|
Nhà văn có đám, người đến chia sẻ, phúng
viếng đông
chẳng khác gì công an, bộ đội có đám...
Nguồn
Gấu xin thành thực chia buồn, với BVVC ngày
nào. NQT
Note: Gấu đã từng kể, về cái duyên gặp nhà thơ nhà văn NQT [Nguyễn
Quang
Thiều], lần đầu về Hà Nội.
Quen qua HPA giới thiệu [qua phôn]. Gấu hỏi thêm HPA, này, có tha hồ
nói chuyện không đấy. HPA trợn mắt, vẫn qua phôn, này đừng có đùa, hắn
là trung tá [?] an ninh đấy!
Gặp, anh thật là thân thiện, cởi mở. Chỉ có Gấu là hỏng!
Trong một lần uống với cả bọn, vui quá, say quá, ngu quá, Gấu lỡ miệng,
xì ra vụ trên.
Thế là xong!
After Empire
VN, Hà Nội
Chuyện vặt vãnh mà cũng phải chính trị hóa nó lên,
bệnh thật.
Thư độc giả đài BBC
Sài
Gòn đang trở lại với Hà Nội
Chuyện vặt vãnh
ở đây, là chuyện Sài Gòn đang
có
khuynh hướng trở lại với cái tên của nó.
Còn bệnh, hay không bệnh, thì có lẽ phải mượn câu của Brodsky,
khi ông nói về thành phố quê hương của ông, St. Petersburg.
Thi sĩ Joseph Brodsky, đứa con của St.
Petersburg, khi
được hỏi, ông cảm thấy thế nào, khi biết tin thành phố trở lại với cái
tên lịch
sử của nó; ông trả lời: tôi hạnh phúc quá chừng, quá đỗi! Tôi nói điều
này với
tất cả hân hoan, và không cần một chút dè dặt, mặc dù hoàn cảnh trớ
trêu, có
một thành phố St. Petersburg ở trong một Leningrad Region...
Nhưng đừng nghĩ tới chúng ta, mà hãy nghĩ tới những cư
dân hiện thời, tới những người sẽ sinh ra tại đó. Họ sống trong một
thành phố
mang tên thánh, như vậy chẳng hơn là với một cái tên của quỉ. (Better
they live
in a city that bears the name of a saint than a devil.)
*
Ui chao, hãy nghĩ đến những đứa trẻ của Sài Gòn!
Chúng sinh ra ở Sài Gòn chẳng sướng hơn sinh tại thành
phố mang tên Bác?
*
Note: Cái tít, của tay viết bài này, được, được! [Mô phỏng giọng Mai
Thảo. NQT]
*
Ở đây, chúng ta hãy vượt lên mọi oan khiên
nhất thời,
hoặc cuộc đối đầu quốc- cộng, và để ý đến một điều: cái tên gọi
Sài-gòn, theo
như người viết hiểu, không phải là một từ tiếng Việt, mà là gốc Miên,
hoặc
Chàm. Tổ tiên của chúng ta, những người mở nước, đã biết kính trọng
điều gọi là
thiên tài của nơi chốn, genius loci, và đã không đặt tên lại cho một
vùng đất
đã cưu mang họ, bằng một cái tên mang sẵn từ nhà, từ một vùng đất họ đã
bắt
buộc rời bỏ. Những Los Angeles, Mississauga, Canada... những địa danh ở
Bắc Mỹ
là một an ủi cho những người Âu châu, so với tất cả những tội ác đối
với thổ
dân da đỏ.
Sài Gòn phóng
solex như bay
Sài
Gòn lần đầu
It seems that the voice we humans own
Will never sound, never celebrate,
Only a wind from the age of stone
Keeps on knocking at the black gate.
And it seems to me that under the sun
I alone remain-this honor's mine,
Simply because I was the first
Who wanted to drink the deadly wine.
