Âm nhạc
của TCS đã thành một
sự nghiệp lớn, một bộ phận hữu cơ của đời sống tinh thần văn hóa dân
tộc. Điều
đó đã là một giá trị, không cần phải bàn cãi, và không thể nào phủ nhận.
PXN:
Minh bạch lịch sử [Blog
Nguyên Đầu Bạc]
Gấu sợ ông hơi bạo ngôn. Trong sự nghiệp lớn
của dân tộc đó, có nhiều bản nhạc vẫn chưa được “dân tộc” cho phép hát!
Thí dụ:
Cho một tên Ngụy vừa nằm xuống!
Bài viết của TC, thì cũng... dzui thôi mà, như cuộc mua dzui chót đời
của ông ta, đâu có ảnh
hưởng gì
tới TCS? Giá như ông ta viết, khi TCS còn sống, thì bảnh hơn, để cho
TCS còn có
dịp lèm bèm. Đợi bạn quí chết rồi, dù đúng cách mấy thì cũng thật là
đáng tởm.
Đây là vấn đề tư cách, đạo
đức của bản văn, và của tác giả của nó. Không liên can gì tới TCS. Cứ
coi như
tất cả những gì TC viết ra đều đúng, thí dụ như, tham vọng chính trị
của TCS,
thì cũng vô phương biện minh cho bài viết.
Một khi bạn đã vi phạm trầm
trọng những yêu cầu ngoài lề của bản văn, thì bản văn kể như vứt đi.
Nếu bản văn dở, thì thiệt hại
của nó cũng.... đỡ. Thê thảm nhất, là bản văn hay! Mọi điều tố cáo đều
đúng
hết!
Thảm thế đấy!
Đây là quan niệm của phương
trượng Thiếu Lâm, trong Lục Mạch Thần Kiếm, khi đứng trước cơ nguy liên
can đến
thanh danh ngàn đời của ngôi chùa Thái Sơn Bắc Đẩu: Thà là một viên
gạch bể,
còn hơn là một viên ngọc quí!
*
Minh bạch Lịch sử?
Liệu, lịch sử sau này sẽ minh
bạch, và gọi cuộc chiến thần thánh, là ăn cướp?
Học tập cải tạo, là đi tù?
Nguỵ cũng là người? Cũng dân
Mít?....
*
Mỗi một người đàn ông chết để
lại một tài sản nho nhỏ, hồi ức của người đó, và yêu cầu được chăm sóc.
Với những
người không có một người bạn, thì ông quan tòa sẽ cung cấp một người…
Tòa này
là Lịch Sử. (1)
(1)
THE BENCH OF HISTORY
Each soul, among vulgar
things, possesses certain special, individual aspects which do not come
down to
the same thing, and which must be noted when this soul passes and
proceeds into
the unknown world.
Suppose we were to constitute
a guardian of graves, a kind of tutor and protector of the dead?
I have spoken elsewhere of
the duty which concerned Camoens on the deadly shores of India: administrator of the property of the
deceased.
Yes,
each dead man leaves a
small property, his memory, and asks that it be cared for. For the one
who has
no friends, the magistrate must supply one. For the law, for justice is
more
reliable than all our forgetful affections, our tears so quickly dried.
This magistracy is History.
And the dead are, to speak in the fashion of Roman Law, those miserabiles personae with whom. the magistrate
must be concerned.
Never in my career have I
lost sight of that duty of the Historian. I have given many of the
too-forgotten dead the assistance which I myself shall require.
I have exhumed them
for a
second life. Some were not born at a moment suitable to them. Others
were born
on the eve of new and striking circumstances which have come to erase
them, so
to speak, stifling their memory (example, the Protestant heroes dead
before the
brilliant and forgetful epoch of the eighteenth century, the age of
Montesquieu
and of Voltaire).
History
greets and renews
these disinherited glories; it gives life to these dead men,
resuscitates them.
Its justice thus associates those who have not lived at the same time,
offers
reparation to some who appeared so briefly only to vanish. Now they
live with
us, and we feel we are their relatives, their friends. Thus is
constituted a
family, a city shared by the living and the dead.
1872. Histoire du XIXe siècle,
II, Le Directoire, Preface
Roland Barthes: Michelet
Tòa
án lịch sử.
