W.G.
SEBALD'S MENTAL WEATHER (1)
Cái tít làm
Gấu nhớ bài viết về 1 bạn quí, những ngày mới vô làng.
“Khí hậu ẩm
ướt trong thế giới tiểu thuyết NDT.”
Bài đăng
trên Nghệ Thuật. VL đọc bản thảo,
nghiêm giọng phán, mày viết sao là nó mang cái tên của mày, ký ở dưới
bài viết
đấy.
Ý anh muốn nói,
mày thổi bạn quí vừa thôi.
TTT cũng đi
1 đường, tương tự.
Cái khí hậu
của Tin Văn, thì cũng là cái
khí hậu tâm thần của Sebald, theo GCC!
Sau cuộc chiến
[Mít], nếu bạn vẫn là con người, thì không thể lành lặn được.
Phải có 1
cái gì ở trong bạn bị hư, hỏng, hoặc trục trặc, lâu lâu dở chứng.
NQT
Cái anh tà lọt
Osin, sở dĩ viết về cuộc chiến Mít bằng 1 giọng bình thản, là vì anh ta
chưa từng
bị tra tấn bởi cuộc chiến!
Bởi cả hai bên.
Người anh ta lành lặn, thế mới sướng!
Nhưng, nếu
như thế, thì đừng viết!
Giả và thật
trong văn chương.
Nguyễn Quốc
Trụ.
Nhà văn Nga,
Andrei Makine, viết văn bằng tiếng Tây, được hai giải thuởng văn chương
lớn của
Pháp, Goncourt và Médicis, trong cùng một năm (1995),
cùng một tác phẩm, Di chúc Pháp (Le Testament
francais); chưa kể giải Goncourt của giới học sinh trung học. Khi chưa
nổi tiếng,
ông đã phải bịa ra những “nguyên bản ma”, tức là coi những tác phẩm của
ông, là
những bản dịch, từ tiếng mẹ đẻ, bởi vì chỉ như vậy, nó mới gây được sự
chú ý ở
giới xuất bản và độc giả Pháp: Họ muốn tin rằng, đây là một “Kẻ Xa Lạ”
(tên một
tác phẩm của Camus), viết văn bằng tiếng Pháp, về nước Pháp! Và nước
Pháp “của
chúng ta” sẽ còn tuyệt vời tới mức nào, ở trong nguyên bản bằng… tiếng
Nga!
Nhưng trái với
quan niệm thông thường, theo đó, dịch là phản, nhà văn người Argentina,
Jorge
Luis Borges, cho rằng: nguyên tác không trung thực bằng bản dịch (the
original
is unfaithful to the translation).
Chứng cớ
cũng nhiều: Truyện Kiều của Nguyễn Du chẳng hạn, “bản dịch” ăn đứt
nguyên bản,
của Thanh Tâm Tài Nhân. Nguyên bản bám chặt vào “hiện thực” của một
thời đại
Gia Tĩnh nhà Minh. Phó bản vượt ra khỏi những câu thúc mang tính lịch
sử, thời
đại, và nhập vào một cõi người, như là một nơi chốn tương tranh, mà sau
cùng
cái đẹp sẽ cứu chuộc nó (thế giới). Cũng vậy, những tác phẩm của Garcia
Marquez
đã vượt hẳn nguyên bản, của Faulkner. Nói một cách khác, Garcia Marquez
làm sống
lại Faulkner, nhưng không phải một Faulkner của cuộc nội chiến Nam Bắc
nước Mỹ,
mà là một Faulkner của vùng đất Nam Mỹ với những vấn nạn của nó.
Trường hợp
James Joyce cũng vậy. Những phó bản của Ulysses, nói rõ hơn, dòng văn
chương độc
thoại nội tâm, vốn thật tối tăm, thật khó hiểu, ở Joyce, đã được “tục
hoá”, bởi
những nhà văn như Faulkner, Hemingway, Claude Simon…
Theo nghĩa đó, Borges cho rằng, chính học trò
khám phá ra thầy: mỗi nhà văn ‘sáng tạo ra’ những tiền thân của riêng
mình. Tác
phẩm của anh ta sửa đổi quan niệm của chúng ta về quá khứ, như nó sẽ
sửa đổi
tương lai (every writer ‘creates’ his own precursors. His work modifies
our
conception of the past, as it will modify the future).
Nhận định “bản
dịch trung thực hơn nguyên tác” của Borges, là do thuở nhỏ, ông học
tiếng Anh
trước khi có thể đọc được tiếng Tây Ban Nha. Ông sống trong cả hai ngôn
ngữ: tiếng
Anh là để nói chuyện với bố mẹ, tiếng Tây Ban Nha, trong cuộc sống
thường nhật.
Chính vì vậy, sau này, khi đọc Don Quixote bằng nguyên bản Tây Ban Nha,
ông thấy
đây là một bản dịch dở, so với bản tiếng Anh của thời thơ ấu. (When
later I
read Don Quixote in the original, it sounded like a bad translation to
me). Và,
“thừa thắng xông lên”, ông bèn coi tác phẩm Don Quixote, của Cervantes,
là một
tác phẩm giả. Ông chứng minh, đồ “zin”, là của một tác giả tên là
Pierre Menard
(do ông bịa ra). Ông được coi là một trong những người kể chuyện vĩ đại
nhất của
thế kỷ 20: một người viết những bài điểm sách, về những cuốn sách không
hề có,
của những tác giả “giả” (a man who wrote book reviews of nonexistent
books by
imaginary authors).
Truy tìm thật
giả trong văn chương quả là một công việc nguy nan. Mới đây thôi, một
cây viết
hải ngoại la bai bải, “tài liệu giả, bà con ơi!”, khi đọc một số bài
viết ở
trong nước. “May quá”, đây chỉ là một báo động hoảng!
Và cũng mới
đây thôi, báo chí Tây Phương, tờ Time
chẳng hạn, đã ‘thông báo” về một mất mát
trong giới văn chương: chuyến tầu suốt, vào ngày 12 tháng Chín, 2000,
của nhà
văn Konrad Kujau. Còn tờ Người Kinh
Tế (The Economist, số Sept 23-29, 2000),
thì đi cả một đường ‘cáo phó’.
Nhưng Konrad
Kujau là ai vậy?
Xin thưa,
đây là người đã ngụy tạo tác phẩm: Nhật
Ký của Hitler.