1917
Akhmatova
Nguyễn
Du giữa chúng ta
Có những cuốn sách dở - cứ cho rằng dở -
nhưng chúng
báo hiệu những chuyển đổi.
Nguyên Ngọc là người đầu tiên nhận ra điều
này, khi
cho rằng, tới Nỗi Buồn Chiến Tranh, "chúng ta" mới có tiểu thuyết. Với
Cơ hội Của Chúa, chúng ta có cơ hội của những con người, và những nỗi
buồn vui
của họ. Chính cái dở của nó lại làm cho chúng ta hy vọng.
Những tranh luận chung quanh cuốn tiểu
thuyết, mà
không có những quy chụp tác giả của nó, như đã từng xảy ra với Bảo
Ninh, Nguyễn
Huy Thiệp... chứng tỏ sự thành công của NVH, qua đó, của xã hội Việt
Nam đương
thời: Sống chính trị có nghĩa là mọi chuyện được quyết định bằng lời
lẽ, bằng
thuyết phục, chứ không phải bằng quyền lực và bằng bạo lực. (To be
political,
to live in a polis, meant that everything was decided through words and
persuation and not through force and violene. Hannah Arendt. Con người:
Con vật
xã hội hay chính trị.)
Cuốn Cơ hội Của Chúa cho thấy tín hiệu đáng
mừng đó.
Một trong những câu văn mở ra bài viết của
Sartre, đẹp
và bi thương như một câu thơ mang hình thức một câu hỏi, làm nhớ tới
câu thơ
nổi tiếng của Holderlin (Tại sao lại có những thi sĩ trong một thời
điêu đứng
như thế này?):
“Tại sao cửa sổ đầu tiên mở ra cõi tiểu
thuyết đó lại
là ý thức của một tên khùng?”.
Câu này “quy chiếu” về một câu của
Shakespeare, mà
Faulkner sử dụng làm đề tựa cuốn sách:
“Đây là một câu chuyện được kể bởi một tên
khùng,
Đầy âm thanh và cuồng nộ, và chẳng có ý nghĩa gì.”
[It is a tale told by an idiot, full of sound and
fury, signifying nothing. Macbeth].
Cá nhân người viết cũng đã từng mô phỏng câu
trên của
Sartre, và tự hỏi:
“Tại sao cửa sổ đầu tiên mở sang khu vườn Thúy lại bị
đóng chặt mãi mãi, chỉ vì một tên xưng xuất là thằng bán tơ?”
Câu mô phỏng trên đây, một cách nào đó, có thể là
chiếc chìa khóa, mở ra thế giới tiểu thuyết của NVH và của nhiều tác
giả Việt Nam
khác.
NQT
trả lời DCT
Gấu
có nhớ nhà không?
Morrison:
10
Questions
Gấu vs
Hồ Nam
"Si
je t'oublie, Jerusalem"
"Ah," Mr.
Compson said. "Years ago we
in the South made our women into ladies. Then the War came and made the
ladies
into ghosts. So what else can we do, being gentlemen, but listen to
them being
ghosts"
Ui chao, chẳng lẽ sư phụ của Gấu, đã tiên tri
ra được, cảnh tượng, mấy bà vợ sĩ quan VNCH lặn lội đi thăm chồng, như
những hồn ma lẽo đẽo, chàng ở đâu, thiếp ở đó?
Và nếu như thế, Faulkner đi tìm Gấu, hay là Gấu đi tìm Faulkner?
*
Borges trả lời giùm Gấu: Học trò khám phá ra Thầy, không phải Thầy khám
phá ra trò:
Sự thể là, mỗi người viết sáng tạo ra những tiền thân
của riêng người đó. Tác phẩm của anh ta sửa đổi quan niệm của chúng ta
về quá
khứ, như là nó sẽ sửa đổi tương lai.
