Cali
Trip 2012, Nov
Note:
Gấu viết hai cái ký, song song, về chuyến
đi Cali vừa rồi, kèm cái ký về chuyến trình bày tranh của DC & NDT
tại
Houston, xưa rồi. Thành ra có sự lủng củng, trồng chéo. Sorry, but
Kết cục thì
nó phải như thế đó: Đếch làm sao giải thích được!
Nguyễn
Đình Thuần & Lê
Tài Điển & Nguyễn Xuân Hoàng
Bạn quí rất mừng, rất vui.
Bạn phải đi máy bay cho kịp vụ ra mắt sách của
Lê Tài Điển. Bạn nói, trưa này tao phải về trên đó rồi. Tất nhiên, cũng
bằng máy
bay.
Lạ làm sao là Gấu cứ nghĩ Em của Gấu cũng ở trên đó, bèn đi 1 đường,
trước khi đi,
viết "mail ngỏ", open mail, trên TV, "May I see U there, in SJ".
Thành ra Em mới phải ghé thiền sư gửi
tí tiền – tí gì, cũng khá bộn – cho Gấu!
Tks. Take
care, my dear Sad Seagull. GNV
Thấy Gấu được
Em giúi cho tí tiền, đúng ngày Thứ Bảy thường lệ, đám bạn trên Los
xuống, lại
thêm Võ Chân Cửu từ trong nước qua chơi, chúng bèn bắt Gấu chi chầu
nhậu.
OK.
NDB mãi gần cuối tiệc mới tới, để nhậu, tất nhiên, nhưng còn để đưa Gấu
về nhà
mới, nhường phòng cho bạn khác.
Và cái bữa tiệc sau đó, ở nhà NBD, giữa GCC và chủ
nhà, mới tuyệt cú mèo: chỉ hai thằng chơi gần hết 1 chai cordon bleu,
đây mới là
chai rượu mà “Em của Gấu” hậu đãi, để mừng
tình bạn vong niên, và để trách sự biết
nhau muộn quá giữa hai tên già, trong có 1 tên, đi bất cứ lúc nào!
Bạn để ý
ngày
ghi trên hình, là biết ra liền, trọn 1 ngày “Đại Cát”, 9.11.2012,
Em dành cho GCC.
Lục lọi “phòng
văn” của bạn Bạn kiếm thấy số báo trên. Trong có bài DC viết về TT thật
tuyệt,
nhưng lỗi mo rát nhiều quá. Sẽ post lại trên TV.
Cùng bài giới thiệu Lãng Mạn Năm 2000, tập thơ của Ngô Tịnh
Yên. Thơ thì hay, quá hay, nhưng bài giới thiệu thì không xứng với thơ.
Thú là lần
này gặp NTY, trong bữa nhậu ở tiệm thuốc lá của NDT. Nhân hơi rượu bèn
hứa sẽ
đi một bài thật đẹp, về lục bát và về lục bát NTY.
Gấu gặp NTY một lần rồi,
khi cô làm cho NV, như là 1 nữ tiếp viên
văn
phòng, hình như thế. Gấu tới hỏi gặp PPM, cô cho biết, ông không có mặt
tại văn
phòng.
Trang
nhà NTY
NTY bi giờ làm
thiện nguyện ở Cambodia, với sự cổ võ, hỗ trợ hết mìmh của hai ông bạn
của GCC,
mà cô gọi
là hai ông anh, cũng có mặt trong cuộc nhậu
Phí Ích Bành, ông em DNM
Trần Ngọc
Nhắc tới Lãng
Mạn năm 2000, bài giới thiệu tập thơ
của NS, thì bỗng GCC nhớ ra là, vừa mới đọc được, trong cuốn Ký Ức Sơ
Sài của bạn
văn, bạn cùng quê, của bạn “Bạn”, có nhắc tới giai thoại, TTT đã từng
gọi thơ
NS [tác giả không dám nêu đích danh], là thơ mứt kẹo!
Gấu chỉ cho
bạn Bạn, và bạn bèn ồ 1 tiếng, ơ rơ ka, đúng quá xá quà xa, không chỉ
cho thơ
NS, mà gần như trọn 1 cõi thơ Mít: Thơ mứt kẹo, thơ tán gái, thơ ăn mày
ăn xin
tình yêu, và về già, biến thành thơ nịnh vợ!
