Chiến Dịch
Xin nói ngay, "chiến dịch" ở
đây, có nghĩa, Những cuộc chiến dịch thuật, The translation wars, tên
bài viết của David Remnick trên tờ Người Nữu Ước, số đề ngày 7 Tháng
Một, 2005, về vấn đề dịch văn chương Nga, đặc biệt là hai ông Tolstoy
và Dostoevsky.
Do đọc bài của một tác giả trên talawas, phạng dịch giả CVD, Hai Lúa
bỗng nhớ đến bài viết của Remnick kể trên.
Chuyện dịch sai, và được chỉ cho biết những sai sót, theo tôi, là đại
vạn hạnh cho người dịch. Nhưng cái đại vạn hạnh này, chỉ là đại vạn
hạnh, một khi người chỉ ra sai sót kia thực tình muốn cho bản dịch trở
nên hoàn hảo hơn, chứ không phải nhân dịp, mượn cớ sửa sai, để phạng
tới
tấp dịch giả.
Bài viết của Remnick nhằm vinh danh một chuyên gia dịch Nga văn sang
tiếng Anh. Bà này dịch nhanh, dịch khoẻ, dịch nhiều. Nhưng than ôi, bà
dịch sai khủng khiếp, và bị hai ông nhà văn, nhà thơ nổi tiếng số một
thế giới, là Nabokov và Brodsky phạng tơi bời. Nhất là Nabokov!
Nếu không có Garnett, những nhà văn Nga [những "Rooshians", như Ezra
Pound đã từng gọi] của thế kỷ thứ 19 chẳng thể nào có một ảnh hưởng
nhanh chóng đến chóng mặt tới văn chương Mỹ đầu thế kỷ 20. Trong "A
Moveable Feast" Hemingway đã chẳng mừng đến phát điên lên, khi khám phá
ra kho tàng văn học Nga, trên những giá sách của Sylvia Beach (1).
Trước
đó, ông nghe người ta truyền tụng, Katherine Mansfield là đệ nhất văn
sĩ
chuyên viết truyện ngắn, nhưng sau khi đọc Chekhov, ông thấy bà này
cũng... "xoàng"!
Bà Garnett dịch dở đến nỗi, như Remnick cho biết, trở thành nhân vật
chính trong một tác phẩm châm biếm,"Anh em
nhà Karamavov Ngu Dốt", "The Idiots Karamazov"!
Remnick viết, "Tội nghiệp bà Garnett!. Những dịch giả sau khi chết đi,
vẫn còn khổ sở cay đắng vì sự vô ơn của người đời. Nhưng có khi chưa
đến kiếp sau, mà kiếp này đã gặp họa: Trước khi Vua James can thiệp,
những nhà dịch thuật Anh, chuyên dịch Kinh Thánh, đôi khi còn bị tín đồ
đóng cọc thiêu chết, hay bị thắt cổ cho chết, hay như trong trường hợp
William York Tyndale, được hưởng cả hai!"
(1) Beach, Sylvia (1887-1962).Through her Parisian bookshop
and her editorial work, American expatriate and lesbian Sylvia Beach
did much
to influence the course of modern literature. [Google]. Người Mẽo, qua
Pháp
sống lưu vong, thuộc thế hệ bỏ đi mà Hemingway đã từng nói tới. Một
lesbian, [đồng tính luyến ái], chủ nhà sách và nhà xb. Ảnh hưởng rất
nhiều tới văn học hiện đại.
Không đa đa siêu thực
khởi từ ca dao sang tự do
ai hỏi anh ngoài hàng rậu
lãng mạn lập thể siêu thực dã thú đa đa
tôi mở những trái cây vườn nhà
cử chỉ trữ tình tinh khiết
TTT:
Tôi không còn cô độc.
Nói thiệt đọc bản dịch bài báo trên, viết nhơn dịp cuộc triển lãm dành
riêng cho ông Bourgois được tổ chức ở Trung tâm Pompidou, tôi tự hỏi
không hiểu nó giúp ích chi cho độc giả Việt Nam. Toàn chuyện «bếp núc»
của mấy nhà xuất bản Pháp không à!
Nouvel Observateur là một tờ báo không chuyên môn về
văn chương, phong cách cũng không có chi cao sang, bài phỏng vấn cũng
không có tham vọng chi.
Margaret Nguyen:
Đôi điều về bản dịch
một bài báo trên
Nouvel Observateur về Christian Bourgois của ông Cao Việt Dũng
[talawas]
Quả đúng như thế, nhưng cái việc CVD rửng mỡ dịch bài báo đã lạ,
talawas rửng mỡ đăng, lại càng lạ. Bởi vì rằng thì là, trong khi đám
Mít chúng ta rửng mỡ như vậy, chính mẫu quốc Tây và láng giềng của họ,
là xứ Ăng Lê, lại chú ý đến sự kiện khác - cũng xẩy ra tại Trung tâm
Pompidou - và, sự kiện này, cũng đã từng được một nhà thơ Việt Nam để
mắt tới từ thuở nào.