Mỗi linh hồn,
trong những tầm phào của nó, có tí ti ‘đặc sản’ khiến chúng phân biệt
với nhau,
và cần được ghi nhận, khi nó từ bỏ cõi đời này đi vô cõi vô biên, biền
biệt.
Giả như chúng ta
lập ra một thứ ông từ, của những đền đài, là những ngôi mộ?
Một thứ giám hộ
chuyên lo bảo vệ những người chết?
Tôi có lèm bèm ở đâu đó, về trách
nhiệm mà Camoen quan tâm tới, ở trên những bến bờ chết người ở Ấn độ: Người lo quản lý những tài sản của những
người đã chết.
Đúng như thế, mỗi người chết để lại tí ti tài sản, là hồi ức của người
đó, và yêu
cầu được chăm sóc. Với người không bạn bè, quan tòa phải cung cấp một
người như vậy.
Nước mắt của chúng
ta thì khô ráo thật lẹ, và luật lệ, công lý thì đáng tin cậy hơn là ba
thứ tình
cảm rất mau phai nhạt của chúng ta.
Thứ tòa này là Lịch
sử.
*
I am a complete man,
having both sexes of the mind.
Tôi là người đàn ông đầy đủ, có
cả hai giới tính của trí tưởng.
Michelet
Tôi đào họ lên và cho
họ một đời thứ nhì. Có những người sinh ra vào lúc không hợp với họ. Có
những người khác, sinh ra vào đúng buổi đêm mà những hoàn cảnh kinh hồn
khiếp đảm sắp sửa mò tới vào buổi sớm mai, là để làm thịt họ, thì cứ
nói như vậy, là để bóp nghẹt hồi ức của họ.
Lịch sử chào đón và làm mới những vinh quang bị tước đoạt; nó đem đời
sống đến cho những người đã chết, tái sinh họ.
Michelet [sử gia Pháp] nói về vai trò sử gia của ông.
Ui
chao, đúng là thứ lịch sử mà đám Mít Miền Nam cần.
[Cái câu ... 'mò tới vào buổi sáng mai... ", chẳng đúng là cảnh
buổi sáng 30 Tháng Tư 1975 sao?]
*
Liệu có thể coi TC, cũng làm cái công việc sử gia như Michelet vừa bốc
phét về vai trò của ông?
No! I Can U, U tha cho Me!
TC, khi TCS còn sống, có dư dả thì giờ để viết. Bi giờ, viết, là khốn
nạn.
*
Lịch sử
thật khó minh bạch,
nhất là thứ lịch sử của kẻ mạnh.
Không hạch hỏi lịch sử, mà nhờ cậy hồi ức, là đề tài
của tờ Granta,
số mới nhất: Mất đi Tìm lại được. Lost and Found.
Có một cái gì thật
sống động đang mất đi tại Trung Quốc. Tuy nhiên cái
sự trống vắng đó vẫn cảm nhận được, như một ngón tay bị cắt đi.
*
The vanishing point.
When something is lost, our
first instinct is often towards preservation: either of the thing
itself, its
memory and its traces in the world, or of the part of us that is
affected by
what is now missing. The pieces in this issue of Granta reflect on the
complex
business of salvage and try to bring into the light what we discover
when we
come face to face with loss.
Điểm
biến
Khi một
điều gì đó bị mất, bản năng đầu tiên của chúng ta thường là, cố níu kéo
nó: Hoặc chính điều mất đi, hồi ức của nó, và dấu vết của nó trong cuộc
đời, hay là cái phần ở trong chúng ta bị thương tổn, do cái sự mất mát
đó.
Nhật Ký
*
Nhà văn bậc nhất của chế độ,
ông Nguyễn Khải viết trước khi chết hai năm: “Tôi là nhà văn của một
thời, thời
hết thì văn phải chết, tuyển tập, toàn tập thành giấy lộn cho con cháu
bán cân.
Buồn nhỉ?” Lịch sử văn học thế giới từng ghi nhận nhiều bằng chứng về
các thế
lực cầm quyền đã đánh giá rất sai các tác phẩm có tư tưởng vượt thời
đại của
nghệ sĩ. Ví dụ như, coi tác phẩm của Lawrence
là dâm thư, coi E. M. Remarque là phản dân tộc…
Thiện Ý [talawas].
