Thu San Jose
by VBT.
Tks. NQT
Back home
from Quán Chùa Toronto
Jen
&
Friends Playing Basketball
NYRB Feb 11, 2010
Archangelsk, cái lạnh mặn,
những con người Baltic nhạt
Trẻ con ném những trái banh tuyết vô những bức tượng Xô Viết
Cái ớn lạnh Bắc Cực của
mặt trăng vào giữa trưa
Cây bao, bộ hành cuộn.
Mặt trời rùng mình sau
những ống khói
Như một tên lính cứng lạnh ngay tại chỗ
Ở Viện Bảo Tàng Viễn Bắc
lù tù mù ánh đèn
Ðề tài là về cuộc lưu vong nội xứ của nhà thơ
Siêu hình đấu với Lịch sử,
và
Cuộc chiến đấu thê lương giữa Thơ và Thời gian
Một Cuộc Chiến Lạnh chẳng
hề chấm dứt.
Thì cũng y chang tình yêu của nhà thơ với những bến cảng sũng nước
Và những con mèo bướng
bỉnh, đặc biệt giống Nga
Xanh, tới từ Bạch Hải
Sau đó, là một cuộc tản bộ
lầy lội trong tuyết, trong không khí mặn mùi muối
Ngủ trong áo choàng ở những trại lính đã được cải tạo
Suốt đêm tôi nghe có những
tiếng giầy nhà binh bị bóp nghẹn
Của một đội quân diễn hành qua những con phố
Dưới cái vỏ thật là dầy
của đêm đen
Nhưng vào buổi sáng, cái buổi sáng tưởng niệm,
Tôi thức giấc, bổ choàng
vào trong 1 sự yên lặng thật là quyền uy, hách xì xằng.
Tuyết chiếm cứ thành phố.
Note: Arkhangelsk, an
Arctic labor camp,
nông trường cải tạo, nơi Brodsky bị án tù 5 năm
INTERVIEWER
Tôi muốn bắt
đầu bằng 1 trích dẫn trong cuốn sách của Nadezhda Mandelstam, "Hy vọng
Rã Rời". Bà
nói về ông, “... một thanh niên rất được, mà tôi sợ rằng, anh ta đi đến
1 kết thúc tồi tệ”
JOSEPH
BRODSKY
Một cách nào
thì đúng là tôi đã đi đến 1 kết thúc tồi tệ. Trong thuật ngữ của văn
học Nga –
trong thuật ngữ được in ấn ở Nga. Tuy nhiên tôi nghĩ, trong đầu bà có 1
điều gì
khác, tệ hơn nhiều, thì cứ nói ra ở đây, một tổn hại thể xác. Nói gì
thì nói,
cái việc đếch được in thơ bằng tiếng mẹ đẻ thì quá khốn nạn rồi, và quả
đúng là
1 kết thúc tồi tệ.
Bà chị của ông
[Akhmatova] có tiên đoán gì về đứa em chăng?
Có lẽ có, nhưng
bà nói dịu dàng hơn, nên tôi cũng chẳng nhớ. Vả chăng, bạn chỉ để ý đến
những điều
xấu, vì chúng ảnh hưởng đến việc viết của bạn. Về mặt khác, những điều
tốt thì
đều đến từ Ông Giời, vượt ra ngoài quyền hạn của bạn.
Tới 1
chừng
mực nào, sự can thiệp của Ông Giời - như
là 1 ẩn dụ tâm lý - vào thơ của ông?
Tới một chừng
mức thật rộng. Điều tôi muốn nói ở đây là sự can thiệp của ngôn ngữ lên
bạn,
upon you, vào bạn, into you. Bạn nhớ câu thơ nổi tiếng của Auden về
Yeats: “Ái
nhĩ lan khùng đâm mi vô thơ”, “mad Ireland hurt
you
into poetry—”.
Cái điều đâm
bạn vào thơ, hay văn chương là ngôn ngữ, cảm quan của bạn
về ngôn ngữ. Không phải triết học riêng tư,
hay chính trị, hay ngay cả một đòi hỏi sáng tạo, hay tuổi trẻ của bạn.