Đó là sự kiện Dada, mà tờ báo không thể nói không chuyên môn về văn
chương là tờ Le Magazine Littéraire đã phải đi cả một số về nó, còn tờ
TLS cũng chơi một bài thật "nghiêm túc". Tin
Văn cũng đã giới thiệu sơ qua nhân đó liên tưởng tới hiện tượng Mở
Miệng tại Sàigòn, nơi đã từng xuất hiện thơ Tự Do.
Không đa đa siêu thực
khởi từ ca dao sang tự do
Liệu nhóm Mở Miệng đã "đọc ra" "tuyên ngôn" trên, của "trường phái" thơ
tự do?
Tin Văn sẽ giới thiệu bài trên TLS, vì, tuy thiểu thiểu, không đa đa
như cả một tờ Magazine Littéraire, nhưng gọn gàng, súc tích.
Hai Lúa cũng đã từng dịch, và, lẽ dĩ nhiên, đã từng bị phạng tơi bời,
tuy đa đa, thiện ý, nhưng thiểu thiểu, đâm sau lưng chiến sĩ. Nhân đây,
kể lại, như những giai thoại về dịch thuật! Cũng thú vị!
Thú vị nhất, là lần dịch một bài, cũng trên báo Tây, về một ông Tây mê
VC bèn vô rừng. Đây là do "order", chứ lúc đó, Hai Lúa đang mê mẩn với
ông
Joseph Roth, và một nhân vật của ông, nhờ giết người mà thành thánh
[nhân vật này khiến Hai Luá liên tưởng đến ông nhạc sĩ tài ba của Việt
Nam...].
Đọc, thấy dễ ăn, bèn dịch liền tù tì, trao cho khách hàng liền
tù tì, và quay qua liền tù tì với me-xừ Roth.
Khi bài post lên lưới mới tá hoả tam tinh vì đầy lỗi. Càng bới bèo càng
ra bọ!
Bản thân Hai Lúa
đọc lại, mà còn xấu hổ, tại sao một hạt sạn hơi bị to như thế mà cũng
chẳng nhìn thấy, tại sao không tra từ điển chữ này, chữ nọ, mà cứ
đoán mò, cứ phịa nghiã cho chúng?
[Nhưng
Văn Cao,
chẳng hề mơ giấc mơ này. Như Joseph Roth, đã từng có vé của PEN, mời đi
Mẽo: ông bèn quẳng vào thùng rác, và uống tiếp: Người đã viết một câu
để đời, nói lên nỗi đau của cả một miền đất trong trận đói khủng khiếp
năm đó, "Thề phanh thây uống máu
quân thù," người đó không thể bỏ đi.
Vinh quang của một tướng về hưu, một thiên thai, một bến xuân, [về đây
khi gió mùa thơm ngát, ôi những ông PD giang hồ!], là như vậy.
Vinh quang đấy, mà
thất bại cũng đấy. Thất bại, vì không thể hiểu được một miền đất
khác. Những người dân ở đó nói tới nghĩa khí ở đời, nói trung hiếu với
bố mẹ, anh em, bằng hữu... chứ không với Dân, hay với Đảng.
Nếu
Đi Hết Biển 8]
Một tác giả trong nước, Trần
Tiễn Cao Đăng, gọi bản dịch Mật mã Da Vinci, một thảm họa dịch thuật.
Nabokov đã dùng đúng từ này để gọi bản dịch của Garnett, "một thảm họa
đầy đủ", "a complete disaster".
Nghe nói, trong nước, thảm họa còn là do nguyên tác bị cả một bầy dịch
giả xúm nhau lại làm thịt! Nghĩa là, mỗi người xé ra một mẩu, để dịch,
rồi sau đó, ráp lại.
Bà Garnett, thì... mình ên, nhưng đúng là cả một xưởng dịch. Remnick
viết, với cặp mắt lợt lạt, mọng nước, với mớ tóc xám, bà là một xưởng
dịch không hề mệt mỏi: Bẩy chục bộ văn xuôi Nga, chỉ để nhằm mục đích
thương mại, trong đó có toàn bộ tác phẩm của Dostoevsky, hàng trăm
truyện ngắn của Chekhov, cộng thêm hai cuốn kịch của ông này, tất cả
những tác phẩm chính của Turgenev, gần như toàn bộ tác phẩm của
Tolstoy, những bản văn chọn lựa của Herzen, Goncharov, và Ostrovsky.
