|
Hanoi Saigon 2002
Chú
thích hình: Từ trái qua phải: Nguyễn Thanh Sơn, Đỗ Minh Tuấn, Nguyễn
Quốc Trụ, Nguyễn Huy Thiệp, Nguyễn Việt Hà, buổi tối tại quán cà phê
Rendez-vous (Điểm Hẹn) bên Bờ Hồ Hà Nội (tháng Sáu 2001).
Cái hình
chửi bố bài viết sau đây. Bởi vì cái thằng sĩ quan VNCH/DTL chính là
thằng Ngụy
mà anh hùng Chu Cẩm Phong giết hụt!
Sao chỉ có một
Nhà văn Anh hùng Chu Cẩm Phong?
Được đăng bởi
nguyentrongtao vào lúc: 5:05 sáng ngày 16/05/2011
Một khi còn
khoe khoang chiến công, là làm nhục cả nước Mít, vì chính những chiến
công đó đã
đẻ ra cái nước Mít VC băng hoại như hiện nay, được cầm quyền bởi một
bọn mafia.
Ở mọi nước
CS như Liên Xô, như TQ, như VN, đều có cùng 1 hậu quả như vậy.
Thật tội
nghiệp cho ông bạn thi sĩ, cựu sĩ quan Tâm Lý Chiến VNCH của Gấu.
Một mặt, tên
thi sĩ VC ôm hôn thắm thiết DTL, thì thầm vô tai, cầu cho đừng có 1
ngày 30 Tháng Tư
nào nữa, một mặt hắn la làng:
Tại làm sao chỉ có 1 thi sĩ, nhà văn anh hùng, dũng sĩ
diệt Mỹ Ngụy, là Chu Cẩm Phong?
TTT có hai cú
tiên tri thần sầu về cuộc chiến.
Một, khi nó
sắp sửa chấm dứt, và, tưởng tượng ra cái tay bạn của ông, ở trong Bếp Lửa, bỏ đất Bắc ra đi,
“Tâm ơi, Thế
là tao đi rồi. Không hiểu sao tao
cứ đinh ninh mày sẽ xuống gặp tao. Nghĩ rằng mặt mày sẽ ngơ ngác như
chú chim
chích trong rừng sao tao khoái làm vậy.
Còi tầu đã rúc, khói tầu đã nhả, sóng biển đã vỗ và hồn đây căng buồm.
Còn bao giờ tao trở lại mảnh đất này không?
Không biết, mặc.
và khi nghe
tin cuộc chiến sắp sửa "đi vào lịch
sử, trở thành đỉnh cao thời đại", "không có tớ ở trong đó", bèn vội vã
trở về, để chết lãng nhách, như Trung
Uý Kiệt, trong Một Chủ Nhật Khác:
Ông đã nhủ
lòng thương hại lũ khốn kiếp là đám
tinh anh Miền Nam, cho 1 tên đại diện, kịp trở về, để hưởng 1 cái chết
đẹp đẽ đến
như thế đấy:
Một
Trung Uý VNCH, đang nằm trong nhà thương, nửa đêm bò dậy, đi lang thang
ra rừng
thông Đà Lạt, và bị đơn vị tuần tiễu bắn chết, vì lầm là VC.
Và một, là
câu nhắn gửi lại thằng em, trước khi
trở về quê hương của ông, và của thằng em, như 1 tên tù cải tạo:
Miền Bắc sẽ
bị chấn thương nặng nề vì chiến thắng
này!
Ông không
nghĩ xa hơn [không dám nghĩ xa hơn, đúng
hơn]:
Cả nước bị nhận chìm vào Cái Ác Bắc Kít.
Tên thi sĩ
VC, nếu hắn còn 1 chút lương tri, thì
làm sao mà có thể la làng, sao chỉ có 1 nhà văn anh hùng được dân Mít
đời đời
nhớ ơn.
Đến ngay ông
Trùm văn học của hắn, là NN, người đẻ ra anh hùng
Núp, mà
còn phải bỏ chạy đứa con thân yêu của ông, [“tớ” quá sợ anh hùng rồi!],
nữa là
thứ anh “nhô nhi nhô” này.
Nhìn hình,
sao thấy “thươn” bạn Gấu quá!
*
Sự việc Giáo
sư Ngô Bảo Châu đóng blog của ông có lẽ cũng nằm trong sự đe doạ của Hà
Nội
liên quan đến những phát biểu chính trị của ông về Luật sư Cù Huy Hà
Vũ. Vì uy
tín quốc tế của giáo sư mà Hà Nội không thể sách nhiễu hay bắt giam ông.
Hy vọng Giáo
sư Ngô Bảo Châu chỉ tạm dừng để suy nghĩ một thời gian ngắn rồi sẽ mở
lại cổng
thông tin và tiếp tục giao tiếp, chia sẻ những kiến thức chuyên môn và
suy tư về
đất nước với những người đã trân quí ông qua phát biểu đầy dũng khí của
một trí
thức: ''Bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người
tự do.''