Qua bài cáo phó,
đối với ông vua xài bạc giả này, thế giới đúng như Shakespeare nhận
định, “một
sàn diễn lớn của những tên khùng” (The world is a ‘great stage of
fools’). Bởi
vậy cho nên, ông chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, khi đám khùng rối rít khen
nhặng cả
lên tác phẩm của ông: Nhật Ký Hitler,
đã được vồ vập (bought), bởi báo Stern
(Đức),
Thời Báo Chủ Nhật (Sunday Times, Anh), và Tuần Tin Tức (Newsweek, Mỹ). Theo
họ,
đây là một ‘tin động trời’ (a scoop: tin đặc biệt), của thế kỷ. Nó còn
được một trong những
chuyên gia số một thế giới về thời kỳ Hitler, là Hugh Trevor-Roper ca
ngợi. Ông
la bai bải: thứ thiệt, thứ thiệt! Tuy nhiên, sau đó, người ta khám phá
ra rằng,
thứ giấy dùng để viết nhật ký, được chế tạo sau khi Ông Trùm Nazi đã
ngỏm củ tỏi.
Ông vua xài bạc giả đã nhuộm nó bằng nước trà cho có vẻ… xa xưa!
Chuyện thiên
hạ vồ vập nhật ký của ông trùm Nazi, cũng dễ hiểu: Hitler đã, và sẽ mãi
mãi còn
là một trong những con quỉ ‘hớp hồn’ (intriguing) người đọc. Người ta
còn tò mò
muốn biết, người đẹp của ông trùm, là Eva, có ‘sexy’ không?
Konrad thực
có tài, (he did have a gift), theo bài viết trên Người Kinh Tế. Ông có thể vẽ,
và có một con mắt tốt (a good eye), về chi tiết, theo thuật ngữ của
giới hội họa.
Khi còn trẻ, ông học nghệ thuật ở Dresden, khi đó còn thuộc Đông Đức.
Dời qua
Tây phương vào năm 1957, làm ba việc vặt vãnh, dành dụm tiền bạc, và mở
được một
cửa tiệm ở Stuttgart. Mỏ bạc giả của ông: hồi tưởng, hình ảnh tướng
lãnh, những
nhân vật nổi tiếng thời Nazi. Mấy thứ này dễ ợt, làm kèm với phiếu ăn
trưa
(luncheon vouchers). Ngửi thấy mùi, thiên hạ mê những món dính tới
chính
Hitler, ông bèn chế tạo dăm ba bài thơ, một vở opera, tranh mầu nước
Fuhrer là
tác giả. Rồi tới nhật ký về vài tháng trong năm 1935. Gerd Heidermann,
một nhân
viên của tờ Stern, và cũng là người đỡ đầu tiệm của Mr. Kujau, rất quan
tâm tới
nhật ký. Ở đâu ra vậy? Còn nhiều nữa hay chỉ có ngần này?
Ông này sau
đó đã thuyết phục Stern, và vài chục triệu đô la đã được tờ báo chi ra,
tiền
hoa hồng cho người trung gian cũng khá bộn, và sau đó ông cũng đi tù vì
tội đồng
lõa.
Konrad Kujau
bị kết án 4 năm rưỡi, nhưng gỡ ba cuốn lịch thì được thả. Hầu hết mọi
người cho
rằng, ông ta chẳng làm hại ai (no real harm). Chính ông ta cũng rất tự
hào về
tài năng của mình, và sẵn sàng đưa ra một bài học, khi được phóng viên
hỏi. Ông
rất bực, khi một nhà chuyên môn nghiên cứu thư khố, cho rằng ‘tác phẩm’
của ông
‘hời hợt’. Ông đã mất hai năm trời cặm cụi, tại căn phòng ở phía sau
cửa tiệm.
Chính cái bề dầy của nó, 62 tập, đã làm những chuyên gia choáng váng.
Hugh
Trevor-Roper ghi nhận: chúng tạo nên một toàn thể hài hòa. Đủ thứ ở
trong đó:
nào là những tiểu sử của Hitler, những nhật báo thời kỳ đó… Đôi khi,
trong khi
viết, tác giả thắng bộ đồ ‘hành quân’ của một tướng lãnh Nazi, để nhập
đồng, và
có lúc ông cảm thấy, mình chính là Hitler! “Khi viết về Leningrad, tay
tôi run
run,”, tác giả thú nhận. Đây là một kinh nghiệm những tay chuyên môn
xài bạc giả
đã từng trải qua. Một trong những bậc thầy trong ngành, là Thomas
Chatterton, một
nhà văn thế kỷ 18, đã giả mạo những bài thơ của một Thomas Rowley, một
nhà sư
thời trung cổ, và được rất nhiều người đọc ái mộ.
Ở Việt Nam,
sau 1975, cũng có những tài liệu ngụy tạo về gia đình họ Ngô, nhất là
về Trần
Thị Lệ Xuân. Nào nhật ký, nào hình “khỏa thân” khi đang tắm biển, hoặc
đang làm
tình. Có thể, kẻ thắng trận còn e sợ những tình cảm luyến tiếc nhà Ngô,
ở người
dân Miền Nam. Nhưng do ngụy tạo quá lộ liễu, đầy sơ hở (thí dụ như khi
ghép mặt
bà Lệ Xuân với một thân hình khoả thân khác…), cuối cùng đã gây phản
ứng ngược:
người dân càng thương nạn nhân, và càng tởm chế độ. Người viết còn nhớ,
ngay
khi nhà Ngô sụp đổ, tại một phòng triển lãm ngay đường Tự Do, một ông
làm phòng
thông tin đã cho chơi một bản nhạc chế nhạo miền Bắc, đúng ra là chế
nhạo ông Hồ,
nhại theo điệu “son son son, mì son đố mì, son son son mình yêu nhau
đi, nhờ
Bác Hồ mà ta mê ly”, nhưng chỉ được một hai bữa, là có lệnh dẹp, vì
người dân Miền Nam không có thói quen sỉ nhục đối phương.
Note: Mới kiếm
thấy!
Còn 1 điều
thực là tởm về cuốn “Bên Thắng Nhục” - theo Gấu, dù chưa đọc tác phẩm
mà chỉ đọc
những đấng thổi cuốn sách - là giọng văn bình thản, không hận thù,
không đứng về
phe nào… của anh tà lọt.