D.H. Lawrence, nhà văn Anh,
bạn của Garnett, đã kính cẩn cúi mình chào sự bền bỉ của bà, khi nhớ
lại, cảnh, bà, dịch xong một trang, vứt xuống sàn nhà, chẳng thèm nhìn,
và vớ trang khác dịch tiếp; những tờ giấy xếp thành đống tới tận đầu
gối bà, đúng như vậy, tất cả thì thật là thần kỳ [and all magical]!
Trong cuốn viết về văn chương Nga [Lectures on Russian Literature],
Nabokov nhắc tới bản dịch Karerina của bà Garnett, và lời khen tặng của
Conrad, khi nói ông chồng bà này: Đừng quên nhắc nhở tôi một tiếng với
bà vợ của ông, người đã đem đến cho đời, một bản dịch Kha Lệ Ninh thật
là tuyệt vời!
Ông bố của Lolita cáu quá,
chửi um lên, và nói, tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho thằng chả
[Conrad] này.
Còn Brodsky, nhà thơ đồng ý với từ "một thảm họa đầy đủ", mà Nabokov
dùng để phạng bà Garnett.
*
... dịch thuật hiện đang là đề tài "hot" ở trong nước. Nào là dịch dở,
dịch sai, dịch xô bồ, "đạo dịch", "thảm họa dịch"...
Tất cả những khuyết điểm đó, theo tôi, chưa đáng sợ, so với thứ này:
Những tác phẩm "nhạy cảm", của những nhà văn "nhạy cảm", đều bị thiến,
hoặc được chích thuốc miễn nhiễm, được khử trùng... trở thành "bất lực"
"vô hại", trước khi đến tay độc giả Việt Nam.
*
Trong bài viết "Hãy Bước Qua
Lằn Ranh Này", Rushdie trích "Ghi chú về dịch thuật" của Nabokov, qua
đó, nhà văn Nga này cho rằng, có "ba bậc quỉ ma" [three grades of
evil], trong thế giới lạ kỳ dịch thuật.
Bậc thứ nhất, không đến nỗi tà ma cho lắm, là do thiếu hiểu biết, hiểu
sai. Cái này tha thứ được. Vì làm người có nghĩa là phải có lỗi lầm.
Bậc thứ nhì dẫn tới Địa Ngục, "The next step to Hell", là thiến vô tư,
thoải mái những chữ, những đoạn, mà dịch giả không hiểu nghĩa , hay cảm
thấy, chúng có vẻ mù mờ, tối tăm, hay thô bỉ, dơ dáy, tục tĩu đối với
những độc giả mà người dịch mường tượng ra ở trong đầu.
Bậc thứ ba, tội ác tệ hại nhất trong dịch thuật, là dịch giả muốn "làm
tốt", sửa đổi, improve, nguyên tác, "đánh bóng, minh họa" nó, sao cho
tác phẩm đi đúng luồng, phục vụ yêu cầu của nhân dân [to conform to the
notions and prejudices of a given public: phù hợp với quan niệm và định
kiến của một tầng lớp công chúng nhất định].
Vấn
nạn dịch
Trường hợp dịch "áp bức" thành "ẩn ức", thuộc "quỉ bậc ba".
Nobel
05
*
Có thể nói, những bài
dịch "đầu tay" của Hai Lúa, dịch Steiner, là duyên do đưa đến chuyện
Tin Văn có mặt trên không gian ảo.
Nhưng phải nói, cái duyên của nó, khởi đi từ bài Nước
Cờ của Hư Trúc.
Tức là cái duyên, được làm quen với trang VHNT, của PCL.
Trong một bài viết, HL có kể ra rằng thì là, ông anh nhà thơ có truyền
cho Hai Lúa ba đường búa của Trình Giảo Kim, một nhân vật trong Thuyết
Đường.
Ông này, đương đêm, ngủ, được tiên "báo mộng" ban cho một bài búa. Vừa
tỉnh
dậy, ông bèn chạy ngay ra ngoài sân, lập lại bài búa. Vừa đi được đúng
ba đường, bà vợ chạy ra la lên: Này, khùng hả...
Thế là ông chồng giật mình, quên béng hết, chỉ còn giữ được đúng ba búa.
Giai thoại "ba búa TGK" là như vậy. Chỉ được đúng ba búa. Hết ba búa,
là... yếu xìu!
Búa đầu tiên, ông anh dậy, phải cố mà kiếm cho ra một ông thầy.
Búa thứ nhì, là: dịch, dịch, dịch. Đừng sợ sai, đừng sợ sai, đừng sợ
sai!
Búa thứ ba, hay lời khuyên thứ ba, thuộc về đường nhân duyên, liên quan
tới cuộc tình của Hai Lúa với Bông Hồng Đen.
Tôi đã không nghe theo ông anh, mà lại nghe theo
lời của
bà cụ của ông anh.