Ông
Bồ
(Tặng NC -
TDT)
Vè: “Con
vỏi con voi,
Cái vòi đi trước,
Hai chân trước…
đi trước,
Hai chân sau… đi sau,
Còn cái đuôi… đi sau rốt.
Tôi ngồi tôi kể… nốt,
Cái chuyện con voi.”
Voi bố, voi
mẹ, voi con…đều là “Ông Bồ” ! Dân đi rừng thường tỏ lòng tôn kính gọi
con tượng
là “Ông Bồ”, cũng như dân đi biển nói “Oâng” thay cho tiếng cá voi
thường tình.
Voi bố là “ai” không “ai” biết ! Ở một nơi nào đó và vào một ngày đẹp
trời hay
giông bão nào đó, “Ông” đến với “em”, biến em thành voi mẹ, một thứ voi
mẹ góa
phụ, không chồng mà chửa, tự nhiên như thiên nhiên, không thắc mắc,
không áy
náy, vô lương tâm một cách rất đạo lý.
Mạnh ai người
ấy sống, cho dù có đi với nhau hàng đàn thì cũng chỉ là thói quen vui
chân chứ
mỗi kẻ đều vẫn độc lập tự do hạnh phúc. Thức ăn cây cỏ trong rừng tùy ý
ai muốn
ăn thì ăn, nước suối ai muốn uống thì uống, rất cộng sản chủ nghĩa. Chỉ
có
khỏan nhảy đực thì mới cần có hợp tác song phương, nhưng khi ấy đôi bên
“đánh
động” lẫn nhau cho đến lúc sự tự nhiên xảy ra. Rồi xong. Đường ai nấy
đi.
Những tháng
ngày mang nặng đẻ đau và ngay cả phút giây voi mẹ đẻ ra voi con thì voi
bố chớ
hề biết. Voi con từ trong bụng mẹ tụt ra sau đít rơi trên đám cỏ rồi
lồm cồm bò
dậy, ngã tới ngã lui, mãi rồi cũng đứng lên được. Mẹ ngửi, mẹ liếm, mẹ
ủi, mẹ
dùng vòi săn sóc con. Voi con tự nhiên cũng tìm ra chỗ có sữa mà rúc
vào, mà
bú, mà mút, trong khi voi mẹ vẫn đủng đỉnh vặt
lá rừng nhai.
Thời chiến
tranh, bom đạn bắn phá rừng xanh cũng gây xáo trộn cuộc sống của các
“Ông Bồ”.
Thậm chí có những đợt bom B52 trải thảm xoá đi nguyên cả một đàn voi vì
“không
ảnh hơi nước” được giải đoán là “đoàn người”, voi chết thay cho người,
muông
thú hy sinh thay cho người, nhưng nào có ai biết tới, cũng như có những buôn người rừng chết oan thay cho
người kinh, cũng chẳng ai biết tới, hoặc là có biết tới thì cũng chẳng
để làm
gì! Những sự cố đó chỉ là “tai bay vạ gió”, “tên
bay đạn lạc” ! Chiến tranh chấm dứt, các Ông Bồ
“nói riêng” cùng
với bao nhiêu muông thú “nói chung” của chốn rừng xanh tưởng sẽ được
hưởng hạnh
phúc thái bình, ai ngờ thảm họa còn kinh hoàng hơn bao giờ hết.
Rừng bị tàn
phá khắp nơi, người người phá rừng, nhà nhà phá rừng, từng đơn vị phá
rừng,
từng sư đoàn, quân đoàn phá rừng. Bộ đội cụ hồ phá rừng, cán bộ nhà
nước phá
rừng, và cả những đoàn tù binh cũng bị điều động vào sự nghiệp phá rừng. Thời gian tù binh sĩ quan Cộng hòa do quân
quản có bộ đội dẫn đi phá rừng thì được gọi là nhà nước quốc phòng làm
việc cho
nhà nước lâm nghiệp, thời gian sau đó có công an áo
vàng dẫn đi phá rừng thì gọi là nhà nước
nội vụ làm việc cho nhà nước lâm nghiệp. Trước sau gì cũng đều do nhà
nước lãnh
đạo cả ! Và ở đâu cũng là phong trào thi đua lập thành tích cao để tiến
nhanh
tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội.
Những
bộ óc
sáng tạo dám nghĩ dám làm đã đưa công cuộc phá rừng lên hàng chính
sách, cải
tạo đất hoang thành đất nông nghiệp. Rừng là đất “hoang”, chặt gỗ đem
bán lấy
tiền bỏ túi lại được tiếng là khai hoang ! Nơi nào lập trại tù là nơi
đó trở
thành căn cứ xuất phát đi phá rừng. Các
sĩ quan ưu tú của chế độ Cộng hòa xưa kia nay biến thành những thợ
rừng, tiến
vào rừng sâu hạ gỗ đem về cho trại làm tài sản, Cán bộ thì phóng lửa
đốt cành
lá, cả hai, quốc cộng, cùng nhau “phá sạch đốt sạch” cánh rừng. Xưa kia
Công
binh Mỹ “bóc vỏ trái đất” phải dùng các xe ủi đất hạng nặng và thuốc
khai quang,
nay cai tù và tù binh, quốc cộng hợp nhất, “bóc vỏ trái đất” chỉ bằng
tay với
rựa và cưa xẻ !
còn tiếp
TT