Giáo sư Steiner nói, "Gần như là một
định đề, rằng bi
giờ, thứ tiểu thuyết loại gộc đến từ vùng biên cương xa vời, từ Ấn Độ,
từ vùng
biển Caribbean, từ Mỹ Châu La Tinh,", và một vài người
sẽ cho rằng, tôi là một thằng khùng khi phản
đối một tầm nhìn xa trông rộng, về một trung tâm tiểu thuyết đã cạn
kiệt và một
miền ven biên tràn trề sức sống. Nhưng nếu tôi có tỏ ra khùng khùng man
man,
một phần là do tiếng than van tiếc nuối cho một "Trung Nguyên" Âu
Châu, của một dòng giống Hán tộc nào đó, nói rõ hơn, chỉ một tay trí
thức Tây
Âu mới thốt lên một lời ai điếu thê lương như vậy, cho cả một nền nghệ
thuật,
dựa trên căn bản, rằng, những nền văn chương, thí dụ như của Anh, Pháp,
Đức,
Tây Ban Nha không còn là những nền nhất đẳng văn chương ở trên trái đất
này,
[người ta không hiểu, Giáo sư Steiner coi Mỹ Châu là trung tâm, hay là
ven
biên, thành thử, một tầm nhìn xa trông rộng theo kiểu bằng bằng, chim
bay là
là, ở trên mặt trái đất, như của Giáo sư, thì thật khó mà theo cho nổi.
Nhìn từ
chỗ mà tôi đang ngồi, nền văn học Mẽo có vẻ đẹp dáng ra phết].
Vả chăng, mắc mớ gì tiểu thuyết loại
gộc đến từ đâu, một khi
mà chúng vưỡn tới? Và trái đất phèn phẹt nào vậy, nơi vị giáo sư tốt
[the good
professor] sống, với những người La Mã chán chường ở "Trung Nguyên"
[ở trung tâm], và những người Hottentots [một giống dân Nam Phi], và
những
giống dân ăn thịt người, có tài một cách đáng sợ, ở mãi tít ven biên?
Cái bản
đồ mà Giáo sư Steiner có ở trong đầu, là một bản đồ hoàng gia, và những
đế quốc
Âu Châu, thì đã tuyệt chủng từ đời tám hoánh nào rồi. Cả một nửa thế
kỷ, mà
những sản phẩm văn học của nó đã chứng tỏ, cho hai vị Steiner và
Naipaul, sự
suy thoái của tiểu thuyết cũng là nửa đầu thế kỷ thời kỳ hậu-thuộc địa.
Đâu có
chi là khó hiểu, sự kiện, một trường phái tân tiểu thuyết đang nở rộ,
một thứ
tiểu thuyết hậu-thuộc địa, "đếch cần" một thánh địa "Trung
Nguyên", [không qui tâm, de-centered], xuyên-quốc gia, transnational, liên-ngôn ngữ, inter-lingual, "giao lưu
hòa hợp hòa giải" văn hóa, cross-cultural; và trong trật tự mới này,
hay
hỗn loạn, hổ lốn thì cũng được, chúng ta tìm thấy một lời giải thích
tuyệt hơn,
thú vị hơn, về một vóc dáng mạnh khoẻ, đỏ da thắm thịt của tiểu thuyết
hiện
đại, hơn là quan niệm thoát thai từ Hegel, và ra cái điều bố già,
[không có Âu
Châu thì lấy đâu ra tiểu thuyết], của Giáo sư Steiner, rằng, sáng tạo
có ở miền
"ven biên", là do, đây là những khu vực "ở vào giai đoạn sớm sủa
của văn hóa trưởng giả, thuộc một thể loại hoang sơ hơn, thô lỗ hơn, và
cũng nhiêu khê hơn".