Ở đây, có một sự so sánh hơi
bị nhảm. Nguyễn Khải biết rất rõ tác phẩm của ông sống dai tới mức nào,
và nhà
cầm quyền chẳng hề đánh giá sai tác phẩm của ông.
Nguyễn Khải là nhà văn rất có
tài. Nhưng, như nhạc sĩ Tô Hải, trong một bài viết đang nổi đình nổi
đám trên
thế giới blog, [xem Blog mới] ông viết về cái hèn của ông, và những người
như
Nguyễn Khải.
Nguyễn Khải chỉ dám “hết hèn”
khi mình đã chết, đã hưởng đủ mọi quyền lợi không ai có thể đòi lại
được nữa!
Cái sự đánh giá sai tác phẩm,
nó cũng nhiêu khê lắm. và có khi chẳng mắc mớ tới nhà cầm quyền.
*
Ông Nguyễn Khải biết rất rõ,
ông chưa nằm xuống là văn của ông đã phân hóa, biến thành cái gì gì
rồi, bởi vì
chính ông ta đã từng nhận xét, văn của ông là của một thời “lẫm liệt”,
như Tin
Văn có lần viết về ông.
Benjamin đã từng phán, có những
cuốn sách nằm ngủ trong thư hàng ngàn năm, chờ đến khi có một độc giả
của nó lù
khừ mò tới…
Trong bài viết Những viên gạch của tháp Babel, in
trong The City of Words, Thành phố chữ, Manguel viết:
“…Độc giả tạo ra nhà văn, và đến
lượt mình, nhà văn tạo ra độc giả, cứ mỗi một cái đọc mới và một cái
viết mới
phải dậy cho độc giả cách đọc nó.”
"Cái sự
không thể đọc được tác
phẩm Moby Dick của Melville của những người đương thời của ông, cho
chúng ta thấy
ra một điều: nếu nói về tốc độ, thiên tài văn chương của Melville quá
nhanh, so
với tiến trình đọc, cái việc dậy dỗ độc giả, cách đọc."
"Nhưng
về một mặt khác, có những
tác giả đòi hỏi những thời kỳ dài trước khi dám bắt tay viết về thời
của mình. Đôi
khi những tai ương lớn lao, thí dụ như Đệ Nhất Thế Chiến, hay Lò Thiêu,
có ngay
những tác giả viết về chúng, thí dụ như Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh,
viết về
Đệ Nhất Thế Chiến, của Erich Maria Remarque. Lò Thiêu thì có Đây có
phải một người,
If This Is A Man, của Primo Levi, hay Tẩu Khúc Của Thần Chết của Celan,
cùng ra
lò năm 1947. Tuy nhiên nỗi đau của Đức, thì phải đợi đến khi W.G.
Sebald xuất
hiện, với cuốn Lịch sử tự nhiên của huỷ diệt 1999.
Cuộc
chiến Iraq
cũng chưa sản
xuất ra một tác phẩm nào cho ra hồn, chính là do thế trên đe dưới búa
của nó. Một
cuộc chiến, một bên là nhà độc tài, một bên là đế quốc xâm lược.
Liệu
nhà văn Mít chúng ta cũng
ở thế trên đe dưới búa hơn ba muơi năm sau khi cuộc chiến chấm dứt?
La
musique peut rendre fou et
peut aider à guérir l'esprit brisé. Si
elle peut être 1'« aliment de l'amour », elle peut aussi déclencher des
festins
de haine.
Beyond
true and false,
beyond good and evil. The two dichotomies are closely, though
complexly,
intermeshed. Music can be abused when it is composed and executed in
glorification of political tyranny, of commercial kitsch. It can be,
indeed it
has been, played loud enough to cover the cries of the tortured. Such
abuse, of
which exploitations of Wagner's music, but even of Beethoven's Ninth
(we recall
Adorno's jotting) are emblematic, is wholly contingent. It does not
arise from,
it does not negate the ontological and formal extraterritoriality of
music to
good and evil. In fear of Wagner, Lukacs asked whether even a single
bar of
Mozart can be politically abused, can be made expressive of inherent
evil. To
which, when I reported the challenge, Roger Sesssions, that most
thoughtful of
composers, replied by sitting down at his piano and playing the
menace-aria of
the Queen of the Night in The Magic Flute. Adding at once, however,
'No, Lukacs
is right.'