Bùi Văn Phú
Theo GNV, cơ
may của thiên tài Toán NBC, qua rồi.
Trường hợp NBC làm Gấu nhớ đến thiên tài
Sakharov, cha đẻ bom nguyên tử của Nga.
TV tính dịch
bài viết ngắn về Sakharov, mà cứ lu bu đủ thứ chuyện làm xàm hoài.
Nhân đây, dịch,
và lèm bèm tiếp, về NBC và những đấng tinh anh Bắc Kít, những con người
suy nghĩ,
chỉ với 1 nửa bộ óc:
Chúng không hề biết đến số
phận lũ Ngụy và Miền Nam trước
1975.
Nhân
Gió-O 10
năm
Trong tự
vựng của những nhà phê bình, từ
"tiền thân" (precursor) không thể thiếu được, nhưng nên tháo gỡ mọi
trò luận chiến hoặc ganh đua. Sự thể là, mỗi người viết sáng tạo ra
những tiền
thân của riêng người đó.
Borges: Những tiền thân của Kafka.
Câu văn trên
đúng là cái chìa khóa mở ra cõi văn
của bất cứ 1 ai, mơ đến chết đi được, viết 1 cái văn,
1 cái
thơ.
Và trở thành nhà văn
“Không
thể thiếu cái chữ Thầy trong ngữ vựng của phê bình gia”.
“Mỗi người viết sáng tạo ra những tiền thân của
riêng người đó”.
Hai câu của
Borges, chẳng đúng là hai búa TGK, mà
TTT biểu thằng em:
Viết văn là
phải có Thầy. Hãy đọc, đọc, đọc, và
đọc… cho tới khi nào mày kiếm ra Thầy của mày.
Sở dĩ cõi
văn Mít ngắn cũn, cụt thun lủn, về
già Gấu nhận ra, là:
Viết hết
thời thanh xuân là hết. TTT
Sở dĩ như
thế, vì:
Không chịu đọc, đủ, để kiếm ra Thầy của mình.
Nhưng, Thầy là ai?
Thầy của bạn, chính là bạn đấy.
Khi Faulkner
ngưng viết, một phần là vì ông tin
rằng, đã có người tiếp tục viết, như ông, và sẽ còn đi xa hơn ông.
Trong
đời viết và đọc, và chửi thiên hạ, Gấu gặp 1 số nhà văn Mít, rất bảnh,
ở những
tác phẩm đầu tay, và cứ thế tàn lụi dần, vì nhiều nguyên do, nhưng
nguyên do tởm
nhất, là bận đóng vai nhà văn. Hay, đóng vai nhà phê bình, xoa đầu
thiên hạ,
nâng bi đàn anh theo cái kiểu "anh anh tui tui", và, ban phát thiên tài
cho nhân
loại.
Ngay
cả ở 1 dấng thật bảnh như PCT, cũng bị tẩu hỏa nhập ma, bị mù mắt, vì
hào quang
này. Nhưng ở PCT, lý do sâu thẳm hơn, là, ông không có lấy 1 ngày lính.
Trong 1
bài phỏng vấn ông, đăng lại trên Hậu Vệ, ông cho biết rất tởm xứ Mít,
bỏ đi Tây,
nhưng ở Tây, ông nhớ xứ Mít, lại bò về.
Theo
GNV, ông bò về [đọc Gió O, bài viết của Thi Vũ] danh vọng đầy
mình, và chết vì thế.
Và sở dĩ, ông mò về, là vì Phật Giáo bảo lãnh cho ông. Nguyễn Văn Trung
nói
đúng, PCT cũng là 1 thứ trốn lính.
Như
Nguyễn Văn Trung!
Cuộc
chiến VN khủng khiếp đến cỡ, ai dám đương đầu với nó, là bị nó làm
thịt. Với ý này, GNV đã từng viết về Nguyễn Thi, nhà văn VC, tác giả
Người
Mẹ Cầm
Súng, thí dụ. Sở dĩ đám VC nhà văn, sau cuộc chiến, chẳng có ai
viết ra hồn,
cũng là vì lý do đó. Nguyễn Khải, tưởng đây là dịp đổi đời, sau 30
Tháng Tư, viết
ào ào, Thời Gian Của Người, Vòng Sóng Đến
Vô Cùng, Gặp Gỡ Cuối Năm… nhưng ông
cuối cùng nhận ra, nhảm cả, “thời lẫm liệt” của ông qua rồi, thế là hu
hu đi
tìm cái tôi đã mất!
Nhưng, ai bỏ
chạy nó, là suốt đời bị nội thương trầm
trọng, và đều
trở thành 1 thứ cô hồn, như đám tinh anh Miền Nam bỏ chạy bợ đít VC: Có
đứa nào
làm được cái gì ra hồn đâu?
Đâu
phải chỉ VC cấm chúng về, như “người của chúng ta ở Paris", nhưng chính
chúng cấm chúng về.
Về
để nhìn một đất nước tan hoang, trong có phần đóng góp lớn lao của tụi
chúng ư?