Thành phố
St. Pertersburg có một biển, một trăm lẻ một hòn đảo, và những
con sông dài vô tận. Vô phương đếm: Bầu
trời là nguồn của con sông quan trọng nhất – mưa. Mưa ngập tràn những
con kênh thành phố; nó làm sũng những tòa biu đinh, những con vườn, mặt
đất,
và những
cục sỏi, những viên đá. Suốt mùa hè, mọi mùa hè, nó rơi rỉ rả, nhẹ như
mơ, hoặc
như thác. Lâu lâu, có những khúc nghỉ nho nhỏ, và những cư dân thành
phố ngước
mắt nhìn trời và khám phá những buổi mặt trời lặn thần kỳ trong cái mầu
huyền
hoặc cầu vồng biển – xanh, vàng, và tím – và ngỡ ngàng chiêm ngưỡng vẻ
đẹp thành phố. Mọi thứ thì ma mị, và bầu trời thì run rẩy trong cái màu
vàng ướt át,
và phản chiếu lại trên mặt nước.
Tribute to NCT: Vietnam's Solzhenitsyn
Thơ thì ở dưới áo, 400 bài.
Ngày thì là 16 Tháng Bẩy, 1979; đúng
hai ngày, ông ghi nhận – sau kỷ niệm phá ngục Bastille. Ngày Tự Do. Ông
chạy
qua cổng Tòa Đại Sứ Anh ở Hà Nội, qua người gác, yêu cầu được gặp vị
đại sứ.
Người gác, thua, không cản được ông. Trong khu tiếp nhận, có vài Mít
ngồi ở một
cái bàn. Ông xô họ, lật đổ cái bàn. Nơi tủ treo áo khoác gần đó, một cô
gái
người Anh đang chải tóc. Cô sợ quá, đánh rớt cái lược. Những tiếng ồn
ào khiến
ba anh Hồng Mao thò ra coi chuyện gì xẩy ra, và ông ném tập thơ vào một
trong
họ.
Sau đó, tĩnh lặng như… núi, ông chờ VC tóm ông.
Câu chuyện Nguyễn Chí Thiện gửi thơ của ông ra khỏi Việt Nam Cộng Sản
là như
vậy đó. Những bài thơ sau đó được xb dưới cái tít Hoa Địa Ngục,
và được
dịch ra chừng nửa tá ngôn ngữ, và đợp giải thưởng Thơ Quốc Tế vào năm
1985. Ông
mơ hồ biết chuyện gì xẩy ra với tập thơ, khi rong ruổi những trại tù
VC. Ở Hoả
Lò, khách sạn Hilton, Hà Nội, một những viên cai tù cầm tập thơ khuơ
khuơ trước
mặt ông. Sướng điên lên, ông nhận ra thơ của mình.
Về thể chất, ông không được
mạnh. Nếm mùi ho lao ngay từ khi còn
là 1 đứa trẻ, bố mẹ ông phải bán căn nhà để mua trụ sinh trị bịnh cho
ông. Và
rồi, kể từ năm 1960, với cớ này, cớ nọ - tố cáo nhà nước bịp, về mặt
lịch sử,
bợ đít Liên Xô, ngợi ca Hồng Quân đánh sụp Trục Ma Quỉ Ý – Nazi - Nhựt
bổn, vờ
biến vụ Nhựt ăn hai trái bom nguyên tử, phải đầu hàng vô điều kiện, làm
thơ –
ông trải qua vài án tù dài, trong nhà tù và ở trại lao động. Cơm gạo
hẩm, và
thịt cọp khiến ông gầy nhom, tóc rụng còn mỏng dính, khi còn là trung
niên thi
sĩ. Tuy nhiên, về mặt nội lực, ông trở thành cứng như thép: Cái đầu,
trái tim,
linh hồn. Nếu không, làm sao có được quyết định tuyệt đối, xông vô tòa
đại sứ
Anh bữa đó. Nhà nước khốn kiếp đập ông chừng nào, ông cứng thêm lên,
trưởng thành
thêm lên chừng đó:
They exiled me to the heart of
the jungle
Wishing to fertilise the manioc with my remains.
I turned into an expert hunter
And came out full of snake wisdom and rhino fierceness.
They sank me into the ocean
Wishing me to remain in the depths.
I became a deep sea diver
And came up covered with scintillating pearls.
Chúng đầy tôi tới đáy rừng
Hẳn là chúng chắc mẩm cái thân tàn của tôi sẽ trở thành phân bón sắn
Tôi biến mình thành 1 tên thợ săn siêu phàm
Có được sự khôn ngoan của loài rắn, và sức mãnh liệt của loài tê giác
Chúng dìm tôi xuống đáy biển sâu
Và cứ mãi dưới đó.
Tôi biến thành một anh thợ lặn
Và khi trồi lên mặt biển, thì là với một mớ ngọc trai lấp lánh.