Giả như đúng như thế, thì là do anh đếch bao giờ ở tù VC, và nhất là,
chẳng đau
đớn 1 tí chó nào, trơ ra trước hiện trạng nước Mít.
Gấu Cà Chớn, được Sến vừa
xoa đầu vừa mắng mỏ hoài, khi còn cắp rổ theo
hầu mỗi
lần Sến đi Chợ Cá Berlin, sao anh cứ "cay đắng" mãi như thế.
Sến nghĩ là Gấu cay đắng vì Miền Nam thất trận, vì bị gọi là Ngụy, vì
đi tù cải tạo...
Đâu phải.
"Cái
đau đi tù VC" làm sao bằng "cái đau khi nhìn" Mafia Đỏ đẩy nước
Mít, dân Mít xuống tận cùng của thoái hóa, sa đọa.
Nhìn thôi là phát điên lên rồi, làm sao mà… bình thản?
Nhân search
TV, Gấu tìm ra được 1 từ, của Beo, gọi anh tà lọt và đồng bọn - trong
đó phải kể
cả những đấng nhà văn xuất thân từ TNXP:
Hồng Vệ Binh 30/4 (1)
Tuyệt!
Em Beo này,
sử dụng chữ độc không thua Sến, sợ còn hơn, vì có thể, do Em biết thân
phận của
Em, không được là nhà văn, là thủ lãnh ở trên net, như Sến, nhờ đó,
chữ nhập vô đời hơn,
sống hơn, thực hơn, so với của nữ đệ tử của Kafka!
Beo phán về “bản
tin” nóng hổi, Trùm Quảng Nôm/Đà Nẵng về Bắc Bộ Phủ:
Hà Nội Có Vua Rồi!
Tuyệt!
Với Gấu
Cà Chớn, thì đây là đòn “Điệu Hổ Ly Sơn” gì gì đó, của anh Tẫu, nôm na
là, nhử
Hổ lìa rừng về đồng bằng, để làm thịt!
Trường hợp này còn làm nhớ
đến, cũng chuyện Tẫu, về 1 anh chàng chuyên bắt trộm cắp.
Ra đường, nhìn, chỉ, thằng ăn cắp nào, là ngay chóc.
Dân Mít mừng quá, có Vua rồi,
nhưng Gấu Cà Chớn phán, thằng cha này, nếu đúng như thế, thì chết đến
đít rồi.
Quả nhiên, vài ngày sau, nghe tin, "Vua Thanh" một bữa vi hành, bị
chúng - dân
Hà Lội - xúm
lại làm thịt!
Thú thực, Gấu
đọc những đấng muốn đứng trên cuộc chiến, là, tởm.
Anh tà lọt này cũng
thuộc
loại như vậy. Bởi thế mới cố viết bằng giọng văn bình thản, không oán
thù, không
“cay đắng”.
Jean
Améry, sống sót Lò Thiêu, sau tự tử, phán 1
câu thật là thê thảm, kẻ nào bị tra tấn rồi, là suốt đời bị tra tấn.
Đây là
kinh nghiệm mà những ai ở trại tù VC rồi, khó mà quên được.
Nếu không thế, Tzvetan
Todorov
đã chẳng phán, Chủ
nghĩa CS, và những trại cải tạo của nó, là thử nghiệm tối hậu về đạo
đức con người.
Theo Gấu Cà
Chớn, bất cứ 1 ai, nếu muốn viết "khách quan, bình thản, không chút cay
đắng..."
về cuộc chiến vừa qua, thì cũng nên đọc mấy dòng sau đây, của Brodsky,
tả kinh
nghiệm của Akhamtova, khi viết Kinh
Cầu:
Brodsky. For
me the main thing in Requiem is
the theme of splitting, the theme of the
authors inability to have an adequate reaction. Akhmatova describes in Requiem all the horrors of
Stalin's "great terror," but at
the same time she
is constantly talking about how close she is to madness. Do you
remember?
Already madness dips its wing
And casts a shade
across my heart,
And pours for me a
fiery wine
Luring me to the valley
dark.
I realize that to this madness
The victory I must
yield,
Listening closely to my
own
Delirium, however
strange.
Khổ thơ sau
có lẽ là tuyệt vời nhất của tất cả Kinh
Cầu. Hai dòng chót nói sự thực lớn lao
nhất. Akhamatova diễn tả tâm trạng của thi sĩ, khi nhìn mọi chuyện xẩy
ra cho
bà, như thể, bà đứng qua một bên. Với nhà thơ, sự kiện, viết ra, cũng
quan trọng
như, sự kiện, diễn tả nó: Nhà thơ bắt đầu trù ẻo mình: Mi là kẻ điên
khùng. Mi
là một thứ quái vật chi, tại sao mi thản nhiên nhìn những sự ghê rợn
như thế diễn
ra trước mặt, như thể nó chẳng liên quan mắc mới gì tới mi?
Volkov: Chuyện
trò với nhà thơ Brodsky (1)
Chỉ có cái
giống nhà văn nhà thơ, là vào những lúc đau đớn như thế đó, vưỡn hi hí
con mắt,
[đứng qua một bên, chữ của Brodsky], để sau này còn... viết!
Akhmatova
describes in Requiem all the
horrors of Stalin's "great terror," but
at the same time she is constantly talking about how close she is to
madness.
Do you remember?
Akhmatova miêu
tả trong Kinh Cầu tất cả
những điều ghê rợn của Đại Khủng Bố của Stalin, cùng
lúc, bà nói về, bà cận kề với điên khùng, mất trí ra làm sao….
Đó là
"cách" viết về cuộc chiến Mít, theo Gấu Cà Chớn!
Osin Case
Dư luận công
dân mạng ở Việt Nam đang công kích những ý kiến sư phụ
Trung Cộng với một thái độ rất khiếp nhược của một viên đại
tá tại Học Viện Chính Trị thuộc Bộ Quốc Phòng.
Ngô Nhân Dụng
Ông số 2, đại
thi sĩ, có lần cầm nhầm thơ của ông số 1, viết tiếng Việt không nên
thân.
Trong
câu trên, phải dùng từ xu phụ,
có nghĩa là hùa theo, cùng 1 họ với những từ như
xu mị, xu nịnh, xu phụng, xu thời…
9:45 PM giờ địa
phương, 9.1.2012
Tuy chưa
đọc
nội dung sách, nhưng chỉ nội "bản tin", "Bên Thắng Nhục" được
bộ lạc Cờ Lăng lăng xê, là Gấu Cà Chớn đã biết "Cùng Một Ruộc" rồi!