Đám nhà văn
Trung Kít thời kỳ chiến tranh Việt Nam, đa số lâm vào tình trạng, vừa
mới lóe lên, vừa được ông TPG báo Văn đăng, chỉ 1 cái truyện ngắn, 1
bài thơ,
thế là cả đám kéo nhau ra quán cà phê xưng tụng lẫn nhau, tao là nhà
văn, nhà
thơ rồi!
Bậc Thầy vĩ
đại nhất của cả đám, là Võ Phiến,
nhưng có đấng nào nhìn ra đâu, và nhìn ra rồi, cũng chưa yên thân, phải
vượt Thầy,
làm thịt Thầy, mới có cơ may thành nhà văn!
*
Thiên tài Mít NTHL, hơn
thiên tài cũng Mít, Nguyễn Du, theo
bà Huệ, là do, NTHL cứa vào đời bằng con dao Mít, còn Nguyễn Du, "mượn"
con dao của
Tầu Lạ.
Tưởng chuyện đùa, nhưng
đây chính là đề tài của một bài viết,
một cái còm, commentary, "Tính
cá nhân của giải thưởng Nobel; những nghịch lý về “văn chương thế
giới’", của
Tim Parks. TLS April 22, 2011.
The
Nobel individual
Paradoxes of
'international literature'
A novelist
is not famous today unless internationally famous, not recognized
unless
recognized everywhere. Even the recognition extended to him in his home
country
is significantly increased if he is recognized abroad. The smaller the
country
he lives in, the less important his language on the international
scene, the
more this is the case. So if for the moment the phenomenon is only
vaguely felt
Anglophile cultures, it is a formidable reality in countries like
Holland or
Italy. The inevitable result is that many writers, consciously or
otherwise,
have begun to think of their audience as international rather than
national.
Một
tiểu thuyết gia, vào những ngày này, thì không nổi tiếng nếu không nổi
tiếng thế
giới, thì không được nhìn nhận nếu không được nhìn nhận ở mọi nơi.
Mít VC, một khi được
hải ngoại, quốc tế nhìn nhận, thì thế giá ở quê hương càng thêm thơm
mùi mắm tôm!
NHT hả?
Có tên trong danh sách chót của Man Booker đấy nhe!
Đọc cái đám
tinh anh ở trong nước, thí dụ, thiên tài THT, người đã từng được tụi
"mafia Do
Thái" [chữ của bà Huệ, Gió O] ban cho Nobel Toán, hay bà VTH, “lương
tâm nhức nhối” Bắc Kít hiện
thời,
hay “em” TH, nhật ký ĐTT “tân thời”, tại sao lại như thế, không lẽ Mít
không
còn tí tình người, hay NDB, “tri thức và bản lãnh” nhất thời đại, tôi
là “cái
miệng của Mít”, hay nhà thơ NTT, đừng để cho còn những ngày 30 Tháng
Tư… Gấu
thành thực tin, họ đều suy tư với một nửa bộ óc. Nửa kia, liệt.
Đám tinh anh
Bắc Kít rên rỉ vì bô xít, vì Bản Giốc, vì Tầu Lạ, vì Cù Huy Hà Vũ,
nhưng chưa từng
có lấy 1 mống rên rỉ vì một anh Mít Nam Bộ, nhà bị Bắc Kít ăn cướp [thí
dụ, gia
đình Ngụy, ở kế bên nhà của Gấu bị 1 cán bộ VC ném đồ đạc ra sân], vợ
bị chúng
hãm hiếp, chồng bị chúng tống đi cải tạo.
Có đúng là
chúng suy nghĩ với, chỉ nửa bộ óc không?
Đọc mấy đấng
tinh anh Bắc Kít, mới thấy thân phận 1 tên Ngụy thật là thảm: Trước
1975, bám đít
ngoại bang, bồi Tây, rồi bồi Mẽo, rồi sau đó, tên tù cải tạo, rồi tên
phản quốc…
Thấy tội quá, thôi, ta cho phép giao lưu hòa giải, xóa bỏ hận thù, thì
chúng nhất
định không chịu, thế có khốn nạn cái lũ Ngụy không?
GNV bỗng nhớ
' "entry” dưới đây, của Milosz, về "Hận Thù".
Post, dịch dọt sau.
Có tí liên quan tới Brodsky, "tài hoa" cũng bằng NTHL của Mít thôi
mà!
[H]
HATRED. My
life story is one of the most astonishing I have ever come across.
True, it
lacks the clarity of a morality tale, as in Joseph Brodsky's story: he
was
tossing manure with a pitchfork on a state farm near Arkhangelsk, and
then,
just a few years later, he collected all sorts of honors, including the
Nobel
Prize. It does not lack similarities with the Polish fable about stupid
Jas,
however, because it required a great deal of stupidity to act
differently from
my colleagues in literary circles and to flee to the West, which was
convinced
of its own decadence. The dangers of such a flight are described very
well in
these lines from Hamlet, applied to
the Cold War:
‘Tis
dangerous when the baser nature comes
Between the
pass and fell incensed points
Of mighty
opposites. (1)
To be
despised and triumphant in the course of a single life, to wait for the
time
when it would become apparent that my enemies who made up disgusting
things
about me had made terrible fools of themselves. What interests me most
in all
of this is the difference between our image of ourselves and our image
in others'
eyes. Obviously, we improve upon ourselves, while our opponents seek to
strike
even imaginary weak spots. I muse over my portrait that emerges from
songs of
hatred, in verse and prose. A lucky guy. The sort for whom everything
goes
smoothly.
