|
Ghi
chú
trong ngày
Bà Viễn Phố
trả lời mấy câu hỏi của tôi qua điện thoại. Rằng thì việc in sách Quê Hương Tôi
trong năm 2012 với tên Tràng Thiên thay vì Võ Phiến là việc bà biết và
đồng ý để
cho Nhã Nam làm.
Source
Ngay khi cuốn
của Võ Phiến được Nhã Nam in, với tên Tràng Thiên, Gấu có nhờ 1 anh bạn
phôn
ông VP, được bà Viễn Phố trả lời, gia đình không biết chuyện VN in sách
của Võ
Phiến.
Gấu nghĩ,
đúng như trên, như bà trả lời bà Huệ.
Khi bà Viễn Phố trả lời điện thoại anh bạn của Gấu, là vì bà có
tí ngại, và có thể cũng chẳng coi anh này ra cái chó gì cả!
Trả lời cho qua
chuyện.
Anh bạn này đã có lần được VP nhắn, mời Gấu ghé nhà chơi, nhưng mải
chơi quá, Gấu
quên.
Bỗng
nhớ tới… Brodsky, quái thế!
Ông này, đi là đi 1 lèo, và khi bị cật vấn, ông tìm đủ cách để giải
thích cái
vụ việc đếch trở về. Nhưng bị dồn đến chân tường, ông trả lời thật là
tuyệt
vời:
Cái phần đẹp nhất
của tôi thì đã có ở đó rồi. Thơ của tôi.
Trường hợp VP, theo tôi cũng thế.
Bà vợ của ông làm hỏng hình ảnh đẹp nhất của chồng mình.
Viễn Phố, Võ
Phiến mà biến thành Tràng Thiên!
Hay là đi với… ma thì phải thế?
Lan man, thì
nó ra chuyện KL tính mò về hát. Trường hợp bà này đẹp hơn nhiều, và bi
thương
hơn nhiều. Nó liên can đến tiếng hát, nhạc TCS, người chết hai lần, tới
"That
lovely song about war hitting you straight in the heart”, bài thơ tình
về chiến
tranh đâm thấu tim bạn, như Szymborska phán, (1) và như thế, nó liên quan tới
Trại Cải Tạo, Trại Bỏ Đói, đến vượt biển, lưu vong nơi xứ người....
Từ
từ Gấu lèm bèm tiếp!
Hà,
hà!
Ngày mới qua
Mẽo thì Bác Giai dịch cái tên Mẽo thành tên tiếng Mít, khi lấy Đô Xanh
của Mẽo,
bây giờ Bác Gái gật đầu cái chuyện VC lấy tên Tràng Thiên, thay cho Võ
Phiến, để
lấy Đô Đỏ của VC.
Theo bài viết của Bà Huệ, bà Viễn Phố cho biết, bản quyền sách VP đã uỷ
cho đám
con cháu.
Việc này mở đường cho
những tác phẩm sắp xb của VP tại Việt
Nam,
nhưng VP, do mất trí nhớ rồi, vô can!
NMG thì cũng được VC ban cho cái giải thưởng sách hay nhất xứ Mít rồi.
Joseph Brodsky
A Virgilian Hero, Doomed Never to Return
Home
Bao thơ tôi,
ít nhiều chi, là về cùng một điều - về Thời Gian. Về thời gian làm gì
con người.
"All my
poems are more or less about the same thing – about Time. About what
time does
to Man."
Joseph
Brodsky.
Bao
giờ ông về?
-Có thể, tôi không biết. Có lẽ. Nhưng năm nay thì không. Tôi nên về.
Tôi sẽ
không về. Đâu có ai cần tôi ở đó.
-Đừng nói bậy, họ sẽ không để ông một mình đâu. Họ sẽ công kênh ông
trên đường
phố... tới tận Moscow... Tới Petersburg... Ông sẽ cưỡi ngựa trắng, nếu
ông muốn.
