|
Sĩ
phu Bắc Kít vs Dalai Lama
Gấu nhiều lần lèm bèm, sĩ
phu Bắc Kít bị liệt một nửa bộ não, ngay cả ["nhất là", mới đúng] đấng
Nobel Toán!
Thú vị quá, với riêng Gấu,
Đức Phật Sống cũng phán như thế, về Tẫu VC!
“Tôi nói
với
Tông Tông Mẽo, Obama, đám Bắc Bộ Phủ Bắc Kinh, bộ não của họ bị thiến
mất 1 mẩu,
đúng mẩu có cái gọi là lương tri của con người”. Đức Dalai
Lama nói với tôi, [ký giả Jonathan Mirsky của tờ NYRB] trong lần lèm
bèm
giữa
chúng tôi tại London vào giữa Tháng Sáu, 2012
"Nhưng nói đi
thì cũng phải nói lại. Tôi hy vọng ở đám lãnh đạo mới, bắt đầu cuối năm
này. Những
nhà lãnh đạo Đảng CS/TQ bây giờ thiếu tự tin, nhưng tôi nghe từ những
người bạn
TQ thì sau 1, hoặc 2 năm, đám mới này sẽ đi vài đường khai mở, và
sẽ tự do,
dân chủ
hơn 1 tị."
Đức Dalai
Lama mà tôi thường được yết kiến kể từ 1981, bữa nay cực kỳ sôi nổi.
Ngài nhắc
tới cuộc gặp Tông Tông Mẽo Obama vào năm 2011. Tôi hỏi Ngài về những
cuộc gặp gỡ
với những đầu sỏ trên thế giới,, từ Nam Phi tới Anh Quốc, những đấng từ
chối gặp
Ngài theo đúng nghi lễ, vì sợ Tẫu. Tông Tông Mẽo Obama đếch dám gặp
Ngài vào năm
2009, cú “em chả, em chả” đầu tiên, từ một vị Tông Tông Mẽo, kể từ khi
vị lãnh
đạo Tây Tạng bắt đầu thăm Washington vào năm 1991. Hai cuộc gặp sau
cùng đã được
thực hiện vào năm 2010 và 2011. Và đều xẩy ra tại Phòng Bản Đồ Bạch
Cung thay vì
Phòng Bầu Dục, sau khi Bắc Kinh cảnh cáo: “Chúng tớ” kiên quyết phản
kháng bất
cứ 1 cuộc gặp gỡ chính thức với Dalai Lama, dưới bất cứ hình thức nào.
Ở Anh Quốc,
thì mấy tay chóp bu như Thủ tướng Gordon Brown và David Cameron cũng
kiếm 1 chỗ
khác, thay vì số 10 Downing Street. Tháng Sáu này, Phó Thủ Tướng Anh
cũng đi 1
đường gặp gỡ nhanh, gọn, đếch có quảng cáo, với Dalai Lama, Ngài gặp gỡ
vài ngàn
người ái mộ tại St. Paul's Cathedral. Tất cả những cuộc gặp gỡ
đó, kể cả cú tại nhà thờ, thì theo lệ
thường, đều đuợc anh Tẫu càu nhàu, “làm đau đớn tình cảm của dân Tẫu”.
“Nếu cái đám
đầu sỏ đếch muốn gặp tớ, thì kệ cha họ, đúng không?” Ngài sử dụng ngôn
từ cà chớn
của thằng cha Gấu. Nhưng dần dần, dân Tẫu nhận ra họ bị bóc lột, khai
thác, bị
kiểm duyệt. CS/VC Tẫu nói với dân Tẫu, "nhân dân ta" đâu cần thứ dân
chủ, nhân
quyền kiểu Tây Phương.
