|
[Hình
lấy từ báo Le
Monde]
La romancière vietnamienne
Duong Thu Huong
sur le plateau
de l'émission littéraire de TF1,
"Vol de Nuit",
le 31 janvier 2006. (1)
Dương
thu
Hương, không lay chuyển
LE MONDE DES
LIVRES 09.02.06
Đến phút chót Dương Thu Hương sợ không đến được Paris. Giấy tờ, hộ chiếu, giấy xuất
cảnh, tất
cả đều như hợp lệ để bà có thể đến Pháp theo lời mời của nhà xuất bản
ngày thứ
sáu 27-01-2006 thì thình lình: Vỡ ùm! Ngày rời Hà Nội, công an còn tính
ngăn chặn
nữ tiểu thuyết gia 59 tuổi, tại hành lang phi trường, vì tội sử dụng hộ
chiếu
ăn cắp. Cái hộ chiếu “ăn cắp” đó, là của bà, nhưng bị chính đám người
này tịch
thu, vì tội chống đối, và vừa mới trả lại. Hiểm họa sau cùng tránh
được, nhờ quyết tâm của bà và sự hỗ trợ của tòa đại sứ Pháp. Nhưng vụ
việc cho thấy,
mức độ nhà cầm quyền Hà Nội đối xử với bà: Đây là một loại bom đối với
chế độ.
Người đàn bà thanh nhã, điệu đàng này phạm tội gì, để bị quản chế mười
năm, ở
ngay giữa lòng thủ đô Hà Nội? Tội từ chối không cúi đầu trước quyền
lực; không
muốn cất ngòi viết, cái lưỡi của mình vào trong một góc tủ. Tiểu thuyết
gia,
tác giả của nhiều bài khảo luận chính trị danh tiếng ở Việt Nam, Dương
Thu
Hương, là nỗi ám ảnh dai dẳng, nhức nhối, của những nhà cầm quyền tiếp
nối
nhau tại
Việt Nam
từ những năm 1970.
Bằng cách này cách khác, tất cả đều muốn bà im miệng, nhưng không thể
được:
Dương Thu Hương giống như một loại dung dịch có tính cách xoi mòn cực
kỳ mạnh,
nó không thể ở trong một loại chai nào, dù to lớn, dù hào nhoáng (người
ta đã
thử dụ bà bằng danh dự, bằng nhà cửa cấp bộ trưởng.) Những gì người
khác gọi là
“số phận” thì bà gọi là nghịch cảnh hoặc đơn giản là thực tại
– dung dịch
đó không phải là một sức mạnh đời đời, không làm sao huỷ diệt, hoán
chuyển, được
xác định một lần là cứ như thế hoài hoài, nhưng đây là một dòng chảy
nhẹ nhàng
hơn, mềm dẻo hơn, có thể uốn nắn, đôi khi không thể đổi qua trút lại
được. Sinh
trưởng tại miền Bắc và đối diện với những khủng hoảng, những điên rồ
của cuộc
chiến, với chế độ độc tài, bà không để những từ “số kiếp phũ phàng,
định mệnh đã
an bài, cái nước mình nó như thế” len vào trong đầu, mọc mầm mọc rễ,
tạo thành
một cái tổ nho nhỏ ở trong đó. Lúc nào cũng sẵn sàng lên tiếng để nói
“sự thật,”
bà viết những kịch bản với các nhân vật chiến đấu với số phận. Dưới cái
nhìn
thơ mộng và dữ dằn, các nhân vật oằn mình để đối diện với cuộc đời của
họ.
Đứng thẳng
Dù định mệnh gần như khép lại trên cuộc đời của họ, một vài người vẫn
đứng thẳng
được. Các nhân vật trong Chốn Vắng thấy cuộc đời họ đảo điên trong một
loại địa
ngục tâm hồn, vào một ngày đẹp trời tháng sáu. Thảm kịch diễn ra qua
nét mặt của
Bôn, một cựu chiến binh bị bệnh “sốt rét kinh niên,” ảnh hưởng của chất
độc da
cam người Mỹ dùng trong chiến tranh và nhất là các kỷ niệm của thời
chiến
tranh. Trở về làng sau vài năm bị cho là đã chết, Bôn tìm lại Miên, vợ
cũ nay
đã lấy một người đàn ông giàu có và yêu say đắm ông này. Từ đầu dây mối
dợ này,
cũng như sáu tiểu thuyết khác của bà, Dương Thu Hương viết lên một câu
chuyện
thật, kể một thảm kịch dài dựa trên sự chọn lựa khó khăn của tâm hồn.
Khác với các thảm kịch ngày xưa, ẩn hiện đây đó là một cái bóng, dù ma
quỉ, dù
thần linh, ở đây không có dấu vết của định mệnh phũ phàng, trời bắt
sao thì đành
chịu vậy. Bởi vì theo tác giả đưa ra, số phận con người không phải chỉ
do bên
trên đưa đến. Nó còn do các thành kiến, các ảo tưởng, các móc xích mà
con người
sáng chế ra để kiềm giữ xung lực của nó. Mô tả rất kỹ nhưng không bao
giờ nhàm chán, bằng rất nhiều những giai thoại, những nhân vật phụ, tuy
thứ yếu,
nhưng
thực là đậm đà, cuốn tiểu thuyết được viết ra trên một cái nền của
những phong
tục, tập quán, trong có cả những hủ tục, chúng giống như những thân xác
từ đó,
những “định kiến” mọc rễ nẩy mầm. Ngược lại, có những giấc mơ, những
ước muốn
và những đoạn tả thiên nhiên mà tầm rộng lớn, phong phú và đôi khi khắc
nghiệt
phù hợp với tâm trạng của các nhân vật và phản ảnh phần nào tự do của
họ.