-Đó là điều khiến tôi không muốn về. Tôi đếch cần ai ở đó. (1)
*
Having sampled two oceans as
well as continents,
I feel that I know what the globe itself must feel: there's
no where to go.
Elsewhere is nothing more than a far-flung strew
of stars, burning away
Đã
nếm trải hai đại dương cũng như hai lục địa
Tôi cảm thấy rằng, tôi biết
được, chính trái đất
này phải cảm nhận như thế nào:
Không có nơi nào để mà thoát cả.
Bất kỳ đâu đâu, có khác gì một
chùm sao xa xăm
tắt lịm dần. (2)
*
Joseph
Brodsky làm thơ ở quãng đời đẹp nhất của ông, và lịch sử việc in thơ
ông phản
ánh hệ thống chính trị mà ông trưởng thành từ đó. Những cuốn thơ đầu
của ông,
do bạn bè hoặc những người yêu thơ ông ở Tây Phương, tuyển chọn và xuất
bản.
Chúng đều bị cấm đọc tại quê hương ông. Tại Liên Bang Xô Viết, tập thơ
đầu của
ông chỉ được xuất bản sau khi ông được Nobel. Sau khi chế độ độc tài
Cộng Sản sụp
đổ vào năm 1991, thơ ông mới được xuất bản đầy đủ [in full scale].
Một trong những
hậu quả của tư tưởng của ông, rằng, một con người chỉ có đi, khởi từ
đầu một
con đường một chiều, là, ông chẳng bao giờ trở về quê hương. Cách ông
suy nghĩ,
và hành động, là trực tuyến, thẳng một lèo, như người Việt mình nói. Từ
tuổi ba
mươi hai, ông đã là một “nomad” [một tên lang thang, một kẻ du mục] -
một người
hùng của Virgil, bị số phận trù ẻo: Đi mà đừng bao giờ mong, có một
ngày trở về.
Khi được hỏi
tại sao không trở về, ông nói, ông không muốn thăm quê hương như một
khách du lịch.
Hay là, ông không muốn về thăm quê hương mà lại phải xin xỏ cái đám
khốn kiếp
đó. Cho dù là đám khốn kiếp đó ngỏ lời mời.
Luận cứ sau
cùng của ông là:
Cái phần đẹp
nhất của tôi, thì đã ở đó. Rồi: Thơ Của Tôi. (3)
*
Bài viết
"Joseph Brodsky: A Virgilian Hero, Doomed Never to Return Home", [Người
hùng Virgil: Đi để mà đừng bao giờ trở về], Gấu đọc trên Nobel.org, mê quá, bèn
dịch, cũng từ những ngày mới qua, tiếng Anh ăn đong!
Cái giấc đại mộng "nhà văn
hai căn cước" của Gấu, chấm dứt, đúng lúc Gấu cầm cuốn Ngôn
ngữ và Câm lặng của Steiner ở 1 thư
viện Toronto lên, và chỉ đến lúc sắp đi xa, như những ngày này, thì mới
rõ
ra là, bạn “xì ke” của mi, là Walter Benjamin, chết vì xì ke trong khi
chạy Nazi, có hai giấc mộng lớn, viết lại lịch sử văn minh nhân loại,
từ dưới đáy,
thay vì từ đỉnh, và viết 1 đại tác phẩm chỉ gồm toàn trích dẫn.
Trang TV của
Gấu làm được hai điều trên!