Incredibly
crafty. Self-indulgent. Loves money. Not an iota of patriotic feeling.
Indifferent to the fatherland, which he has traded in for a suitcase.
Effete. An
aesthete, who cares about art, not people. Venal. Impolitic (he wrote The Captive Mind). Immoral in his
personal life (he exploits women). Contemptuous. Arrogant. And so
forth.
This
characterization was usually supported with a list of my shameful
deeds. What
is most striking is that it is the image of a strong, shrewd man,
whereas I
know my own weakness and I am inclined to consider myself, rather, as a
tangle
of reflexes, a drunken child in the fog. I would also be inclined to
take the
side of my enemies when they track down my insolence as a
nonconformist,
because the polite little lad and Boy Scout is still quite firmly
inside me,
and I really do condemn the scandals I caused in school, and in each of
my
violations of the social norms I detect an attraction to brawling and
psychological imbalance.
My tendency
toward splitting hairs, and toward delectatio
morosa, the label used by monks for masochistic pleasures such as
those
they suffered by recalling all their sins, argues against my alleged
strength.
It is not exactly pride, but as for arrogance, it is well known that it
usually
masks timidity.
I count it
as great good fortune that I never fell into the clutches of the
political
police. A talented interrogator would immediately have guessed my
general sense
of guilt and, playing on it, would have led me to confess, in a great
act of contrition,
whatever crimes he named. So many similarly unfortunate people were
broken in
this way, and I feel profoundly sorry for them.
MILOSZ'S
ABC'S
(1)
Những kẻ
dưới
lúc nào cũng bị nguy hiểm khi bị đặt giữa các quyền lực đối đầu nhau.
HAMLET
Why, man,
they did make love to this employment.
They are not
near my conscience. Their defeat
Does by
their own insinuation grow.
'Tis
dangerous when the baser nature comes
Between the
pass and fell incensèd points
Of mighty
opposites.
(
HAMLET- Man, they
were asking for it. I don’t feel guilty about them at all. They got
what they
deserved. It’s always dangerous when little people get caught in the
crossfire
of mighty opponents.).
Tks
K.
NQT
Hận
thù
Câu chuyện đời tôi thì là một
trong những kỳ tuyệt nhất mà tôi đã
từng kinh qua. Đúng như vậy. Nó thiếu tí sáng sủa của chuyện đạo đức,
răn đời,
như của Joseph Brodsky: được nhà nước Đỏ cho đi bốc phân tại một nông
trường tập
thể gần Arkhangelsk, vài năm sau đó, ông lượm đủ thứ vinh quang, trong
có giải
Nobel văn chương. Tuy nhiên, đúng là câu chuyện của anh chàng ngu ngốc
Jas,
trong chuyện dân gian Ba Lan, bởi là vì, phải thật là khùng điên ba
trợn, thì mới
hành động khác hẳn những đồng nghiệp của tôi, trong giới văn chương, và
rồi còn
bỏ chạy quê hương qua Tây Phương suy tàn. Những nguy hiểm của chuyến đi
của tôi
thì được miêu tả thật là tuyệt vời bằng những dòng sau đây, trong tuồng
Hâm Liệt, áp dụng vào Cuộc Chiến Lạnh:
Những thân phận thấp
hèn lúc
nào cũng bị nguy hiểm, bị đặt giữa các quyền lực đối đầu nhau.
Cái vụ Bắc
Kít làm thịt thằng em Nam Bộ, theo GNV, là nguyên nhân của “trọn tính
người",
theo tinh thần của bài viết sau đây (1).
Nó hết còn là chuyện thù
hận quốc gia-cộng sản.
Trang TV sở dĩ lải nhải
hoài, chỉ mỗi chuyện này, là vậy.
Gấu đâu có thù VC, nhất là Bắc Kít? Anh em, bà con, bạn bè… tất tất Bắc
Kít.
Cũng có Trung Kít, Nam Kít, nhưng cốt lõi của tất cả, vẫn là Bắc Kít.
Cả lò nhà mày là CS, trừ mày ra, là thằng phản động.
Ui chao may quá!
(1)
Trọn
tính người
Một người nhờ
tôi lên 1 cái danh sách, những sách nên đọc. Tôi đề nghị, nên đọc Nếu có phải 1 người của Primo Levi. Rồi
thêm vô, Những Kẻ Thiện Tâm, của
Littell, rồi thêm vô, Đời và Số mệnh của Vassili
Grossman, Ba thằng lăng nhăng, của Tô Hoài, rồi thêm
vô, Đi tìm cái tôi của Nguyễn Khải…
Đến đây, thì ông bạn ngăn lại, thôi
đủ rồi. Bây giờ xin hỏi ông:
Có vẻ như ông khoái cái thú đau thương, chỉ khoái đọc ba cái
tởm lợm, morbide pour l'horreur?