Nói cho cùng, từ thập niên này tới
thập niên kia, chính quyền
Franco đã thành công trong việc bóp nghẹt dòng văn chương [viết bằng
tiếng] Tây
Ban Nha, chính vì vậy mà mọi cặp mắt đều nhắm về những nhà văn tuyệt
vời vùng
Mỹ Châu La Tinh. Cái gọi là trăm hoa đua nở ở khu vực này, là hậu quả
sự ung
thúi thế giới trưởng giả cũ, cũng như sự sáng tạo hoang sơ cái mới. Và,
thật kỳ
cục, khi miêu tả văn hóa cổ xưa, phức
tạp và tế nhị [sophisticated] của Ấn Độ, là như sống trong một thời "xa
xưa hơn, hoang dại hơn", so với Tây Phương. Với những giai cấp thương
mại
lớn lao, hệ thống thư lại tỏa rộng ra mãi, sự bùng nổ kinh tế, Ấn Độ sở
hữu một
trong những nền trưởng giả rộng lớn nhất, đầy tiềm năng nhất trên thế
giới, và
nó là như vậy, bền lâu, vững chãi, chẳng thua gì Âu Châu. Một nền văn
học lớn
lao, khổng lồ, một giai cấp độc giả có học, là chẳng có chi là mới lạ
đối với
đất nước này. Cái mới, cái lạ, là, sự trồi lên, ló đầu, nở rộ, của một
thế hệ
tài năng những nhà văn Ấn Độ, viết bằng tiếng Anh (working in English).
Cái
mới, cái lạ, là 'Trung Nguyên' đã phải để ý tới một "miền ven biên";
miền ven biên này bắt đầu nói, trong hằng hà sa số những ấn bản, một
thứ ngôn
ngữ mà Tây Phương ngày càng dễ hiểu.
Còn cái chân dung mà Giáo sư Steiner
vẽ ra, về một Âu Châu
cạn kiệt, theo như suy nghĩ của tôi, là nhảm, thật nhảm. Và cũng thật
dễ dàng
chứng minh, rằng nó nhảm, thật nhảm. Năm chục năm gần đây nhất của nó
đã cho
chúng ta,
chỉ kể một vài trong muôn vàn, những tác phẩm của Albert Camus, Graham
Greene,
Doris Lessing, Samuel Beckett, Italo Calvino, Elsa Morante, Vladimir
Nabokov,
Gunter Grass, Aleksandr Solzhenitsyn, Milan Kundera, Danilo Kis, Thomas
Bernhard, Marguerite Yourcenar. Bạn có thể làm một danh sách của riêng
bạn. Nếu
tiện tay, bạn thêm vào đó những nhà văn vượt quá biên giới Âu Châu, thế
là bạn
có cả một mùa gặt giầu có như chưa từng giầu có như vậy, những nhà văn
lớn đang
sống và đang làm việc cùng một lúc - rằng cái sự bi quan dễ dãi của
Steiner-Naipaul không chỉ làm cho chúng ta chán ngán, mà còn thật khó
tin. Nếu
Ngài Naipaul chẳng còn ao ước, và không thể viết tiểu thuyết nữa, chắc
chắn đây
là một tổn thất lớn lao cho chúng ta. Thôi đành vậy, chúng ta bèn tự
nhủ thầm,
nhưng nghệ thuật tiểu thuyết, không nghi ngờ chi, [sẽ bĩu dài cái môi,
rằng
vắng em thì chợ vưỡn cứ đông, rằng đường ta cứ đi, ruộng ta cứ cầy,
tiểu thuyết
ta cứ viết], vẫn sống nhăn răng, đếch cần tới ông ta.
Theo tôi, chẳng có khủng hoảng ở nghệ
thuật tiểu thuyết.
Tiểu thuyết, chính là dị dạng chân trong chân ngoài, nửa đực nửa cái
[hybrid]
mà Giáo sư Steiner than thở đó. Trong nó, có phần tra hỏi xã hội, có
tính
truyền kỳ mạn lục, hồn ma bóng quế, liêu trai chí dị, và có luôn cả cái
phần
thú tội theo kiểu kể trong đêm khuya, hồi ký viết dưới hầm, lời thú tội
của một
tên sát nhân... Như thế, tiểu thuyết luôn luôn vượt đường ranh, về tri
thức
cũng như về phong thổ. Tuy nhiên, ngài giáo sư đúng, khi cho rằng, rất
nhiều
nhà văn tốt đã làm mù mờ những đường ranh giữa sự kiện và giả tưởng.
