*


Valentine's Day

8/3

Trong Tuyển Tập Thơ do Czeslaw Milosz tuyển chọn, mà TV thường giới thiệu, Cuốn sách của những sự vật sáng ngời, A Book of Luminous Things, có một chương, Da Đờn Bà, Woman’s Skin, toàn những bài thần sầu về cái làn da thần sầu. Nhân Ngày của Các Bà, bèn đem ra cùng tụng. Nhưng, trước khi tụng, post lại khúc sau đây, về kỷ niệm lần đầu chiêm ngưỡng một em Nam Kít.
Có liên quan tới…  Da Mùi/Màu

Hồi đó ở với bà chị họ, nơi ngoại ô Bạch Mai. Một bữa có một ông chú, từ Sài-gòn ghé. Gọi là chú, vì ngày trước học chung với ông già. Chú Th. quê Phú Hữu, một làng nằm trên sườn một ngọn đồi, dưới chân núi Tản. Ngày nhỏ theo bà già từ Thanh Trì, ven sông Hồng, vượt hết cánh đồng Sơn, đứng từ dưới nhìn lên, những căn nhà lẩn sau đám cây trên đồi. Bà già chỉ: nhà bà Hàn kia kìa. Gái Thanh Trì thường làm dâu Phú Hữu. Cậu bé có mấy bà cô ở trên đồi. Trai Phú Hữu thường ra Thanh Trì làm học trò ông giáo Dực. Ông già và chú Th. học chung lớp. Chú thi rớt, bị bố la, bỏ xứ Bắc, nhẩy tầu đi một lèo tới Sài-gòn làm giầu. Ông già thi vô sư phạm, ra làm hiệu trưởng trường tiểu học, mỗi nhiệm sở đẻ một đứa con làm dấu. Đứa Hải Dương, đứa Lục Yên Châu... Nhiệm sở chót Việt Trì (Vĩnh Yên), năm 1945, rồi "thôi" luôn.

    Lần đó chú Th. ghé chơi trên đường về quê, mang làm quà cho mấy trái xoài, và dẫn thằng cháu đi mua cho một đôi giầy, vô tình cho nó một thú vui: đánh thật bóng, rồi thử xem bụi hè phố Hà-nội mất mấy ngày mới làm mờ.

Lần gặp lại, là ở Sài-gòn. Ông hỏi: "Nước nhà độc lập rồi, còn 'dzô' đây làm gì?" Ông hình như lấy làm tiếc cho thằng con người bạn học. Cộng sản "nòi", bố bị đảng phái thủ tiêu. Lý lịch "tốt" như thế, bỏ đi thật uổng! Chửi một hồi thấy tội, ông nhắc lại một vài kỷ niệm, hồi học chung với ông già. Giầu có như vậy, ông vẫn nhớ, và cười cười, mày chắc cũng đã hưởng qua nhiều lần, cái thú ngồi giữa đồng làng, làm một trong tứ khoái, rồi "chịn" lên mặt cỏ tươi. Làng Thanh Trì của tôi, chú chỉ nhớ có vậy. Thú thật! Làng Thừa Lệnh, quê Chu Tử, kế ngay bên Phú Hữu. Hai người hình như quen nhau, từ hồi còn nhỏ. Cô bé con chú Th. là "mặc khải" miền nam, Sài-gòn của tôi. Dây mơ rễ má với Hà-nội, là vậy.

"Nới" rộng ra, nó liên can đến cả một miền đất.

Nhiều người Bắc chắc còn nhớ cái váy nâu, cái quần thâm. Vải may xong, nhúng nâu, nhúng bùn, phơi nắng, cho tới khi cứng như mo cau, mới được xỏ vào người. Lần bà chị đưa đứa em tới "trình diện" ông chú, người đàn bà miền nam xuất hiện trước thằng nhỏ Bắc-kỳ, là hình ảnh một cô bé trong bộ bà ba đen, mỏng, mượt, mát, như... làn da thứ nhì của con người. (1)
           

STEVE KOWIT

1918-

Why is the most simple scene of a woman before a mirror a very sensuous poem? Of course, it's because of a red lip, the tip of the tongue which licks it, and because of the admiration with which she looks at her eyes.
Tại làm sao mà tình như thế này, cái cảnh tượng đơn giản, “em của Gấu” đứng trước gương? Lẽ tất nhiên, bởi là vì đôi môi đỏ, cái lưỡi đỏ, liếm nó, và bởi vì em mê mẩn ngắm em trong gương, ngắm cái thân hình mĩ miều lồ lộ, trước mắt em

IN THE MORNING

In the morning,
'holding her mirror,
the young woman
touches
her tender
lip with
her finger &
then with
the tip of
her tongue
licks it &
smiles
& admires her
eyes.

           after the Sanskrit

CHU SHU CHEN

C.1200

I nearly fell in love with this poet, Chu Shu Chen, about whom not much is known except that she lived some time around 1200, and one morning suffered because of her solitude. Reluctantly yet willingly she listened to her servant, who was ready
to enhance her physical charm. The plum flower had a clearly erotic meaning in that civilization.

MORNING

I get up. I am sick of
Rouging my cheeks. My face in
The mirror disgusts me. My
Thin shoulders are bowed with
Hopelessness. Tears of loneliness
Well up in my eyes. Wearily
I open my toilet table.
I arch and paint my eyebrows
And steam my heavy braids.
My maid is so stupid that she
Offers me plum blossoms for my hair.

Translated from the Chinese by Kenneth Rexroth

LI CH'ING-CHAO

1084-1142

Li Ch'ing-chao was once as famous as Li Po and Tu Fu among men. I have read hat often in her poems there is a fusion of convention (such as one sees in "the poems of an abandoned concubine”) with real experience (the death of her husband).

HOPELESSNESS

When I look in the mirror
My face frightens me.
How horrible I have become!
When Spring comes back
Weakness overcomes me
Like a fatal sickness.
I am too slothful
To smell the new flowers
Or to powder my own face.
Everything exasperates me.
The sadness which tries me today
Adds itself to the accumulated
Sorrows of the days that are gone.
I am frightened by the weird cries
Of the night jars that I cannot
Shut out from my ears.
I am filled with bitter embarrassment
When I see on the curtains
The shadows of two swallows making love.

Translated from the Chinese by Kenneth Rexroth

 

*

Cái tình yêu mà chúng ta gọi là một bữa ăn

The New Yorker, March 9, 2014

Valentine's Day

*

NYRB March 6, 2014

Sonnet

Không phải Ulysses, cũng không phải bất kỳ 1 gã đàn ông mưu mẹo, khôn khéo nào
Trước khuôn mặt thánh nữ của em
Tràn đầy thanh danh & kính trọng & ân sủng
Một thằng suy nhuợc, tàn phế, cà chớn như ta sẽ như thế nào, bạn quá hiểu

Ôi tình yêu, mắt của mi xuyên thấu ta như gươm, dao
Chơi 1 cú thật ngọt đúng tim ta, và ta té nhào
Và thế là mi nâng niu, mi chăm sóc
Đâu cần, chỉ mình mi đủ làm lành vết thương mi gây ra

Ui chao, số mệnh mới độc ác, cầm thú làm sao!
Và bây giờ, là ta đây, lành lặn, từ viết cắn của con bọ cạp
Năn nỉ nọc độc của nó, để lại được hạnh phúc thêm một vài lần nữa

Ôi tình yêu, hãy rũ bỏ mọi thứ mà ta sợ ơi là sợ
Nhưng mà đừng, đừng xoá mất, cơn đau mà ta thèm ơi là thèm:
Mất ân sủng đó, thà rằng là ta chết!