Trong những
tháng vừa qua, có những vụ người Tây Tạng tự thiêu ở TQ và ở Tây Tạng,
và có
nhiều quan tâm về nhân quyền ngày càng tệ. Tuy nhiên, trong những lần
gặp trước,
Ngài Dalai Lama phán, không 1 chút hận thù, về Anh Tẫu VC cai trị Tây
Tạng: “Cái
gì làm Tây Tạng sống hoài từ mấy ngàn năm nay? The Dharma.” Quan điểm,
cái nhìn
có tính Phật giáo truyền thống về thế giới, vũ trụ, và nguyên lý về
cách ứng xử
và minh triết nhân bản của nó.
“Đảng VC Tẫu bao nhiêu tuổi? Chưa được 200 (thành lập năm 1921). Sự
ngưỡng mộ về
cách nhìn thế giới của người Tây Tạng ngày càng tăng, ngược lại, thái
độ về Đảng
VC Tẫu, ở trong lẫn ngoài Đảng của nó, ngày càng tệ”
Ngài phán tiếp,
chẳng lẽ Đảng VC Tẫu không nhìn thấy, ở Miến Điện, Đảng đối lập, và bạn
đồng
Nobel Hoà Bình của tôi, ngày càng được ngưỡng mộ trên toàn thế giới, bà
Nobel Hòa
Bình sau hơn hai chục năm bị cầm tù, bây giờ đi đến đâu cũng được nể
trọng, ngưỡng
mộ.
Bà ở London, Tháng Sáu
này, và Bắc Kinh tức điên lên khi hai đấng Nobel gặp
nhau chát chiếc lai rai. Ngài Dalai Lama biểu bà đồng Nobel, tôi chịu
quá, cái
sự can đảm của bà!
Ngài phán, cái
lý do, vì sao nhà văn nhà Nobel Hòa Bình TQ Liu Xiaobo bị tù 11 năm vì
tội lật
đổ là, “bởi vì ông ta không phải chỉ là 1 cá nhân”. Hàng ngàn ngàn
người TQ, những
người trí thức biết nghĩ thì đều đồng ý với ông ta, rằng sự thay đổi
thì là cần
thiết. Rõ ràng là phải chấm dứt bạo động, và có 1 chế độ có luật pháp
thực sự. Và
còn có 1.3 tỉ người TQ khác, mà cái nền văn hóa lớn làm cho họ có đầu
óc, để
phân biệt đâu là phải, đâu là trái, và càng ngày họ càng ý thức đến
quyền của họ.
Đảng VC Tẫu sợ họ, Ngài phán, và trường hợp Liu là 1 cảnh báo - một thí
dụ, như
người TQ nói, “rung cây nhát khỉ”.
News from
the Dalai Lama
Jonathan
Mirsky
"I told
President Obama the leaders of the Chinese Communist Party are missing
a part
of the brain, the part that contains common sense," the Dalai Lama said
to
me during our conversation in London in mid-June.
But it can
be put back in. I am hopeful about the new Chinese leadership beginning
late
this year. The Communist leaders now lack self-confidence, but I have
heard from
my Chinese friends that after a year or two the new ones will take some
initiatives, so more freedom, more democracy.
The Dalai
Lama, with whom I have been talking periodically since 1981, was in an
ebullient mood even for him. He was referring to a meeting with Obama
in 2011.
I had asked the Dalai Lama about those national leaders throughout the
world,
from South Africa to Britain, who refuse to hold formal meetings with
him
because they fear Beijing's anger. President Obama declined to meet him
in
2009, the first rebuff from an American president since the Tibetan
leader
began visiting Washington in 1991.
Two meetings
finally took place, in 2010 and 2011. Both were held in the White House
Map
Room rather than the Oval Office, after Beijing had warned against such
an
encounter: "We 'firmly oppose any foreign official to meet with the
Dalai
Lama in any form." In Britain, Prime Ministers Gordon Brown and David
Cameron found other venues for their meetings, far from 10 Downing
Street. This
June Cameron and Deputy Prime Minister Nick Clegg held a brief,
unpublicized
meeting with the Dalai Lama, who
was about to address several thousand admirers in St. Paul's Cathedral.
