nqt
  



Album

Image may contain: one or more people, sky, tree and outdoor
manhhai
SAIGON 1965 - Đường Nguyễn Huệ

pbro1 17h

Tấm hình này coi kỹ rồi ngẫm nghĩ sẽ thấy một chi tiết rất ngộ so với ngày nay. Giữa hình là ông cảnh sát đeo cây súng lục thì chạy chiếc xe đạp ọc ạch. Còn dân thì chạy xe hơi với xe gắn máy. Nghĩ lại dân ngày xưa ngon hơn cảnh sát. Bây giờ công bằng hơn nên dân phải ... chi đều.
https://www.flickr.com/…/134764…/41446191620/in/photostream/

Gấu là hồi ức Xề Gòn trở thành sống động đến đếch làm sao ngủ được!

*


https://www.theguardian.com/…/madeleine-albright-fascism-is…

Đọc bài phỏng vấn bạn sẽ có được 1 số thông tin đáng tin cậy, về những nhân vật đang nắm vận mạng thế giới trong tay họ. 

One chapter of her new book is about Vladimir Putin, whom she found to be “so cold as to be almost reptilian” but also a man of considerable, if dark, talents. “He’s very smart. He’s played a weak hand really well. He has a larger agenda which is to separate us from our allies and it begins by separating central and eastern Europe from western Europe.”

Về Putin, lạnh như một loài bò sát, nhưng là 1 con người với những tài năng đáng kể, nếu không muốn nói, u tối. Với cái nhìn tiên tri, dự đoán, bà cho rằng Tây Phương chậm lụt trong việc hiểu ra rằng người Nga cảm thấy cực kỳ nhục nhã sau cuộc chiến lạnh, và sẵn sàng chấp nhận – succumb, quỳ phục một người quốc gia cứng cỏi, mạnh mẽ hứa hẹn với họ, chúng ta sẽ là 1 cường quốc như ngày nào. Bà nhớ 1 đấng Nga, phán, chúng tôi vốn là 1 cường quốc, vậy mà bây giờ, chúng tôi ở Bangladesh với những trái hoả tiễn. Putin tự nhìn ông ta những là người cứu chuộc đối với người đàn ông này. 

With the benefit of hindsight, she accepts that the west was slow to understand that Russians felt utterly humiliated after the cold war and ready to succumb to a nationalist strongman promising to make them great again. She recalls a Russian man complaining: “We used to be a superpower and now we’re Bangladesh with missiles.” Putin, she tells me, “has seen himself as the redeemer of that man”.

Note: Lũ Bắc Kít không tên nào cảm thấy cực kỳ nhục nhã như đàn anh của chúng, là Liên Xô ngày nào.
Đây là cách đọc đoạn trên của GCC.
Chúng rất ư là tự hào vì đã giết chúng, sau khi chúng giết Miền Nam.
Đó là sự thực cuộc chiến Mít, với Gấu, mà hơn 40 năm sau, ngày càng lộ rõ.

Image may contain: 1 person, sitting, beard and indoor



*

ROBERT FROST AND EDWARD THOMAS 

the only brother I ever had ...
-ROBERT FROST 

ROBERT FROST didn't love many people, but one of the few he did love was Edward Thomas (1878-1917), a splendid English poet who has been underappreciated on our side of the Atlantic. The two met in England in 1913 and made a lasting bond. Frost recognized the lyric element in Thomas's prose writings about nature and persuaded him to start writing poetry. ("Did anyone ever begin at 36 in the shade?" Thomas wondered.) Thomas also began writing under the stimulus of World War I - Frost said the war ''made some kind of new man and a poet out of him." Frost penned a touching elegy for him, which begins: 

I slumbered with your poems on my breast
Spread open as I dropped them half-read through
Like dove wings on a figure on a tomb,
To see, if in a dream they brought of you,
I might not have the chance I missed in life
Through some delay, and call you to your face
First soldier, and then poet, and then both,
Who died a soldier-poet of your race. 

Edward Thomas wrote 142 poems between December 1914 and April 1917, when he died in Flanders. He never saw a book of his poems in print. His poetry was triggered by his genuine love of the English countryside, his feeling for the unfathomable mysteries of nature. Prone to depression, he always delighted in what he called "this England.” His friend Walter de la Mare remembered that "England's roads and heaths and woods, its secret haunts and solitudes, its houses, its people -themselves resembling its thorns and juniper- its very flints and dust, were his freedom and his peace." Like Thomas Hardy loved the oldest English poetry, traditional ballads and folk songs, which come down to us, he said, "imploring a new lease of life on the sweet earth."
Thomas wrote "The Owl" in February 1915, three months before enlisting. I love the dramatic clarity, the rhythmic poise, and the spiritual balance of this impassioned poem, which was first published under the title "Those Others." 