*

Tờ này, bi giờ không còn mấy mục GCC cực mê,  thí dụ, của Vila-Maltas, của Linda Lê…  nhưng thấy thì vưỡn mua, hà, hà!
Số này có cái “ăng kết", enquête, điều tra, về Nghệ Thuật Yêu, về “Cú Sét Đánh”, có cú này không, hay là....bản kẽm?

Thì nó cũng giống như Tình Yêu Như Trái Phá, anh Tẩy mũi tẹt bỏ chạy cuộc chiến, tinh anh số 1 Miền Nam, phán.
Scan bài viết của 1 em Đầm, về “Gặp, là Sáng Tạo”: “Người ta luôn luôn viết về cái xác chết của tình yêu”, M. Duras. Điều cần thiết là làm tái sinh ảo ảnh lần gặp gỡ đầu tiên, chính cái tình cờ gặp gỡ, nhờ…. tiểu thuyết, biến thành định mệnh…


*

Valentine's Day

To Touch 

My hands
open the curtains of your being
dress you in another nakedness
discover the bodies of your body
My hands
invent another body for your body

Sờ 

Bàn tay anh vén bức màn “hoa lá cồn” của em
Mặc cho em một trần truồng khác
Khám phá ra những túi thịt khác của cơ thể của em
Bàn tay anh
Phịa ra 1 nhan sắc khác, cho cái “co” của em


Hà, hà!

Counterparts 

In my body you search the mountain
for the sun buried in its forest.
In your body I search for the boat
adrift in the middle of the night.

Những bản đối chiếu

Trong cơ thể anh, em mò kiếm núi [khẩu súng đúng hơn, nhỉ]
Cho mặt trời chôn vùi trong khu rừng của nó
Trong cơ thể em, anh mò con thuyền
lênh đênh giữa đêm


Across

A drop of night
On your breast’s tip
Mysteries of the incarnation

Octavio Paz

Qua

Một giọt đêm
Trên núm vú em:
Niềm bí ẩn nhập thế.

Valentine's Day

It is the most beautiful law of our species that that which is not admired is forgotten.
[Luật đẹp nhất của con người là, đàn bà thì là đẹp, và đẹp, thì là để chiêm ngưỡng, và chẳng hề bị lãng quên].
Alain
[Note: Dịch nhảm quá, nhưng tuyệt quá!]

Love Song

If you were drowning, I'd come to the rescue,
wrap you in my blanket and pour hot tea.
If I were a sheriff, I'd arrest you
and keep you in a cell under lock and key.

If you were a bird, I'd cut a record
and listen all night long to your high-pitched trill.
If I were a sergeant, you'd be my recruit,
and boy, I can assure you, you'd love the drill.

If you were Chinese, I'd learn the language,
burn a lot of incense, wear funny clothes.
If you were a mirror, I'd storm the Ladies',
give you my red lipstick, and puff your nose.

If you loved volcanoes, I'd be lava,
relentlessly erupting from my hidden source.
And if you were my wife, I'd be your lover,
because the Church is firmly against divorce.

1995

Joseph Brodsky

Tình Ca

Nếu em té xuống nước, anh sẽ cứu em
Cuốn em vô mền, sưởi ấm em bằng nước trà nóng
Nếu anh là cớm, anh sẽ bắt em và nhốt em vô xà lim, có cửa khóa.

Nếu em là 1 con chim, anh sẽ đi 1 đường ghi âm
Và suốt đêm nghe giọng ca thánh thót của em
Nếu anh là tên đội, thì em là tân binh
Và nghe này, tôi bảo đảm với em,
em sẽ mê quân trường đổ mồ hôi, sa trường ít đổ máu

Nếu em là 1 em Tẫu, anh sẽ học tiếng Tầu, đốt hàng bó nhang,
mặc quần áo nhố nhăng, tức cuời
Nếu em là tấm gương,
anh sẽ tấn công tiệm mỹ phẩm,
đem về cho em son môi, phấn má.

Nếu em yêu núi lửa, anh sẽ là nham thạch
Tuôn trào hoài từ nguồn bí ẩn
Và nếu em là vợ anh, thì anh sẽ người yêu của em,
bởi vì Nhà Thờ cấm ly dị.


Adieu & Bon Voyage, Nguyễn Quang Sáng!

Plus heureux que moi, vous vous êtes résignés à notre poussière natale.
Hạnh phúc hơn ta, tụi mi đành ôm mớ bụi quê hương.

Vous avez, en outre , la faculté de supporter tous les régimes, y compris les plus rigides.
Ngoài ra, tụi mi có tài, chế độ nào cũng bợ đít được hết, ngay cả thứ khốn kiếp nhất.

Ciroran: Sur deux types de société [Về hai thứ xã hội]
trong Histoire et Utopie [Lịch sử và Không tưởng]
*
"Cái phần đẹp nhất của tôi, thì đã ở đó rồi: Thơ Của Tôi."
Joseph Brodsky

[Cái phần đẹp nhất của Gấu, thì đã ở đó rồi: Những Ngày Ở Sài Gòn.
Và bây giờ: Istanbul ở Hà Nội!]


Valentine's Day

Ma Soeur

                  Nguyễn Tất Nhiên           

Ðưa em về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
Phất phơ đời sương gió
Hồn mình gần nhau chưa ?
Tay ta từng ngón tay
Vuốt lưng em tóc dài
Những trưa ngồi quán vắng
Chia nhau tình phôi thai
Xa nhau mà không hay
Hỡi em cười vô tội
Ðeo thánh giá huy hoàng
Hỡi ta nhiều sám hối
Tính nết vẫn hoang đàng !
Em hiền như ma soeur
Vết thương ta bốn mùa
Trái tim ta làm mủ
Ma soeur này ma soeur
Có dịu dàng ánh mắt
Có êm đềm cánh môi
Ru ta người bệnh hoạn
Ru ta suốt cuộc đời
Cuộc đời tên vô đạo
Vết thương hành liệt tim!
Ðưa em về dưới mưa
Xe lăn đều lên dốc
Chở tình nhau mệt nhọc!
Ðưa em về dưới mưa
Áo dài sầu hai vạt
Khi chấm bùn lưa thưa
Ðưa em về dưới mưa
Hỡi em còn nít nhỏ
Chuyện tình nào không xưa ?
Vai em tròn dưới mưa
Ướt bao nhiêu cũng vừa
Cũng chưa hơn tình rụng
Thấm linh hồn ma soeur

(1971)


*

THE ROMANTIC DOGS

Back then, I'd reached the age of twenty
and I was crazy.
I'd lost a country
but won a dream
As long as I had that dream
nothing else mattered.
Not working, not praying
not studying in morning light
alongside the romantic dogs
And the dream lived in the void of my spirit.
A wooden bedroom,
cloaked in half-light,
deep in the lungs of the tropics.
And sometimes I'd retreat inside myself
and visit the dream: a statue eternalized
in liquid thoughts,
a white worm writhing
in love.
A runaway love.
A dream within another dream.
And the nightmare telling me: you will grow up.
You'll leave behind the images of pain and of the labyrinth
and you'll forget.
But back then, growing up would have been a crime.
I'm here, I said, with the romantic dogs
and here I'm going to stay.

