NGUYỄN LƯƠNG VỴ
HARMONICA
Gió hú rất xanh từ vạn thuở
Đêm xanh rất thẳm giọt cô liêu
Chiều xanh rất ngợp búp em nở
Harmonica nhịp hắt hiu
Nhịp hắt hiu dìu ngón thay thô
Một phùa âm bay quanh lá khô
Lá khép mắt nghĩa là lá chết
Tội nghiệp âm khóc lá không mồ
Ngày xanh hết ngực đùn lên nhạc
Ta khát em ơi một chút gì
Một chút tri âm nhịp chẳng dứt
Một trời ngây dại quá mê si!!!
Khi âm đã ấm trong lòng tay
Đã ngấm không gian tiếng gió lay
Tiếng phách ngậm hồn sông nước bạc
Chạy về ôm núi hát mưa bay
Mưa bay nắng tịnh ươm tinh khí
Âm mọc xanh thêm nhạc tưới hoài
Rất thẳm rất xanh và rất ngợp
Một búp em thơm múp cõi ngoài
Búp em thơm harmonica
Búp em lừng harmonica
Đất lạ trời quen ôm nhạc ngũ
Liếm môi hoài harmonica
Và giấc chiêm bao trào nước mắt
Ta khóc em ơi một chút gì
Một chút hương xa vẫn thầm nhắc
Một trời thơ lạnh vẫn thầm ghi
Môi khô vẫn thổi trong tiềm thức
Gió hú rền vang những nổi niềm
Những vết thương tâm còn rấm rức
Còn nghe rờn rợn đến vô biên
Còn nghe em nở trong vô tận
Những búp cô liêu trở giấc nồng
Âm cháy rất xanh và rất thẳm
Gửi lại cho ta gió rực hồng
Nhịp hai tay harmonica
Nhịp hai chân harmonica
Đất lạ trời quen hú với gió
Gió bềnh bồng harmonica…
01/2007