Chú
đã có "Những ngày ở Sài Gòn" này chưa? Nó nằm trong một tuyển tập
truyện ngắn. Quyển sách mất bìa trước và bìa sau nên không rõ tên và
năm in,
trước truyện của chú là "Như giọt nắng vàng" của Nhã Ca, "Nơi em
sẽ tới" của Viên Linh, "Trên ngọn lửa" của Cung Tích Biền và
"Vực hồng" của Nghiêu Đề, và sau là "Đêm tàn oanh trảo" của
Nguyễn Thị Hoàng.
Have
fun,
Tks
Nó
nằm trong tuyển tập truyện ngắn của nhà xb Hoàng Đông Phương [Nguyễn Thị
Hoàng].
Gấu đã lèm bèm về cú này rồi. (1)
(1)
Trong
cái "nghiệp" phê bình của tôi, tôi đã đụng độ với quá nhiều người.
Riêng trường hợp ông bạn, tôi quên, nhưng rất nhiều lần tôi nhớ. Có khi
vừa
nhớ, vừa cầu mong, hy vọng rằng bài phê bình của mình có thể có ích nào
đó.
Ngay cả trường hợp ông bạn, tôi cứ tự hào một cách thật tếu là, biết
đâu, nhờ
lời nói "khích" của tôi, ông đã để lại cho đời hai đại tác phẩm.
Mà
có thể thế thật! Thí dụ như lần đụng độ với Nguyễn Thị Hoàng, khi bà
xuất bản
cuốn Vào Nơi Gió Cát. Tôi đang giữ mục điểm sách cho phụ trang Văn Học
Nghệ
Thuật của nhật báo Tiền Tuyến. Trang báo do Thanh Tâm Tuyền phụ trách
(sau ông
giao lại cho Huỳnh Phan Anh và tôi; Huỳnh Phan Anh, sau bực bội với
thằng bạn
"láu cá' Bắc-kỳ, cũng dãn ra). Nguyễn Thị Hoàng vừa thành lập nhà xuất
bản, làm một tuyển tập truyện ngắn, trả tiền nhuận bút rất xôm, có thể
nói là
cao nhất, so với các nhà xuất bản khác. Tôi cũng được mời tham gia.
Ngoài tiền
nhuận bút còn một bữa ăn linh đình, như để giới thiệu tuyển tập truyện
ngắn và
nhà xuất bản. Rồi tới Vào Nơi Gió Cát.
Cuốn
truyện quá tệ, nhưng chưa tệ hại bằng bài điểm sách. Sau khi tóm tắt
nội dung
phần đầu, tôi kết luận: phần đầu cuốn sách, theo tôi thật là khủng
khiếp! (Chấm
xuống dòng đàng hoàng!).
Và
sự khủng khiếp cứ thế kéo dài cho đến hết cuốn truyện.
Chưa
hết, người phụ trách trang báo lại tỏ ra rất thích từ "khủng khiếp".
Ông cho đăng, dưới cái tít: Văn Chương Khủng Khiếp.
Nguyễn
Thị Hoàng hết sức giận dữ về bài viết. Nhưng thật khác người, bà trả
lời sau đó
bằng tác phẩm Cuộc Tình Trong Ngục Thất. Đây là một tác phẩm tuyệt vời
nhất,
nói "không" về cuộc chiến, theo tôi. Hình ảnh một người đàn bà, một
người vợ tất tả chạy ngược, chạy xuôi, trong địa ngục để cứu chồng. Một
ấn bản
khác về chàng Orphée. Tôi lại là người được cả hai người, là Thanh Tâm
Tuyền và
Mai Thảo, trao cho vinh dự viết bài điểm sách, trên tờ Vấn Đề: Nếu
Dostoevsky
muốn kéo Thượng Đế xuống cho ngang bằng con người, ở đây Nguyễn Thị
Hoàng muốn
kéo địa ngục lên ngang tầm trái đất....
Vì
cú này mà
Gấu Cà Chớn nghe đồn, được NTH mô tả, thằng chả đi giống như 1 con bồ
câu bị người
ta lấy mấy bộ não!
Tks. Anyway!
NQT