All
such meetings, including the one at the cathedral, are routinely
condemned by
Beijing as “hurting the feelings of the Chinese people”.
"If
these national leaders don't see me that's up to them," the Dalai Lama
said.
"But slowly Chinese people realize they have been exploited, censored.
The
Communists tell them they don't need Western-style democracy and human
rights." In recent months, there have been reports of self-immolations
by
Tibetans in China and Tibet, and there are concerns that the human
rights
situation is worsening. Yet as in previous meetings, the Dalai Lama
reflected
without rancor on Chinese Communist rule over Tibet. "What has kept
Tibetans going for 2,500 years? The Dharma." This is the traditional
Buddhist view of the universe and its principles of human behavior and
wisdom.
"How old is the Communist Party? Less than two hundred years [it was
founded in 1921]. Admiration for Tibetans throughout the world is
always
rising. Attitudes toward the Chinese Communist Party, inside and
outside China,
couldn't be worse."
He noted
that the Party sees how Aung San Suu Kyi, the Burmese opposition leader
and a
fellow Nobel Peace Prize laureate, was admired throughout the world for
more
than twenty years when she was a captive in Rangoon and now, free at
last, is welcome
everywhere. She was in London in June, and Beijing cannot have been
happy to
see her meeting with the Dalai Lama. The Dalai Lama told Suu Kyi that
he
admired her courage. The Dalai Lama said that the reason Chinese Nobel
Peace
Prize winner Liu Xiaobo is serving an eleven-year prison sentence for
“subversion
is "because he is not just one individual. There are thousands of
intelligent, thinking people in China who agree with him that change is
necessary." This means more transparency, he insisted, an end to
violence,
and a real legal system. "And there are also 1.3 billion other Chinese
who
because of their great culture have the brains to distinguish right
from wrong.
More and more they are aware of their rights." The Party fears them, he
added, and Liu is supposed to be a warning-an example, he agreed, of
the
Chinese saying "Strike the rooster to frighten the monkey."
Particularly
interesting was what the Dalai Lama had to say about the eleventh
Panchen Lama,
the second-most- eminent religious figure in Tibetan Buddhism, who has
been
chosen by the Chinese leadership in Beijing, in an apparent effort to
impose
further control on Tibet. The authentic eleventh Panchen, Gedhun
Choekyi Nyima,
was chosen by the Dalai Lama in 1995 while the Tibetan leader was in
exile in
India. In accordance with tradition, he made the choice five years
after the tenth
incarnation died. Beijing immediately denounced the choice as
illegitimate,
kidnapped the child and his family-who have never been seen again-and
imprisoned for subversion the abbot of the Tashilhunpo monastery, the
Panchen's
traditional seat, who had first identified little Choekyi Nyima as a
possible eleventh
Panchen. Employing "authentic" rituals, the Communist Party then chose
its own boy, Gyaincain Norbu. It was only too plain that this
rigamarole, as
the Dalai Lama has remarked to me over the years, was a dress rehearsal
for
Beijing to select his own successor, the fifteenth Dalai Lama, who it
hopes will
be accepted by Tibetans, as their choice of Panchen has failed to be.
I was
surprised, therefore, by the Dalai Lama's comments about the spurious
Panchen.
He mentioned 2008, when an uprising swept throughout Tibet proper and
regions
of China at populated
by many
Tibetans. Chinese properties
were destroyed, some Han were killed, and a number of Tibetans are
estimated to
have been killed at the hands of the Chinese police and army.