Chó lãng mạn

Vào cái hồi đó, khi tớ tới tuổi đôi mươi
Và tớ khùng.
Tớ mất một xứ sở
Nhưng được một giấc mộng
Một khi mà tớ còn giấc mộng
Thì đếch có gì đáng kể so với nó
Đếch cần làm, đếch cần cầu nguyện
Đếch học hành trong ánh sáng ban mai
Bên cạnh mấy con chó lãng mạn.
Và giấc mộng sống trong quãng trống của cái đầu của tớ.
Một cái giường gỗ
Móc lơ lửng trong nửa sáng nửa tối
Sâu, thật sâu trong những lá phổi nhiệt đới.
Đôi khi tớ lặn vô chính tớ
Và viếng thăm giấc mộng: một bức tượng vĩnh cửu hóa trong những tư tưởng, ý nghĩ lỏng như nước
Một con sâu trắng quằn quại
Trong tình yêu.
Một tình yêu bỏ chạy.
Một giấc mộng trong một giấc mộng.
Và một cơn ác mộng biểu tớ: Mi sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành.
Mi sẽ để lại đằng sau mi những hình ảnh của nỗi đau và của mê cung
Và mi sẽ quên.
Nhưng vào cái lúc đó, lớn lên trưởng thành thì đúng là một tội ác.
Tớ thì ở đây, tớ nói, cùng với những con chó lãng mạn.
Và sẽ tiếp tục ở đây.

*

Trong những chuyện về… Valentine, có một, của Garcia Marquez, trên TV đã từng kể, và nay kể lại, vì có liên quan đến nhận xét của người tử tế là Trần Văn Thuỷ, cái gì gì, chỉ có thú vật thì mới quay lưng với…  thú vật, để chau chuốt bộ da của nó.

Một em thầy bói, bói được ngày chết của ẻn, và, cũng gần gần, thế là bèn dạy cho con chó cưng ngày ngày ra mộ của em, miệng ngậm bó hoa, vì em biết, sẽ đếch có ai làm cái việc đó, ngoài con chó, tất nhiên!

Thế rồi, trong 1 lần training chó như thế, em gặp 1 đấng coi cũng được lắm, đấng này mời em lên xe, chở về thành phố, vì nghĩa trang chắc là ở ngoại ô. Đến nhà, không lẽ không lịch sự mời vô làm ly cà phê, nghe Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ… Và trong lúc em loay hoay mở cửa thì bèn ngộ ra, những điềm báo của những con bài, không phải về cái chết, mà là về tình yêu.

Blues

Eighteen years I've spent in Manhattan.
The landlord was good, but he turned bad.
A scumbag, actually. Man, I hate him.
Money is green, but it flows like blood.

I guess I've got to move across the river.
New Jersey beckons with its sulphur glow.
Say, numbered years are a lesser evil.
Money is green, but it doesn't grow.

I'll take away my furniture, my old sofa.
But what should I do with my windows' view?
I feel like I've been married to it, or something
Money is green, but it makes you blue.

A body on the whole knows where it's going.
I guess it's one's soul that makes one pray,
even though above it's just a Boeing.
Money is green, and I am gray.
                                                  1992

Joseph Brodsky: So Forth

 

Blues

Mười tám niên của tớ qua đi ở Manhattan.
Tên chủ nhà lúc đầu OK, nhưng sau đó đếch được.
Một tên khốn kiếp. Man, sao tớ tởm hắn ta thế!
Tiền thì xanh, nhưng nó chảy như máu.

Tớ nghĩ, chắc là phải khăn gói quả mướp làm 1 chuyến qua sông
New Jersey gật đầu, vẫy vẫy, với khối ánh sáng rực lửa của nó
Nè, mười mí năm qua đi thì cũng không đến nỗi tệ.
Tiền thì xanh, nhưng nó không nẩy nở.

Tớ mang đi cái bàn, cái ghế, cái tràng kỷ cũ.
Nhưng làm sao bi giờ, với những lần đứng ở cửa sổ ngó trời đất, đường phố?
"Không hiểu vì sao, không đóng bao giờ: "
Tớ cảm thấy mình kết hôn với nó, lấy nó làm vợ, hay 1 điều gì đại khái như thế.
Tiền thì xanh, nhưng nó khiến bạn thành “blue”

Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà:
Cơ thể, trọn 1 cục, nó biết, nó đi đâu, cho dù chỉ là 1 chuyến giang hồ vặt
Tôi nghi là, hồn ai người nấy giữ, người đó cầu nguyện
Cho dù, phía bên trên kia, chỉ là cái Boeing.
Tiền thì xanh, và Gấu thì nhớ Hải Âu.

[To U. Merry Christmas. Take Care. GNV]

 Of memory, the unhappy man's home.
How to guess time of night by listening to one's own heartbeat
Why we can't see the end of our nose.
On the obscurity of words and clarity of things.

Why songbirds shit while they sing.
The truth about sneezing in church.
A few tips on how to make bad wine taste good.
What tunes to whistle while walking past a graveyard at night.
What to say to a mirror at four in the morning.
Plus a few thoughts regarding the little dolls she made that all looked like me.
How she stuck them with pins and hung them in a tree. 

Charles Simic

Chát Khuya

 
Về hồi nhớ, cái nhà của 1 thằng đàn ông bất hạnh.
Làm sao biết mấy giờ đêm, khi nghe tiếng đập của tim mình.
Tại làm sao chúng ta không thể nhìn thấy cái chỏm mũi của mình.
Về sự tối tăm của từ ngữ và sự sáng sủa của sự vật.

Tại làm sao mấy con chim lại hót khi ị.
Sự thực về những cú hắt hơi trong nhà thờ.
Vài cái mánh về làm thế nào cho rượu vang dở thành thứ xịn.
Những điệu nhạc nào bạn huýt sáo khi đi ngang nghĩa địa vào ban đêm.
Bạn nói với cái gương điều gì khi ngó cái bộ mặt của bạn ở trong đó, vào lúc 4 giờ sáng.
Thêm vài ý nghĩ nho nhỏ về những con búp bế mà em làm ra, tất cả đều giống tớ.
Bằng cách nào em đính chúng, và treo lên 1 cái cây

Valentine's Day

Amour Fou

Black sorrow running after me
In the street,
Calling me Tom Cat,
Mr. Hot-Nuts.

