Album
|
Happy
Birthday to U, Jennifer [10.3.2013]
Tuyết xuống
đầy trời


SN cô cháu nội của GCC ở
Vientiane, Lào

SN thằng lớn.
Hai đấng cháu nội của GCC
Album
Noel
2012
Best Wishes To All
Merry Chrismas and Happy New
Year
Tin Văn/NQT

30.12.2012
20. thiên thần
@ sandy hook
elementary school, newtown, ct
connectinut.
xẩm ngày
20. thiên thần.
cất cánh
những. đôi mắt
thơ. ngây
tròn. xoe dấu.
hỏi
họ nói. gì.
họ nói. gì
vô nghĩa.
evil. trong ngày
giáng sinh.
về không. cần
vòng tay bố.
mẹ trốn đâu
20. thiên thần
tròn. xoe
dấu hỏi. những
điều dư. thừa
còn lại. gì.
tiếng khóc chảy. ngược
họ. làm ra
vũ khí. họ. làm ra
bom đạn. họ.
đặt ra. chiến tranh
tuyên dương.
cổ xúy cho. những điều vô. nghĩa
20. thiên thần
có. biết
những điều
này. xảy ra. hằng ngày
trên khắp.
trái đất
hơn 40. năm
trưóc. bom đạn
cũng đi vào.
ngôi trường nhỏ
nước tôi.
như vậy
họ. nói gì.
nghĩ. gì
họ. tìm ai.
bắt. bớ ai
những. giọt
nước. mắt
những. khuôn
mặt rạn. nứt
chuông. nhà
thờ đổ. vỡ
lời kinh.
không bước chân. ra
khỏi nhà.
nguyện. và máu
đặc. quánh một
màu. đen
những bàn
tay. nhỏ trên. vai
đôi mắt. nhắm
thành hàng. một
gọi. vời vợi
tên. thiên thần
tim. đông đặc.
mùa đông. tràn
20. thiên thần.
cất cánh
mắt. tròn
xoe. dấu. hỏi
bay. lên cao
lên. cao
thả. giáng
sinh về. lại nhân gian
một lần. nữa
Đài Sử
Cây
Noel hàng năm trước nhà
Cây
Noel hàng năm trước nhà
by Jennifer

Sinh Nhật
GNV, 16/8/2009
Cây
Noel hàng năm trước nhà
Jennifer
long time ago

Now with friend
Jen &
Friends Basket Fall 2012
Rừng Thu
sau
nhà
ANNA
KAMIENSKA
[dates
unknown]
Anna
Kamienska was a Christian deeply living both the Old Testament and the
New
Testament. In her old age she achieved much serenity and acceptance of
the world
created by God. I find this a very good poem.
A PRAYER
THAT WILL BE ANSWERED
Lord let me
suffer much
and then die
Let me walk
through silence
and leave
nothing
behind not even fear
Make the
world continue
let the
ocean kiss the sand just as before
Let the
grass stay green
so that the
frogs can hide in it
so that
someone can bury his face in it
and sob out
his love
Make the day
rise brightly
as if there
were no more pain
And let my
poem stand clear as a windowpane
bumped by a
bumblebee's head
Translated
from the Polish by Stanislaw Baraniczak and Clare Cavanagh
DENISE
LEVERTOV
1923-
A slow
maturing, long awaited, probably identical with prayer, sometimes
called by the
mystics "the night of the soul" can, in modem poetry, take the lay
form of a black eye
mask.
EYE MASK
In this dark
I rest,
unready for
the light which dawns
day after
day,
eager to be
shared.
Black silk,
shelter me.
I need
more of the
night before I open
eyes and
heart
to
illumination. I must still
grow in the
dark like a root
not ready,
not ready at all.