Khi còn sống,
NMG không chơi với bộ lạc Cờ Lăng. Nói chung là chẳng băng nào chơi với
băng nào,
và nếu có dịp, thì bèn đi 1 đường đá lò lái. NMG nằm xuống, thế là Ông
Số 2 có
ngay 1 đường
cám ơn, đội ơn, “tôi nợ ông ta một cái ơn lớn”, “nhờ có ông ta mà tôi
lại tìm được
đường về với thơ, với tiếng nói Mít”.
KT bị bà xã
NMG cấm cửa, và khi Gấu, lần đầu tiên qua Quận Cam nhân Lần Cuối Sài Gòn ra lò,
bèn đi đường ra sách bỏ túi ở nhà KT, thế là NMG đành phải tổ chức 1
bữa ra mắt
“khác” tại nhà ông, cho băng Văn Học,
lẽ dĩ nhiên KT “bận quá, không làm sao ghé
được”!
Lần Nơi Người Chết Mỉm Cười ra
lò, nhân “cũng” đang lang thang ở Quận Cam, và tình cờ gặp 1 trong
những ông Trùm
của bộ lạc Cờ Lăng tại 1 tiệm phở, Gấu bèn đề nghị, hay là “Người Vịt”
đi 1 đường
ra mắt sách cho Gấu Cà Chớn, nhe! Ông Trùm vui vẻ, sốt sắng, hăng hái,
gật đầu.
Khoe với NMG, ông bật cười, già như ông, lõi đời như ông, mà còn tin
“phép lạ” ư?
Viết rõ ra,
để thấy, không phải ngẫu nhiên mà anh tà lọt Osin được băng đảng Cờ
Lăng tận tình
chiếu cố.
Cũng "ngưu tầm ngưu mã tầm mã" mà thôi
Chuyện thực,
nhưng Gấu kể theo kiểu cà chớn của Gấu, chỉ để chứng tỏ, làm chó gì có
vụ NMG “moa
toa” với băng Cờ Lăng.
Vậy mà chết
rồi, cũng không yên, vẫn bị lôi dậy, để nói lời cám ơn!
Còn 1 điều
thực là tởm về cuốn “Bên Thắng Nhục” - theo Gấu, dù chưa đọc tác phẩm
mà chỉ đọc
những đấng thổi cuốn sách - là giọng văn bình thản, không hận thù,
không đứng về
phe nào… của anh tà lọt.
Giả như đúng như thế, thì là do anh đếch bao giờ ở tù VC, và nhất là,
chẳng đau
đớn 1 tí chó nào, trơ ra trước hiện trạng nước Mít.
Gấu Cà Chớn, được Sến vừa
xoa đầu vừa mắng mỏ hoài, khi còn cắp rổ theo
hầu mỗi
lần Sến đi Chợ Cá Berlin, sao anh cứ "cay đắng" mãi như thế.
Sến nghĩ là Gấu cay đắng vì Miền Nam thất trận, vì bị gọi là Ngụy, vì
đi tù cải tạo...
Đâu phải.
"Cái
đau đi tù VC" làm sao bằng "cái đau khi nhìn" Mafia Đỏ đẩy nước
Mít, dân Mít xuống tận cùng của thoái hóa, sa đọa.
Nhìn thôi là phát điên lên rồi, làm sao mà… bình thản?
Nhân search
TV, Gấu tìm ra được 1 từ, của Beo, gọi anh tà lọt và đồng bọn - trong
đó phải kể
cả những đấng nhà văn xuất thân từ TNXP:
Hồng Vệ Binh 30/4 (1)
Tuyệt!
Osin Case
Anh tà lọt
Osin, “tà lọt của tà lọt”, bởi là vì Thầy của anh ta, là Hồ Tôn Hiến,
Víp Va
Ka, Sáu Dân, thì cũng chỉ là 1 thứ tà lọt của Bắc Bộ Phủ, đám VC Nam Bộ
chẳng
phải là lính đánh thuê của Bắc Kít ư?
Tuy nhiên, có
1 câu hỏi làm Gấu Cà Chớn rất ư là đau đầu, là, khi nào thì Bắc Bộ Phủ
quyết định
kế hoạch làm thịt “hậu chiến” đối với Miền Nam, với những chương trình
như Kinh
Tế Mới, đẩy dân Sài Gòn ra khỏi thành phố, làm thịt Tư Sản Mại Bản,
thiết lập hệ
thống Lò Cải Tạo, đẩy đám sĩ quan VNCH đi tù mút mùa lệ thuỷ, chiếm
nhà, “làm
thịt” vợ con họ, tạo chính sách truy gốc gác ba đời Ngụy trong công ăn
việc làm,
học vấn, thi cử, du học….?
Liệu có thể, Bắc Bộ Phủ có 1 chính sách khác, khác chính sách trên, đối với Miền
Nam?
Đây cũng chính là câu hỏi của Anne Applebaum, khi viết Bức Màn Sắt.
Bách
khoa
toàn thư của những người chết
TLS đọc Bức Màn Sắt của Applebaum
Đời sống đàng sau Bức Màn Sắt
Louis Menand [
The
New Yorker] đọc
Bức Màn Sắt
Cuốn sách đưa ra 1 cách nhìn thật lạ,
khác hẳn trước đây, về chế độ toàn trị ở vùng Đông Âu.
TV sẽ có bản tiếng Mít
sau.
Chính là do đọc bài này, mà Gấu Cà Chớn mới đưa ra câu hỏi, liệu Bắc Bộ
Phủ
đã từng có 1 chính sách dễ thương hơn nhiều so với thực tế xẩy ra ở
Miền Nam, sau 1975?
Liệu anh VC Bắc Kít đã từng có thời thực sự ao ước “Nối Vòng Tay Nhớn”?
Hà, hà!
Trường hợp Osin
Bách khoa
toàn thư về những người chết
Encyclopedia of the dead
TLS Dec 7, 2012, đọc Bức Màn Sắt
của Anne Applebaum
Note: Bài
này TV sẽ scan, giới thiệu sau, vì tờ báo đếch cho đọc free!