Tôi đề nghị
ông bạn, đổi câu hỏi sao cho có vẻ bớt tởm lợm đi 1 tí:
Tại sao chuyện đó xẩy ra?
Tại sao khi BBP [Bắc Bộ
Phủ] ra lệnh làm thịt Nam Kít, không 1
tên Bắc Kít nói: Không được.
36 năm sau, cũng vẫn chưa có 1 tên Bắc Kít nào nói, không được?
Xã hội này
có phải đã mất hết ý thức về các giá trị làm người rồi không, mất hết ý
thức về
các giá trị nhân đạo rồi không, mất hết ý thức về công lý, lẽ phải rồi
không?
Không, tôi không tin là như vậy.
NTTH
Gấu thực sự
tin, nó là như vậy!
-
Cruel Radiance
Đọc cái đám
tinh anh ở trong nước, thí dụ, thiên tài THT, người đã từng được tụi
"mafia Do
Thái" [chữ của bà Huệ, Gió O] ban cho Nobel Toán, hay bà VTH, “lương
tâm nhức nhối” Bắc Kít hiện
thời,
hay “em” TH, nhật ký ĐTT “tân thời”, tại sao lại như thế, không lẽ Mít
không
còn tí tình người, hay NDB, “tri thức và bản lãnh” nhất thời đại, tôi
là “cái
miệng của Mít”, hay nhà thơ NTT, đừng để cho còn những ngày 30 Tháng
Tư… Gấu
thành thực tin, họ đều suy tư với một nửa bộ óc. Nửa kia, liệt.
Đám tinh anh
Bắc Kít rên rỉ vì bô xít, vì Bản Giốc, vì Tầu Lạ, vì Cù Huy Hà Vũ,
nhưng chưa từng
có lấy 1 mống rên rỉ vì một anh Mít Nam Bộ, nhà bị Bắc Kít ăn cướp [thí
dụ, gia
đình Ngụy, ở kế bên nhà của Gấu bị 1 cán bộ VC ném đồ đạc ra sân], vợ
bị chúng
hãm hiếp, chồng bị chúng tống đi cải tạo.
Có đúng là
chúng suy nghĩ với, chỉ nửa bộ óc không?
Đọc mấy đấng
tinh anh Bắc Kít, mới thấy thân phận 1 tên Ngụy thật là thảm: Trước
1975, bám đít
ngoại bang, bồi Tây, rồi bồi Mẽo, rồi sau đó, tên tù cải tạo, rồi tên
phản quốc…
Thấy tội quá, thôi, ta cho phép giao lưu hòa giải, xóa bỏ hận thù, thì
chúng nhất
định không chịu, thế có khốn nạn cái lũ Ngụy không?
GNV bỗng nhớ
' "entry” dưới đây, của Milosz, về "Hận Thù".
Post, dịch dọt sau.
Có tí liên quan tới Brodsky, "tài hoa" cũng bằng NTHL của Mít thôi
mà!
[H]
HATRED. My
life story is one of the most astonishing I have ever come across.
True, it
lacks the clarity of a morality tale, as in Joseph Brodsky's story: he
was
tossing manure with a pitchfork on a state farm near Arkhangelsk, and
then,
just a few years later, he collected all sorts of honors, including the
Nobel
Prize. It does not lack similarities with the Polish fable about stupid
Jas,
however, because it required a great deal of stupidity to act
differently from
my colleagues in literary circles and to flee to the West, which was
convinced
of its own decadence. The dangers of such a flight are described very
well in
these lines from Hamlet, applied to
the Cold War:
‘Tis
dangerous when the baser nature comes
Between the
pass and fell incensed points
Of mighty
opposites. (1)
To be
despised and triumphant in the course of a single life, to wait for the
time
when it would become apparent that my enemies who made up disgusting
things
about me had made terrible fools of themselves. What interests me most
in all
of this is the difference between our image of ourselves and our image
in others'
eyes. Obviously, we improve upon ourselves, while our opponents seek to
strike
even imaginary weak spots. I muse over my portrait that emerges from
songs of
hatred, in verse and prose. A lucky guy. The sort for whom everything
goes
smoothly.
Incredibly
crafty. Self-indulgent. Loves money. Not an iota of patriotic feeling.
Indifferent to the fatherland, which he has traded in for a suitcase.
Effete. An
aesthete, who cares about art, not people. Venal. Impolitic (he wrote The Captive Mind). Immoral in his
personal life (he exploits women). Contemptuous. Arrogant. And so
forth.
This
characterization was usually supported with a list of my shameful
deeds. What
is most striking is that it is the image of a strong, shrewd man,
whereas I
know my own weakness and I am inclined to consider myself, rather, as a
tangle
of reflexes, a drunken child in the fog. I would also be inclined to
take the
side of my enemies when they track down my insolence as a
nonconformist,
because the polite little lad and Boy Scout is still quite firmly
inside me,
and I really do condemn the scandals I caused in school, and in each of
my
violations of the social norms I detect an attraction to brawling and
psychological imbalance.