Brodskiy
cách mạng thơ Nga, bằng cách đưa vào những đề tài cấm kỵ đối với Liên
Bang Xô
Viết, trước tiên là những đề tài siêu hình và kinh thánh. Và ông làm
điều này
qua những câu thơ tân kỳ, và thay đổi một cách thật là đặc biệt. Ảnh
hưởng
những nhà thơ Nga đi trước của thế kỷ 18 (trước tiên là Derzhavin),
cũng như
bởi những nhà thơ Ba Lan (Galczynski, Norwid) và những nhà thơ siêu
hình Anh
(Donne, Herbert, Marvell), Brodskiy làm giầu thơ văn học Nga bằng một
cảm tính
hài hước mới. Việc sử dụng rất dễ nhận ra những hồi tưởng và những dẫn
dụ văn
học có thể coi như là hậu quả của việc, nhà thơ trưởng thành trong một
môi
trường hoàn toàn cô độc về văn hóa, và chính vì vậy mà mọi tiếng nói
khác, từ
đâu tới đều được hăm hở đón nhận. Trong Liên Bang Xô Viết những điều
như trên
là phải bị trừng phạt. Nhà thơ trẻ bị coi như một tên nổi loạn, một kẻ
ăn bám;
ông bị bắt và sau một vụ án giống như trò hề, vào năm 1964, ông bị đầy
đi vùng
phía bắc nước Nga, để học tập tốt, lao động tốt. Ông làm được điều này,
nhưng
không đúng như nhà nước suy nghĩ và mong muốn. Ở nơi lưu đầy, ông đã
phát triển
kỹ thuật thơ của mình, và trở nên chín mùi, như là một thi sĩ. Và nhờ
phản ứng
từ những nhà trí thức Xô Viết và Tây Phương, ông được trả tự do vào năm
1965,
trước khi mãn án tù. Ông trở lại thành phố quê hương, Leningrad, và ở
đây tới
khi bị đầy đi lưu vong ở nước ngoài, vào năm 1972 - lần cuối cùng này
không cần
án tòa.
Ông
định cư tại Mỹ, ông trở thành Joseph Brodsky, một công dân Mỹ, và mất
tại đây
hai mươi bốn năm sau.Tại Mỹ, Brodsky tiếp tục làm thơ bằng tiếng Nga,
và dịch
rất nhiều thơ của ông qua tiếng Anh. Nếu với tiếng Anh, ông không làm
sao đạt
tới đỉnh thi sơn như với tiếng Nga, thay vì vậy, ông sử dụng nó để viết
những
bài tiểu luận tuyệt vời. Như vậy, như là một nhà văn, ông có tới
hai
căn cước, một trong những nhà thơ Nga lớn lao nhất của thế kỷ
20, và một nhà viết
tiểu
luận số một, viết bằng tiếng Anh, như Hàn Lâm Viện Thụy Điển đã
ca ngợi
ông, một tác giả “ôm lấy tất cả, bằng sự trong sáng của tư tưởng và
bằng cường
độ thi ca” ["all-embracing authorship, imbued with clarity of thought
and
poetic intensity]”.
“Nói cho
cùng, bài hát là thời gian được tái cấu trúc”, "Song is, after all,
restructured time", như Brodsky viết, trong bài
về nhà thơ Osip Mandelstam. Hay giản dị
hơn, khi nói về nhà thơ Anh, Auden, “cái kho thời gian”, “a repository
of
time”. Và nếu ngôn ngữ sống nhờ nhà thơ, vậy thì liệu, “thời gian”
sống, nhờ
thi sĩ, trong thơ của người đó?
Theo cách
đó, để xứng đôi vừa lứa với thời gian, thơ nên cố bắt chước cho được
giọng đều
đều của thời gian. Cố làm sao giống như tiếng đồng hồ. Tiếng nói “rất,
rất”
Brodsky, do đó, hầu như không nghe được, inaudible:
I am speaking to you, and it's not my fault
if you don't
hear. The sum of days, by
slugging
on, blisters
eyeballs; the same goes for
vocal cords.
My voice may be
muffled but, I should hope,
not nagging.
All the better to
hear the crowing of a
cockerel, the tick-tocks
in the heart of a
record, its needle's
patter;
all the better
for you not to notice when
my talk stops,
as Little Red
Riding Hood didn't mutter to
her gray partner.
("Afterword",
1986).
Tôi đang nói
với anh, nhưng không phải lỗi tôi,
nếu anh
không nghe được. Những tháng ngày vật vã làm sưng phồng mắt bạn,
thì cũng như
thế,
là những
thanh âm.
Tiếng nói của
tôi có thể được tiết giảm,
Nhưng tôi hy
vọng,
Nó không trở
thành lầu bầu.