Đời sống đằng sau Bức Màn Sắt
Note: Bài điểm
trên TLS làm GCC liên tưởng tới Bên Thắng
Cuộc của tà lọt Huy Đức [ôsin, người Miền Nam kêu là “tà lọt”], và
1 câu hỏi,
khi nào, vào thời điểm nào, chính sách Lò Cải Tạo - như Giải Pháp Chót
của Nazi
- được Bắc Bộ Phủ OK, cho thi hành?
Ai là kẻ đẻ ra chính sách này?
Trong BTC có nêu câu hỏi này không?
Bởi là vì, thú thực Gấu đếch đọc BTC!
Chắc là chẳng bao giờ đọc. Có đọc lai rai mấy bài viết của HD trên Blog
của
ông, thấy cũng... thường
Đọc
bài tự kiểm, “Tại sao tôi viết”, mới hỡi ơi.
Chẳng khác gì của 1 đứa con nít tin rằng nó đã nắm được chân lý của
cuộc chiến Mít.
Có
đọc lai rai mấy bài viết của HD trên Blog của ông, thấy cũng...
thường.
Gấu
Cà Chớn nhớ ra rồi. Đó là bài anh tà lọt Osin viết về vụ Hồng Ánh lấy
chồng, cực
kỳ khốn nạn.
Hồng Ánh Lấy Chồng (1)
Được tin,
đám cưới giữa Hồng Ánh và Nguyễn
Thanh Sơn đã diễn ra một cách nội bộ hôm 14-1-2009, tôi mở ngăn kéo,
lấy cái
phong bì, rút ra tờ bạc 50 nghìn đồng, bỏ vào bóp trở lại. Mấy tháng
trước, đọc
báo thấy Hồng Ánh trả lời phỏng vấn nói là sẽ làm đám cưới nay mai, đề
phòng
kinh tế vẫn đang trên đà suy thoái, tôi cẩn thận trích ra một phần ngân
khoản,
bỏ sẵn vào phong bì phòng khi được mời. Có lẽ những bài phỏng vấn trên
đây cũng
do Nguyễn Thanh Sơn, một chuyên gia truyền thông đạo diễn, không có
những bài
báo gây áp lực dư luận ấy chắc chi đã có đám cưới vừa rồi.
Sau khi báo
chí đăng các bài trả lời phỏng vấn
của Hồng Ánh, nhà văn Nguyễn Quang Lập gọi điện cho tôi: “Ông Osin ơi,
con Ánh
(quý ai, anh Lập vẫn thường gọi thế) nó bảo tôi mới là người làm mai
thằng Sơn cho
nó”. Tôi bảo anh Lập: “Vâng, quý hóa quá, lâu nay em cứ mang tiếng
mãi”. Thoạt
đầu, nhìn cái mặt của Nguyễn Thanh Sơn, tôi đã không có cảm tình. Đàn
ông đàn
ang gì mà ăn nói nhẹ nhàng, da trắng, mắt đã to lại còn nhìn ai thì cứ
nhìn
trừng trừng. Tôi có đọc một số bài phê bình văn học của “tay” Sơn này.
Cứ thấy
cả nước đang mê ai là y như rằng Nguyễn Thanh Sơn chỉ ra hàng loạt vấn
đề bất
ổn trong các tác phẩm của họ. Những người Sơn chê, tuy tôi không có mấy
kiến
thức văn chương, vẫn biết là tài năng: Đỗ Hoàng Diệu, Vi Thùy Linh…
Nghe nói
Sơn là chủ công ty T&A, làm pi-a, pi-iếc gì đấy, khách hàng toàn là
Tây.
Nhưng, Sơn vô Sài Gòn, thấy vẫn ngồi trên cái xe mà cô Ánh mua, cô Ánh
đổ xăng,
cô Ánh làm tài xế… Đã thế, chiều nào cô Ánh cũng phải đi tập ở
California Wow,
một khách hàng của T&A, công ty của Sơn. Nhiều lần tôi bảo Hồng
Ánh: “Dẹp
cái thằng này, để anh kiếm cho em một đại gia”.
Tôi đã từng
chứng kiến một số đại gia lăn xả
vào tán tỉnh cô đào tài sắc này. Có lần, một chủ doanh nghiệp trẻ, được
ăn cơm
cùng Hồng Ánh, ngồi nhà hàng máy lạnh mà mồ hồi cứ đổ ra như tắm. Hồng
Ánh,
những khi “giải lao” giữa các lần yêu vẫn tìm tới tôi. Có lần, một tay
tán
tỉnh, cô ấy nhờ tôi tư vấn. Tôi chăm chú lắng nghe, rồi ra giọng cha
chú:
“Thằng này được. Em vừa xinh đẹp, vừa nết na, con đường nghệ thuật của
em còn
dài, cần phải một người chồng vừa có học lại vừa vững vàng về sự
nghiệp”. Một
thời gian sau, cô Ánh nước mắt lưng tròng, tìm gặp tôi, giọng chán
chường và
mặt mày mỏi mệt. Tôi thẳng thắn: “Em bỏ ngay nó cho anh, người như thế
làm sao
xứng với em được”. Cô Ánh gật gật đầu, rồi như sực nhớ ra, những giọt
nước mắt
thôi rớt trên đôi má có hai cái lúm đồng tiền: “Ủa, sao hồi đó, cũng
ông này,
anh xúi em yêu bằng được”. Tôi, lập tức bản lĩnh: “Dạo trước, đã mê nó
đứt đuôi
rồi cô mới hỏi anh để tìm đồng minh; giờ cô cũng chán nó tới tận cổ
rồi, cô cần
anh đồng lõa. Anh chỉ nói những gì làm cho cô thôi áy náy chứ, anh lo
thân còn
không xong, tư vấn, tư viếc gì”.
Tôi không
hiểu sao, cô Ánh lại để cho cái tay
Nguyễn Thanh Sơn khó ưa ấy giây dưa với mình ngần ấy năm. Sơn học báo
chí ở
MGIMO, Nga. Lại còn tu nghiệp một thời gian ở một tiểu bang bò nhiều
hơn người
của Mỹ. Sự hiểu biết và cái gu văn chương nghệ thuật, tôi biết tỏng,
bên ngoài
thì ngọt nhạt nhưng bên trong, Sơn coi Lê Hoàng “không ra cái đ. gì”
(theo cách
nói của Bọ Lập). Vậy mà khi Hồng Ánh diễn vở Những Con Ma Nhà Hát của
Lê Hoàng,
Sơn ngồi say sưa xem tổng cộng 11 lần. Hai khán giả trung thành nhất
của vở
kịch này là Nguyễn Thanh Sơn và Lê Hoàng; hơn 1/3 vé của vở kịch đã
được Sơn và
Hoàng mua, sau đó mang đi kính biếu. Sơn còn trình diễn sự nhiệt tình
tương tự,
ngồi xem Hồng Anh diễn Sát Thủ Hai
Mảnh 14 lần. Lần nào cũng há hốc mồm
ra như
các em tuổi teen coi Đẹp Từng
Centimet. Tất nhiên, với những Trăng
Rơi
Đáy
Giếng, Đời Cát hay Thung Lũng
Hoang Vắng… thì khỏi phải bàn.