TO MONDAY
Once you
arrive it is plain
that you do
not remembe
the last
time
you are
always
like that
insisting
upon
beginning
upon it all
beginning
over again
as though
nothing had really happened
as though
beginning
went on and
on
as though it
were everything
until it had
begun
you never
know who you are
the hands of
the clock find you
and keep
going
without
recognition
though what
your light
reveals when
it rises
wakes from
another time
which you
appear to have forgotten
traveling
all that way
blank and
nowhere
before you
came to be
with the
demands
that you
bring with you
from the
beginning
each time it
is
as though
you were the same
or almost
oh
unrepeatable one
needing
nothing yourself
and not
waiting
-W. S.
Merwin
NYRB 11 Oct,
2012
Ba bài thơ
trên, thì là đều nói giùm Gấu, về thời gian còn lại, cũng chẳng bao lăm.
Bài đầu:
Lời cầu nguyện sẽ được Ông Giời lắng
nghe
Ông Giời bắt Gấu cực kỳ
đau khổ
Trải qua những mấy địa ngục, đen, đỏ, bạn
quí....
Và rồi, ngỏm.
Bước trong câm lặng
Và chẳng để lại gì, kể cả sự sợ hãi
Cho phép thế giới cứ thế tiếp tục, đếch thèm
để ý gì đến Gấu đi xa
[Đừng thèm để ý đến câu của tụi Tẩy, 1 kẻ vắng mặt là thế gian kể như
tiêu!]
Biển tiếp tục hôn cát như trước
Cỏ vưỡn xanh và mấy chú
cóc nhái,
ễnh
ương vưỡn ẩn náu ở đó
Và một thằng cha Gấu khác,
sẽ vùi mặt
vô
Khóc một BHD khác, bỏ nó
Mặt trời vưỡn mọc, sáng ngời
mỗi ngày
Như thể làm đếch gì có khổ đau ở trên cõi đời này
Và hãy để cho bài thơ này trong
sáng như kính cửa sổ
khiến 1 con ong nghệ đụng đầu vô đánh
bốp 1 cái!
NEITHER HERE
NOR THERE
An airport
is nowhere
which is not
something
generally
noticed
yet some
unnamed person in the past
deliberately
planned it
to be there
and you have
spent time there
again
and are
spending time there again
for
something you have done
which you do
not entirely remember
like the
souls in Purgatory
you sit
there in the smell
of what
passes for food
breathing
what is called air
while the
timepieces measure
their
agreement
you believe
in it
while you
are there
because you
are there
and
sometimes you may even feel happy
to be that
far on your way
to somewhere
-W S.Merwin
The New
Yorker, Oct 15, 2012
Note: Bài
này cũng tuyệt.
Chẳng xứ Mít, chẳng xứ Lạnh, mà là Lò Luyện Ngục: Không lẽ số mệnh của
Gấu
"bảnh" thế?
Nên nhớ, phải
thứ chọc trời khuấy nước thì khi chết mới được mời vô Lò Luyện
Ngục. Cao
Bồi, khi sống, phán, địa ngục đầy lũ VC, đếch còn chỗ cho ta, là cũng
muốn được
mời vô Purgatoire.
Thơ Mỗi Ngày
Sightseeing
in the Capital
These grand
old buildings
With their
spacious conference rooms,
Leather-padded
doors,
Where they
weigh life and death
Without a
moment of fear
Of ever
being held accountable,
And then
withdraw to dine in style
And drink to
each other's health
In private
clubs and country estates,
While we
linger on the sidewalk
Admiring the
rows of windows
The evening
sun has struck blind.
Charles
Simic: Master of Disguieses
Cảnh sắc Sài
Gòn
Những tòa
biu đinh lớn,
Những phòng
họp rộng
Cửa gỗ quí
Nơi chúng ọ ẹ
phán về sống và chết
Chẳng 1 chút
sợ hãi
Sau này lịch
sử Mít sẽ vạc mặt chúng ra
Và rồi vỗ
tay, bế mạc, ôm hôn thắm thít [thít, không phải thiết]
Và kéo tới những câu lạc bộ riêng
Của Mafia Đỏ
Nâng ly chúc
sức khoẻ nhau
Trong lúc dân
Xề Gòn lần lữa nơi hè đường
Trầm trồ ngưỡng
mộ
Những nhà hàng, những ô cửa kính sang trọng
Mà ánh mặt
trời buổi chiều chói lòa,
Làm đui con
mắt.