Trong kho
chuyện cổ dân gian Mít, có một, nói lên hết cõi thơ xứ Mít: Một bà vợ
Bắc
Kít nói với ông chồng suốt đời chạy theo gái, mi đi khắp thiên hạ, khắp
xứ Đồ Sơn,
tìm coi có con nào “bốn vú hai… khe hạ”, thì theo nó, nếu không kiếm
thấy, thì
lại về đây với Đồ Nhà.
Ghi
chú
trong ngày
Bài Ai điếu Bà Vợ Góa nhà thơ
Mandelstam của Brodsky, lần đầu ra
mắt độc giả, March 5, 1981:
Tôi [Brodsky]
gặp bà lần
chót vào
bữa 30 tháng Năm, 1972, tại nhà bếp của bà, tại Moscow. Lúc đó cũng xế
chiều,
và bà ngồi, hút thuốc, tại một góc bếp, trong bóng tối của cái tủ đựng
chén dĩa
in đậm lên tường. Đậm đến nỗi, người ta chỉ nhìn thấy đốm đỏ của điếu
thuốc, và
hai con mắt sáng rực của bà. Cái còn lại - một thân hình mỏng manh, run
rẩy
dưới chiếc khăn choàng, đôi cánh tay, khuôn mặt bầu dục nhợt nhạt, mái
tóc xám
mầu tro, tất cả đều bị bóng tối nuốt sạch. Bà giống như chút còn lại
của một
đám lửa lớn, đốm than hồng làm bạn bỏng tay, nếu đụng vô.
It's the
possession of this prism supplied to her by the best Russian poetry of
the
twentieth century, and not the uniqueness of the size of her grief,
that makes
Nadezhda Mandelstam's statement about her piece of reality
unchallengeable.
It's an abominable fallacy that suffering makes for greater art.
Suffering
blinds deafens, ruins, and often kills. Osip Mandelstam was a great
poet before
the revolution. So was Anna Akhmatova, so was Marina Tsvetaeva. They
would have
become what they became even if none of the historical events that
befell
Russia in this century had taken place: because they were gifted.
Basically, talent doesn't need history.
Would Nadezhda Mandelstam have become what she
became had it not been for the Revolution and all the rest that
followed?
Probably not, for she met her future husband in 1919. But the question
itself
is immaterial; it leads us into the murky domains of the law of
probability and
of historical determinism. After all, she became what she became not
because of
what took place in Russia in this century but rather in spite of it. A
casuist's finger will surely point out that from the point of view of
historical determinism "in spite of is synonymous with
'"because." So much then for historical determinism, if it gets so
mindful
about the semantics of some human "in spite of."
Chính vì sở hữu một lăng kính
như thế – nó đã được trao cho bà, bởi nền thi ca số một của thế kỷ 20
của Nga, chứ không phải do tầm vóc nỗi đau duy nhất mà bà đã chịu đựng
- khiến cho khẳng định của bà về thực tại, là không thể nói ngược
lại được.Thật là một giả tưởng quái đản, khi cho rằng có đau khổ mới có
nghệ thuật lớn. Đau khổ làm cho người ta mù lòa, điếc lác, tàn hại, và
thường khi, sát nhân. Osip Mandelstam là nhà thơ vĩ đại “trước” cách
mạng. Cũng vậy, là Akhmatova. Cũng vậy, là Marina Tsvetaeva. Họ sẽ vẫn
là họ, đếch cần đến cái cuộc cách mạng đó, đếch cần dù chỉ một biến cố
lịch sử đó giáng lên đầu dân Nga: Bởi vì họ là thiên bẩm. Cơ bản mà nói, tài năng
đếch cần lịch sử.