Nguyên tác:
ĐẢNG
ĐẦY TÔI
Đảng đầy tôi trong rừng
Mong tôi xác bón từng gốc sắn
Tôi hóa thành người săn bắn
Và trở ra đầy ngọc rắn, sừng tê
Đảng dìm tôi xuống bể
Mong tôi đáy nước chìm sâu
Tôi hóa thành người thợ lặn
Và nổi lên ngời sáng ngọc châu
Đảng vùi tôi trong đất nâu
Mong tôi hóa bùn đen dưới đó
Tôi hóa thành người thợ mỏ
Và đào lên quặng quý từng kho
Không phải quặng kim cương hay quặng
vàng chế đồ nữ trang xinh nhỏ.
Mà quặng uranium chế bom nguyên tử
Những viên
ngọc trai là những bài thơ của ông. Ông giữ những cố gắng đầu đời của
mình ở
trong 1 ngăn kéo bàn, và sau này, khi kiếm thấy, giấy gián gặm nham
nhở. Cái đầu
hóa ra là nơi cất giữ an toàn cho thơ. Và cũng là nơi cất giữ độc nhất
mà ông có
được, trong gần như 1 nửa đời người. Ở trong tù, giấy bút mực sách báo,
ông đâu được
phép. Chỉ có mỗi 1 cách là ghi nhớ những bài thơ, từng bài một, trong
từng đêm
im ắng, hàng trăm bài thơ, nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, rồi cho vô kho
tàng, là
1 góc sâu ở trong đầu.
Nếu không ổn, thì bỏ bài thơ đó.
Nếu nó bốc mùi –
như bài thơ về Bác Hồ, người lãnh đạo CS đầu tiên – ông cho tới luôn,
và biến nó
thành 1 mũi tên nhọn hoắt:
Let the
hacks with their prostituted pens
Comb his
beard, pat his head, caress his arse!
To hell with
him!
Nguyên tác:
Hôm nay
19-5
Hôm nay 19-5
Tôi
nằm
Toan
làm thơ
chửi Bác
Vần
thơ mới
hơi phang phác
Thì
tôi thôi
Tôi
nghĩ Bác
Chính
trị
gia sọt rác
Không
đáng để
tôi
Đổ
mồ hôi
Làm
thơ
Dù
là thơ chửi
Bác
Đến
thằng
Mác
Tổ
sư Bác!
Cũng
chưa được
tôi nguệch ngoạc vài câu!
Thôi
hơi đâu
Mặc
thây
bọn văn sĩ cô đầu
Vuốt râu,
xoa đầu, mơn trớn Bác.
Thế rồi
tôi đi làm việc khác.
Kệ cha Bác!"
(1964)
Thơ Mỗi Ngày
Nobel văn
chương 2012
Bản
văn thứ ba từ một nguồn dễ dự đoán hơn nhiều: những bài viết của
Kierkegaard.
Tinh anh đồng điệu giữa cả hai người viết là một điều ai cũng nhận ra.
Điều
chưa được nói tới, như tôi cho tới lúc này hiểu được, đó là sự kiện,
Kierkegaard, như Kafka, viết nhiều ngụ ngôn tôn giáo, về những đề tài
trưởng giả,
đương đại. Lowrie, trong cuốn Kierkegaard
của ông, (Oxford University, 1938), đã chuyển ngữ hai trong số đó. Một
là câu
chuyện một người làm bạc giả, dưới sự kiểm soát gắt gao, đếm giấy bạc
trong
Ngân hàng Anh; cùng một đường hướng như vậy, Thượng Đế sẽ không tin
tưởng
Kierkegaard, và đã giao cho ông một nhiệm vụ để hoàn thành, chính bởi
vì, Người
biết ông ta vốn thân quen với cái xấu.
Borges: Những tiền thân của Kafka.
Cái
chuyện Mạc Ngôn được trao Nobel có gì tương tự với anh chàng làm bạc
giả được Ông
Giời cho làm nghề đếm bạc ở Kho Bạc Anh. Và Gấu, ăn nói bỗ bã, cà chớn,
phán “nhảm”,
phải có tí cứt thì mới viết văn được.
Liệu
có bắt buộc phải trao Nobel cho anh Tẫu, “Do Nobels Oblige”, là cũng theo
nghĩa đó!
*
V/v Pastenak
& Nabokov
Về cuốn Dr
Zhivago, khi Robert Bingham, của tạp
chí Reporter, New York, muốn biết ý
kiến của ông, Nabokov đã từ chối đưa ra một lời phê bình, sợ có hại cho
tác giả.
