền Lạnh”
còn có thể tìm thấy ở trong 1 giả tưởng khác,
cũng xuất hiện vào thời kỳ này. Năm năm trước đó, Allan
Sillitoe viết về cuộc sống của giai cấp lao động ở Nottingham, trong “Saturday
Night, Sunday Morning”, đã làm độc giả phát sốt với
những miêu tả những vụ phá thai ở những con phố sau, những chiều
tối trải qua trong những quán rượu, bằng tiền trợ cấp thất nghiệp.
Vào năm 1956, John Osborne viết “Nhìn lại với Cáu Giận”,
“Look Back in Anger”, một vở kịch hiện thực xoay quanh một anh chàng
trẻ tuổi cáu giận, bất mãn. Tiểu thuyết của le Carré
xoay quanh một chuyện khác, và nó phản chiếu một vết
nứt rạn rộng hơn, về thời hậu chiến Anh, và mở ra 1 đường viết khác
về cuộc sống ở xứ sở này. Chẳng bao lâu sau khi
cuốn tiểu thuyết xb, le Carré nghỉ chơi với sở ngoại giao và
chỉ lo viết. Chừng 20 cuốn tiếp theo, kể cả cuốn mới ra lò, đầu
năm nay, 2013, “Một Sự Thực Thanh Nhã.” Tất cả đều có thứ
văn phong căng thẳng, và xoáy vào chi tiết. Nhưng “Điệp
viên từ Miền Lạnh” kể như bảnh nhất. Gần 30 năm sau khi Bức Tường
Bá Linh sụp đổ, cuốn tiểu thuyết của le Carré vẫn làm
độc giả nhức nhối với Cuộc Chiến Lạnh, sự bất lực và dối trá
của nó. Cuốn tiểu thuyết nhắc nhở chúng ta, 1 giả tưởng,
thứ thật bảnh, có thể tra hỏi, về chuyện, nhà nước làm
ăn ra làm sao.
Prospero *
Lần kỷ niệm lần thứ 100, năm
sinh của Greene [1904-1991], tác phẩm
của ông được xb toàn bộ [chắc thế], mỗi cuốn kèm 1
bài biết thật bảnh.
Coetzee, trong tập tiểu luận của ông, chọn Brighton Rock [Introduction, ấn bản Penguin, New York,
2004] Theo ông, đây là tác phẩm nghiêm
trọng đầu tiên của Greene, his first serious novel, theo nghĩa,
viết với những ý nghĩ nghiêm trọng.
GG rất mê mấy dòng thơ dưới đây:
Our interest's on the dangerous
edge of things.
The honest thief, the tender murderer,
The superstitious atheist.
[Nỗi quan hoài của chúng ta, là vào
sát na sợi tóc nguy hiểm, ở mép bờ.
Tên trộm lương thiện, tên sát nhân dịu
dàng. kẻ vô thần mê tín].
Robert Browning,
« Bishop Blougram's Apology »
[Lời xin lỗi của Bishop Blougram]
Thầy của le Carré, là
Greene. Thầy của Greene, là Conrad.
Nếu phải chọn đề từ cho toàn bộ tác phẩm, Greene chọn
câu trên, theo Coetzee.
Thế giới của Greene, 'Greeneland',
là một miền đất trong đó, những con người bất toàn,
imperfect, chia năm xẻ bảy, divided, như bất cứ một vẹn toàn, integrity,
trong khi niềm tin bị thử thách ở mức tới hạn, their belief tested
to the limit, và Thượng Đế, nếu có, thì đánh
bài chuồn, nếu không muốn nói, đi trốn, ở ẩn, hidden.
*
Coetzee, có thể nói,
là 1 người dẫn GCC vô văn chương thế giới hiện đại, như
là 1 phê bình gia, nhà điểm sách, lương
tâm của 1 thời, cùng với những đấng như Steiner. Đọc ông
rất thú, vì thể nào bạn cũng kiếm thấy 1 ý,
1 câu thần sầu của ông, chiếu rọi 1 tác giả.
Thí dụ, khi ông
viết về Walter Benjamin, và nhìn ra hai tác phẩm
khổng lồ về điêu tàn của thế kỷ 20, ngó nhau:
Từ một khoảng
cách, tuyệt tác của Benjamin, kỳ cục thay, gợi nhớ một điêu
tàn lớn lao khác của văn học thế kỷ 20, "Thi khúc"
("Cantos"), của Pound. Cả hai tác phẩm đều được chiết ra từ những
năm tháng đọc sách theo kiểu cú vọ (jackdaw reading).
Cả hai đều được dựng nên từ những mẩu đoạn và những trích
dẫn, và trung thành với một thẩm mỹ học hiện đại bậc cao,
về hình ảnh và dàn dựng. Cả hai đều có tham
vọng kinh tế và đều nằm dưới sự chứng giám của những nhà
kinh tế (một bên là Marx, và một bên là
Gesell và Douglas). Cả hai tác
giả đều có đầu tư vào trong những ngành cổ học, và
cả hai đều đánh giá quá cao sự thích nghi của
chúng đối với thời đại của chính họ. Chẳng người nào
biết, khi nào thì dừng. Và cả hai, sau cùng đều
tiêu ma vì con quái vật là chủ nghĩa phát
xít. Với Benjamin, là một kết cục bi đát. Với Pound,
ô nhục.
