[Hình lấy từ báo Le
Monde]
La
romancière
vietnamienne Duong Thu Huong
sur le plateau de l'émission littéraire de TF1,
"Vol de Nuit", le 31 janvier 2006.
DTH trên TV Pháp
Sau mỗi cuộc chiến
Phải có ai đó dọn
dẹp sắp xếp mọi chuyện.
Mọi chuyện, tự
chúng, đâu làm được chuyện này?...
Một người nào đó.
Chổi ở trong tay.
Vẫn nhớ chuyện xẩy
ra.
Wilslawa Szymborska
Salvation or Ruin: Cứu Rỗi hay Điêu
Tàn
Trong một xã
hội tan rã, một khi thế hệ trẻ mù lòa đi theo chân lý muôn đời, hết cắm
cờ, thì lại ngồi lên đầu nhân dân, tai ương thảm họa là điều không thể
tránh khỏi, và được báo trước. Nhưng chính cứu rỗi, chứ không phải điêu
tàn mới là điều "tới mà chẳng ai biết trước, chẳng ai trông chờ, chẳng
làm sao tiên đoán...", bởi vì cứu rỗi, chính nó, chứ không phải điêu
tàn, tuỳ thuộc vào tự do và ý chí của con người.
[Hannah
Arendt, trong Franz
Kafka: A Revaluation,
trong Essays in
Understanding 1930-1954, nhà xb Schocken Books, New
York: In a dissolving society which blindly follows the natural course
of ruin, catastrophe can be foreseen. Only salvation not ruin, comes
unexpectedly, for salvation and not ruin depends upon the liberty and
the will of men].
Chỉ một khi
thế hệ trẻ, tốt nghiệp Harvard, trở về nước, bằng tự do và ý chí của
chính họ, từ chối không chịu ngồi lên đầu nhân dân, thì mới mong có cứu
chuộc được.
Tôi không tin DTH đã từng đọc Arendt, nhưng, như nhà phê bình của tờ Le
Monde viết về bà - "... sinh
trưởng tại miền Bắc và đối diện với những khủng hoảng, những điên rồ
của cuộc
chiến, với chế độ độc tài, bà không để những từ 'số kiếp phũ phàng,
định mệnh đã
an bài, cái nước mình nó như thế' len vào trong đầu, mọc mầm mọc rễ,
tạo thành
một cái tổ nho nhỏ ở trong đó" - thì đây chính là cách nhìn Kafka của
Arendt khi bà cho rằng, nếu bảo ông là nhà tiên tri, nhìn ra cơn ác
mộng toàn trị trước khi nó xẩy ra, thì mới cắt nghĩa được... một nửa
lời tiên tri mà thôi. Chỉ nhìn ra được cái phần điêu tàn của nó.
Nửa còn lại, là, "cái nước mình nó bắt buộc phải khác như thế", mới là
điều mà DTH quan tâm, mong mỏi và chiến đấu vì nó.
Đọc bà, rồi đọc những nhà văn trong nước cùng thời với bà, cả những
người nổi tiếng thế giới, ta thấy ngay sự khác biệt, và tự hào về bà,
như chính bà tự hào, về mình:
Tôi lúc nào cũng là một con sói đơn độc.
NQT
Dương Thu
Hương: (thở dài) Ðiên rồ thì tôi có nhiều thứ điên
rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc.
Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975,
trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì
tôi lại
khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi
không
choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả
các nhà
văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác
giả mà
tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay
trên vỉa
hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những
phương
tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ông Thái đừng quên
rằng, ở
miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân
chúng chỉ
được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm
mới
được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ
dân chúng
chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một
tiếng nói.
Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc
mù mắt
con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có
thể nghe
bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ..., nếu người ta muốn. Ðó mới là chế
độ của
nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ.
Ðó là
sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn
nhất mà
dân tộc Việt Nam phạm phải.
Nguồn