Cuốn tiểu
thuyết tuyệt vời về Haile Selassie, The Emperor, của Ryszard
Kapuscinski, là
một thí dụ đầy tính sáng tạo, làm sao mù mù ảo ảo giữa hai miền thực và
mộng.
Cái gọi là thể Tân Báo Chí được phát triển ở Mỹ, bởi Tom Wolfe và những
người
khác, đúng là một toan tính thẳng thừng trấn lột quần áo của cô tiểu
thư có tên
là tiểu thuyết. Và trong trường hợp cuốn Radical Chic & Mau-Mauing
the Flak
Catchers, hay The Right Stuff, của chính Wolfe, toan tính trấn lột này
đã thành
công một cách thật là thuyết phục. Kiểu vừa đi đường vừa kể chuyện [xin
lỗi đã
chôm từ này của "Cụ Hồ"], "travel writing", đã bung ra và ôm
luôn những tác phẩm nặng tính suy tư văn hóa, Danube của Claudio
Magris, thí dụ
vậy, hay Biển Đen của Neal Ascherson. (1)
(1): Nếu nói về nặng tính suy tư văn
hóa, Rushdie quên không kể, cuốn vừa
đi đường vừa kể chuyện
của Claude Lévi-Strauss: Tristes Tropiques, Nhiệt Đới Buồn Hiu. Nhan đề
này
cũng gây nhiều tranh luận, khi cuốn sách được dịch qua tiếng Anh, do
chẳng có
một từ tiếng Anh nào dịch nổi "Buồn Thiu", hay "Buồn Hiu",
như trong ghi chú của người dịch, John and Doreen Weightman, nhà xb
Penguin,
1992.
Kể từ khi cuốn này lần đầu tiên được
dịch qua tiếng Anh vào
năm 1955, nó đã nổi tiếng toàn thế giới qua cái tên bằng tiếng Tây của
nó - và
do yêu cầu của M. Lévi-Strauss- chúng tôi đã giữ nguyên tên tiếng Tây
cho lần
in này. Những cái tít có thể có bằng tiếng Anh, như "Sad Tropics",
hay "The Sadness of the Tropics", hay, "Tragic Tropics"...
không hoàn toàn chuyển hết nghĩa, hoặc hàm ý của "Nhiệt Đới Buồn
Hiu", vì từ này ôm trong nó tính hài, tính thơ... và còn vì lời than,
"Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu", của một con hổ nhớ rừng!
["Alas for the Tropics"].
Và trước một "tour de force" [một tác
phẩm người
viết phải đánh vật với nó], thông minh, sáng chói, như Cuộc hôn nhân
của Cadmus
và Harmony, của Roberto Calasso, trong đó việc tái thẩm định những
huyền thoại
Hy lạp đã đẩy độc giả tới đỉnh cao của sự căng thẳng và niềm hoan lạc,
mà chỉ
những cuốn tiểu thuyết bảnh nhất mới có thể làm nổi, và người đó, hoặc
vỗ đùi
bành bạch, hoặc nghiêng đầu chào đón sự ra đời của một thể loại mới,
một cách
viết, tuy "hình thức" thì có vẻ như một thứ tiểu luận, nhưng
"nội dung" thì tràn trề tưởng tượng [a new kind of imaginative essay
writing], hay đúng hơn, sự trở về của lối viết vui nhộn mà lại mang
tính bách
khoa của Diderot, hay của Montaigne. Tiểu thuyết có thể chào mừng những
phát
triển như vậy, mà chẳng hề lo sợ, bị đe dọa, hoặc lấn đất giành dân,
hoặc đành
phải chấp nhận một cuộc ngưng chiến da beo! Có chỗ cho tất cả chúng ta,
nào
chống cộng cực đoan, nào hận thù nam bắc, nào giao lưu hòa giải, hoà
hợp dân
tộc!