Ông viết
về Paul Celan, mà chẳng tuyệt sao:
Celan là
thi sĩ ngọn tháp Âu Châu ở những thập niên giữa
thế kỷ 20, người mà, thay vì chuyển hóa thời của
mình – ông đếch có hứng đó – thì xử
sự như một cây roi điện xả hết luồng điện cực kỳ khủng khiếp chứa
chất trong nó, của thời của mình.
Tuyệt!
Celan is the towering European poet of the middle decades of the
20th century, one who, rather than transcending his times –
he had no wish to transcend them – acted as a lightning rod for their most
terrible discharges.
Đâu có
như phê bình gia Mít. Hoặc dởm, hoặc bịp.
Và đều đếch có tí lương tâm: Bỏ nước
ra đi, tố cáo VC chán, lại mò về, làm như
đếch có chuyện gì xẩy ra!
Nhà văn vào thời
này, Tây hay Đông, nếu đúng là thứ thiệt,
gắn bó với viết lách, nói chung, đều thật rành
cái thế giới của họ, không chỉ như nhà văn, mà
còn như là nhà phê bình, điểm sách.
Coetzee là 1 trong thứ đó. Trong bài giới thiệu
tập tiểu luận thứ nhì của ông Inner Workings, người viết, Dereck Attridge,
đã đặt ra câu hỏi, và trả lời, chúng ta cần
gì đọc phê bình điểm sách của một tiểu thuyết
gia bậc thầy đã đoạt Nobel? Điều gì khiến chúng ta
tò mò muốn đọc thứ đó?
Gấu mê đọc tiểu luận của
Coetzee. Tiểu thuyết, mua gần như đủ cả, và thường là cả
hai, tiếng Anh và tiếng Tẩy, nhưng chỉ đọc "Ô Nhục", tính
đọc thêm cuốn, lấy khung cảnh St Petersburg, để vinh danh sư phụ
của ông, là Dostoiesky: The Master of St Petersburg.
Tiểu thuyết của Coetzee, sự
thực, cũng pha tiểu luận. V/v Văn phong, phải là cái tay trên
Intel, khi chỉ ra, tính hà tiện để/đến chảy máu mắt, khi
viết của Coetzee.
Nhà văn Mít
chưa ai hiểu ra được điều này. Chữ đầy ra đấy, tại sao hà
tiện. Họ đâu có biết, viết, thừa 1 chữ, là hỏng 1
chữ đã được viết ra, vì không trân quí
nó! NQT (1)
Aleksandr Solzhenitsyn, tiểu
thuyết gia chính trị quan trọng nhất của thế kỷ 20, mất ngày
3 Tháng Tám 2008, thọ 89 tuổi.
Vài tuần sau khi chôn ông, nhà nước Nga
của Putin làm 1 cú thật đểu cáng, [a sly, even cynical
gesture] đổi tên 1 cái phố lớn nhất của VC Nga, ở Moscow,
thành tên của Solz. Và còn làm 1 tấm
plaque vinh danh những thành tựu văn học của ông, kế ngay
bảng tiệm McDomald, trên cùng con phố!
Bà vợ góa của nhà văn, Natalia Solzhenitsyn
kiên nhẫn ôm những trớ trêu của lịch sử. Tuần lễ vừa
rồi, bà tới Triển Lãm Sách Mẽo, ở trung tâm
Javits Center, vì một dự án tưởng niệm quan trọng hơn nhiều:
Thành lập một kho dự trữ hồ sơ văn học gồm tất cả những gì,
từ tuổi thơ bị đóng đinh thập tự của Solz, tới hàng ngàn
trang bản thảo viết tay của ông, trong có bản thảo Quần Đảo Gulag mà bạn bè
đã chôn giấu từ 20 năm ở vùng quê Estonia,
bên ngoài tầm tay của KGB.
Bản dịch mói
thấy trên net, của PQT, cho thấy, dịch giả để cả nguyên tác
tiếng Tây Bán
Nhà. Do không biết thứ tiếng này, nên thua.
Nhưng nếu chỉ so với bản tiếng Anh, thì... thua bản của GCC!
PQT bỏ từ "precise", chính xác"; "crucify" không
phải là "đóng đinh", mà là "đóng đinh
thập tự"!
Bỏ tên
dịch giả tiếng Anh. Phải cho biết ai dịch, vì có rất nhiều
người dịch thơ/văn của Borges
Đảo ngược trật
tự từ: "cây thập
tự & những cái đinh", không phải "đinh & thập giá"
Quá cẩu thả
(b), không rành tiếng Mít.