That's why I break my neck,
Dart left and right
Looking for a hole to hide in,
Pretend I don't know her.

A lovey-dovey, hootchie-kootchie
Kind of sorrow.
The people stopping to watch
Think we are both wacko.


In the Street

He was kneeling down to tie his shoes which she
mistook for a proposal of marriage.
-Arise, arise, sweet man, she said with tears glistening
in her eyes while people hurried past as if stung by
bees.
-We shall spend the day riding in a balloon, she
announced happily.
-My ears will pop, he objected.
-We'll throw our clothes overboard as we rise higher
and higher.
-I'll smoke a cigar that may sputter fireworks.
-Don't worry my love, she hugged him. Even where
the clouds are darkest, I have a secret getaway.

Charles Simic: Jackstraws

Ở ngoài phố

Chàng quì xuống buộc dây giầy, Nàng tưởng chàng ngỏ lời.
Đứng dậy đi, anh chàng dễ thương kia ơi
Nàng nói, mắt đầy lệ,
Những người đi đường vội,dạt ra, như tránh hủi, như sợ bị ong chích
Đôi ta sẽ trải qua 1 ngày trên trái khinh khí cầu, nàng hoan hỉ phán.
Tai tôi sẽ nổ tung
Đôi ta sẽ vứt bỏ quần áo xuống thế gian này, cùng với trái cầu mỗi lúc một bay cao
Tôi hút xì gà, sợ nổ khinh khí cầu
Đừng sợ, cưng. Ngay cả khi mây đen ngập trời, thì em cũng vưỡn kiếm ra 1 lối thoát bí mật 


We

lost souls and scattered spirits
holding lanterns chase spring

scars shimmer, cups revolve
light's being created

look at that enchanting moment
a thief steals into a post office
letters cry out

nails o nails
the lyrics never change
firewood huddles together
searching for an audience to listen

searching for the heart of winter
river's end
a boatman awaiting boundless twilight

there must be someone to rewrite love

Bei Dao: The Rose of Time

 

Chúng ta

Những cô hồn vất vưởng, những tinh anh thất lạc
Cầm đèn săn đuổi mùa xuân

Những vết sẹo lung linh, những cái ly xoay tròn
Hãy nhìn khoảnh khắc thần tiên, tuyệt cú mèo
Tên trộm chui vô bưu điện
Những bức thư la hét inh ỏi

Những cái đinh, ôi, những cái đinh

Ướt át, trữ tình, vãi linh hồn chẳng hề thay đổi
Củi chụm lại
Tìm một diễn đàn, tìm người nghe

Tìm trái tim mùa đông
Nơi tận cùng dòng sông
Một người chèo thuyền đợi rạng đông bạt ngàn, vô tận

Vậy là phải có 1 người nào đó viết lại tình yêu

Note: GCC coi lại, thì ra dịch rồi, bản dịch mới dở hơn bản cũ, ngoài ra, còn bỏ mất 1 câu.

Chúng ta

những linh hồn mất, những tinh anh lạc
cầm đèn rượt mùa xuân 

những vết sẹo sáng mờ mờ, nhưng cái ly xoay xoay
ánh sáng được tái tạo
hãy nhìn cái khoảnh khắc thần sầu đó
một tên trộm chui vô bưu điện
những lá thư khóc toáng lên

tay em, móng nhọn, ôi móng nhọn
những bản nhạc vàng, nhạc sến chẳng hề thay đổi

pháo bông xúm lại
kiếm một diễn đàn lắng nghe 

kiếm trái tim mùa đông
cuối sông
một anh chèo thuyền đợi cõi mộng mị vô bờ bến 

Ở đó phải có 1 tên nào đó viết lại tình yêu

the beauty we love

Sunday, December 4, 2011

Joyeux anniversaire, Monsieur Rilke

I would like to sing someone to sleep,
to sit beside someone and be there.
I would like to rock you and sing softly
and go with you to and from sleep.
I would like to be the one in the house
who knew: The night was cold.
And I would like to listen in and listen out
into you, into the world, into the woods.
The clocks shout to one another striking,
and one sees to the bottom of time.
And down below one last, strange man walks by
and rouses a strange dog.
And after that comes silence.
I have laid my eyes upon you wide;
and they hold you gently and let you go
when something stirs in the dark. 

~ Rainer Maria Rilke
from The Book of Images
translated by Edward Snow

Chúc Mừng Sinh Nhật, Em, my Valentine.

Anh muốn ru em ngủ
Ngồi bên em, và cứ ngồi mãi đó.
Anh muốn nựng em và hát nhè nhẹ
Và cùng với em bước vô cơn mộng và từ đó, trở về.
Anh muốn là cái thằng đàn ông con trai ở trong nhà
Và thằng chả đó biết rất rành: Đêm thì lạnh.
Và anh muốn lắng nghe, vô và ra, trong em, trong thế giới, trong những khu rừng
Đêm tới giờ đổ: Nó đổ cho một người, một tiếng chuông nữa, và người này nhìn tới đáy thời gian.
Và ở mãi dưới đó, một người đàn ông sau cùng, lạ, bước bước, và đánh thức một con chó lạ.
Và sau đó là im lặng.
Anh mở rộng cặp mắt của mình lên em;
Chúng sẽ nhẹ nhàng ôm ấp em, dìu em đi,
Khi có điều gì khuấy rộn trong đêm.

Valentine's Day

"Tôi thích quán nhậu khi họ mở cửa cho cữ chiều. Khi không khí bên trong quán còn mát, và sạch và mọi thứ thì sáng long lanh, và tay giữ quán tự ban cho mình 1 cái nhìn chót, khi nhìn vô gương, để coi xem cái cà vạt của anh ta có OK hay là không, và tóc tai mượt mà ra làm sao. Tôi thích những chai rượu xếp ngăn nắp phía sau quầy rượu và những cái ly sáng choang đáng yêu biết là chừng nào và cái sự ‘dzô, dzô, một trăm em ơi, chiều nay một trăm phần trăm’, của chúng. Tôi thích nhìn tay làm rượu trộn ly đầu tiên của buổi chiều, để nó xuống miếng vải lót ly, và để 1 cái khăn lau miệng nho nhỏ, được gấp lại ở kế bên. Tôi thích nếm ly rượu chầm chậm. Cú uống trầm lắng của buổi chiều trong 1 cái quán trầm lặng - ôi chao, tuyệt cú mèo làm sao!"
Tôi đồng ý với anh ta.
“Rượu thì giống như tình yêu," anh ta nói. “Cái hôn đầu thì mới huyền diệu làm sao, cái thứ nhì, ‘mình vào đời nhau’, cái thứ ba, ‘đến hẹn lại lên’. Sau đó, bạn lột trần truồng em ra và phán 1 phát”.
Valentine's Day

Valentine's Day, 2013

Valentine's Last Year

**

“Có lẽ đôi ta thương nhau nhiều quá", Liz có lần lầu bầu.

BHD của GCC phán, bảnh hơn Liz, tất nhiên:
“Chúng ta không sợ chúng ta không thương yêu nhau,
Nhưng chỉ sợ chúng ta thương nhau nhiều quá!”