THE OWL 

Downhill I came, hungry, and yet not starved;
Cold, yet had heat within me that was proof
Against the North wind; tired, yet so that rest
Had seemed the sweetest thing under a roof

Then at the inn I had food, fire, and rest,
Knowing how hungry, cold, and tired was I.
All of the night was quite barred out except
An owl's cry, a most melancholy cry

Shaken out long and clear upon the hill,
No merry note, nor cause of merriment,
But one telling me plain what I escaped
And others could not, that night, as in I went.

And salted was my food, and my repose,
Salted and sobered, too, by the bird's voice
Speaking for all who lay under the stars,
Soldiers and poor, unable to rejoice.

I'm moved by the scrupulous emotional precision of this poem about coming to a place of rest after a long winter tramp in the country. The speaker recognizes that he entered the inn hungry but starved, cold but not frozen, tired but not so exhausted that rest impossible. The owl's melancholy cry splits the poem in half. The part is given over to a feeling of gratitude, the second to the speaker’s recognition of his own privilege; of what he managed to escape others could not. I especially like how Thomas savors the word which means "flavored" but also carries connotations of bitterness tears, of open wounds. "The Owl" sounds a deep nocturnal note, and it demonstrates what de la Mare called Thomas's "compassionate and suffering heart."

No automatic alt text available.




Re: Phê bình & tiểu luận của lũ Mít, khiến độc giả đếch thèm đọc thơ nữa!

Bài tiểu luận của Thầy Thục, quả đúng như vậy. 

Khi nó mới được post trên net, ở hải ngoại, là Gấu đã nhận ra rồi. Bây giờ Thầy được tên già NN chiếu cố, trịnh trọng post trên Văn Vịt.
Không biết hai đấng có cởi mặt nạ nhận ra nhau chưa? NQT

Ẩn dụ, cuộc phiêu lưu của chữ.

Một cái tít “huề vốn”, bởi là vì bất cứ 1 hình tượng tu từ, cũng là cuộc phiêu lưu của chữ cả. Ẩn dụ, ám dụ, hoán dụ… phiêu lưu của chữ!

Thứ nữa. như chúng ta đều biết, ẩn dụ đề nghị 1 kết nối, cánh buồm thay cho con thuyền, bóng hồng thay cho giai nhân, và như thế, khi 1 nhà thơ đưa ra 1 viễn ảnh cho ẩn dụ, thì điều này có nghĩa, cái kết nối này – có – nhưng chưa ai nhận ra. 

Nhà thơ con nít Minou của Tẩy, viết câu thơ, vẫn nhớ đại khái, trong rừng hoa… gì gì đó, rung chuông, và độc giả gật gù, đúng như vậy! 

Nhưng để hiểu ẩn dụ, thì cần đến tri thức. Một đứa con nít không thể nào hiểu được tại sao bóng hồng lại là giai nhân.

Trong bài viết về cuốn Bếp Lửa của Gấu, từ năm 1972  - đăng lần đầu trên Tập San Văn Chương, 1972, sau TTT đề nghị thằng em của ông - mi cho ta cái viết của mi để đăng trên Văn - Gấu đã lèm lèm về ẩn dụ.
Thơ, văn của TTT, sở dĩ bảnh hơn ai, là do ông không sử dụng ẩn dụ, mà là thi ảnh, hay ảnh tượng. Nó đếch cần đến tri thức. Trong thư gửi “đảo xa”, TTT có vinh danh Bachelard, là vì theo Gấu, ý niệm thi ảnh là của ông, trong cuốn Thi học không gian, The Poetics of Space.
Cả 1 bài viết dài thòng, của Thầy Thục, chỉ làm người ta chán thơ. Đúng như thế. Thầy dịch, Thầy viết, đến mệt nhoài, rồi…  thôi.
Mấy vị này, như Thầy Phúc, Thầy Thục, Gấu đều quen biết qua văn chương ở ngoài đời, khi cùng viết cho tờ Văn Học của NMG. Chẳng có thù oán cái con mẹ gì, nhưng nếu không chỉ ra như thế, ai dám? Không lẽ cứ áo thụng vái nhau ư?

Foucault phân biệt giữa Le Même, Kẻ Vẫn Thế, L’Autre, Kẻ Khác, là cũng từ ý niệm ẩn dụ. Thi sĩ nhìn ra kết nối - như 1 viễn ảnh - khi người bình thường không nhìn ra.
Nếu như thế thì ẩn dụ không phải là phiêu lưu của chữ, mà là của tưởng tượng, của viễn ảnh, như 1 thực tại của tương lai.