"Of
course Beijing wanted the boy to denounce the uprising," the Dalai Lama
observed. "But some of his friends
have told me that he remains a Tibetan deep inside and preferred of to
remain
silent. Beijing couldn't use him." +
-July 13,
2012
Sĩ
phu Bắc Kít vs Dalai Lama
Nhà văn
Nguyên Ngọc: Tôi sinh ra ở Quảng Nam - Đà Nẵng, nhưng tuổi đời đẹp nhất
của tôi
lại sống, chiến đấu và viết ở Tây Nguyên. Nếu không có Anh hùng Núp, cụ
Mết thì
không có “Đất nước đứng lên”, không có “Rừng xà nu”… và đương nhiên
không có
Nguyên Ngọc. Chính cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, đế quốc Mỹ của
đồng
bào Tây Nguyên, chính văn hóa Tây Nguyên với những mái nhà rông, tiếng
cồng
chiêng vang giữa núi rừng, những đêm uống rượu cần nghe già làng kể sử
thi… tất
cả khiến Tây Nguyên như một bầu sữa mẹ, tạo nên ngôn ngữ văn chương
Nguyên Ngọc.
Tôi không nhận mình là một tài năng văn chương, tôi chỉ ghi lại hiện
thực đời sống
nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ thôi. (1)
Đây là nghịch
lý của cuộc chiến, thì cứ nói đại như vậy: Một khi chấp nhận anh hùng
Núp, thì
phải chấp nhận cái gia tài cuộc chiến là một nước Mít như hiện nay.
Não bộ của những đấng VC tinh anh bị liệt 1 nửa, là vậy.
Chúng không làm sao chấp nhận sự thực, cái chế độ Ngụy mà chúng huỷ
diệt, đẹp
hơn nhiều, so với bất cứ 1 chế độ mà dân Mít đã có được.
Đau thế!
Cả 1 cuộc chiến, chết 3
triệu người, chưa kể di tản, vượt biển, để đẻ ra cái chế
độ cực kỳ khốn kiếp như hiện nay, nhưng chưa khốn kiếp bằng cái chuyện,
cứ sử
thi cách mạng, anh hùng Núp ca hoài, ca hoài, không hề thấy thúi, không
hề thấy
nhục nhã!
Đây cũng là
nghịch lý mà Todorov nêu ra trong bài viết được TV giới thiệu (1)
Ngày mà
chúng ta chấp nhận ý nghĩ bi thảm, khi tuyên bố, chủ nghĩa CS là con
đường nhức
nhối (tortueuse) dẫn từ "chủ nghĩa tư bản" đến "chủ nghĩa tư bản",
khi đó, những người dân tại những nước cựu-toàn trị chẳng thể nào nhìn
ra, ý
nghĩa cuộc đời này (Todorov, p.69, sđd).
Đúng như thế.
Dân Mít còn đau hơn thế: cái “chủ nghĩa tư bản” mà Mít đang có, là Tư
Bản Đỏ
Mafia, của “chỉ” những tên Mafia Đỏ.
Ralkolnikov,
trong Tội ác và Trừng phạt (Dostoevsky), chủ trương “tội ác cần
thiết”,
nhưng khi giết bà già cầm đồ, anh nhận ra sự thực, "tôi đang xả những
nhát
búa lên chính tôi..."
Bạn của Todorov [VC Bulgarie], đã từng than thở với ông, ông ta thấy
mình như một
nhân vật giả tưởng, trong một truyện ngắn của Maupassant: Một bà, mức
thu nhập
khiêm tốn, mượn bà bạn nhà giàu, chuỗi hạt để đi dự đám cưới, không may
để trộm
nẫng mất. Bà ta đã vay mượn một số tiền lớn, mua một chuỗi hạt tương
tự, và sau
đó kéo cày trả nợ. Khi đã xác xơ, già cằn, gặp lại bạn cũ, bà hãnh diện
kể lại
câu chuyện... Bà bạn đau lòng than, "Tội nghiệp bạn quá, xâu chuỗi của
tôi
hồi đó là đồ dởm".
Ông bạn của
Todorov đó, là Nguyên Ngọc, chỉ khác, NN vẫn tin đó là.... đồ
thực!