G. Steiner: ERRATA
Liệu, trong cái sự thù ghét
nhạc Trịnh, có nỗi đau lòng của những kẻ đã từng mê nhạc Trịnh, và, coi
đó là
nguyên nhân khiến cho họ “lơ là cảnh giác”, và “làm mất Miền Nam”?
Đây là cái
mặc cảm “giận 'dao' nên chém thớt cho bõ tức” ? [Giận cá chém thớt].
Những gì gì mà Steiner lèm bèm:
“La musique peut rendre fou et peut
aider à
guérir l'esprit brisé. Si elle peut être 1'« aliment de l'amour », elle
peut
aussi déclencher des festins de haine: Âm nhạc có thể làm
khùng, và
có thể hàn gắn một tinh anh bể nát. Nếu nó có thể là “thức ăn của tình
yêu”, nó
cũng có thể làm nổ tung ra những cuộc bữa tiệc của hận thù.
Vượt
quá thực và
giả, tốt và xấu, thánh thiện và quỉ ma. Hai cõi đối nghịch tưởng như
cách biệt
hẳn nhau, nhưng thật gần gụi đến trộn lẫn vào nhau một cách thật là
nhiêu khê, rắc
rối.
Âm nhạc có thể bị
lợi dụng, khi nó được soạn ra để tấu lên nhằm vinh danh độc tài, bạo
chúa, nhằm
mục đích thương mại hạ cấp, rẻ tiền, sến! Nó còn được tấu lên một cách
thật là ồn
ào, nhằm che lấp tiếng khóc than của những kẻ bị hành hạ, tra tấn.
Bạn chỉ
sống hai phùa. (1)
Một phùa, Bố Mẹ ban cho,
Phùa kia,
Khi bạn nhìn vào tận mắt Thần
Chết.
You only live twice
Once when you are born
And once when you look death
in the face
Ian Fleming: You only live
twice
(1)
Phùa: Từ
"fois", lần, tiếng Tây.
Coetzee
viết về Brodsky: Thi
sĩ đòi cho thơ cái quyền giáo dục và cứu rỗi con người. Và nếu như thế,
vị trí
của ông, về vấn đề này, gần gụi với Cổ Athens, khi họ dậy nam sinh viên
[không
có nữ], thế chân vạc của âm nhạc [nhạc làm cho tâm hồn nhịp nhàng, hài
hòa: to
make the soul rythmical and harmonious], thơ, và thể dục.
Plato
đạp đổ thế chân vạc, ba
còn hai: nhạc nuốt thơ, và trở thành môn học chính về tâm thần và tinh
thần
[the principal mental/spiritual discipline].
Những
quyền năng mà Brodsky
phán, thuộc về thơ, có vẻ như thuộc về âm nhạc nhiều hơn, theo Coetzee.
Thời
gian là chốn đồng vọng, the medium, của nhạc hơn là của thơ: Chúng ta
đọc thơ
trên trang giấy in, nhanh cỡ nào tùy theo chúng ta thích hay không
thích, trong
khi chúng ta nghe nhạc, ở trong thời gian của riêng nó.
Thời gian của riêng nó, với
nhạc vàng nhạc sến của Miền Nam,
đúng là cái thời để yêu, để hát, và để chết!
Gấu này đã kể, về cái lần đầu
nghe Tình Nhớ, của TCS, khi nó vừa mới ra lò, trong đêm khuya, khi đối
diện với
cái giường sắt lạnh lẽo nơi Trung Tâm Ba Tuyển Mộ Nhập Ngũ, và tưởng
tượng ra
rằng, có thể đứa em trai đã từng nằm, chính cái giường này, trước khi
bỏ đi xa.
*
Bài viết thời để yêu, để hát, và để chết!, không hiểu có phải vì biến cố 30
Tháng Tư mà đứng đầu liền tù tì hai tháng, trong số những bài
được đọc nhiều nhất.
Thừa thắng xông lên, Gấu bèn viết, về một thời để yêu, để hát, và - vì
không chết - để đi tù... VC!