 *

*


Note: Borges cũng đi 1 đường thần sầu về ẩn dụ, trong cuốn sau đây, cho đọc free, trên net.

Borges, sử dụng ẩn dụ, để vinh danh hai bài thơ thần sầu của Frost, mới rất ư là thần sầu, và đúng là 1 thiên tài về thơ, mới viết nổi.

Robert Frost: Acquainted with the Night ( Làm quen với đêm)

Robert Frost: Stopping by woods on a snowy evening (Dừng ngựa bên rừng buổi chiều tuyết rụng)

"And miles to go before I sleep/ And miles to go before I sleep.

"And miles to go before I sleep/ And miles to go before I sleep." There we see that the same words have two different meanings. In the first of the last two verses, the words stand for miles and going and sleeping. And in the last line, sleep stands for death.

And that, I think, is the chief achievement of Frost. He could write poems that seem simple, but every time you read them you are delving deeper and finding many winding paths and many different senses. So Frost has given us a new idea of metaphor. He gives us metaphor in such a way that we take it as a simple, straightforward statement. And then you find that it is a metaphor. "And miles to go before I sleep/ And miles to go before I sleep." There we see that the same words have two different meanings. In the first of the last two verses, the words stand for miles and going and sleeping. And in the last line, sleep stands for death.

Và đó là thành tựu “lớn nhất, chủ, trùm...” [chief] của Frost. Ông có thể viết những bài thơ xem ra thì thật giản dị, nhưng mỗi lần chúng ta đọc, là mọi lần chúng ta đào bới sâu thê
m, và tìm ra không biết bao nhiêu là lối đi, và nghĩa nghiếc khác nhau.

Và thế là thi sĩ đem tới cho chúng ta 1 ý nghĩa mới về ẩn dụ. Ông cho chúng ta ẩn dụ, theo cái cách mà chúng ta coi nó như là 1 phát biểu tự nhiên, giản dị, thẳng 1 lèo. Và thế rồi, bạn ngộ ra, đâ
y là 1 ẩn dụ:

Cầm tay hôn 1 phát
Là biết được địa chỉ
Là đã ngàn thu sau!

Ô
ng [Borges] đồng ý với…  Gấu, ẩn dụ không đơn giản, nhiều khi, tưởng là ẩn dụ, nhưng thực sự, là đốn ngộ, là mặc khải.
Dũng trong “Đôi Bạn”, 1 buổi trưa hè “Ôi nắng vàng sao mà nhớ nhung", nhìn sang nhà hàng xóm, thấy cái áo cánh trắng phất phơ bay trong gió, ngạc nhiên tự hỏi, áo ai nhỉ, và nhớ ra là Loan, đi học Hà Nội, nghỉ hè, về.
Khám phá đó chỉ là bề mặt, giản dị!

Bề sâu, "si
êu hình mà nói",
Dũng khám phá ra tình yêu của mình!

NTST

Ẩn dụ như thế, là viễn ảnh, 1 kết nối, đầu kia là tương lai.
Chỉ thấy mưa sa trên nền cờ đỏ, viễn ảnh của câu thơ là xứ Mít hiện giờ.

Poetics, stolen: This Craft of Verse - Jorge Luis Borges

Trên Tin Văn, Gấu đã từng chôm Borges, trong cuốn này, để vinh danh 1 nhà thơ Xứ Thần Kinh.


*

*

Under the Mirabeau Bridge the Seine
                  Flows and our love
         Must I be reminded again
How joy came always after pain

     Night comes the hour is rung
     The days go I remain

Hands within hands we stand face to face
                     While underneath
             The bridge of our arms passes
The loose wave of our gazing which is endless

      Night comes the hour is rung
      The days go I remain

Love slips away like this water flowing
                Love slips away
         How slow life is in its going
And hope is so violent a thing

      Night comes the hour is rung
       The days go I remain

The days pass the weeks pass and are gone
                    Neither time that is gone
                 Nor love ever returns again
Under the Mirabeau Bridge Flows the Seine

     Night comes the hour is rung
     The days go I remain

1956
W.S Merwin

Cầu Mirabeau

Dưới cầu Mirabeau, sông Seine chảy
Và tình đôi ta
Liệu anh phải nhớ
Niềm vui luôn tới, sau nỗi đau

Đêm tới, giờ đổ
Ngày đi, ta ở

Tay trong tay mặt nhìn mặt
Dưới cầu đôi tay
Sóng uể oải lập đi lập lại
Nhân lên mãi mãi
Ánh mắt thiên thu hoài hoài của đôi ta

Đêm tới, giờ đổ
Ngày đi, ta ở

Tình đi, như nước chảy
Tình đi
Ôi, đời sao chậm lụt
Hy vọng sao hung bạo đến như vầy