Số phận làm được gì? Rất nhiều, bởi vì nó đã làm đổ vỡ đời của Bôn –
chiến
tranh, trớ trêu thay, làm nên những trang viết thật là tuyệt vời của
cuốn tiểu
thuyết này -, nhưng dĩ nhiên còn nữa: Miên và người chồng thứ nhì có
thể tìm một
lối thoát cho tình yêu của họ, cho thấy từng cá nhân có thể làm một cái
gì để bảo
vệ quyền lợi của họ trước các phê phán độc đoán của tập thể. Nhưng phải
trả cho
cái độc lập này với một giá rất cao – Dương Thu Hương biết, một chút gì
đó, về
điều này.
Raphaelle Rérolle
(1)
Dương Thu Hương trên đài truyền hình TF1, "Vol de Nuit", ngày
31-01-2006.
Critique
Duong
Thu Huong
l'inflexible
LE
MONDE DES
LIVRES | 09.02.06 | 14h36 •
Mis à jour le 09.02.06 | 14h36
Jusqu'à
la
dernière minute, Duong Thu Huong aura manqué ne pas pouvoir venir à Paris. Ses
papiers, son
visa, son autorisation de sortie, tout semblait en règle pour qu'elle
puisse
séjourner en France
à l'invitation de son éditeur, vendredi 27 janvier, quand soudain :
patatras !
Le jour même de son départ de Hanoï, la police a tenté d'intercepter
cette
romancière de 59 ans dans les couloirs de l'aéroport, l'accusant de
vouloir
faire usage d'un passeport volé. Un document qu'elle venait pourtant de
récupérer après dix ans de confiscation pour délit d'opposition. Le
danger a
été écarté grâce à sa détermination et à l'appui de l'ambassade de
France. Mais
l'affaire montre à quel point Duong Thu Huong est considérée comme une
sorte de
bombe par le régime de Hanoï.
Le
crime de
cette petite femme svelte et coquette, qui vit en résidence surveillée
dans la
capitale vietnamienne depuis plus de dix ans ? Refuser de s'incliner
devant la
force ; ne pas vouloir mettre sa langue ni sa plume au fond d'un
tiroir.
Romancière, nouvelliste, auteur de nombreux articles politiques et
jouissant
d'une grande notoriété dans son pays, Duong Thu Huong est la hantise
des
gouvernements qui se succèdent au Vietnam, depuis les années
1970.
D'une
manière ou
d'une autre, tous ont essayé de la faire taire, sans succès : Duong Thu
Huong
ressemble à une sorte de liquide particulièrement corrosif, qui ne se
laisserait enfermer dans aucune bouteille, aussi grande, aussi
flatteuse
soit-elle (certains ont essayé de lui proposer honneurs et appartement
ministériel). Ce que d'autres appellent "destin", elle pourrait le
nommer adversité, ou seulement réalité — non pas une force irrévocable,
fixée
pour l'éternité, mais un flux légèrement plus plastique, plus malléable
et
parfois inversable. Née au nord du Vietnam et confrontée aux délires de
la
guerre, puis de la dictature, elle n'a jamais laissé le mot
"fatalité" faire son nid dans sa vie. Toujours prête à prendre la
parole pour dire la "vérité", elle a aussi mis en scène des
personnages en lutte avec le destin. Sous son regard lyrique et cruel,
des
êtres se contorsionnent pour faire face à leur existence.
TENIR
DEBOUT
Même
quand le
destin semble s'être refermé sur eux, certains parviennent encore à
tenir
debout. Ainsi des individus qui, dans Terre des oublis, voient leur
existence
basculer dans une sorte d'enfer moral, un beau jour du mois de juin. La
catastrophe se présente sous les traits de Bôn, un ancien combattant
ravagé par
le "paludisme chronique", les effets de l'agent orange utilisé par
l'armée américaine, et surtout, par les souvenirs de la guerre.
Revenant dans
son village d'origine quelques années après avoir été déclaré mort, Bôn
y
trouve Miên, son épouse, remariée avec un homme prospère qu'elle aime
passionnément. A partir de cette trame qui, comme toutes celles dont
elle a
fait l'armature de ses six romans, est née d'une histoire vraie, Duong
Thu
Huong forge une longue tragédie placée sous le signe du dilemme moral.
A
la différence
du drame antique, dont l'ombre surgit ici et là, tout ne relève
cependant pas
de la fatalité. Car le sort, suggère l'auteur, n'est pas seulement une
force
venue d'en haut. Il est l'oeuvre des préjugés et des illusions, des
brides que
les hommes ont inventées pour contenir leurs pulsions. Très descriptif
sans
jamais être lassant, le roman offre un aperçu saisissant des coutumes
qui
donnent corps à ces "préjugés", notamment à travers quantité
d'anecdotes et de personnages secondaires particulièrement savoureux. A
l'opposé, il fait la part belle aux rêves, aux désirs et à l'évocation
de la
nature, dont l'ampleur, la luxuriance et parfois la dureté répondent
aux états
d'âme des êtres humains et reflètent leur part de liberté.
Que
peut le
destin ? Beaucoup, puisqu'il parvient à briser Bôn — la guerre fait
l'objet de
passages splendides —, mais pas tout, naturellement : Miên et son
deuxième mari
pourront trouver une issue à leur amour, prouvant ainsi que l'individu
peut
faire valoir des droits singuliers face aux diktats de la collectivité.
Quitte
à payer cette indépendance au prix fort — Duong Thu Huong en sait
quelque
chose.
Raphaëlle
Rérolle
Article
paru
dans l'édition du 10.02.06
|