A Rose and Milton

From all the generations of past roses,
Disintegrated in the depths of time,
I want one to be spared oblivion-
One unexceptional rose from all the things
that once existed. Destiny allows me
The privilege of choosing, this first time,
That silent flower, the very final rose
That Milton held before his face, but could
Not see. O rose, vermilion or yellow
Or white, from some obliterated garden,
Your past existence magically lasts
And glows forever in this poetry,
Gold or blood-covered, ivory or shadowed,
As once in Milton's hands, invisible rose.
-A.R.

J.L. Borges

BHD và Gấu

Từ hàng hàng thế hệ những bông hồng
Đã “tàn hôn lên môi”, rồi rã ra, theo chiều sâu thăm thẳm của thời gian
Gấu muốn 1 bông hồng, chỉ một, được cứu rỗi khỏi lãng quên –
Một bông hồng, cũng thường thôi, chẳng có gì đặc biệt trong cõi vô thường
Đã từng hiện hữu [liệu có nên thêm chi tiết, đã từng học Gia Long?]
Số phận cho phép Gấu
Cái ưu tiên chọn lựa, lần đầu tiên này
Bông hồng thầm lặng, hồng rất hồng, bông hồng đen sau cùng.
Gấu đã từng cầm trong tay,
Nhưng không thể sở hữu.
[Thánh nữ mà]
Ôi bông hồng đen
Cái quá khứ của em, những ngày ở Sài Gòn, thì cứ còn hoài
Một cách thần kỳ, huyền diệu
[Trong Tứ Tấu Khúc]
Và đỏ bừng lên qua bài thơ này
Vàng, hay phủ máu, hay ngà, hay phủ bóng tối
Một lần Gấu ôm trong tay,
Trở thành vô hình.
 


A writer’s tragedy, and a nation’s

Cái tít này, cũng hợp với Gấu's và nước Mít's!

Gấu đọc đoạn viết này, của Grossman, viết về Schulz, cũng trên tờ Người Nữu Ước, và ngộ ra trường hợp Hoàng Ngọc Tuấn, nhà văn, đã mất.

After the publication of “The Smile of the Lamb,” a reader informed Grossman that it had obviously been written under the influence of the Polish Jewish writer Bruno Schulz, who was murdered by the Nazis in 1942. Grossman had never read Schulz. He borrowed a friend’s Hebrew edition of Schulz’s collected stories and read them all in several hours. He felt an intense kinship, which he described in an essay in this magazine last year:
Reading his works made me realize that, in our day-to-day routines, we feel our lives most when they are running out: as we age, as we lose our physical abilities, our health, and, of course, family members and friends who are important to us. Then we pause for a moment, sink into ourselves, and feel: here was something, and now it is gone. It will not return. And it may be that we understand it, truly and deeply, only when it is lost. But when we read Schulz, page by page, we sense the words returning to their source, to the strongest and most authentic pulse of the life within them. Suddenly we want more. Suddenly we know that it is possible to want more, that life is greater than what grows dim with us and steadily fades away.
It is uncertain how Schulz died. An epilogue at the end of the collection related one possible version: after a Jewish dentist in town was murdered by a German officer who had acted as Schulz’s protector, a German who had been the dentist’s protector shot Schulz, saying, “You killed my Jew—I killed yours.” The story left Grossman devastated. As he told The Paris Review, “I didn’t want to live in such a world where something like that could happen, where people can be seen as replaceable, disposable. I felt that I must redeem his needless, brutal death. So I wrote ‘See Under: Love.’ ”

Reading his works made me realize that, in our day-to-day routines, we feel our lives most when they are running out: as we age, as we lose our physical abilities, our health, and, of course, family members and friends who are important to us. Then we pause for a moment, sink into ourselves, and feel: here was something, and now it is gone. It will not return. And it may be that we understand it, truly and deeply, only when it is lost. But when we read Schulz, page by page, we sense the words returning to their source, to the strongest and most authentic pulse of the life within them. Suddenly we want more. Suddenly we know that it is possible to want more, that life is greater than what grows dim with us and steadily fades away.

Dịch, theo kiểu của Gấu, khi dịch Phu Nhân ở Somerset, khi dịch Istanbul:

Đọc Szhulz, GNV ngộ ra một điều, trong cõi thường ngày ở huyện của chúng ta, chúng ta ‘cảm’, ‘sống’, ‘hưởng’…  đời mình ‘tới’ nhất, là, khi nó cạn láng! Ngày qua tháng lại, chúng ta ngẩn ngơ nhìn mọi thứ thân thương cứ thế mà đội nón ra đi. Và có thể, chúng ta chỉ thực tình cảm nhận ra như thế, khi nó đã mất.
Nhưng khi đọc Schulz, từng trang này qua trang khác, chúng ta cảm thấy những từ chạy ngược trở về với cội nguồn của chúng, trở về cái xung động mạnh nhất, thực nhất, của sự sống, ở trong chúng. Bất thình lình, chúng ta muốn nhiều hơn nữa. Bất thình lình, chúng ta hiểu ra được một điều là, chúng ta có thể muốn nhiều hơn, rằng, đời thì lớn lao hơn nhiều so với cõi nhân gian nhỏ xíu, mà chính nó thì cũng cứ thế mà nhạt dần, ngày một Diễm xưa...

TTT do đó mới đi một câu:

Yêu em suốt 1 đời
Suốt 1 đời chẳng đủ.

Kundera, cũng có ý đó, khi viết, nếu chỉ có 1 đời để sống, thì sống làm mẹ gì!
Phải có thật nhiều đời, rất nhiều đời, bao nhiêu cũng chẳng đủ!

GNV này cũng có ý đó, khi cứ viết hoài về BHD!
Viết hoài còn hoài!

Hà, hà!
*

Cái bài dịch Phu nhân ở Somerset cũng có một giai thoại tuyệt vời về nó.
Khi đọc, là GNV nghĩ ngay đến một vị nữ độc giả thật thân quí, 1 trong hai vị vốn được GNV coi là Tả Hữu Hộ Pháp của trang TV, một vị rành tiếng Anh, 1, rành tiếng Pháp, và vẫn thường sửa giùm, hoặc dịch giùm TV, khi GNV này bí, hoặc dịch sai.

Bởi vì nhân vật Phu nhân Somerset giống y chang vị này!

Tuy nhiên, khi đăng trên TV, GNV phịa ra nhiều đoạn, theo cái kiểu phóng tác, thành thử, khi đăng trên trang bạn, một vị, vị kia, trong hai vị, lại bực bội, vì dịch như thế là phản bội nguyên tác.
Chính vì mới phải để cả nguyên tác tiếng Anh để độc giả tường.

Câu này, trong bài viết, thật quá xứng đáng đối vị nữ độc giả, hộ pháp của TV.
Thật xứng với trang net của vị nữ chủ nhân:
Đẩy đời thực vào một xó xỉnh, chiếm càng ít không gian bao nhiêu, tốt bấy nhiêu, nhường chỗ cho giả tưởng.
Và đây là câu trả lời của vị nữ chủ nhân trang bạn:
Thì trang TV cũng rứa, đẩy hết đời thực, đời hiện tại vào 1 góc…. nhường chỗ cho…. BHD!