Theo ông, đây là một cuốn sách ủng hộ (pro) bôn sê vích, và sai lầm về
lịch sử
(historiquement faux), bởi vì đã vờ đi cuộc cách mạng tự do (révolution
libérale) mùa xuân 1917; hơn nữa vị bác sĩ đã mừng đến phát điên, khi
cú đảo
chánh của bôn sê vích xẩy ra bẩy tháng sau đó. Tuy nhiên, ông đánh giá
cao
Pasternak như là một thi sĩ trữ tình (poète lyrique). Ông chào mừng
Pasternak
được giải Nobel, chỉ vì những câu thơ của ông ta. Trong Dr
Zhivago, văn đã không tới được tầm cao của thơ ông. Ông nói
thêm, tầng lớp trí thức Nga không ăn ý với Đảng đã không mặn mà với
cuốn sách
như là độc giả Mỹ. Khi cuốn sách xuất hiện ở Hoa Kỳ, đám lý tưởng tả
phái đã mừng
quýnh lên: đây là một bằng chứng cho thấy "một đại tác phẩm" đã được
đẻ ra, từ chế độ Xô viết.
(Về những
trích dẫn trên đây, là từ "Strong Opinions", tạm dịch Bạo Mồm,
Jennifer tôi sử dụng bản dịch tiếng Pháp, "Partis Pris", tủ sách
10/18, nhà xb Julliard, ấn bản 2001). (1)
Cái tít “Do
Nobels oblige” nói lên tất cả những tranh cãi liên quan đến giải thưởng
cao quí
nhất của nhân loại, hàm ngụ trong nó hai câu thần sầu của anhTẩy,
"Noblese/Faiblesse oblige" [tạm dịch, Do hèn hay do sang mà mi phải làm
như thế?]:
Khi ban Nobel cho Mạc Ngôn, là do thế giới sợ Tẫu, hay đây là cái món
quà phong
nhã nhất của Tây Phương gửi tới Đông Phương?
Đây là chính
trị ở đỉnh cao nhất của nó, vì nhân loại mà chịu nhục, thí 1 cái giải
văn chương
cho VC Tẫu mà tránh khỏi 1 cuộc chiến, có thể xẩy ra, tiếc làm
chi!
Và như thế, thì là
"faiblesse oblige"!
Nhưng Viện Hàn
Làm đã thật là bảnh khi ban cho, cũng 1 anh Tẫu, là Cao Hành Kiện, “văn
chương
như là 1 lịch sử của chỉ 1 cá nhân chống lại lịch sử của cả 1 tập thể”.
Chỉ tiếc là
vòng hoa Nobel, tức thông báo đầu tiên dành cho báo chí, quá dở.
Faulkner mà dính
gì ở đây, đệ tử cà chớn của ông là Garcia Marquez, thì còn tạm được!
Giá mà Viện
Hàn Lâm đọc câu của Updike, (1) và đọc bài phỏng vấn trên Lire, (2) và bèn phán, như Gấu phán sau đây,
thì thật là đẹp!
Bằng 1 văn
phong mà với những ai không rành về văn
học Trung Quốc,
tác phẩm của ông gợi ra một món nộm, không phải của Đông Phương, mà là
Tây
Phương: Trộn ở trong đó, là Rabelais (với những quá đáng của ông Tây
này),
Kafka (những ẩn dụ), Gunter Grass (sự rạch ròi trong những vấn nạn
chính trị và
gia đình), Garcia Marquez (hơi thở nóng bỏng của sử thi), ông đã vẽ nên
được cuộc
chiến đấu dai dẳng, có từ thời khai thiên lập địa, của, không chỉ dân
TQ mà còn
của rất nhiều giống dân Á Châu khác, trong có lũ Mít - Bắc
Kít đúng hơn - chống lại Cái Ác khủng khiếp ngự trị
trên phần đất này. Đọc ông 1 phát, là ngửi ngay ra vị đắng chát của
măng
non,
không bao
giờ trở thành tre già!
Tuyệt cú!
Thần sầu!
Hà, hà!
Viện Hàn Lâm
đã làm đưọc nhiều việc thần kỳ, với giải Nobel: Khi ban cho bà Aung san
suu kyi, thí
dụ, chính
họ cũng không thể ngờ, 1 giải thưởng nhỏ nhoi như thế, mà trở thành 1
phép lạ,
biến đổi hẳn số mệnh của 1 miền đất, 1 dân tộc, đã tưởng ngàn đời, đời
đời, sống
dưới bùa chú của Cái Ác Á Châu [muốn biết nó khủng khiếp ra sao thì đọc
Kipling, đọc Orwell].