Liệu Nadezhda Mandelstam trở thành như là bà bây giờ, là do Cách Mạng,
và tất cả những gì tiếp theo sau nó? Có lẽ không phải như vậy, bởi vì
bà gặp người chồng của mình vào năm 1910. Nhưng một câu hỏi như thế, tự
thân nó, là không thích hợp; nó dẫn chúng ta tới những vùng đất mờ ảo,
của trò xác xuất - rằng chuyện như thế có thể xẩy ra - và tới thuyết
tất định về lịch sử. Nói cho cùng, bà trở thành như bà ngày nay, không
phải bởi vì những gì đã xẩy ra ở Nga, trong thế kỷ này, mà đúng ra là,
bất chấp những chuyện đó. Ngón tay trỏ của một tên ngụy biện chắc hẳn
sẽ vạch ra rằng, theo quan điểm của thuyết tất định lịch sử, thì "bất
chấp" đồng nghĩa với "bởi vì". Rút cục ra, tất định thuyết về lịch sử
thì cũng chỉ có vậy, nhưng ví bằng, nó quan tâm một tí, tới “cái gọi là
con người”, nằm ở trong ngữ nghĩa của từ 'bất chấp'...".
Ai
điếu như thế, chứ có đâu như Xứ Mít! (1)
Tuyển tập tiểu
luận 30 năm của NYRB, GCC mua ngay ngày hôm sau, khi từ Cali trở về,
kịp làm
sao, đúng cái hẹn thử “tai nghe”, hearing, của bịnh viện.
Tại tiệm sách
cũ quen thuộc, Gấu đã từng lèm bèm nhiều lần, kế cái trung tâm tạm trú
đầu tiên,
khi vừa tới Xứ Lạnh từ Trại Tị Nạn.
Cũng là nơi
gặp lại cô bạn, sau bao nhiêu năm trời xa cách.
Hai trở ngại
lớn, hai đại họa đúng hơn, với GCC, lần đi xa dối già này, là tai và
răng. Răng
còn đúng 1 cái. Lũ bạn khốn nạn cười khả ố, nè, có dám hôn em, với chỉ
1 cái răng
không đấy?
(1)
Thanh
Tâm Tuyền, căn gác xép ám khói ở toà soạn Dân Chủ, hắn hỏi xin một điếu
thuốc
và tôi tưởng hắn là thợ sắp chữ.
Khi
viết những dòng trên, MT đinh ninh VC đã làm thịt TTT!
Y chang những dòng VP viết về nhóm Sáng Tạo trong VHTQ
Còn
đây là ai điếu của TTT, cho bạn mình:
Mai Thảo gửi
tới chúng tôi Đêm Giã Từ Hànội.
Tôi nhận được
một bao thư dầy cộm, không địa chỉ người gửi, trong đựng xấp bản thảo
đánh máy.
Bút hiệu Mai Thảo hoàn toàn xa lạ với tôi.
Liếc nhìn
dòng chữ đầu tiên của bài gửi, tôi giật mình kinh ngạc:
Phượng nhìn
xuống vực thẳm: Hànội ở dưới ấy.
Câu trích đề
của truyện đột ngột khác thường. Nó không trích ra từ một tác phẩm khác
đã có.
Nó như tự trên trời rớt xuống, hay nói như Mai Thảo là câu “bắt được
của trời”.
Cái chiều sâu của nó làm chóng mặt.
Tưởng nên nhắc
nhớ rằng ẩn dụ “vực thẳm”, cứ theo chỗ tôi biết, cho đến lúc bấy giờ
chưa thấy
được dùng trong văn chương Việt Nam. Phải đợi vài năm sau, khi Phạm
Công Thiện
xuất hiện với ảnh hưởng của Nietzsche, văn từ “hố thẳm” mới tràn lan và
trở
thành sáo ngữ.
Đọc hết truyện
thì rõ câu trích đề là một câu ở trong truyện. Phượng là tên nhân vật.
*
Đây là một
truyện không cốt truyện.
Sự hấp dẫn bắt
đọc là ở lời, giọng kể, ở ma lực của tiếng nói bắt lắng nghe – theo
bước di
chuyển của nhân vật giữa thành phố bỏ ngỏ trong đêm, sự vật ẩn hiện nổi
chìm
trong giấc kín bưng triền miên của chúng - , ở sự dồn đẩy khôn ngưôi
của chữ
nghĩa tưởng chừng không sao dứt tạo thành những vận tiết mê mải tới
chốn nhòa tắt
mọi tiếng.
Gọi Đêm Giã
Từ Hànội là truyện hay tùy bút đều được.