Còn hay hơn,
là nghe con gà sống gáy [Đường ra trận mùa này đẹp lắm!],
tiếng tích tắc
của trái tim cái dĩa, tiếng lải nhải của cây kim hát. [Mặt trời chân lý
chói
qua tim!].
Còn hay hơn
cho anh, chẳng thèm để ý, tôi ngưng từ lúc nào.
Như Cô Bé
Quàng Khăn Đỏ không thèm thầm thì với đồng chí chó sói xám.
Tiếng nói của
thi sĩ, cho dù đã tiết giảm, nghe thoang thoảng, nhẹ hơn cả tiếng chim
hót,
nhưng “ầm ầm” [sonorous] hơn tiếng kèn đồng của tên xung phong, như
được diễn tả
chi li trong bài thơ “Comments from a Fern” (1989).
“Ầm ầm sóng
vỗ chung quanh chỗ ngồi” [Nguyễn Du]: Những tiếng sóng ngầm này xóa sự
khác biệt
giữa âm thanh và im lặng, tới thật gần với nhịp thời gian, và nhà thơ
có thể
làm được điều này, với sự trợ giúp của vận luật [meter]. Khi Brodsky
nhấn mạnh
sự quan trọng của những thể thơ cổ điển, ông không chỉ là một người bảo
thủ,
nhưng ông làm điều này với niềm tin vào chức năng kép của chúng: như là
phần tử
cấu tạo và như là một tên gìn giữ văn minh. Khẳng định giá trị tuyệt
đối về thể
văn thể thi, điều này chủ yếu không phải là một vấn đề liên quan tới
thể thơ,
nhưng đây là phần quan trọng của điều mà Brodsky gọi là triết học của
văn hóa.
Loseff mô tả lần đầu anh nghe
Brodsky đọc thơ. Ðó là vào năm 1961.
Trước đó ít lâu, một người nào đó đưa cho anh một xấp thơ của Brodsky,
nhưng
đánh máy thật khó đọc [bản thảo thơ dưới hầm, thơ chui thường được đánh
máy hai
ba tờ cùng 1 lượt], và Loseff không khoái những dòng thơ lộn xộn như
thế. Tôi
tìm cách chuồn, anh nhớ lại. Nhưng lần đó, cả đám chọn ngay căn phòng
của vợ
chồng ở để mà đọc thơ, thế là thua. Anh bắt dầu đọc bài ballad dài của
anh,
“Hills,” và Loseff sững sờ: “Tôi nhận ra chúng là những bài thơ mà tôi
mơ tưởng
mình sẽ viết ra được, ngay cả chưa từng bao giờ biết đến chúng…. Như
thể 1 cánh
cửa được mở bung ra một không gian mở rộng, một không gian chúng tôi
chưa từng
biết, hay nghe nói đến. Chúng tôi chẳng hề có 1 ý nghĩ, hay tư tưởng,
về thơ
Nga, ngôn ngữ Nga, ý thức Nga lại có thể chứa đụng những không gian như
thế.”
Nhiều người cũng cảm thấy như
vậy, khi đọc thơ Brodsky. Một người bạn bị KGB
tóm, nhớ lại là khi bị chúng hỏi về Brodsky, đã thành khẩn cung khai,
trong số
tất cả những nhà thơ mà anh ta biết, thì Brosky thể nào cũng có ngày ẵm
Nobel
văn chương!
Ðó là 1 thời mà dân Nga đẫm
mình trong hào quang ngày mai tươi sáng, chúng ta
thể nào cũng xây dựng được cái nhà Nga to bằng năm bằng mười khi đánh
chết cha
lũ Mỹ Ngụy, hà hà, và một người nào đó phải ôm lấy tất cả những nghị
lực, những
hy vọng lớn lao, và một người nào đó, là… Brodsky!