Note: Bài thơ này có tính
thời sự, và làm liên tưởng cuộc họp thượng đỉnh
của VC đang xẩy ra. Nhưng với Gấu, nó làm nhớ tới bài biết sau đây, và
bài này
thì lại làm nhớ tới bài của Rushdie.
Chán thế!
My hero:
Kurt Vonnegut by Alison Moore (1)
'His dark
stories are so full of love and acceptance, as well as wit'
Khi Gấu đọc, thì bỗng nhớ
ra bài viết của Rushdie về KV, trong Quê
Hương Tưởng Tượng, trong có đề cập tới 1
cuốn,
trong có một nhân vật, cựu chiến binh Mẽo ở Việt Nam, và kinh nghiệm
này ăn tới
"xương tới hồn tới tuỷ" của anh ta. Một trong những bồ nhí kể, anh ta
chỉ
có 1 câu
chào,“Chào mừng tới Việt Nam,
Bienvenue au Vietnam”, với tất cả mọi
bướm, nếu
bướm này khùng đến nỗi thương anh ta. Và, với anh này, con số những
bướm mà anh
ta ngủ, thì bằng con số VC mà anh ta làm thịt!
Chán nhất,
là, bài của Rushdie, về anh cựu binh Mẽo, làm Gấu nhớ tới nhà văn ly
khai VC
Nguyễn Vịt. Anh ta tuyên bố, khi được hỏi, nghĩ gì về đàn bà Mít,
"Phải
để cho tui để con “xê” vô trỏng, rồi, thì mới có ý kiến được!" [Nhớ đại
khái]
"Even
God Needs an Eye-Witness"
So that man
no longer
exists.
He spoke for
a while
then fell
silent.
A mourning
veil
- virtually
transparent -
now covers
his
favourite words,
those that
once
had given
him
(with no
little generosity)
his share of
silence:
of the
night's whiteness
(flakes of
clear conscience
in the
page's margin)
and death.
Perhaps, one
day;
when turning
to look back
we'll feel
his absence
weighing
upon us
like his
voice,
when our
thoughts
on his
irrevocable end
light the
path
of our own
exile.
HARIS
VLAVIANOS
Translated
by David Connolly
TLS 10
September, 2010
“Ngay Ông Giời Cũng Cần Chứng Nhân Nhìn Tận
Mắt”
Như vậy là
người đàn ông đó
Không còn nữa
Ông ta lèm
bèm một lúc
Rồi lặng
thinh
Một tấm khăn
tang
-Gần như
trong suốt-
Vào lúc này
phủ lên những từ bảnh tỏng của ông ta
Những từ đã
có lần
Đem đến
(không phải
không có tí ti rộng lượng)
Phần chia
nín khe của ông:
Của sắc trắng
của đêm
(những bông
lương tâm trong trắng
ở lề trang
sách)
và cái chết.
Có lẽ một
ngày nào đó
Khi ngoái
nhìn lại
Chúng ta cảm
nhận sự vắng mặt của ông ta
Đè lên chúng
ta
Như tiếng
nói của ông,
Khi những ý
nghĩ của chúng ta về sự tận cùng không thể thay đổi của ông
Soi sáng con
đường lưu vong của riêng chúng ta (1)
TADEUSZ
ROZEWICZ
1921-
This poem by
Tadeusz Rozewicz is about absence, but just as in Samuel Beckett,
absence
expresses something that is not attainable, yet nevertheless exists.
And so love,
here, is defined only negatively.
