NGUYỄN
LƯƠNG VỴ
MỘT MÌNH
Mai
ta về khóc ngất dấu sương tan…
I.
Một mình
chơi. Trong
và ngoài vũ trụ
Hú mù ta ảo
hóa đã nư
chưa?!
Thương
tiếng khóc bạc
đầu đang ứa nụ
Có cung cầm
thùy lệ của
muôn xưa
Một mình
đếm. Vàng
phai âm nát đá
Tượng hình
âm thảo dã
hát theo đêm
Vì tuyệt cú
nhú âm cuồng
bến lạ
Ngữ ngôn
thừa mứa giọng
buốt lời thêm
Một mình hỏi. Vì cớ
chi diệu tưởng
Ta bông đùa
khua một
tiếng chuông ngân
Lời ngậm
đắng nuốt
cay quay tám hướng
Bởi trong
ngoài Tượng
với Số phân vân
Một mình nhớ. Thơ chẳng
cần chép lại
Chẳng vì
đâu! Trời đất
rất ngu ngơ
Rất ngây
dại chỉ mình
ta nghe thấy
Gió vô cầu
câu thệ
nguyện vu vơ
Một mình chết. Mút mùa
thơ táng mộ
Đìu hiu âm
nghe trốt
gió thâm tình
Ta khép mắt
nhớ khôn
hàn bóng nhỏ
Có trong
ngoài vũ trụ
cháy lời kinh…
II.
Ta thấy ta
quá cỡ cô
liêu
Một sát na
thôi cũng
quá nhiều
Cũng quá
bản lai sai
diện mục
Cũng lầm
cũng lỡ biết
bao nhiêu!!!
Thấy ta trong veo
theo tuyệt đối
Hèn chi đại
nghi cơn
gió thổi
Phong hành
lôi động cái
kỳ khu
Thành ra
cái gì cũng đỏ
ối
Thành ra ta
thấy ta kỳ
ảo
Một đôi Âm
Dương trời
bất hảo
Đày ta suốt
kiếp lạy âm
vang
Khí đất
trồi lên giông
với bão
Ta thấy ta quá cỡ u
minh
Nhẹ hẫng
mây bay cũng
giật mình
Ta đấy ư?!
Thơ dầm buốt
nguyệt
Thơ tuyệt
cùng như em
tắt kinh
Thương ta quá lạnh như
gò đống
Rống cái tử
sinh đu
huyễn mộng
Rú một cái
chơi mà rỗng
không
Mà rùng
mình nghe âm
thạch động
Mà em chẳng qua là một
nụ
Cái âm thẳm
đáy giọt
sương tụ
Điếc đặc
ngàn năm cái
cánh diều
Bơ vơ đáy
chiều thương
tuyệt cú
Ta thấy ta quá cỡ sặc
sừ
Câm trời
nín đất nứ nừ
nư
Ngọng nghịu
mà thâm
như cái đó
Có và Không
rền một
tiếng Như
Thương ta quá đậm như
thời tiết
Duyện
nghiệp gì nhau
mà quá nghiệt
Như sông
chảy trôi mà
u hoài
Mà đau sóng
tràn bờ
thao thiết
Vậy đó ta ngồi nghe
tiếng nói
Ngữ ngôn
đùa dai mấy
ngàn cõi
Thơ ư?! Ừ
cũng chuyện
chơi thôi
Thì hơi sức
đâu mà nhắn
gửi!!!
III
Lại một
mình ngó mãi
cái mình ên
Trong bóng
ta có một
bóng ngồi quên
Quên là nhớ
là quên là
quá nhớ
Nhớ một lời
hiu quạnh
quánh bờ đêm
Đêm rất sâu nên đêm
huyền rất xa
Mắt soi mắt
nhìn lâu
màu cố xứ
Màu cỏ dại
bồng bềnh
cất tiếng ca
Âm níu sắc
nhắc câu hò
sinh tử?!
Nhắc gì đâu hạt bụi réo
sinh linh
Ta ngóng
ta, trời ngóng
đất thâm tình
Chưa kịp
lạnh đã tràn
hồn viễn xứ
Chưa kịp
đau đã chới
với yêu tinh
Đêm rất sâu
nên đêm
trầm khói sương
Tim buốt âm
nên âm rền
thấu xương
Thấu tủy
trắng vắng
tanh lời thảo dã
Đã cùng ta
nức nở một
đôi nường
Một đôi
nường múp rụp
một cái bông
Một càn
khôn túy lúy
một sợi lông
Một viễn
tượng phiêu
bồng như núm vú
Như em nằm
đẻ vội ngàn
hư không
Đêm rất sâu
nên đêm
trầm tiếng ca
Ta ngóng ta
khóc cười
ôm bóng ma
Khạc câu
thơ thở ra
ba ngàn cõi
Rồi hít vào
chín ngàn
cõi mưa hoa
A ha ta!
nghiệt súc
trút linh hồn
Bến không
bờ lơ láo
gió làng thôn
Đã chất
ngất theo âm
gieo thẳm đáy
Nghe sóng
trào ớn rợn
hết càn khôn
Và cứ thế
ta ngồi
nghe nguyệt tận
Với muôn
sao chào một
bận làm người
Người quá
tội Cái Con
còn lận đận
Để bây giờ
thơ khóc hận
xa xôi
Để bây giờ
ta ngồi
nghe đêm tan
Âm tan theo
âm thẳm lá
Chiên Đàn
Như sắc
nắng của một
trời thơ dại
Tiếng cu gù
lóng lánh
bóng thời gian…
IV.
Gió ngàn
thâu ở lại
thức cùng ta
Khi bốn bề
tĩnh tịch
kiếm không ra
Một tiếng
nói một kiếp
người run rủi
Mưa nắng
chìm trong một
cái sát na
Một cái chi tự bao giờ
chẳng biết
Mưa rất
cuồng và nắng
cũng rất điên
Ta sửng sốt
thấy trùng
sinh lẫm liệt
Những sắc
màu kỳ dị của
vô biên
Gió ngàn thâu ở lại
thức cùng ta
Khí buốt
buốt âm rền
trong nhụy hoa
Tinh buốt
buốt âm rền
trong đá tảng
Rền kinh kỳ
thơ vụt
hiện tinh ma
Ta quỷ quái lăn tròn
trong cổ tự
Liếm hết
màu rêu mọc ý
cô liêu
Rêu cũng
biết thương
ta rên ứ hự
Ọc máu bầm
xanh thẳm
biết bao nhiêu
Gió ngàn
thâu ở lại
thức cùng ta
Âm trườn
theo đáy huyệt
cuối trời xa
Âm trườn
theo gò đống
rống xương núi
Rú máu sông
trồng lại
bóng Quê Nhà…
7.2005