[Ui chao, lại nghĩ đến cái thời
kỳ huy hoàng tương tự của cả Miền
Nam ngay sau 30 Tháng Tư 1975. GCC khi đó ở trong tù VC, nghe “Con Kinh
Ta Ðào”
mà nước mắt dàn dụa vì hạnh phúc, “thúi” đến như thế, ”sướng” đến như
thế!]
TB Nguyễn Tuân
vs TB Võ Phiến
Bây giờ nhớ
lại, TTT cho đăng bài điểm cuốn Bút
Máu của Vũ Hạnh, có thể là do 1
truyện ngắn “khủng khiếp” ở trong đó, mà Gấu lôi ra, để "chứng minh"
cái lòng thù
hận “ghê rợn” của Vũ Hạnh.
Một truyện ngắn "biểu tượng" về hận thù
giai cấp của những tên nhà văn VC, trong có cả tên Đông Bê Bô này.
Truyện ngắn đã
được đăng trên tờ Bách Khoa,
nếu Gấu nhớ không lầm.
Một anh làm công, trong 1 lần xin nghỉ phép về thăm làng, đề nghị ông
chủ cho
mượn mấy tờ giấy bạc mới ra lò, về cho mấy đứa nhỏ con của anh ta coi,
như là những
bức tranh, và xúi con mang khoe với
lũ con của tên địa chủ trong làng.
Tay địa chủ
tham lam, ngu ngốc, lọt ngay vào tròng, và xúi mấy đứa con gạ đổi.
Khi mãn tuồng,
anh làm công lại xách mấy tờ giấy bạc về trả cho ông chủ, kèm lời bàn
Mao Tôn Cương:
Tờ giấy bạc đẹp quá, trông như tranh, đến ông địa chủ trong làng của
tui, cũng
lầm!
Luu Van Say
9/26/2012
8:30 AM
Ông Đông A
viết câu “Võ Phiến, nhà văn chống Cộng nổi tiếng, người được xếp đầu
trong quyển
Những tên biệt kích của chủ nghĩa thực dân kiểu mới trên mặt trận văn
hóa tư tưởng,
đã có một cú trở về Hà Nội đầy ngoạn mục” thấy sặc mùi tuyên giáo. Võ
Phiến là
một nhà văn giỏi, đã già, nay sống lưu vong nhũng ngày cuối đời. Những
trang viết
hay nhất của Võ Phiến là về văn chương, về văn hóa Việt, về con người
và về quê
hương Việt Nam chứ không phải về ý thức hệ của ông ta. Nhà văn viết thì
những
mong giao cảm với người đọc. Người Việt ở nước ngòai vài triệu, ở trong
nước
vài chục triệu. Tác phẩm được phát hành nơi đông công chúng đọc thì tốt
quá, có
gì phải rộn? Những tác giả có tác phẩm được xuất bản trong nước, những
người
trong nước đang đọc nó, không lẽ đều là người hoặc cộng sản, hoặc yêu
cộng sản,
hoặc đầu hàng cộng sản, hoặc chí ít, không khước từ cộng sản?
Là người đọc,
tôi quan tâm đến tác phẩm của Võ Phiến, cóc cần biết chất biệt kích
(nếu có)
trong con người tác giả thế nào. Ngành xuất bản ở Việt Nam đang họat
động bát
nháo, bây giờ ra được vài tác phẩm như của Võ Phiến thế là hay cho
người đọc và
tác giả cũng ấm lòng. Còn vạch vòi chống cộng, biệt kích với lại đầu
hàng, tự
sát chi chi thì chính là gây chia rẽ đồng thời nó phản ánh cái tài
thấp, cái
khí uất của Đông A.
Ông viết cái
Entry này đúng thực là bất cận nhân tình đấy ông ạ, thật uổng công
chong đèn đọc
sách! Bỏ quên tác phẩm với giá trị văn chương của nó mà đem cái lập
trường
chính trị ra xét đóan tác giả bằng cái cách hẹp hòi, thiển cận và man
rợ là phản
động và phản văn nghệ chứ còn gì. Mong ông tỉnh lại, đừng mê sảng nữa. (1)
Note:
Cái tay còm
này nhìn ra vấn đề, mà cũng chỉ 1 nửa thôi.