Bài thơ này
của Tadeusz Rozewicz là về sự thiếu vắng, trống trải, nhưng như với
Samuel
Beckett, thiếu vắng biểu tả một điều gì không tóm bắt được, tuy nhiên,
không có
nghĩa, nó không hiện hữu. Và như thế, yêu ở đây, được định nghĩa chỉ
theo kiểu
tiêu cực
A SKETCH FOR
A MODERN LOVE POEM
And yet
whiteness
can be best
described by greyness
a bird by a
stone
sunflowers
in december
love poems
of old
used to be
descriptions of flesh
they
described this and that
for
instance eyelashes
and yet
redness
should be
described
by greyness
the sun by rain
the poppies
in november
the lips at
night
the most
palpable
description
of bread
is that of
hunger
there is in
it
a humid
porous core
a warm
inside
sunflowers
at night
the breasts
the belly the thighs of Cybele
a
transparent
source -
like description
of water is
that of thirst
Phác thảo bài thơ tình hiện đại
Và, tuy nhiên,
“cái gì trăng trắng như em cúi”
có thể được
miêu tả, bảnh nhất, bởi cái xám xịt
một con
chim, cục đá
hoa hướng dương
vào tháng chạp
những bài thơ
tình ngày xưa thường chơi gam màu
sáng, tươi, mát, như da thịt của nàng
chúng miêu tả
cái này cái kia,
thí dụ lông
mi
tuy
nhiên màu đỏ thì nên miêu tả bằng
màu xám
mặt trời bằng
cơn mưa
cây anh túc
vào tháng một
môi em vào
ban đêm
hình ảnh rộn
ràng nhất của bánh mì
là cơn đói
trong đó có
một cái lõi
xốp, ướt
ấm áp trong
hoa hướng dương vào ban đêm
ngực, dạ dày,
bắp vế của Đất Mẹ Cybele
nguồn
trong suốt - miêu tả
nước,
bảnh nhất,
là cơn
khát
Where is
that street,
called lonely street,
where broken dreams
and memories
meet?
Cầm Dương Xanh
Thu, Phố Gấu
KENNETH
REXROTH
1905-1982
Kenneth
Rexroth, who used to live in Japan, wrote toward the end of his life a
parable
on Buddha, a poem of far-reaching nonattachment.
FROM
"THE CITY OF THE MOON"
Buddha took
some Autumn leaves
In his hand
and asked
Ananda if
these were all
The red
leaves there were.
Ananda
answered that it
Was Autumn
and leaves
Were falling
all about them,
More than
could ever
Be numbered.
So Buddha said,
"I have
given you
A handful of
truths. Besides
These there
are many
Thousands of
other truths, more
Than can
ever be numbered."
Từ “Thành Phố
Trăng"
Phật lấy
1
dúm lá thu cầm trong tay
Và hỏi Gấu
Cà Chớn
Thu như thế,
là ở hết trong tay ta, đúng không?
Gấu Cà Chớn lắc
đầu,
Thu đầy trời
Canada vào lúc này
Phật gật gù,
"Ta ban cho
mi chỉ 1 dúm sự thực
Còn đầy ở
ngoài kia, thì tự mi kiếm lấy"
Thu 2012
Thảo Trần
& Hoàng Dược Thảo @ Tara, Fall, 2003
20.10.2010
Automne
Dans le
brouillard s'en vont
un paysan cagneux
Et son bœuf lentement dans le
brouillard d'automne
Qui cache les hameaux pauvres et vergogneux
Et s'en
allant là-bas le
paysan chantonne
Une chanson d'amour et
d'infidélité
Qui parle d'une bague et d'un
cœur que l'on brise
Oh!
l'automne l'automne a
fait mourir l'été
Dans le brouillard s'en vont
deux silhouettes grises
Apollinaire
Mùa Thu
Trong
sương mù, một người nhà
quê đi, chân liềng khiềng
Và con bò của anh ta lừng khừng đi trong sương
mù mùa thu
Lấp ló trong lớp sương mù là
những thôn xóm nghèo nàn và xấu hổ
Và
trong khi đi như thế, anh
nhà quê ư ử hát
Một bài tình ca và sự không trung
thuỷ
Nói về một cái nhẫn và một trái
tim mà người ta làm tan nát
Ôi mùa
thu, mùa thu làm chết đi
mùa hè
Trong sương mù cập kè hai cái
bóng xám
CHINESE POEM
Zagajewski
Tôi đọc thơ
Tầu,
viết từ một
ngàn năm trước.