Cho dù, cách
tổ chức đám cưới lặng lẽ của họ đã
giúp tôi tiết kiệm được 50 nghìn tiền mừng, tôi là tôi không thích Hồng
Ánh lấy
chồng, nhất là lấy “cái tay” Nguyễn Thanh Sơn ấy.
Blog Osin
Hồng Ánh, những khi “giải
lao” giữa các lần yêu vẫn tìm tới tôi. (2)
Blog Osin
Viết như thế
thì quá khốn nạn. Viết lại ở đây, thật thấy nhục nhã lây, 'cũng một lũ
đực rựa khốn nạn', nhưng chẳng lẽ không nói tới?
NQT
Gấu quen NTS
lần về Hà Nội đầu tiên, 2001, và sau đó, lần về thứ nhì, 2002, anh ở
Hồng Kông,
hình như vậy, vừa về là vội chạy tới chiếu nhậu ở nhà Bảo Ninh.
Nhậu rất tới,
chơi rất được, riêng với Gấu, còn với người khác, Gấu không biết, và
không có ý
kiến.
Hơn nữa, Gấu rất ghét biết
về đời riêng của người khác, ngay cả
bạn thân,
thí dụ nhà thơ Joseph Huỳnh Văn, Gấu gần như mù tịt về anh, mãi khi anh
mất, thì
mới biết, anh có họ hàng với Huỳnh Văn Trọng, cố vấn (?) của Tông Tông
Thiệu.
Cũng thế, với
NTS, mãi gần đây, mới biết anh họ hàng, bà con với 1 ông cựu
tổng bí thư
VC.
Chơi với
nhau OK là được/đủ rồi.
Nhưng, trong
đám bạn bè của anh, có 1 tay Gấu phải đội ơn, vì nếu không có anh ta,
là Gấu khốn
khổ khốn nạn với VC rồi.
Nhân đây, đa
tạ thêm 1 lần nữa, vào dịp Giáng Sinh và Năm Mới.
NQT &
gia đình
*
Nhiều người thận trọng nhìn lại
suốt hơn 30 năm, giật mình với cảm
giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc...” - Huy Đức (Osin) (1)
Cái từ
"thận
trọng", khó hiểu quá.
NQT
Cái ý của Osin, "... bên được
giải phóng hóa ra lại là miền
Bắc", chôm của… Gấu và của bạn Gấu, là Thảo Trường.
Chứng cớ:
Khi còn ở Trại Cấm, nhân có một cán bộ Cộng Sản thất sủng, bị anh em
đồng chí
tính cho đi mò tôm, nên đành phải vượt biển, và được đậu thanh lọc, rồi
sau đó
xẩy ra một cuộc tranh luận gay gắt giữa một số người. Người cán bộ đã
nói thẳng
ra một điều: tại sao các anh không giải phóng chúng tôi, tại sao các
anh tạo ra
tình cảnh cả nước phải đi ăn mày tình thương của toàn thể nhân loại...
Khi lấy
được Miền Nam, có thể giấc mơ muôn đời của Miền Bắc đã được thực hiện:
Giải
phóng cho chính mình, rồi sau đó, cho cả nước. Đối với lịch sử, Miền
Nam chỉ có
công: Thất trận. (3)
Cho
đến năm 1975, tội lớn nhất của cộng sản là đã thắng trận, và, chiến
công lớn nhất của cộng hòa là thua trận
(4)
Sự
thực, nguồn của cái ý tưởng “thận trọng” này, là từ Borges:
Trong 1 bài viết, TV sẽ post
bản tiếng Anh, sau, Borges kể là ngày
14 June 1940, một tay nói tiếng Đức mà tên của người này, ông không
muốn nói
ra, tới nhà ông. Đứng tại cửa, anh ta báo tin động trời: Quân đội Nazi
đã chiếm
đóng Paris.
Tôi [Borges] thấy trong tôi lẫn lộn một mớ cảm xúc, buồn, chán, bịnh.
Thế rồi Borges bỗng để ý tới 1 điều thật lạ, là, trong cái giọng
bề ngoài tỏ ra vui mừng khi báo tin [30 Tháng Tư, nói tiếng Bắc Kít, mà
không
mừng sao, khi Nazi/VC chiếm đóng Paris/Sài Gòn!], sao nghe ra, lại có
vẻ như
rất ư là khiếp sợ, hoảng hốt?
Hà, hà!
Thế rồi anh ta phán tiếp,
Nazi/VC sẽ không tha London. Và không có
gì ngăn cản bước chân của Kẻ Thù Nào Cũng Đánh Thắng!
Và tới lúc đó, thì Borges hiểu,
chính anh ta cũng quá khiếp sợ!
Cũng tới lúc đó, Borges hiểu ra "chân lý": Hitler muốn
thua trận: Hitler wants to be defeated.
Đọc tới đó, thì Gấu nhớ ra cái
bà già nhà quê Bắc Kít đã từng lén
VC cho bạn của Gấu, sĩ quan cải tạo 13 niên, tí ti đồ ăn, trong 1 lần
chuyển
trại tù. Bà lầm bầm, khi nhìn bạn của Gấu nuốt vội tí cơm, các cháu
đánh đấm ra
làm sao mà để thua giặc dữ.
Già này ngày đêm cầu khẩn các cháu ra giải phóng
Đất Bắc Kít! (5)
Antoine
SPIRE :
Ông có đưa ra một tay già, thông tuệ kinh tan-mút, phán::
Chúng ta cầu
nguyện Chúa Cứu Thế tới, nhưng đâu hẳn như thế, bởi là vì có những đấng
Do
Thái, trong bóng tối, thì thầm với Thượng Đế: Này, đừng có nhập thế đấy
nhé!