Đa tạ. Chưa có lời khen tặng nào tuyệt vời như thế, dành cho TV/GNV!

Thì trang TV cũng rứa, đẩy hết đời thực, đời hiện tại vào 1 góc…. nhường chỗ cho…. BHD! (1)


The Wind and the Rose

Once in a garden there grew a rose. A wind fell in love with her. They were completely different, he-light and fair; she immobile and heavy as blood.
    There came a man in wooden clogs and with his thick hands he plucked the rose. The wind leapt after him, but the man slammed the door in his face.
    -O that I might turn to stone-wept the unlucky one-I  was able to go round the whole world, I was able to stay away for years at a time, but I knew that she was always there waiting.
    The wind understood that, in order really to suffer, one has to be faithful.

Gió và BHD

Ngày xưa, trong một khu vườn, có BHD. Anh Cu Gió bèn tương tư nàng. Chúng mới khác nhau làm sao. Anh Cu Gió, thì bông lơn, cà chớn, lêu ba lêu bêu, nhẹ hều, còn Nàng thì bất động, và nặng, như máu.
Rồi tới 1 ngày, một tên đàn ông, đi guốc mộc, tới vườn. Hắn dùng tay dày ngắt bông hồng. Gió đuổi theo, nhưng gã đàn ông đóng sầm cửa vào mặt nó.
-Ui chao, thế này thì ta biến thành đá mất – Anh Cu Gió bất hạnh khóc. Ta có thể đi khắp đó đây, ta bà thế giới, ta có thể cô đơn 1 một mình, hàng năm trời, ở trong cái xó xỉnh nào, nhưng ta biết, Nàng chẳng bao giờ còn ở đó nữa, để mà đợi ta.
Anh Cu Gió ngộ ra 1 điều là, để thực sự đau khổ, người ta phải thành thực, hết lòng, một lòng một dạ, tin tưởng, trung thuỷ….
*

Khi Milosz coi sự từ bỏ của ông, cái lô gíc toàn trị - một lô gíc có vẻ nuốt sạch mọi hoàn cảnh trí thức ngang ngược, khó bảo, trái nghịch… vào chính nó – như là “một cuộc nổi loạn của cái bao tử”, thì đây không giản dị là một chuyển động tiêu cực, nhưng là một cách gìn giữ niềm tin với những trực giác v điều tốt và giá trị thực.
Cố gắng giải thích, trong Cầm Tưởng, 1953, hoàn cảnh của mình, ông miêu tả một khoảnh khắc trong thời kỳ Đệ Nhị Chiến, khi, trong một đám đông dầy đặc luần quần tại một nhà ga xe lửa tại Ukraine, giữa những đinh tai nhức óc của những khẩu hiệu phát ra từ những chiếc loa phát thanh, ông nhìn thấy một ông chồng, bà vợ và hai đứa con thầm thì với nhau.

“Đó là một nhóm người, như hòn đảo nhỏ trong một đám đông, và đám đông này thiếu một điều chi rất ư riêng biệt để cho nó trở thành một cuộc sống của con người khiêm tốn, và bình dị."

Ui chao, đây đúng là ý nghĩ của Gấu, khi đang ăn hỏa tiễn của VC, co rúm người lại, vậy mà vưỡn không quên nhớ đến… cô bạn:

Những ngày Mậu Thân căng thẳng, Đại Học đóng cửa, cô bạn về quê, nỗi nhớ bám riết vào da thịt thay cho cơn bàng hoàng khi cận kề cái chết theo từng cơn hấp hối của thành phố cùng với tiếng hỏa tiễn réo ngang đầu. Trong những giờ phút lặng câm nhìn bóng mình run rẩy cùng với những thảm bom B52 rải chung quanh thành phố, trong lúc cảm thấy còn sống sót, vẫn thường tự hỏi, phải yêu thương cô bạn một cách thánh thiện, nghĩa là, một cách bình thường, giản dị như thế nào cho cân xứng với cuộc sống thảm thương như vậy...

NKTV

Rừng Tràm

Tôi ngồi trên chiếc ghế dựa, nghe mấy bản nhạc phổ thơ của con gái tôi. Thơ và nhạc đưa tôi về quê cũ, xa thật xa, mãi tận bờ cát bên sông Vị hoàng. Tôi nghe vang vang trong cơn ngủ mê, lời thơ, tiếng gọi êm ái của con gái: Bố ơi… 

        Bên kia núi là sông,
        một nửa trái đất rộng,
        sao cứ chạy vòng vòng,
        về nơi nào hư không.

        Một người đem giấc mơ,
        vào hội ngộ bất ngờ,
        tưởng gần mà xa lắm,
        còn lại sông bơ vơ

        Một nửa vẫn đợi chờ
        bao năm rồi cứ mãi
        đi tìm nửa đời nhau,
        đợi chờ ngày qua mau
        mong đêm dài thôi lâu. 

        Sương mù trong bóng đêm,
        mặt trời nhỏ lặng yên,
        tơ trời đan chiều tím
        hong dài nhớ thương thêm.

        Sông núi có bình yên,
        nỗi nhớ nào cuồng điên,
        tìm nhau nơi vạn dặm,
        buồn vỡ oà trong tim.

        Bố biết rồi, Bố cũng mong đêm dài thôi lâu. Nhưng Bố cũng vẫn là một kẻ mãi mãi đi tìm nhau nơi vạn dặm. Hôm nay, Bố tạm dừng chân ở đây. Nơi rừng tràm này. Bố cũng mệt mỏi lắm rồi, tưởng có lúc sắp bỏ cuộc, bởi vì Bố vốn là một kẻ thất trận! Bố không nuôi con ngày nào. Bố cũng không đặt tên cho con. Nhưng Bố vẫn là Bố của con phải không? Thế cho nên từ khu rừng tràm này, một bản sao chiến địa, hôm nay, Bố nghĩ tới con và nghe thơ con, đứa con làm thơ trưởng thành của Bố. Hỡi, Hư- Không-Hà-Thu-Thủy.