Thi sĩ nói về
những giọt mưa đêm,
rơi trên mái
thuyền tre,
và sau cùng
đem đến sự bình an cho trái tim của mình.
Liệu chỉ là
tình cờ,
Tháng Chạp lại
tới,
với sương
mù,
và hoàng hôn
nặng nề?
Liệu chỉ là
nhân duyên,
Một người
nào đang sống, ở đâu đó?
Thi sĩ đặt nặng
vào giải thưởng, thành công
nhưng thu
này, thu tới
vặt lá ra khỏi
đám cây cao ngạo
và nếu có gì
còn lại,
thì chỉ là
tiếng thầm thì của mưa
trong những
bài thơ
chẳng hạnh
phúc, mà cũng chẳng buồn bã.
Chỉ có sự
tinh khiết là không thể nhìn thấy
Và buổi chiều,
khi cả hai, ánh sáng và bóng tối,
đều quên
chúng ta trong thoáng chốc
vì bận bịu
trao đổi những điều bí ẩn
Ăn sáng ở
Aroma, Sunday Sept 23, 2012
Diana: Une
légende
Quinze ans après sa mort,
le photographe Patrick Demarchelier révèle
les
inédits de son glamour éternel. Paris Match 23 & 29 Aout 2012
Diana: Một
huyền thoại. 15 năm sau cái chết của Diana, một nhiếp ảnh viên trình ra
những bức
hình chưa từng in ấn, cho thấy: Biết mình đẹp, và chiến thắng, qua
những bức hình,
là 1 cách trả thù tuyệt đẹp của nàng:
Celle qui
fut si mal dans sa peau
ose le
sexy!
[Tạm
dịch: Kẻ rất đau trong da thịt, dám sexy!]
Đẹp
Sự ra đi bất
thần, và bi thảm của nàng công chúa mang bóng dáng cái chết ngay trong
tên của
mình, Di , đang làm cả thế giới bàng hoàng, xúc động.
"Nàng
là cái đẹp, một phản đề của cái chết", death's antithesis, Roger
Rosenblatt viết, trong bài essay trên tờ Time.
"Cái đẹp
không chỉ có một vị trí đặc biệt, để tôn vinh, nhưng còn là một cái gì
trường cửu,
như thể đây là một thí dụ, cho thấy ý hướng của thiên nhiên muốn hoàn
hảo chính
nó. Như thể cái đẹp, khi đã được hoàn thành, là thiên thu, vĩnh viễn."
Nhưng thế giới
không chỉ nhìn nàng như một nhan sắc, mà còn của thiện tâm, của tình
thương yêu
đồng loại. "Diana biết mọi người thích ngắm nàng, và nàng nghĩ, tốt
nhất
là mình hãy đứng kế bên, những gì mà mọi người "thích" ngắm: những đứa
trẻ cần sự giúp đỡ, những bãi mìn... (Time).
Nữ tài tử
Audrey Hepburn, vị đại sứ của UNICEF, trong lần tới Bosnia, đã nói về
những nấm
mồ tập thể - những biểu hiện rõ rệt nhất từ trên phi cơ nhìn xuống - và
âm
thanh/ cuồng nộ "của sự im lặng", ở nơi những đứa trẻ. Audrey
"thú nhận", bà có một "món nợ" cần phải trả, như là một nạn
nhân sống sót từ trại tập trung.