Tại sao không,
với lần này, phép lạ lại xẩy ra?
Một Nobel nhiều
tranh cãi? Ai tranh, ai cãi? Đám Tẫu ly khai phản đối, thì đúng quá
rồi. Không
lẽ họ ủng hộ, vỗ tay, ôm hôn thắm thiết một thằng cha VC Tẫu?
Ngoài ra, có ai đâu ? Mấy anh ký giả cà chớn, có, nhưng đâu có nhà văn
nào
lên tiếng chê bai,
phản đối
Viện Hàn Lâm?
Đến 1 tay ký giả của tờ Người Kinh Tế,
mà còn nhìn ra đòn âm
nhu thần sầu của Viện Hàn Lâm, và đòi, cho ta thêm vài tên Mo nữa!
Toàn
1 đám, trên răng dưới dế/bướm, vậy mà động tới, là ta dâu thèm để ý đến
Nobel! Ngay 1 em, như Sến, có tác phẩm nào ra hồn đâu, vậy mà cũng bày
đặt chia
ba loại nhà
văn, không biết em thuộc loại nào trong ba loại?
Phải có tác phẩm, thứ thiệt,
và phải thực là khiêm tốn, rồi hãy lên tiếng chê bai, tranh cãi.
Blog home
Mo Yan's
storytelling is as surreal as China
The Nobel
prize winner's mix of realism and the uncanny is closely attuned to how
life
works in his tumultuous nation
Mo is not the only "magic
realist" in
modern Chinese literature; but his handling of the slippage between
reality and
surreality is the most deft, the most painful. He is more like a
Chinese
Pynchon than a Chinese Marquez – and in the end he is unlike any of the
great
living authors. (1)
Mo không phải
là nhà "hiện thực thần kỳ" độc nhất trong văn chương hiện đại Tẫu,
nhưng
cái cách mà
ông điều khiển sự chuyển dịch giữa thực tại và siêu thực, thì thật là
thần sầu và
cực kỳ nhức nhối, thương đau. Ông giống 1 tay nhà văn Pynchon của Tẫu
hơn là một
Garcia Marquez cũng của Tẫu – và sau cùng, ông đếch giống bất cứ 1 nhà
văn lớn
lao nào đang còn sống.
…. chỉ xin
thay Faulkner bằng Gabriel García Márquez, Rabelais bằng Tây du kí
trong “kết hợp
của Faulkner, Dickens và Rabelais” được nhắc đến.
PTH
Cái chuyện bỏ
tên Faulkner ra khỏi vòng hoa, quá đúng, nhưng thay Rebelais bằng Tây
Du Ký
thì lại cực nhảm.
Tây Du Ký không có liên quan gì tới cả Rabelais lẫn Mo.
Đằng sau cuốn Tây Du Ký, là cuốn “Vô Tự Kinh”, và nếu như thế,
thì chỉ 1 ông
Kafka "không thể viết" mới xứng đáng nhắc tới ở đây thôi.
Tây Du Ký và
cái “thông điệp” của nó, không dễ giải, chẳng khác gì những ẩn ngữ của
Kafka.
Trước 1975 có 1 tay là Ngô Trọng Anh, một “đại gia” trong giới Phật
Học, đã từng
đi 1 đường về cuốn này, với cái tít, Gấu nhớ đại khái, “dòng sông của
câu chuyện”,
hay “câu chuyện của dòng sông”.
Ngô Trọng Anh, còn là kỹ sư, và đã từng là Bộ
Trưởng Ngụy.
Thú thực, Gấu không hiểu tại sao mà Sến lại có ý nghĩ, thay
Rabelais bằng Tây Du Ký?
Nhắc đến
Kafka, có ngay Kafka: “Gia tài” lớn lao của Kafka sắp được “công chúng
hóa’.
Huge Franz
Kafka archive to be made public
Cali
Tháng Tám 2011
Liu Xiaobo: Cái ngày đó
@ NMG's
The Dead Are
Real
Thứ người nào
viết giả tưởng về quá khứ?
Mối liên hệ
của nhà văn với một nhân vật lịch sử, theo cung cách nào đó, không thân
mật, riêng
tư, thầm kín bằng, nếu so với một nhân vật thuần giả tưởng: nhân vật
lịch sử thì
lảng tránh, khó nắm bắt, xa thật xa, thành thử có 1 quãng cách giữa họ.
Nhưng cũng
có nhiều sự bình đẳng giữa họ, và nhiều ước ao; và khi người đó chết,
sự tưởng
niệm thực sự có thể có.