(SB 11/2008)                                                                                                   Thảo Trường 



   Hôm sau gặp một sĩ quan bạn làm tiền sát viên pháo binh đi theo đơn vị bộ binh vào lục soát  vùng mục tiêu, hỏi:
        - Ông thấy gì trong đó?
        - Chẳng thấy mẹ gì cả.
        - Là sao?
        - Là sao là sao?
        - Quân địch ấy, những tiểu đoàn của Miền ấy?
        - Ai mà biết. Chỉ thấy những vết máu và các ruộng dứa bị cày nát.
        - Dứa là cái gì?
        - Nói chuyện với ông chán bỏ mẹ đi ấy. Dứa là trái thơm, trái khóm để nấu canh chua cá bông lau đó, biết không? Không nghe nói khóm Bến Lức bao giờ à?
        - Ờ, ờ, biết rồi. Nghĩa là trong ấy không thấy có xác người, chỉ có những trái dứa nhuốm máu, dứa để nấu canh chua cá bông lau, ông nói thế, phải không?
        - Ừ thì đại khái là như vậy, dứa, xuồng ba lá, ghe tam bản, chuồng trâu, chòi lá, nóp, cuốc xẻng, súng ngựa trời v..v.. tất cả đều “banh sà rông” vì đạn pháo của ông. Người thì có thể nó chuồn đi nơi khác rồi. Người thì ở chỗ nào nó cũng có thể dại và cũng có thể khôn. Ông sao thắc mắc làm mẹ gì những chuyện vớ vẩn ấy.
*
    Em yêu như đòi nợ. Anh phá hại đời em thì anh phải đền bù. Anh không được tỉnh bơ quịt nợ được. Nợ thì phải trả. Nhất là nợ tình. Hơn thế nữa đây là nợ đời. Phá nát cả một đời con gái đâu có thể xí xoá phải không anh. Anh không có gì để trả thì anh phải đem cái thân già của anh ra mà gán nợ. Hãy trả bằng những gì anh có.
*
Note:
Gửi ông cái tôi mới chế. Thăm ông bà mạnh khoẻ Tết Tây Tết Ta. OK Salem.
Tôi mới trải qua một cơn bệnh nhưng đã qua khỏi và mới đi nghỉ hai tuần lễ ở South Carolina về.
*
Cái khúc bắn pháo vào làng dân làm Gấu nhớ đến kỷ niệm của Gấu, và cùng với nó, là cú pháo vào trường tiểu học Cai Lậy, đã một thời tốn sinh mạng con nít, tất nhiên, và biết bao nhiêu là giấy mực, lời qua tiếng lại giữa đôi bên. VC nói pháo VNCH.  Nhưng VNCH nói, VC bắn, đổ tội cho họ.
*
Tôi biết anh còn muốn kể lại, lần đầu tiên anh xuống xe đò, đi lang thang trên con lộ dẫn vào quận lỵ, khi đi ngang cây cầu gỗ, rồi tiếng đạn từ chi khu bắn đi nghe chát chúa bên tai. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra chiến tranh có thật, và tất cả những gì anh tưởng tượng về cô bạn đều có thật. Mặt nước sông nhăn nhó để lộ sự giận dữ của thiên nhiên, vẻ gớm ghiếc của số mệnh. Cùng lúc anh nhận ra nỗi đau khổ, sự thông cảm. Sau mặt nạ đầy hăm dọa của dối trá, anh nhận ra một khuôn mặt khác, một cuộc đời khác, đúng không, đúng không?...
Tự truyện

Quà & Thơ BHD tặng “anh Gấu” - như cô em gái, và em, cùng từng gọi - quá tuyệt.
Bài của Brodsky quả đúng là về BHD, mi đâu có yêu thương gì ta mà là 1 con bé 11 tuổi.

Tuy nhiên, TV sẽ đi thêm hai bài nữa, về Valentine’s Day, từ cuốn Now & Then của Robert Hass.

A Valentine

You are too young, and I am scared to touch you
'cause that means trouble.
Let's discover an island and build a statue
of puberty in the harbor.
An island won't know how to spell the word "daughter,"
itself an orphan.
And you will be, if you don't mind, the water
and I, your dolphin.
And all day long we will keep our eyes on each other
instead of the police-blue horizon
marred by your father.

Joseph Brodsky
Em Valentine

Em còn bé tí, Gấu không dám đụng vô đâu
Hãy kiếm 1 hòn đảo nhỏ, và dựng bức tượng 1 em 11 tuổi ở bãi biển
Một hòn đảo sẽ không làm sao mà đánh vần cái từ “em nhí”,
Chính nó thì cũng là 1 đứa bé mồ côi
Và em sẽ là, nước,
Còn Gấu,
Chú cá heo
Và cả ngày chúng ta sẽ say sưa nhìn ngắm nhau
Kệ cha thằng khựa, là tên Bố Già của em
Lấp ló nơi chân trời, trong bộ đồ cớm VC màu vàng!

[Dịch loạn]

Lolita vs BHD

BHD của anh cu Gấu cũng 1 thứ đàn bà-con nít, ngay từ nhỏ, đã già hơn Gấu rất nhiều, đã nhìn ra thằng cha Gấu chỉ mê đứa con nít ở trong em, thay vì mê 1 đứa con gái bình thường!
Và cùng đứa con nít, là Hà Nội của nó!
Mi đâu có thương yêu gì ta, mi mết 1 đứa con nít, 11 tuổi, là ta, từ hồi nảo hồi nào, và Hà Nội của mi ở trong đứa con nít đó.

From Murakami to Márquez, novelist Graeme Simsion chooses some useful reminders that love can be a hard-won joy

10 chuyện tình top cho thấy yêu là 1 niềm vui khó đạt được.
[Bài này nên đọc còm]

Ahead of Valentine's Day, novelist Graeme Simsion chooses some useful literary reminders that love can be a hard-won joy.

Quiz on V's Day 

“Thằng chả” nào phán những câu “điếng hồn” [từ này chôm của thi sĩ VCC] sau đây: 

Chúng ta không sợ chúng ta không thương nhau, mà sợ, thương nhau nhiều quá! 

Đã từ lâu, anh đi đâu cũng có em. Anh gói em, ở nơi nương náu giản dị nhất: anh giấu em trong nỗi vui của anh như một tờ thư ngập ánh mặt trời.
Cela fait longtemps que je ne sors plus sans toi. Je t’emporte dans la plus simple cachette qui soit: je te cache dans ma joie comme une lettre en plein soleil 

Anh viết kể từ khi em đọc,
Chữ sao muộn màng so với cuộc đời của chúng ta.
J'écris depuis que tu me lis.
Les mots sont en retard sur nos vies. 

Không phải người ta viết để trở thành nhà văn.
Viết là lặng lẽ trở về với tình yêu thiếu vắng của tất cả tình yêu.

[suite]

Sunday, December 4, 2011

Joyeux anniversaire, Monsieur Rilke

I would like to sing someone to sleep,
to sit beside someone and be there.
I would like to rock you and sing softly
and go with you to and from sleep.
I would like to be the one in the house
who knew: The night was cold.
And I would like to listen in and listen out
into you, into the world, into the woods.
The clocks shout to one another striking,
and one sees to the bottom of time.
And down below one last, strange man walks by
and rouses a strange dog.
And after that comes silence.
I have laid my eyes upon you wide;
and they hold you gently and let you go
when something stirs in the dark. 

~ Rainer Maria Rilke

from The Book of Images
translated by Edward Snow
passport picture 1919

[Nhân sinh nhật em “Valentine”]

A Valentine

You are too young, and I am scared to touch you
'cause that means trouble.
Let's discover an island and build a statue
of puberty in the harbor.
An island won't know how to spell the word "daughter,"
itself an orphan.
And you will be, if you don't mind, the water
and I, your dolphin.
And all day long we will keep our eyes on each other
instead of the police-blue horizon
marred by your father.