George
STEINER:
Tôi mô phỏng Hegel. Tay này
không ưa dân Do Thái. Một bữa ông ta kể chuyện tiếu lâm, Thượng Đế vi
hành, gặp
một tên Do Thái, và đề nghị: Mày chọn gì, giữa 2 món này, hoặc là cứu
chuộc, hoặc
tờ nhật báo buổi sáng, hắn ta bèn chọn tờ báo.
Căng lắm đấy,
cái câu chuyện tiếu lâm này. Chúng tôi là 1 dân tộc bị hớp hồn bởi lịch
sử, bởi
những đỉnh cao thời đại, bước ngoặt vĩ đại… là cái số mệnh của chúng
tôi, và thỉnh
thoảng, tôi tự nhủ thầm, có khi còn mỉm cười và nhủ thầm: Giá mà “Chúa
Cứu Thế”,
tức anh VC Giải Phóng Bắc Kít, đừng có tới, thì thật đỡ khổ biết là
chừng nào!
TTT, hẳn là
bị ám ảnh bởi 1 câu chuyện tiếu lâm như trên, thành thử khi đọc Trầm Tư của 1
tên tử tù của Hồ Hữu Tường, trong đó, ông mơ tưởng Đức Phật sẽ
có ngày trở lại
với dân Mít, nhà thơ hoảng quá, viết:
Giấc mơ Đức
Phật trở lại thì cũng nát tan như mảnh đồng Bắc Kít chằng chịt những
bờ, và bờ
thì nhiều hơn là ruộng.
Ui chao, một
khi cánh đồng liền thành một mảnh, qua Cải Cách Ruộng Đất, qua tập thể
hoá… là
Quỉ Đỏ xuất hiện, thay vì Đức Phật!
Tội nghiệp
dân Mít!
Hà, hà!
Sun, Dec 23,
2012
Thu Chao hoi
K/G ông Cà
Chớn,
Một mình ông ( là Bắc Kỳ )
mà dám nói thật, nói
thẳng trên văn đàn là tôi đã phục ông rồi, tôi biết là ông sẽ có nhiều
người
ghét ông lắm ! Mà ông gan thiệt à nghe !
Có lần tui
đi tìm dấu vết cũ, tui gặp, Cà Chớn ( So Da Huong ) trên Văn , té ra,
khong co
Cà Chớn, mà là, Thời Còn Trẻ Tuổi !
Toi khong co
may so nay dau ! toi chi tim nhat tren Net !
Chuc ong va GD giang sinh hanh phuc
Đa Tạ
Chúc bạn
& gia đình mọi điều an lành, nhân dịp GS & NM
Số Mây Mùa
Thu, tôi cũng tìm thấy trên Net
NQT
Thời còn trẻ
tuổi, sau được in trong tập truyện Những Ngày Ở Sài Gòn, với cái tên Chuyện Hai
Thành Phố [cái tít chôm của Dickens]
Đúng ra là,
Gấu phát triển thành 1 truyện ngắn, bây giờ đọc lại, thì thấy lại cả 1
đoạn đời,
của hai trong bẩy đứa, được gọi là Thất Hiền, bẩy đứa bạn quen nhau qua
bạn Chất,
em trai nhà thơ TTT.
Lần gặp lại
anh, ở San Jose, khi nghe tin ông anh nhà thơ mất, Chất nói, trong bẩy
đứa, thì
mày với thằng Cẩn là thân nhau nhất, gần như tách biệt ra.
Quả có thế.
Gấu có quá nhiều kỷ niệm với Phạm Năng Cẩn, vào đúng cái thời kỳ mới
lớn, cả
hai đều đã làm ra đồng tiền rồi, thành thử mỗi lần gặp là 1 ngày hội.
Cẩn khi đó,
làm thông ngôn cho Mẽo, ở đâu mãi địa đầu chiến tuyến. Mỗi lần Sài Gòn
có phim
mới, là anh làm một chuyến đi bằng máy bay về coi, rồi lại trở về đơn
vị. Thằng
em trai của Gấu, ra trường, được phái về 1 đơn vị gác phi trường Sóc
Trang, máy
bay quân sự sẵn có, về thăm Sài Gòn dài dài. Mỗi lần về lại đơn vị, thì
bèn phôn
liền cho ông anh qua Đài VTD thoại quốc nội, ngay kế bên Đài VTD thoại
quốc tế,
building số 5 Phan Đình Phùng, Sài Gòn. Lần Gấu nghe tin thằng em tử
trận tại Đài,
còn sửng sốt, hỏi lại, chết hả, vô lý quá, nó chưa phôn về cho tôi, nói
đã về tới
đơn vị, sao mà đã chết rồi?
Notes on Writing and the Nation
Ghi chú về Viết và
Nước.
Notes on Writing and the Nation
[For Index on Censorship]
Salman Rushdie
The nation requires
anthems, flags.
The poet offers discord. Rags
Nhà nước đòi Tiến
Quân Ca. Cờ Máu.
Nhà thơ bèn chìa ra: Cứt. (1)
(1) Discord: Sự bất
hòa. Không khứng giao lưu, hòa giải. Rag: Giẻ rách. Từ "cứt", là mượn
của cả hai, NHT và nhà thơ Nguyễn Chí Thiện: Ông nhà thơ, thay vì làm
thơ ca ngợi nhân ngày sinh nhật Bác, thì bèn đi ị.
Nhưng chưa thảm bằng
trường hợp của chính nhà thơ Văn Cao.
Nhà nước đòi quốc ca, ông OK, nhưng nhà nước lại biểu, đi giết người
đã, rồi sau đó, làm TQC, vưỡn còn kịp!
GCC tính viết
về Bên Thắng Cuộc, bèn cầm sẵn cục gạch....
Nhiều người
thận trọng nhìn lại suốt hơn 30 năm, giật mình với cảm giác bên được
giải phóng
hóa ra lại là miền Bắc...” - Huy Đức (Osin) (1)
Không có 1 tên
thắng cuộc nào, phán 1 câu như vậy.
Mà là những câu này, thí dụ, trên Blog của Beo,
“Gà Mái Gáy”:
4. Nhân văn giai
phẩm là cuộc cách mạng
về ý thức hệ rất thành công của Đảng cộng sản. Những hoan ca của
một
thời được
văn nghệ sĩ viết nên từ nhận thức chân thành và tinh thần tự nguyện. Chiến thắng của cuộc chiến tranh
thần thánh không thể phủ nhận công đầu của
ngành văn hóa tuyên truyền. Hãy hình dung, miền Bắc những năm ấy hết
nhạc não
tình đến thơ phản chiến...lịch sử sẽ đi đến đâu.
