Rạng sáng ngày 4/6/2007,
ở Viện giáo dưỡng lao động, thành phố Đại Liên
Cái
ngày đó
Tưởng
niệm 8 năm ngày 4/6
Cái ngày đó
là một thứ bệnh chứng
kể từ khi tổ tiên loạn luân lần đầu
thì bèn di truyền lại
tiềm ẩn trong tinh dịch hoàng đế
làm nên số phận
Cái ngày đó đã chọn
loại con cháu không có sức miễn dịch
Nữ Oa lấy bùn đất làm ra người và vá
trời
Tinh Vệ lấy sinh mạng lấp biển
Chỗ khác dị trong con người Đàm Tự
Đồng
cũng không thể vãn hồi
sức khỏe của một dân tộc
Chứng bệnh nan y 5000 năm
bỗng nhiên có được thuốc hay
Cái ngày đó
đã cho xương cốt yếu nhược
một cơ hội vững mạnh
từ một tấm gương cho đến cả bầu trời
sẽ không còn tìm được lý do gì
để tán thưởng vinh quang hão huyền
kiểu AQ
Sự tuyệt vọng của cái ngày đó
đã bức bách chúng ta đến bờ vực
không còn đường thoái lui
Giây phút xương tan thịt nát
chính là lúc căn bệnh được chữa lành
Nếu trong hỗn độn của buổi Sáng thế
chúng ta từng để mình làm một con người
lời dạy thánh hiền khiến chúng ta
có kiêu hãnh, kính sợ, khiêm tốn
Nếu dưới lưỡi dao đồ tể
chúng ta từng ôm xác người tình
thì sao sự sắc lạnh của cái ngày đó
làm sáng bừng ánh mắt của toàn thế giới
lại chỉ không thể làm đau đớn con mắt
chúng ta
Vì lẽ gì cánh tay của cái ngày đó
từ nửa đêm giơ lên đến rạng sáng
từ đỏ tươi giơ lên đến lúc tím đen
mà chúng ta lại bò đến, bên dưới chân
của đao phủ thủ
Những nam nữ bị lột truồng
bật dậy trong khói xanh của lò thiêu
xác
chải đầu, rửa mặt qua quýt, thậm chí
còn không kịp soi gương tự ngắm mình
thì bèn vội vàng bước vào khách sạn
năm sao
đi phục vụ chiếc giường lớn trong
những gian phòng lộng lẫy
và nụ cười thì mới tinh tế, chuẩn mực
làm sao
hệt như xe ngựa đồng trưng bày trong
lăng Tần Thủy Hoàng
khiến người ta sững sờ kinh ngạc
Căn bệnh của chúng ta lại tái phát
đó là sự hưởng thụ chưa từng được trải
nghiệm
Chúng ta, những kẻ đánh mất linh hồn
ăn mừng chỉ còn lại xác thịt
tứ chi phát đạt là đủ
kẻ theo chủ nghĩa duy vật triệt để cóc
sợ điều gì
chúng ta đâu phải tạo vật của Chúa
chưa từng phải lo lắng về Ngày Phán
Xét Cuối Cùng
căn bệnh của chúng ta mới đẹp đẽ làm
sao
cái đẹp Tây Thi và Lâm Đại Ngọc
gốc rễ là ở căn bệnh này
Chúa đâu thể làm quái gì
những người da trắng có Chúa
thì cũng có Sa-tăng
Những đầu tóc vàng mỗi ngày vào giáo
đường
chẳng phải cũng bị AIDS
Ngọn lửa luyện ngục chẳng phải cũng
chỉ có thể
thiêu đốt một cách vô ích
lãng phí một cách vô vị
Cái lưới liên mạng thống trị thế giới
cũng không thể trị nổi chứng bệnh này
Ái dà dà
chúng ta là vô sản
ngoài xiềng xích
chúng ta còn cái quái gì khác
sự khốn cùng khiến người ta kiêu hãnh làm
sao
không có mắt không có tai
không có miệng không có da
không có tâm linh không có trí nhớ
những người vô sản không có gì cả
chỉ có ngày đó chứng bệnh đó
Căn bệnh chí mạng của người da trắng
làm sao có thể so với chúng ta
Bệnh AIDS còn mới như vậy
chỉ có lịch sử mấy mươi năm
Còn căn bệnh của chúng ta
xa xưa quá cả ngày Chúa giáng trần
Hơn nữa
bệnh AIDS quá yếu
còn phải cần đến giao hợp
không có chút kêu đòi về đạo nghĩa
Còn căn bệnh của chúng ta thâm sâu đến
vậy
học nhi thời tập chi
hàm dưỡng lấy hạo nhiên chi khí
đốn ngộ thành Phật
vô tri giả vô úy
vô sản giả vô sỉ
từ Khổng phu tử đến Quách Mạt Nhược
từ Tam hoàng Ngũ đế đến Đường tông
Tống tổ
từ Trinh nữ Liệt phụ đến Văn thần Võ
tướng
từ Mao Trạch Đông đến Đặng Tiểu Bình
từ thánh hiền đến kẻ đẩy xe bán tương
……………………………………….
Cái dân tộc này của chúng ta
có thể dùng chứng bệnh này chống chọi
tất cả
Mỗi người chúng ta
đều phải học cách vô sỉ từ trong tử
cung
Và kẻ vô sỉ mới có thể làm được
sự vô úy đích thực-
từ chà đạp sinh mạng đến báng bổ thần
linh
Chúng ta dễ dàng phung phí cái ngày đó
như thể chúng ta, chưa từng mắc phải
chứng bệnh này vậy.