Joseph Brodsky

MY GIFT TO YOU

My gift to you will be an abyss, she said,
but it will be so subtle you'll perceive it
only after many years have passed
and you are far from Mexico and me.
You'll find it when you need it most,
and that won't be
the happy ending,
but it will be an instant of emptiness and joy.
And maybe then you'll remember me,
if only just a little.

Roberto Bolano

The Paris Review Summer 2012

Xuống phố, đổi phim, ghé tiệm sách, mua số The Paris Review có bài thơ tuyệt vời của Bolano, tả đúng tâm sự Gấu, đúng cái cảnh tình cờ gặp lại Em, khi Em đi chợ Bến Thành, về, và “kín đáo” nói cho biết, tại làm sao Em vờ Gấu, và chọn một anh bồ, cùng học Y Khoa.

Quà BHD tặng Gấu

Quà ta tặng mi sẽ là 1 vực thẳm, em nói
Nhưng nó "tế vi" đến nỗi mi không thể nào nhận ra
Chỉ sau thật nhiều năm, có khi, chỉ sau khi ta đi xa rồi,
Và cả hai đều chạy ra khỏi cả hai quê hương Bắc Kít và Nam Kít rồi
Thì lúc đó mi mới tìm thấy món quà ta tặng mi
Khi mà mi cực cần đến nó
Và chắc chắn không phải là một kết thúc hạnh phúc
Nhưng sẽ là một thoáng chốc của sự trống rỗng và niềm vui.
Và có thể, chỉ lúc đó mi mới nhớ ta,
Và mới hiểu cái gọi là "mono no aware",
“Nỗi buồn cháy da, cháy thịt khi ta đã đi ra khỏi đời của mi".

Nhưng cũng chỉ được 1 tí tí.

Quà & Thơ BHD tặng “anh Gấu”, như cô em gái, và em, cùng từng gọi, quá tuyệt. B ài c ủa Brodsky quả đúng là về BHD, mi đâu có yêu thương gì ta mà 1 con bé 11 tuổi.

Tuy nhiên, TV sẽ đi thêm hai bài nữa, về Valentine’s Day, từ cuốn Now & Then của Robert Hass.

FEBRUARY 7

George Herbert

Love poems: they are mostly about desire, especially unfulfilled desire. Either about the absent lover, like this well-known and anonymous poem, so simple and memorable it has survived since the fifteenth century:

Western wind, when wilt thou blow
The small rain down can rain
Christ, if my love were in my arms
And I in my bed again!

Or about lost love, like this also well-known song lyric from the mid- twentieth century, whose author is also, for all practical purposes, anonymous:

Well, since my baby left me,
I found a new place to dwell.
It’s down at the end of Lonely Street
At Heartbreak Hotel.

There is, of course, the breezy approach of this lyricist who is not anonymous at all:

So good-bye, dear, and amen.
Here's hoping we meet now and then.
Well, it was great fun,
It was just one of those things.

One way or another, as sung by Elvis Presley or written by Cole Porter, they are mostly about loss or absence. So when someone suggested I print a love poem, I thought that I would not look for a poem about wanting someone. Wanting someone, I said to myself, isn't the hard part, and love gets interesting after you've been through some hard parts. I didn't have a poem in mind when I started browsing anthologies, but I had an instinct. It was connected to my memory of a passage in Milan Kundera's The Book of Laughter and Forgetting where he says, of his heroine, that she traversed the memory of her dead husband's body as if she were an old geographer running his hands across a vellum map he had made in his youth of the known world. I picked up a book of seventeenth-century poetry because I thought John Donne might have what I want. And then my eyes fell unexpectedly on this poem. It's by the English priest, George Herbert. It's a religious poem, tender and surprising. It wasn't what I had in mind. It's a poem about love as a gift and a feast, and about the fact that it's really ourselves we have to overcome if we are going to get to it:

Love (III)

Love bade me welcome: yet my soul drew back,
Guilty of dust and sin.
But quick-eyed Love, observing me grow slack
From my first entrance in,
Drew nearer to me, sweetly questioning
If I lacked any thing.

"A guest," I answered, "worthy to be here":
Love said, "You shall be he."
"I, the unkind, ungrateful? Ah, my dear,
I cannot look on thee."
Love took my hand, and smiling did reply,
"Who made the eyes but I?"

"Truth, Lord: but I have marred them; let my shame
Go where it doth deserve."
"And know you not," says Love, "who bore the blame?"
"My dear, then I will serve."
"You must sit down," says Love, "and taste my meat."
So I did sit and eat. 

FEBRUARY 14

Valentine's Day: Kenneth Rexroth

Kenneth Rexroth was the poet of San Francisco in the 1940s and 1950s. He was there as an elder statesman of the maverick strain in American poetry when the Beat Generation assembled itself, and he gave it his blessing. He was one of the best literary essayists of his generation, and his translations of classical Chinese and Japanese poetry are still widely read. A gathering of his love poems was published recently by Copper Carryon Press, Sacramental Acts: Love Poems, edited by Sam Hamill and Elaine Laura Kleiner. Here's one of them:

Lute Music

The earth will be going on a long time
Before it finally freezes;
Men will be on it; they will take names,
Give their deeds reasons.
We will be here only
As chemical constituents-
A small franchise indeed.
Right now we have lives,
Corpuscles, ambitions, caresses,
Like everybody had once-
All the bright neige d'antan people,
"Blithe Helen, white lope, and the rest,"
All the uneasy, remembered dead.

Here at the year's end, at the feast
Of birth, let us bring to each other
The gifts brought once west through deserts-
The precious metal of our mingled hair,
The frankincense of enraptured arms and legs,
The myrrh of desperate, invincible kisses-
Let us celebrate the daily
Recurrent nativity of love,
The endless epiphany of our fluent selves,
While the earth rolls away under us
Into unknown snows and summers,
Into untraveled spaces of the stars.

Rexroth was, for a while, a devout Anglican and a left labor radical, later an anarchist and a Buddhist. His poetry is always aware of the Christian calendar. Even after his Christianity seemed to have lapsed, or broadened, he thought of the liturgical year as a European heritage, both Mediterranean and Northern, of myths and stories and feast days that sanctified the year. This poem must have been written for Christmas, "the feast of birth," or for Twelfth Night, the feast of the Epiphany. Neige d'antan is a phrase from a famous ballad by the French medieval poet Jacques Villion: "the snows of yesteryear”. And the line in quotation marks may be a scrap from the Greek anthology, which he also translated. I was struck by the fact the poem was a variation on the old theme-not "Gather ye rosebuds while ye may," but "Be glad for your rosebuds while ye may." Snow and roses. It seemed the right imagery for Valentine's Day.
And here, for good measure, are a couple of his translations of very old Japanese poems, probably lyrics from the folk-song tradition:

The first time I saw you
Was last year in May,
In May, bathing in a pool
Crowded with iris. 

The nightingale on the flowering plum,
The stag beneath the autumn maple,
And you and me together in bed,
Happy as two fish in the water.

Robert Hass: Now & Then