My tendency
toward splitting hairs, and toward delectatio
morosa, the label used by monks for masochistic pleasures such as
those
they suffered by recalling all their sins, argues against my alleged
strength.
It is not exactly pride, but as for arrogance, it is well known that it
usually
masks timidity.
I count it
as great good fortune that I never fell into the clutches of the
political
police. A talented interrogator would immediately have guessed my
general sense
of guilt and, playing on it, would have led me to confess, in a great
act of contrition,
whatever crimes he named. So many similarly unfortunate people were
broken in
this way, and I feel profoundly sorry for them.
MILOSZ'S
ABC'S
(1)
Những kẻ dưới
lúc nào cũng bị nguy hiểm khi bị đặt giữa các quyền lực đối đầu nhau.
65
HAMLET
Why, man,
they did make love to this employment.
They are not
near my conscience. Their defeat
Does by
their own insinuation grow.
'Tis
dangerous when the baser nature comes
Between the
pass and fell incensèd points
Of mighty
opposites.
(
HAMLET
Man, they
were asking for it. I don’t feel guilty about them at all. They got
what they
deserved. It’s always dangerous when little people get caught in the
crossfire
of mighty opponents.).
Tks K.
NQT
"Nhà
phê bình cần tri thức và bản lĩnh. Tôi thấy mình có cả hai." Phạm Xuân
Nguyên đã nói một câu rất ngạo như thế.
Nguồn Blog
NDB
Bảnh thật.
Phán như thế mới là phán, và chẳng cần “điều tiết” làm khỉ gì nữa. NQT
Hanoi Saigon 2002
Trường
hợp TCS, nếu như điều TC nói được chứng minh, thì trong những liên
tưởng xa gần,
có thể khiến ta nghĩ đến trường hợp của nhà thơ Mỹ Ezra Pound (1885 –
1972) và
nhà văn Pháp Louis-Ferdinand Céline (1894 – 1961). Cả hai người này đều
đứng về
phe phát xít trong Thế chiến II, đều bị kết án khi chiến tranh kết
thúc. Nhưng
những sáng tác có giá trị của họ không vì thế mà bị hạ thấp, bị bỏ ra
ngoài lịch
sử văn học của dân tộc họ. Họ vẫn được đề cao và tôn trọng ở tư cách
nhà văn.
NDB.
V/v
Céline:
Ông
này thù Do Thái, đúng hơn. Thù tàn nhẫn, dã man, ma quỉ, monstrous, [chữ của Steiner].
Tờ Le
Magazine Littéraire, số đặc biệt về Céline, cho biết, khi Nazi
vô Paris, mời ông
đi dự tiệc, “chính thức”, ông từ chối. Steiner, trong bài viết Le
Grand
Macabre, cho biết, ngay từ đầu tháng Tư 1933, Céline đã tiên
đoán Hitler sẽ thống
trị [dominate] Âu Châu, “Ngày mai cả Âu Châu sẽ là phát xít, còn Céline
sẽ đi tù”.
Steiner coi trường hợp Céline là độc nhất vô nhị, không giống bất cứ
ai, không
thể so sánh với bất cứ 1 trường hợp nào trong lịch sử. Roberto Bolano
cũng nghĩ
như vậy. (1) Với Oe, nhà văn Nhật, Nobel văn chương, Céline là sư phụ
của
ông, và
nhờ đọc Céline, ông ngộ ra địa ngục Hiroshima. TV sẽ giới thiệu mấy bài
viết
quan trọng này, một của Steiner, và một của Oe.
Sollers ban
cho Céline cái nick: Chuyên gia về Địa Ngục,
(1)
Tuy nhiên, văn chương đâu thuần
là một ngôi giáo
đường cho tình cảm tốt. Nó còn là nơi ẩn náu của oán thù .
Bolano: Tôi
chấp nhận điều đó.
Nhưng có những tình cảm tốt đẹp ở trong đó,
và điều này thì khỏi bàn. Borges phán, một nhà văn tốt là 1 con người
tốt, và
ông này thì chuyện gì cũng phán hết. Nhà văn tốt/con người không tốt,
là ngoại
lệ. Và tôi biết “1 trong 1” ngoại lệ như thế. Có lẽ đây là 1 thằng cha
độc nhất
vô nhị.
Ai vậy cà?
Louis-
Ferdinand Céline. Một
nhà văn tốt và 1 tên khốn kiếp. Đúng
là 1 tên vô lại, đê tiện. Quái đản nhất là những khoảnh khắc lạnh lùng
nhất của
sự vô lại, đê tiện của ông ta thì lại được bao phủ bằng hào quang của
sự phong
nhã, cao cả, một thứ phong nhã gắn liền với quyền năng của ngôn từ.