Những Tiền
Thân của Kafka
*
Bài của
Likhachev, “Phẩm tính trí thức”,
là bài rất có ích cho các nhà văn. Tôi đặc biệt chú ý đến đoạn nói về
cách sống
và phong độ của giới trí thức Nga, cũng như đoạn về nhà văn
Solzhenitsyn. Không
trách gì nhiều nhà văn nước ta (chứ không phải là nhà văn “ở ta”) trước
đây mê
văn học Nga đến thế. Mà mê là đúng, vì họ lớn quá. Sang trọng. Tôi
thiết nghĩ
các nhà văn gốc miền Nam
và ở hải ngoại nên tìm đọc thêm về văn học và lý luận văn học Nga. Biết
bao
nhiêu điều để học, sao cứ đọc hoài Frost với lại Faulkner.
Điềm
Không
phải "niềm vui lớn"
Thề phanh thây uống máu quân thù.
Nếu hậu thế hiểu ra rằng, trận đói của Lenin,
như tên
gọi của nó, không phải thiên tai, mà do ông trùm đỏ cố tình tạo ra, để
thúc đẩy
bánh xe tiến hoá lịch sử, Cách Mạng Mùa Thu, thành công, một phần là do
trận
đói năm Ất Dậu.
Theo kể lại, như một giai thoại thê luơng, Văn Cao bật
ra nỗi căm giận của mình, khi đứng nhìn những chiếc xe chở xác người lũ
lượt
chẩy hội phía dưới đường, nơi phường Dạ Lạc [?].
Và, như thế, Cách Mạng Việt Nam, sở dĩ thành công, một
phần là do sự tiếp tay của anh lùn xứ mặt trời, trước đó, và sự tham dự
của Mẽo
vào Việt Nam, sau này.
*
Ăn quả trả vàng, cùng Yankee với nhau, tao gây ra họa
da cam, thì tao đã đền cho ‘chúng mày’ cả một Miền Nam, chưa vừa túi
tham sao?
[Có một tí khôi hài đen ở đây, theo kiểu, người Đức
cám ơn người Do Thái, vì vụ Lò Thiêu: Nhân dân Việt Nam phải cám ơn
Nhật, và
Huê Kỳ, vì vụ VC].
*
Trận đói của Lenin, 1933: The Terror-Famine, cướp đi,
theo Amis [trích dẫn Grossman], chừng 5 triệu người ở Ukraine, 2 triệu
ở Kuban,
Don, Volga, và Kazakhstan, và đây có lẽ là mùa gặt được mùa nhất tại
Liên Xô.
Con số người chết do trận đói năm Ất Dậu, do
Nhật gây
nên, và do nhử Mẽo vô Việt Nam,
cũng đâu có nhằm nhò gì, theo cái kiểu tính toán của Stalin:
Cái chết của một người thì bi thương, cái chết của một
triệu người chỉ là thống kê.
[The death of one person is tragic, the death of a
million is a mere 'statistic']
*
Sở dĩ hai ông bạn vàng Edmund Wilson và Nabokov cắt
bào đoạn nghĩa, là do Lenin gây nên. Để đáp lễ Wilson phạng mình,
Nabokov đã
lịch sự nghĩ rằng, bạn hiền của ta, do không hiểu thực tại Bolshevik,
nên cũng
không thể nào hiểu được lời sỉ nhục.
[Nabokov is bearing in mind that Wilson, not
understanding the Bolshevik reality, does not understand the insult].
Thật đúng là hòn đất ném đi, cục vàng ném lại!
[Gấu nhớ nằm lòng câu trên, mỗi khi mài dao kéo, sửa
soạn đưa lên bàn mổ, những bạn hiền văn chương của mình!]
*
Thê thảm nhất, là, cuộc chiến Việt Nam không thể
nào tránh được. Như Cách Mạng Nga, cũng không thể nào tránh được!
Pushkin chẳng đã từng van vái, Lạy Trời đừng bao giờ
bắt con phải chứng kiến một cuộc cách mạng Nga!
Dọn
Bắt trẻ đồng
xanh
|