Hà, hà!
Võ Phiến là
nhà văn chống Cộng, theo cái nghĩa tuyệt vời nhất của nó, chứ không
phải theo cái
nghĩa Quốc Cộng, được làm vua thua làm giặc, cái đám VC bây giờ chiếm
được cả đất
nước, thì bèn coi quê hương là… VC!
VP chống Cộng
theo cái nghĩa mà Brodsky phán, trong bài diễn văn nhận Nobel văn
chương, mà từ
đó, là hệ luận, chỉ có Cái Đẹp mới cứu rỗi được nhân loại. (1)
VP chỉ có mỗi
một bài viết, qua đó, ông xác định ông là nhà văn “chống Cộng”, là bài Bắt Trẻ
Đồng Xanh, viết về trường kỳ chiến dịch VC đưa trẻ con Miền Nam
vượt Trường Sơn
ra Bắc, đánh Mỹ Mgụy đến khi nào lấy được Miền Nam, thì mới thôi.
Khi cho đăng bài
này, ông chọn báo Tiền Tuyến, và Phan Lạc Phúc mới phải đí đường cám ơn
VP là vậy.
(1)
“Trong diễn
từ Nobel, Brodsky vạch ra một mỹ tín [aesthetic credo] mà cuộc sống đạo
đức của
dân chúng sẽ được xây dựng trên nền tảng đó. Mỹ học như ông nói, là mẹ
của đạo
đức, theo nghĩa, con người càng trọng mỹ tới đâu thì sàng lọc ra cái vô
đạo tới
đó. Và nếu như vậy, nghệ thuật tốt sẽ ở về phía của cái tốt. [Good art
is thus
on the side of the good]. Cái ác, cái tà ma, về mặt còn lại, ‘đặc biệt
là cái
ác chính trị, luôn luôn là một thứ văn phong tồi tệ” [Evil, on the
other hand,
‘especillay political evil, is always a bad stylist”. On Grief… trang
49].”
Coetzee,
trong 1 bài viết về Brodsky
Cái vụ “Hồi
Chánh” của VP, theo Gấu, có gì thật nhảm.
V/v cái tên
Tràng Thiên. Ở đây không có vụ “trả lại tên”, mà là thế này:
Tràng Thiên
cũng là 1 bút hiệu như Võ Phiến, của 1 ông có thực ở ngoài đời, là,
Đoàn Thế Nhơn.
Nhưng ông DTN rất ư là rạch ròi, về bút hiệu. Võ Phiến, dành cho sáng
tác. Tràng
Thiên, dịch thuật, hoặc ba cái lăng nhăng tin văn học văn hiếc.
Cuốn sách được
trong nước
in, đã được xb trước 1975, với cái tên Võ Phiến.
Tái bản sử dụng tên
Tràng Thiên,
là nhảm.
Gấu không tin, đây là ý định của VP.
Nếu đúng là của VP, thì
là lập lại lầm lẫn khi đổi tên cơ quan Mẽo chi tiền cho ông viết VHTQ,
thành tên
tiếng Việt.
Trường hợp
VP hồi chánh làm Gấu nhớ đến vụ Vũ Hạnh.
Miền Nam,
trong giới văn học, ai cũng biết Vũ Hạnh là VC nằm vùng, nhưng không có
chứng cớ,
thành thử chịu thua, vì luật của Ngụy đòi có chứng cớ mới bắt người
được.
Do
Chu Tử tố
quá, hình như vậy, VH đi tù, nhưng không có chứng cớ, PEN [VNCH], do
Thanh Lãng
làm chủ tịch, lên tiếng, Ngụy phải thả.
Đúng thời
gian VH ở tù, thì cuốn Bút Máu
của ông ra lò, Gấu khi đó giữ mục điểm
sách
trang VHNT Tiền Tuyến [nhật
báo của quân lực VNCH], bèn đi 1 đường thổi
VH nhà
văn, không phải VH, tên VC nằm vùng!