Source
V/v
Pound:
The
Paris Review, tập IV
Tập
4 này gồm nhiều nhà văn hiện đang còn sống. Có bài phỏng vấn Pound,
cũng thú,
phải ngưng nửa chừng vì tình trạng sức khỏe.
Hỏi, khi lên
đài phát thanh Ý lèm bèm trong thời gian chiến tranh, ông có nghĩ
là ông vi phạm luật Mẽo không, Pound trả lời:
-Không. Tôi
hoàn toàn ngạc nhiên. Ông biết đấy, tôi có sự hứa hẹn đó. Tôi được
tự do sử dụng cái micro hai lần một tuần. “Mi được yêu cầu không được
nói điều
gì ngược lại luơng tâm của mi, hay ngược lại bổn phận của mi, như là
một công
dân Mẽo”.
Tôi nghĩ tôi làm đúng như thế.
Ông không
biết là luật phản quốc nói về điều “đem sự trợ giúp và sự thoải mái đến
cho kẻ thù, và kẻ thù không phải là xứ sở mà chúng ta đang có chiến
tranh vói họ
ư?
-Tôi nghĩ là
tôi chiến đấu vì một điểm liên quan tới hiến pháp. Có thể đúng là
tôi khùng, nhưng rõ ràng là tôi cảm thấy mình không phạm tội
phản quốc.
Tuyệt thật. Vậy mà điên, phản quốc cái quái gì cơ chứ!
Source
Cả hai trường hợp, không liên quan tới TCS.
V/v Bài
viết của TC.
Gấu nghĩ,
ông TC này hơi bị hoang tưởng
Trước 1975,
TCS mê VC,
nhưng
nhát,
không dám lên rừng như đám HPNT, ở lại với Ngụy, nhưng trốn lính, và cả
cuộc
đời của ông, thời gian trước 30 Tháng Tư, trốn chui
trốn
nhũi, “tham vọng” của ông, là làm sao thoát chết. Sau 1975, những ngày
đầu, bị
đám bạn thân bắt viết tự kiểm, bắt đi nông trường cải tạo, sợ quá, trốn
về lại Sài Gòn, núp bóng Hồ Tôn Hiến, lấy đâu ra tham vọng chính trị?
Có thể, khi uống
rượu say, lại được thổi ghê quá, TCS cũng có lúc muốn “nhập thế”, nhưng
từ muốn
đến tham vọng, rồi từ tham vọng đến thực hiện nó, là chông gai lắm, đâu
có bảnh
như TC được, muốn là làm, thích là chiều.
Chứng cớ, già rồi mà ông còn dám lấy 1 cô trẻ măng.
Phải bảnh lắm mới dám thực hiện điều này, theo GNV.
Còn
điều này nữa: Giả như thực sự TCS có tham vọng chính trị, thì TC phải
viết ra
điều này, khi TCS còn sống, để có sự đối chất. TCS nằm xuống đã quá lâu
rồi, tại
sao bây giờ mới
khui ra?
Minh
bạch lịch sử cái quái gì ở đây?
Một
trong những điều rất cần “minh bạch lịch sử”, là cái cú 30 Tháng Tư
1975: Giải phóng hay ăn cướp?
Nhưng cú này vượt quá tri thức lẫn bản lĩnh của NDB.
Hà,
hà! NQT
Còn cái chuyện
ăn thịt gà ăn trộm, Gấu tin là có thực, nhưng ý nghĩa của nó, “thường
nhân” không
hiểu được.
Đọc bài viết
của TC, thì thấy, cái gọi là tham vọng chính trị của TCS chỉ là 1 huyền
thoại,
dù có thực, những toan tính này nọ. GNV này mà cũng còn có tham vọng
chính trị,
sau khi hết chiến tranh, làm 1 thằng dân quèn, thì cũng thế, với TCS,
giả như ông
nhạc sĩ được làm phó thủ tướng, dù chỉ một vài ngày, sau khi đất nước
không còn
tiếng súng: "mỗi ngày tôi chọn 1 niềm vui", niềm vui làm phó thủ tướng
cũng vui đấy
chứ.
Đúng ra, TC
phải viết bài này, từ khi TCS còn sống. Đâu có gì ghê gớm mà đau khổ ôm
lấy nó,
đến khi bạn đã chết, có khi đi đầu thai rồi cũng nên, mới bật mí. Nếu
TCS thực
sự ngây thơ, như nhạc của ông thực sự đẹp, thì ông đi đầu thai rồi, còn
nếu ông
nhận ra cái tội lớn của ông, sử dụng thứ âm nhạc đó, để làm mồi cho cái
ác VC,
thì chắc chắn là còn đang nằm trong Lò Luyện Ngục, đúng 20 năm mới được
thả ra!
Cruel Radiance
Tỏa Sáng Ðộc Ác
2001, Hà Nội
Hai
bài viết
của NDB, về Ngọc Giao, và về Trịnh Cung [trong vụ ‘tham vọng chính trị
của TCS’],
đều có vấn đề.
Những minh họa đưa ra để bảo vệ lập luận của NDB, đều… không
thành công, nói rõ hơn, khập khễnh, hay dùng
từ của VC, bị “vênh”, so với mặt phẳng bài viết!