Không tôn trọng dịch giả khác...
(b)
Sự may
mắn hay bất hạnh của tôi cũng chẳng có gì quan
trọng [PQT]
Tại sao lại "cũng" ở đây?
Quá quan trọng, mới đúng, bởi là vì sau
đó, Borges giải thích:
Tớ là thi sĩ!
TheAccomplice
They crucify me. I have to be
the cross, the
nails.
They hand me the cup. I have to be the hemlock.
They trick me. I have to be the lie.
They burn me alive. I have to be that hell.
I have to praise and thank every instant of time.
My food is all things. The precise weight of the universe. The humiliation,
the rejoicing.
I have to justify what wounds me.
My fortune or misfortune does not matter.
I am the poet.
-H.R.
Kẻ đồng lõa
Chúng đóng đinh
thập giá tôi. Tôi phải là cây thập tự,
những cái đinh.
Chúng đưa tôi cái ly. Tôi phải là
thuốc độc
Chúng đánh lừa tôi. Tôi phải là
lời dối trá
Chúng thiêu sống tôi. Tôi phải là
cái địa ngục đó.
Tôi phải vinh danh, xoa đầu chúng, và lúc
nào cũng phải cám ơn chúng lia chia.
Thức ăn của tôi là mọi thứ, mọi điều.
Sức nặng đích thực của vũ trụ. Sự lăng nhục. Niềm vui mừng.
Tôi phải xác minh điều làm tôi thương tổn.
May mắn, hay bất hạnh của tôi chẳng là cái chó
gì ở đây.
Tôi là thi sĩ
[NQT]
Kẻ
tòng phạm
Người ta
đóng đinh tôi. Tôi phải là đinh, là thập
tự giá.
Người ta
đưa tôi một cái chén. Tôi phải
là thuốc độc.
Người ta
lừa tôi. Tôi phải là lời nói dối.
Người ta
thiêu sống tôi. Tôi phải là địa ngục.
Tôi
phải ca tụng và cám ơn từng giây từng phút.
Thực phẩm
của tôi là mọi thứ.
Toàn
bộ sức nặng của vũ trụ. Sự sỉ nhục, sự vui mừng.
Tôi
phải biện chính cho những gì làm tôi thương
tổn.
Sự may mắn
hay bất hạnh của tôi cũng chẳng có gì quan trọng.
Tôi
là nhà thơ.
—–
Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm.
Trong Jorge Luis Borges, Jorge
Luis Borges: Selected Poems (New York: Penguin Books, 1999),
455.
Dear Gấu Nhà
Văn,
Trong bài hát "Ly Rượu Mừng" có câu "Nhấc
chén đầy vơi chúc người người vui..."
Tôi phải ngợi ca và cảm ơn từng phút giây (tôi
đang sống, bất luận sướng khổ ra sao), không phải ngợi ca hay cảm
ơn "bọn đó".
Tôi phải biện minh cho cả những điều đã làm tổn thương
tôi. Không phải xác minh mà là biện hộ
giùm cho cái kẻ làm hại mình, khổ thế?
Nói chung, tôi là thi sĩ, để làm được ra thơ,
hay chỉ cần được thì thầm trong câm nín với Nàng
Thơ thôi, thì cái gì tôi cũng chịu được,
kể cả bị đóng đinh. ??
Bác Gấu dịch "Call for the Dead" hay quá sao không
dịch trọn quyển nhỉ? Kính chúc an vui.
H.Â.
Sent from my iPad
Today at 5:51 PM
Tks
How Are You?
Tính dịch cho H/A đọc, vì có hứa, nhưng lu bu quá.
Mua lại cuốn sách là vậy.
Take Care
NQT
"Nói
cho cùng, tất cả chúng ta đều cố gắng là thi
sĩ; mặc dù những thất bại, tôi vẫn tiếp tục muốn là
một thi sĩ." Borges mở đầu buổi nói chuyện, cho một
số sinh viên tại đại học Columbia, vào mùa xuân
năm 1971.
Saigon 1970 - Một lớp học tại trường Gia Long
source: Viet-Nam Bulletin - Secondary Education in Viet-Nam (October
1970)
Một lớp học tại trường Nữ trung học Gia Long ở Saigon: cả cô
giáo và học sinh đều mặc áo dài quần trắng,
đồng phục của rất nhiều lớp học tại Nam VN.
Vụ hành quyết năm xưa (1)
- Diễn ra trên đường Minh Mạng chứ không phải Lý Thái
Tổ
Gần đây, một người nước ngoài (ông Paul Blizard)
đã cất công tìm lại được đúng địa điểm thật
của vụ tướng Loan xử tử đặc công VC năm 68. Vụ đó diễn
ra trên đường Minh mạng, nay là Ngô Gia Tự, chứ không
phải Lý Thái Tổ như thông tin trước đây.
Paul Blizard - Saïgon Chợ Lớn Then & Now www.facebook.com/groups/865130223501356/permalink/1359294...