Ngược lại, Những
việc cần làm ngay hay
bản Đề dẫn của thời Nguyên
Ngọc, đã đủ thời gian để đánh giá là một sự thất bại
sâu sắc khi Đảng cởi trói cho văn nghệ sĩ mà không
định tính được
rằng, không còn nữa những con-chim-thông-thái, có khả năng dẫn dắt cả
đàn
đi tìm nơi xuân sang ấm áp. Thay
vào đó, cởi trói rồi không biết
bay đi đâu nên cả đàn tán loạn bốn phương. Hiện trạng văn nghệ và
báo chí
bét nhè chè thiu như hiện nay, một trong những nguyên nhân khởi nguồn
từ đó.
Viết dưới giác độ chính trị mà sao y
bản chính từ dân văn nghệ, nên phần này HĐ viết vừa mòn vừa p.
Trong
lịch sử của mình, Đảng cộng sản
có 3 cuộc cách mạng thuộc về ý thức hệ như thế: Cải cách ruộng đất,
Nhân văn
giai phẩm và Cải tạo tư sản. Tính bền vững của thành công ngắn
dần, cuộc
sau ngắn hơn cuộc trước. (2)
Những tội ác, thì Bà này
coi là thành công, điều này cho thấy,
lập luận của Osin, như trên, nhảm, hay, nhận sằng.
"Nhiều người thận trọng" là những ai?
Viết hồi ký, đâu
phải viết tiểu
thuyết, giả tưởng?
Cái ý của
Osin, "... bên
được giải phóng
hóa ra lại là miền Bắc", chôm của… Gấu và của
bạn Gấu, là Thảo Trường.
Chứng cớ:
Khi
còn ở Trại Cấm, nhân có một cán bộ Cộng Sản thất sủng, bị anh em đồng
chí tính
cho đi mò tôm, nên đành phải vượt biển, và được đậu thanh lọc, rồi sau
đó xẩy
ra một cuộc tranh luận gay gắt giữa một số người. Người cán bộ đã nói
thẳng ra
một điều: tại sao các anh không giải phóng chúng tôi, tại sao các anh
tạo ra
tình cảnh cả nước phải đi ăn mày tình thương của toàn thể nhân loại...
Khi lấy
được Miền Nam, có thể giấc mơ muôn đời của Miền Bắc đã được thực hiện:
Giải
phóng cho chính mình, rồi sau đó, cho cả nước. Đối với lịch sử, Miền
Nam chỉ có
công: Thất trận. (3)
Cho
đến năm
1975, tội lớn nhất của cộng sản là đã thắng trận, và, chiến công lớn
nhất của cộng
hòa là thua trận
(4)
“Bên thắng
cuộc” mà nói được như thế, đất nước đâu khốn nạn như bây giờ.
Nếu có tí tự trọng thì
không thể để cái tít cuốn sách là “Bên Thắng Cuộc”. Đây
là vấn dề chính danh. Phải là Beo, Bắc Kít, VC thứ thiệt, thí dụ.
Osin, hay Hồ Tôn Hiến,
thầy của Osin, thì đều là… ô sin, tà
lọt,
lính đánh thuê của Bắc Kít, làm sao mà viết “Bên Thắng Cuộc”?
Tự gọi mình là "Osin", vậy mà viết "Bên Thắng Cuộc" ư?
NQT
Note: Nhân
nhắc tới TT, post lại bài tưởng niệm lần giỗ đầu, và cũng để tặng Osin, kèm
câu
hỏi, “Ông” đã bao giờ bị 1 tên VC chính gốc Bắc Kít [thí dụ tên Đông
B], chùi tay dơ
lên áo ông đang mặc chưa?
Primo Levi trả lời
tờ Partisan Review, 1987
Note: Bài này cực 'thú", nếu
đọc song song với ‘cas’ TT!
TV sẽ lai rai trích dịch, cùng lúc, tưởng nhớ bạn!
Không biết đám quản giáo VC,
khi cần chùi tay, có chùi vô áo tên
sĩ quan tù VNCH không, nhỉ?
*
Partisan Review:
Tôi bị chấn động bởi những
lá thư mà những độc giả Đức gửi cho ông, sau khi
cuốn Đây có phải 1 người,
bản tiếng Đức được xb. Đa số nhắc tới giai
đoạn xẩy ra sự kiện 1 người lính Đức đã chùi tay của anh ta lên chiếc
áo sơ mi
của ông. Tại sao, theo ông, sự kiện trên lại khiến cho họ để ý tới?
Primo Levi:
Cử chỉ đó mang tính biểu tượng
đặc thù, và vì lý do đó, nó làm nhiều người chấn
động, tôi là người đầu tiên. Không phải là 1 cú thượng cẳng chân hạ
cẳng tay:
đấm vô mặt làm tôi đau hơn. Sự kiện là, anh lính Đức coi tôi như là một
cái
khăn để chùi tay. Những ngày tiếp theo sau, và ngay cả đến tận bây giờ,
tôi vẫn
tôi cảm thấy, đây là cú sỉ nhục nặng nề nhất mà tôi đã từng bị.
Những cú sỉ nhục như thế
đè nặng lên nhân phẩm của ông
tới cỡ nào?
Lúc thoạt đầu, quả là đau, nhưng điều tệ hại là những
gì xẩy ra sau đó,
nó là
cú mở đầu. Chúng tôi trở nên quen. Thì cũng 1 thứ chuyện thường ngày ở
huyện.
"Quen", là thế nào, về mặt
đạo hạnh, về mặt tinh thần?
Thì nói mẹ ra như thế này: nó làm mất cái gọi là tính
người ở nơi bạn. Cách độc
nhất để sống sót, là làm quen với cuộc sống trong trại tù, và làm quen
như thế,
là một phần con người ở nơi bạn mất đi. Điều này xẩy ra cho cả quản
giáo và tù
nhân. Chẳng có nhóm nào người hơn nhóm nào.Trừ 1 số ngoại lệ, cái gọi
là vô
nhân tính làm nhiễm độc luôn cả tù nhân, làm sao không!
What If?