Trường hợp
Diana, ngón tay vương giả (royal touch) muốn giản dị chỉ là ngón tay
dân giả
(common touch). Khi phải chọn một tấm hình, đăng kèm bài phỏng vấn của
một ký
giả, chỉ 4 ngày trước khi chết, Diana đã chọn tấm hình nàng thích nhất,
trong lần
viếng thăm một nhà thương ở Lahore, Pakistan. Và Diana đã không thể nào
rời mắt
khỏi một em bé bệnh nhân. "Không biết sao, nhưng tôi hiểu là em sắp
chết.
Tôi nói với bà mẹ, xin bà cho tôi bế cháu một chút... Giọng em thật nhỏ
nhoi, với
chút buồn phiền: "Đừng dỡn chơi, với tôi." Chúa ơi, làm sao tôi có thể
làm một chuyện như vậy, dỡn chơi trên nỗi đau khổ của một em bé. Tôi
như nghẹn
lời. Nhưng em bé không còn nhìn thấy, kể cả cái đẹp, cái xấu, sự dỡn
chơi. Em
đã mù, vì chứng liệt não. Em chết liền sau đó. Tôi không thể nào quên
được
em." (Diana, Princess of Wales Feb 22, 97).
Trong một
chuyện thần tiên chúng ta đọc hồi nhỏ, có một nàng công chúa, nhỏ xíu,
và một hạt
đậu nhỏ xíu, ở bên dưới mấy chục tấm nệm giường. Nàng công chúa đêm đó
đã không
ngủ được. Đây là cách người dân giả "thử" cô, coi có thật là công
chúa không.
Nữ tài tử
Audrey Hepburn đã từng đóng vai công chúa, trong một phim tuyệt vời,
Nghỉ hè ở
La Mã. Cô công chúa trong phim, cuối cùng phải trở về hoàng
cung, cùng
với
"căn cước" của cô. Với Diana, nàng đã từng cố gắng làm một chuyện
không thể: kéo hoàng gia xuống đường, nhập vào đám đông, sung sướng
được chia sẻ
nỗi đau, niềm vui của từng người, của mọi người, thay vì làm một ông
bình vôi.
Nhưng nàng đã thất bại.
Hạt đậu nhỏ xíu đó, có thật, và nằm ở trong
trái tim của
nàng. Khi đi thăm một chỗ trú ẩn, cho những con người vô gia cư, nàng
bị chỉ
trích, "làm phiền" chính quyền Tory. Đi thăm bệnh nhân AIDS: Tỏ ra
"dễ dãi", với sự "vô đạo đức". Đi thăm bệnh viện Phi châu:
Đỏng đảnh. Một bệnh viện khác ở Pakistan: Bị bà thủ tướng Bhutto buộc
tội, giúp
đỡ thành phần đối lập. Nhưng "ghê gớm" nhất, là chuyến Diana viếng
thăm Angola, hồi đầu năm, do Hội Hồng Thập Tự tổ chức, nhằm "lay động"
lương tâm nhân loại, trước 70 ngàn nạn nhân của những trái mìn, tại
đây. Diana
đã đi qua bãi mìn, "trực tiếp" theo dõi những vụ gỡ, phá mìn... trong
hy vọng loài người sẽ không chế tạo những đồ chơi nguy hiểm như thế
nữa. Chính
quyền Tory đã phát khùng vì những tấm hình này. "Đúng là một chuyện
không
tưởng." "Vấn đề quá lớn lao, so với bộ não của một con chim nhỏ
bé". Diana đã không giấu diếm, sự mừng rỡ, khi chính quyền Labor đã
hưởng ứng
việc "dẹp" chế tạo mìn. Đây là một thành quả lớn lao. "Tôi hy vọng
chúng ta sẽ thuyết phục Hoa Kỳ, trong cuộc họp tại Ottawa vào tháng
Chạp năm
nay." Mới đây, một viên tướng Mỹ cũng lên tiếng, đại khái, mìn, vốn mù,
không phân biệt được nạn nhân của nó. Và mìn Mỹ giết lính Mỹ, nhiều hơn
là giết
địch quân!