Một cách làm
báo kỳ lạ
Nguyên Ngọc
Ngày
12/09/2012, báo Quân đội nhân dân đăng bài “Tây Nguyên thương nhiều,
yêu nhiều
và ưu tư cũng nhiều” của hai phóng viên Quang Hồi và Duy Thành, ghi là
trao đổi
ngắn với nhà văn Nguyên Ngọc. Tôi đọc và kinh
ngạc: Tôi bị nhét vào mồm nhiều câu rất vớ vẩn
lẫn những ý rất bậy
bạ.
Đọc kỹ đôi
chút, có thể thấy hai phóng viên này có hai cách chính để sáng tác nên
một bài
phỏng vấn như sau:
- Một: Tự
mình đặt ra một số câu hỏi, rồi dựa vào một số điều nghe loáng thoáng ở
đâu đó,
đoán mò người được phỏng vấn có thể nghĩ như thế này, thế này …, lấy
những đoán
mò của họ làm câu trả lời có thực của
đương sự, cứ thế đăng đại lên! Chẳng hạn đọan rất sếnh họ cho tôi nói
về “Tây
Nguyên như bầu sửa mẹ …tạo nên ngôn ngữ văn chương Nguyên Ngọc…”; hoặc
đoạn từ
ý của anh Trung Trung Đỉnh nói ở Pleiku ngày 4-9 rằng “không ai làm cũ
được
NN”, tưởng tượng và bịa ra toàn bộ câu trả lời rất lảm nhảm của tôi về
những
cái gọi là “tư duy”.
- Hai: Nhặt
nhạnh lỏm bõm một số ý, một số chi tiết trong vài bài viết vào lúc nào
đó của
người được phỏng vấn, từ đó tự mình đặt ra câu hỏi (mà chính người được
phỏng vấn
không hề biết), tự mình sáng tác ra câu trả lời, liều lĩnh đăng lên,
bất chấp tất
cả. Chẳng hạn đoạn họ gán cho tôi nói (một cách ngu dốt) về “hai thành
tố (?)
Tây Nguyên đặc sắc đó là căn phòng chung và sử thi” …
Tôi không hề nói một lời nào với họ về hai
chuyện ấy. Tôi viết ở chỗ khác, đàng hoàng, chặt chẽ, và không hề bảo
rằng đó
là “hai thành tố Tây Nguyên đặc sắc”.
Trước đây
tôi cũng có làm báo, cũng có thời làm báo quân đội; đã lâu không còn
làm báo.
Không ngờ báo chí ta, có cả báo quân đội, đã đạt được … tự do đến thế!
N.N.
V/v Trại Cải Tạo
Một xã hội không có trại
tập trung cải tạo
không thể được coi là một thế giới toàn trị. Đây là con ách chủ bài của
nó, nơi
hiện thân, của "địa ngục có thực". Hơn cả cái chết, nó được sử dụng
như là nền tảng của khủng bố. Nó là xã hội toàn trị được cô đặc lại,
được yếu
tính hoá, khuôn vàng thước ngọc cho cái thế giới xô bồ rộng lớn ở bên
ngoài. Ai
bị đưa đi trại cải tạo? Kẻ thù của nhân dân. Nhưng kẻ thù đều đã bị trừ
khử hết
rồi. Nhà nước đành phải coi là kẻ thù tất cả mọi người. Trại cải tạo ở
Bulgarie
có tên là: Tổ ấm, nơi phục hồi con người thông qua lao động. Hậu quả ra
sao,
xin ghi lại nhận định của David Rousset, từ năm 1951: "Nhằm nhò chi ba
chuyện đau khổ, chết chóc trong thế giới trại cải tạo. Thê thảm hơn thế
nhiều:
con người sống ở đó. Đó là nơi con người biến thành một cái rẻ rách,
hoàn toàn
vứt đi, đối với chính họ. Không phải tù nhân, mà luôn cả cai tù cũng
chịu đựng
cuộc "hóa thân" khủng khiếp này. Những nhà nước, xứ sở có trại cải tạo
đều thối rữa đến tận xương tuỷ".