Từ từ, Gấu sẽ giải thích
sau, và sẽ minh họa, bằng chính những kỷ niệm
mà Gấu
đã kinh qua, thí dụ như cái vụ mân mê “bảo vật Nga” tuyệt vời!
!
Vietcong Execution, Saigon,
1968
Photo by Eddie Adams
The photo of the execution at
the hands of Vietnam's police chief,
Lt. Colonel Nguyen Ngoc Loan, at noon on Feb. 1, 1968 has reached
beyond the
history of the Indochina War - it stands today for the brutality of our
last
century.
The Saigon
Execution
October 2004
by Horst
Faas
Minh bạch lịch
sử.
Làm sao minh
bạch được, chỉ một bức hình?
Qua câu phán
của Faas, trưởng phòng hình ảnh AP, Sài Gòn, trước 1975:
Bức hình làm
thịt anh VC vượt quá lịch sử cuộc chiến Mít. Vào những ngày này, nó là
biểu tượng
của sự tàn bạo của thế kỷ vừa qua của chúng ta.
Hay, câu của
Adams, tác giả bức hình:
Ông Tướng, với
khẩu súng, bắn chết tên VC, còn tôi, với bức hình, bắn chết ông Tướng.
Quản giáo,
cai tù Pol Pot, giống như của Stalin, có cái thú trước khi làm thịt ai
thì cho
chụp hình làm kỷ niệm
"Who
are you who will read these words and study these photographs, and
through what
cause, by what chance, and for what purpose, and by what right do you
qualify
to, and what will you do about it?"
"Perhaps
the camera
promises a festive cruelty", Judith Butler has
suggested, of the images of Abu Ghraib; she writes provokingly of "the
moral indifference of the photograph, coupled with its investment in
the
continuation and reiteration of the scene as a visual icon". Thus are
Sontag's theories dealt with. Butler's are still cuurrent. Linfield
joins a
select company.
Tỏa Sáng
Ðộc Ác
Anh
là thằng chó nào, kẻ sẽ đọc những từ này, nghiên cứu những bức hình
này, và qua
lý do gì, bởi cơ may nào, và vì mục đích chi chi, và bằng cái quyền chó
nào mà
anh cho phép xứng đáng, đủ tiêu chuẩn để làm những chuyện như trên?
Và
sau đó, anh sẽ làm cái chó gì về tất cả chuyện đó?
Bị chiếu tướng
Note: Bài viết
này, về "bị chụp hình", tuyệt!
There is
something predatory about all photography. The portrait is the
portraitist's
food. In a real-life incident I fictionalized in Midnight's Children, my
grandmother once brained an acquaintance with his own camera for daring
to
point it at her, because she believed that if he could capture some
part of her
essence in his box, then she would necessarily be deprived of it. What
the
photographer gained, the subject lost; cameras, like fear, ate the soul.
Có cái gì tựa
như là “ăn sống con mồi”, nếu nói về chụp hình. Bức hình là thức ăn của
nhiếp ảnh
gia [hãy nhớ câu của Eddie Adams, trên].
Cái mà anh thợ chụp hình vớ được thì là cái
mà kẻ bị chụp mất; máy chụp hình, giống như sự sợ hãi, “ăn” linh hồn.
Ui chao,
nhìn
cái hình vợ chồng con cái Gấu, thì mới ngộ ra chân lý: VC ăn, thịt
sống, còn
anh thợ chụp hình ăn, linh hồn!
Anh về là phải
gặp anh ấy!
Nguyễn Việt
Hà & Phạm Ngọc Tiến & Trung Trung Đỉnh @ Bảo Ninh's
Nguyễn
Thanh
Sơn & Nguyễn Việt Hà & Phạm Ngọc Tiến
Note: Lần đầu gặp PNT, anh "đầu bạc" hù, Cớm Ðỏ đấy, Gấu hãi quá, ngồi
im re.
Cả
bọn sau đó bật cười. Anh “đầu bạc”, kể, lần KT về, tụi này đùa, hắn
hoảng quá, nhìn
đâu cũng thấy Cớm Ðỏ!
Par NHT:
Không sợ ư, cha nội?
Kiếm thấy
cái hình này, quí quá!
Lần về Hà Nội,
bắt tay với nữ VC! [2002]
NN & GNV
& TTH @ Rendez-Vous
@ Bảo
Ninh's, 2002.
TTH & NN & GNV & NTS. Tay này vừa từ HK về, chạy vội tới.
[lần về thứ nhì]
Lần
về thứ nhì, gặp NN, là do SCN đề xuất,
"anh phải gặp anh ấy"!
Có
thêm em TTH, "cho vui", lại do 1 tay khác đề nghị!
Hà,
hà!
Gấu & Phạm
Năng Cẩn, lần gặp lại khi trở về Sài Gòn, 2001
Ông con PNC chụp, tại vườn nhà PNC, khu Thanh Ða.
Ui chao mới kiếm thấy, trong “Back Up” File, nhờ Google Desktop.
|
|