"Báo
chí thật là ác độc. Nó chẳng tha thứ cho ai. Nó bới lông tìm vết. Bất
cứ một ý
hướng nào cũng bị làm cho méo mó. Bất cứ cử động nào cũng bị chỉ trích.
Ở bên
ngoài tôi được đối xử khác, với sự ưu ái. Tôi được mọi người chấp nhận,
như tôi
là, không thiên kiến, không soi mói, chỉ chờ tôi hụt chân. Ở Anh, mọi
chuyện
khác hẳn. Tôi nghĩ, ở vào địa vị tôi, một con người bình thường, không
trục trặc
cái đầu, đã bỏ đi từ lâu. Nhưng tôi không thể. Tôi còn con của tôi. Và
tôi phải
nghĩ tới điều đó". Trong nhiều năm, Diana cảm thấy, nàng đã học được
một
điều, đó là "vờ đi", sự chỉ trích. "Trớ trêu là, chính nó đã đem
đến cho tôi, một sức mạnh, mà tôi chưa từng nghĩ rằng, tôi có được. Nói
như vậy,
không có nghĩa là nó hết làm tôi đau đớn, thương tổn. Ngược lại. Nhưng
nó quả
đã đem đến cho tôi sức mạnh, để đi trọn con đường, mà tôi đã chọn lựa
cho
tôi... Ở đây, có vẻ chi đó của định mệnh: Tôi sẽ chạy tới bất cứ người
nào,
đang trong cơn tuyệt vọng, và người đó gọi tôi, cho dù người đó ở mãi
đâu
đâu."
Diana tuổi Sửu.
Năm nay là năm tuổi của nàng. Tuổi con trâu vốn cực, và thường hay chọn
"lầm"
người.
Trong Liêu Trai, của Bồ
Tùng Linh, có chuyện một nhan sắc, làm
nghề cầm
ca. Nàng không chọn lầm người, nhưng lầm nơi. Một bữa, có một ông khách
tới
nghe nàng hát. Ông than: Ôi chao, nhan sắc này, tiếng hát này, uổng
thật! Thế rồi
ông dí nhẹ ngón tay lên trán người đẹp. Vết chàm, từ ngón tay cứ thế
lan ra khắp
mặt. Nhờ vậy, danh sĩ nghèo, người yêu của nàng mới có cơ hội kéo nàng
ra khỏi
chốn bùn lầy. Một bữa, người chồng tình cờ gặp ông khách. Ông hỏi thăm
về người
đẹp. Anh nói, có chồng rồi. Chồng ra sao. Cũng xoàng thôi. Xoàng cỡ
nào. Cỡ
tui. Ông khách cười xòa, đưa anh chồng một gói "mỹ phẩm" [Novir, tên mỹ phẩm, như trong bài
viết đầu, và "được" NMG "hiệu đính", delete, là tên 1 thứ mỹ phẩm "cô
bạn" của Gấu Cái khi đó làm đại diện cho hãng, tại Canada], xoa tới
đâu, nhan sắc xưa lộ ra tới đó.
Ra lạy tạ, ông khách đã bỏ đi...
NQT
Bài viết ngắn
này, đã từng đăng trên Văn Học NMG,
liền sau khi "em" mất, nhưng khi Gấu nói qua điện thoại, sẽ viết về
Diana, ông chủ chi địa gạt phắt, đừng, ra ý, báo VH đâu phải để đi
những cái
tin “lá đa” như thế!
Nhưng
khi đọc, chắc Người thích, và bèn
cho đăng!
Khó thế!
Nhân tiện đi
thêm 1 bài, của Rushdie.
Cũng là 1 cách
nhớ bạn “không quí” NMG!
Sửu cũng
là
tuổi của... Gấu
@
Marine-Land, Niagara Fall
16.8.2012
Richie &
Jennifer @ MarineLand
August 23
2012



@ The Zoo,
Toronto
|
|