Mấy người quen trong băng Tiền Tuyến đề nghị đừng viết. TTT cũng ra
lệnh cho
thằng em, NO.
Gấu không NO, và đưa TTT bài điểm sách!
Ông cho đăng.
[Note: Tiền Tuyến là tiếng nói quân lực VNCH.
Phan Lạc Phúc, Thanh Tâm Tuyền, băng Tiền Tuyến đều là sĩ quan, binh sĩ
VNCH.
Còn Gấu, dân sự. Khi họ khuyên Gấu đừng viết, là ngại cho cái tiếng nói
của
quân lực VNCH. Gấu đâu có ngại. Sự khác biệt là vậy]
Vào cái thời
net, theo Gấu, chẳng cần phải xb sách ở trong nước. Võ Phiến đúng ra,
nên bỏ tiền
làm 1 trang net riêng, cho online tất cả những tác phẩm của ông, để
giải hóa cái
đòn Chống Cộng điên cuồng, tên biệt kích văn nghệ…
Bởi là vì,
ngay cả khi được xb như thế, thì tác phẩm cũng vẫn bị thiến.
Thiến mẹ cái
tên Võ Phiến trước đã!
Nên nhớ Võ
Phiến là từ Viễn Phố. Thiến cái tên Võ Phiến, là thiến 1 nửa linh hồn
của Đoàn
Thế Nhơn.
Nên nhớ, cuộc
chiến Mít khủng khiếp như thế, nhưng khủng khiếp nhất, chỉ “tụ” [“trụ”,
cũng được] ở Miền Trung. Tác phẩm của VP
viết về
vùng đó, con người ở đó, thảm kịch ở đó. Nếu tác phẩm của VP về mặt văn
học, được
coi là có tính Chống Cộng, thì đó là chân lý văn học toát ra từ 1 vùng
đất,
qua 1 nhà văn bảnh nhất của nó, "Võ Phiến, nhà văn Bình Định"!
Susan Sontag hình như có
nói về vụ này,
về cái tính địa lý của vùng đất Đông Âu.
Để Gấu
mò trang TV, qua Google Desktop, rồi báo cáo tiếp....
Kiếm
ra rồi:
Trong "Thư gửi bạn ta" (1)
Cái
chuyện bạn kinh qua đủ
thứ khổ đau trên đời, đếch làm cho bạn trở thành nhà văn lớn đâu. (2)
Có thể cần,
nhưng chưa đủ.
Nhưng địa lý là định mệnh.
Đối với Kis, không có chuyện rút dù,
hay chối bỏ cảm xúc, dấy lên từ mảnh đất chôn rau cắt rốn, và đáp ứng,
hay là
trách nhiệm của nhà văn, đối với nó. Kis đến từ một xứ sở nhỏ bé, nơi
nhà văn
được coi là quan trọng, trong cái tốt nhất, cũng như trong cái tệ nhất
của nó,
và như thế, rất dễ trở thành tiếng nói đạo đức, và đôi khi, trở thành
chính trị
gia, nhà lập pháp, thay vì chỉ là một nhà văn thường thường bậc trung.
Nhận
định của Sontag về Kis, làm Gấu tôi nhớ đến Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác,
những
nhà văn của mảnh đất nhỏ bé, Bình Định, thí dụ vậy. Tác phẩm của họ,
không chỉ
nhắm văn chương, mà còn cao hơn thế nữa.
Cao
trong cái nghĩa tốt nhất, hoặc tệ nhất, là còn tùy vào hoàn cảnh, thời
đại,
cơ may, và "cái tâm" của họ.
(2):
Nguyên văn: Số lượng về lịch sử hay kinh hoàng mà một nhà văn phải gánh
chịu
không làm cho người đó trở thành một nhà văn lớn. [The amount of
history or
horror, a writer is obliged to endure does not make him or her a great
writer.
But geography is destiny].
Địa Lý Là Định Mệnh, câu này gợi nhớ câu Địa Linh Nhân Kiệt của phương
Đông.
|