Cứ theo ký ức cùng cảm thức của riêng tôi, trong và sau khi đọc, thì đó
là một
bài thơ. Thơ là thứ tiếng nói tàng ẩn trong quên lãng bất chợt vẳng
dội, đòi được
nghe lại (nghĩa là đọc lại, lập lại). Người ta nghĩ đến một truyện
ngắn, một
bài tùy bút, một quyển tiểu thuyết đã đọc, nhưng người ta nhớ đồng thời
nghe và
gặp lại một câu thơ, một bài thơ.
Đêm Giã Từ
Hà Nội là một bài thơ thỉnh thoảng vẫn vẳng dội trong tôi mà tôi không
thể nhớ
toàn vẹn - tỷ như lúc này đang viết đây tôi không cách nào tìm đọc bài
thơ ấy
trừ cách tưởng tượng dựa vào ý ức và cảm thức còn sót đọng, trừ câu
trích đề.
*
Nhớ trong buổi
họp kiểm bài vở trước khi chuyển xuống nhà in, tôi đã không thể ngăn
nổi mình
yêu cầu các anh Hiệp, Sỹ, Tế nghe tôi đọc Đêm Giã Từ Hànội đăng trọn
trong một
kỳ báo, không cần lời giới thiệu. Và tôi đọc say sưa, hùng hồn liên
hồi. Và các
anh chịu khó ngồi nghe trên căn gác lửng tối chật của tòa báo. Anh Tế
kết thúc
buổi họp nói đùa "Anh làm chúng tôi mất cái thú tự mình khám phá".
Năm di cư thứ
hai mươi [1974], khi viết bài Tử Địa, nghĩ đến những đứa con tư sinh
của đất Bắc
ở cả hai miền lúc ấy, tôi đã mở bài bằng câu trích đề của Anh, tuyên
xưng nó là
câu văn bất hủ. [Người ta có thể nghĩ tôi quá lời, sử dụng "ngoa
ngôn". Nabokov còn "ngoa" hơn nhiều khi ông bảo: "Cả sự
nghiệp của triều đại Sa Hoàng Đại Đế sánh không bằng nửa vần thơ của
Pushkin."]
Khi từ Phú
Thọ ra, ghé lại Hànội chờ tầu về Nam, lúc chiều tối đứng trên ga Hàng
Cỏ, trông
xuống phố Hàng Lọng, phố Trần Hưng Đạo sâu hoắm bóng đêm rét lạnh của
một ngày
cuối năm, tôi thầm nhắc thành tiếng bên tai "... Nhìn xuống vực thẳm...
dưới
ấy..", câu của anh vẳng ngân như là một câu thơ. [Câu văn là một câu
gắn
liền trong mạch văn, tách ra khỏi mạch không ít thì nhiều cũng bất
toàn. Câu
thơ tách ra khỏi mạch vẫn tự đầy đủ, tự lập trên cái nền thiếu vắng nó
gợi nhắc].
*
Đăng bài
Anh, tôi viết lời nhắn mời anh đến chơi tòa soạn. Mai Thảo đến.
Chúng tôi
thân thiết nhau ngay từ buổi gặp gỡ ấy.
Good Night,
Sweet Prince!
Hamlet – Shakespeare.
Chúc Người
An Giấc, Công Tử của Lòng Ta.
Thanh
Tâm Tuyền
2-98
[Lần đầu
đăng trên Tạp Chí Thơ, số Mùa Xuân
1998]
Friday 9,
Nov, 2012
Gấu đang ở
Cali, gặp bạn vui quá, chẳng thèm viết gì hết, sorry. NQT
Về nhà OK.
Tks all there.
9:59 local
time, 20, Nov, 2012 NQT
Cali
Trip 2012, Nov
Hàm &
Quyên & Văn & GCC & Lãng & Hà. Trừ Văn, tất cả quen
nhau những
ngày đầu di cư, vì cùng học trường Văn Hóa của Thầy Nguyễn Khắc Kham,
chỉ là 1
căn hộ trong 1 con hẻm, đường Ngô Tùng Châu, Ngã Sáu, Sài Gòn.
Thêm Nguyễn
Hà Trỵ
Băng "Tiểu
Thuyết Mới" with "Đặc Sản Nam Bộ" Nguyễn Văn Sâm
Lê
Tài Điển & NQT & Đinh Cường @ “La
Pagode” [Factory Bistro] Cali
Băng
"Họa Sĩ Trẻ" with Viên Linh