Đêm tới giờ đổ
Ngày đi, ta ở 

Ngày đi, tháng đi
Thời gian không đi
Tình không bao giờ trở lại
Dưới cầu Mirabeau sông Seine chảy

Đêm tới, giờ đổ
Ngày đi, ta ở

Bên một dòng thơ cổ xưa

sông khơi dòng trên tấm toan thời xa
cây xanh lục hai bên bờ, thuyền buồm giữa dòng,
cánh tay quăng lưới vào khoảng không
đêm xóm cồn, trăng soi, cá quẫy nước
những con người thời xưa, khăn
áo lạ lẫm
 
chợ họp bến sông, ồn ã rạng đông
sương còn lạnh áo người khua tay chèo
trưa, theo gió nam, một tiếng ru thời gần, nghe quen
nhắn người đi xa trở về, con ve kêu mùa hạ
(rằng, biết mấy thu nguôi lòng)
 
tìm lại người chuyện trò, cây già, quán cũ
cúi đầu dòng chữ hoen, trang sách ố
có rủ nhau về, nhấp ch
én rượu bên bãi dâu, trong gió mùa
vài lá thuyền gieo neo về một bến vắng chưa xa..

                                           Huế, 11.2011
Dã Vi
ên

Tks. NQT

Câu thơ đầu của bạn làm Gấu nhớ đến Borges, và đoạn vừa đọc, trong Ngón Thơ, This Craft of Verse, và cũng đã chôm 1 câu đưa lên Tin Văn. 

Borges nhắc đến câu thơ của Tennyson, trong 1 bài thơ làm khi mới 13, 14 tuổi, dục bỏ, destroy, nhưng may sao còn 1 câu: Thời gian trôi nửa đêm, Time flowing in the middle of the night. Và Borges khen cậu bé Tennyson chọn chữ cực khôn. Nửa đêm, im ắng, người ngủ, tuy nhiên sông vưỡn trôi không 1 tiếng động...

Bữa nay, lạ làm sao đọc lại, thì nó lại bật ra dòng thơ của Apollinaire:

Đêm tới, giờ đổ,
Ngày đi ta ở!

Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure 

Cũng trong đoạn trên, trong bài viết về "Ẩn dụ", Borges nhắc tới 1 cuốn tiểu thuyết, giản dị có cái tên, Of Time and the River [còn có 1 bài hát cùng tên, thật tuyệt Gấu thật mê, khi mới lớn, Nat King Cole ca (1) ].
Thời gian, dòng sông, cả hai cùng trôi…
Và tất nhiên, Borges bèn lôi câu nổi tiếng của nhà thơ Hy Lạp: Chẳng ai có thể tắm hai lần trong cùng dòng sông, No man steps twice into the same river.

Nhưng đến đây, thì Borges đổi giọng:

Ở đây, chúng ta có cái khởi đầu của sự ghê rợn. Here we have the beginning of terror.
Bởi là vì lúc thoạt đầu, at first, chúng ta nghĩ đến dòng sông trôi, những giọt nước khác nhau…
Và rồi chúng ta được làm ra để mà nghĩ rằng, chúng ta là con sông, và chúng ta cũng “phiêu” như là con sông!

And we are made to feel that we are the river, that we are as fugitive as the river.

Tuyệt!

Hai dòng thơ của Apollinaire, ngược hẳn lại:

Đêm tới, giờ đổ
Ngày đi, ta ở

Và rồi:

L'amour s'en va comme cette eau courante
L'amour s'en va
Comme la vie est lente
Et comme l'Espérance est violente

Tình bỏ đi như nước sông chảy
Tình bỏ đi
Đời sao chậm như rùa
Và hy vọng mới hung bạo làm sao!
*

Về bài thơ của bạn, Gấu mê mấy dòng cuối:

tìm lại người chuyện trò, cây già, quán cũ
cúi đầu dòng chữ hoen, trang sách ố
có rủ nhau về, nhấp chén rượu bên bãi dâu, trong gió mùa
vài lá thuyền gieo neo về một bến vắng chưa xa.

Tuyệt. Nhất là dòng cuối, "gieo neo về", "bến vắng chưa xa".
Thơ bạn rất lạ, tuy cùng trong không khí thơ Tàu.

Tks

NQT


Earthly Signs: Dấu Đất

Dịch Xác Bụi [Xề Gòn], hay Cúi Xuống Là Đất, hai cái tít của Cô Tư, không biết có OK không?
Hay, Cõi Người Ta, Terre des Hommes, của Bùi Giáng?

Image may contain: people sitting, text and indoor

 
Image may contain: text


 








 












Trang NQT

art2all.net

Istanbul


&

Lô cốt trên đê làng
Thanh Trì, Sơn Tây