Todorov: Kẻ
Bán Xới
Note: Khoe hàng.
Sách của Hannah Arendt GCC có gần như không thiếu, hà hà!
Chỉ khoe hai
cuốn có ngay trước mắt. Những cuốn còn lại, thất lạc trong đống sách
như…. “rừng
Tin Văn”- [chữ này của hơn một độc giả TV, nhưng vị nào sau khi phán,
đều an ủi Gấu, nhưng tôi lại khoái như thế, khoái được lang thang mầy
mò trong
khu rừng TV! Tks. NQT] - sau mấy lần dọn nhà.
Nhưng hai cuốn
đủ rồi.
Một cuốn có bài Cái Còn Lại, What Remains, [Arendt
thuổng tít của Sến!] (1),
và bài về chủ nghĩa toàn trị.
Post 1 đoạn
liên quan tới "vấn nạn", “VC Mít hiện nay toàn trị, hay không toàn trị?”
Total Domination
THE
CONCENTRATION and extermination camps of totalitarian regimes serve as
the
laboratories in which the fundamental belief of totalitarianism that
everything
is possible is being verified. Compared with this, all other
experiments are
secondary in importance-including those in the field of medicine whose
horrors
are recorded in detail in the trials against the physicians of the
Third
Reich-although it is characteristic that these laboratories were used
for
experiments of every kind.
Total
domination, which strives to organize the infinite plurality and
differentiation
of human beings as if all of humanity were just one individual, is
possible
only if each and every person can be reduced to a never-changing
identity of
reactions, so that each of these bundles of reactions can be exchanged
at
random for any other. The problem is to fabricate something that does
not
exist, namely, a kind of human species resembling other animal species
whose
only "freedom" would consist in "preserving the species."!
Totalitarian domination attempts to achieve this goal both through
ideological
indoctrination of the elite formations and through absolute terror in
the
camps; and the atrocities for which the elite formations are ruthlessly
used
become, as it were, the practical application of the ideological
indoctrination-the testing group in which the latter must prove
itself-while
the appalling spectacle of the camps themselves is supposed to furnish
the
"theoretical" verification of the ideology.
The camps
are meant not only to exterminate people and degrade human beings, but
also
serve the ghastly experiment of eliminating, under scientifically
controlled
conditions, spontaneity itself as an expression of human behavior and
of
transforming the human personality into a mere thing, into something
that even
animals are not; for Pavlov's dog, which, as we know, was trained to
eat not
when it was hungry but when a bell rang, was a perverted animal.
From The Origins of Totalitarianism
(1)
Nữ
văn sĩ Đức, Christa Wolf, một trong những tiểu thuyết gia lỗi lạc và
gây tranh
cãi nhất của thế hệ của bà, mất ngày 1 Tháng Chạp [2011], thọ 82 tuổi.
Trong buổi
gặp mặt tưởng niệm tại Berlin Academy of the Arts, Gunter Grass đồng
nghiệp và
bạn lâu năm, đã đọc bài ai điếu sau đây, lần thứ nhất được dịch qua
tiếng Anh.
Cái tít của GG, “Cái còn lại”, cũng là cái tít của một câu chuyện của
Wolf, xb
năm 1990, lấy từ dòng thơ chót của bài thơ “Andenken” [Tưởng nhớ,
“Remembrance,”]
của Friedrich Hölderlin:
“Was bleibet
aber, stiften die Dichter”
(What remains, however, is what the poets create: Cái còn lại, tuy
nhiên, là
cái mà nhà thơ sáng tạo)
Nhưng với
Hannah Arendt, cái còn lại, là ngôn ngữ.
“What
Remains?
The Language
Remains":
A
Conversation with Gunter Gaus
[On October
28, 1964, the following conversation between Hannah Arendt and Gunter
Gaus, at
the time a well-known journalist and later a high official in Willy
Brandt's
government, was broadcast on West German television. The interview was
awarded
the Adolf Grimme Prize and was published the following year under the
title
"Was bleibt? Es bleibt die Muttersprache" in Gunter Gaus, Zur Person,
Munich, 1965. This English
translation is by Joan Stambaugh.
Gaus begins the conversation by saying that
Arendt is the first woman to take part in the series of interviews he
is
conducting; then he-immediately qualifies that statement by noting that
she has
a "very masculine occupation," namely, that of philosopher. This
leads him to his first question: In spite of the recognition and
respect she
has received, does she perceive "her role in the circle of
philosophers" as unusual or peculiar because she is a woman? Arendt
replies: ]
I AM
AFRAID I have to protest. I do not belong
to the circle of philosophers. My profession, if one can even speak of
it at
all, is political theory. I neither feel like a philosopher, nor do I
believe
that I have been accepted in the circle of philosophers, as you so
kindly
suppose.
Tôi sợ tôi
phải phản đối. Tôi đếch phải là triết gia như.... Thầy Đạo, Thầy Quân,
Thầy...
Tôi đếch học Văn Khoa, vì quá chán Thầy Trung... Tôi là thằng thợ máy
Bưu Điện.
Tôi không phải dân khoa bảng như họ!
Hà, hà!
-Ông hãy kể
thêm cho chúng tôi nghe, về những năm đầu đời của ông đi.
Rồi thì chiến
tranh, và cha tôi được thủ tướng Pháp trao cho sứ mạng thương lượng với
người Đức,
về việc mua chiến đấu cơ Grumman. Một chuyện quá đỗi lạ lùng đã xẩy ra.
Mọi
người hầu như đều quên hẳn một điều, New York là một thành phố trung lập, [italic
trong nguyên tác. NQT] vào năm 1940. Nơi đây đầy
những phái bộ mãi dịch, phái bộ ngân hàng, kỹ sư Quốc Xã. Cha tôi được
mời ăn
trưa, nhân dịp vinh danh Uỷ Ban Thương Mại (Trade Purchasing
Commission), tại
Câu Lạc Bộ Phố Tường (Wall Sreet Club). Tại bàn của ông, là đại diện
ngân khố Mỹ,
ngân hàng, và phái đoàn Pháp. Người hầu bàn mang đến cho cha tôi một tờ
giấy gấp
lại, và nói, một vị khách tại một bàn khác, đã yêu cầu anh ta mang lại
cho cha
tôi. Cha tôi liếc quanh một vòng, và nhìn thấy một phái bộ mãi dịch
Quốc Xã, chữ
thập ngoặc trên ve áo. Hoàn toàn hợp pháp: họ cũng đang mua trang bị,
và dàn xếp
những vụ vay mượn dầu lửa (oil loans), cùng với Ngân Hàng Chase, và rất
nhiều
ngân hàng khác. Cha tôi nhận ra một người, vốn là bạn làm ăn rất thân,
nhưng
ông đã không liên lạc kể từ năm 1933 khi Hitler lên cầm quyền. Thế là
cha tôi
thẳng thừng xé nát mẩu giấy, rồi thả những mảnh vụn xuống sàn. Ông đứng
dậy, đi
vào nhà vệ sinh; người đàn ông đang đợi ở đó, ông ta nắm lấy cha tôi,
và nói,
"Dù muốn hay không, tốt hơn ông hãy lắng nghe tôi. Tôi không thể chi
tiết.
Tôi không biết tí gì. Chúng tôi sẽ vô nước Pháp, đầu hôm sớm mai." (Đó
là
năm 1940). "Bằng mọi giá, đưa gia đình ông đi ngay" (12).
G. Steiner
trả lời The Paris Review
Mọi người hầu như đều quên
hẳn một điều, New York là một thành phố trung
lập, vào năm 1940
Trong lịch sử Mẽo, hình như chưa bao giờ
họ can thiệp vào 1 cuộc chiến, vì dân chủ tự do.
|