Trang TMT
1, 2
Giọt Mưa Trời Khóc
1 2 3 4 5
|
Giọt mưa trời khóc
ngàn năm trước
Sao còn ướt trên
lưng bàn tay
BÀI THƠ
THÁNG 12
Tôi ở đâu mà tôi tới đây
Ngày xưa ai đứng ở
nơi này
Giọt mưa trời khóc
ngàn năm trước
Sao còn ướt trên
lưng bàn tay
Tôi ra đời đã được
bao lâu
Sao trái tim tôi nếp
gấp nhầu
Mặt đất tôi đi bao
ngàn dặm
Sao vẫn chông chênh
những bước đầu
Tôi kết tinh từ mảnh
vân hà
Từ báo cọp xưa hay
đóa hoa
Bụi phấn tôi mang
trên thân thể
Từ tảng đá nào đã vỡ
ra
Tôi yêu người yêu
thật là xa
Tình trong tiền kiếp tình
không già
Giòng sông trăng chẩy vào trái
đất
Chẩy lâu rồi hay mới đêm qua
tháng 12
Chờ Noel, chờ Tuyết bằng
bài
thơ trên, há chẳng sướng sao?
Khổ thơ đầu và chót thật là thần sầu.
Có vẻ như bài thơ chỉ cần vậy?
Oct 1, 2006
NQT
Phê bình gia thứ thiệt,
Nabokov có lần đưa ra nhận xét, là người đọc, không phải với cái đầu,
mà bằng xương sống lưng của anh ta.
Hắn ta, giống như Gấu, đọc, đến giây phút diệu kỳ, giọt lệ trời biến
thành giọt lệ người, bỗng thấy một làn hơi hạnh phúc từ huyệt bách hội
ở trên đỉnh đầu, theo xương sống lưng chạy xuống, rồi tỏa ra khắp cơ
thể, tới từng lỗ chân lông, và cứ thế tê lịm người đi, và thế là biết
liền tù tì, đây là thơ thần.
*
-Phách lối vừa vừa thôi, cha
nội. Bộ mi nghĩ, mi là phê bình gia thứ thiệt?
-Phê bình gia thứ thiệt hay không, chưa cần biết. Nhưng giây phút tê
lịm người thì có thiệt.
Date: Sun, 23 Jan 2005 11:41:44 -0800 (PST)
From:
Subject: hey
To:
Hey ong Gau, ong la cai gi tren doi nay ma viet van phach loi , hay tu
kiem diem lai xem minh co xung dang khong?
Mot doc gia
Cao Thoại Châu
Hình như tôi
vừa tiễn một người
có điều gì
mất đi
trong tôi
lúc qua đèo
tôi nhủ
mình như thế
lệ có bào mòn
núi
cũng không nguôi...
Chuyện
người đi đã là có thật
thôi cũng
đành to nhỏ với hư không
tôi là núi
sao người bỏ núi
tôi là
thuyền sao người không qua sông
Pleiku
11-05-1969
*
Ba câu đầu thì cũng... thường
thôi.
Nhưng câu cuối của khổ
thơ mới khủng khiếp làm sao:
Lệ có bào mòn núi cũng không nguôi.
Cứ
nghĩ đến lúc BHĐ đi
xa, đập cửa khóc ròng,
Ouvrez-moi cette porte où je frappe en pleurant. Apollinaire,
núi thương tình thằng Gấu, khóc theo, đến mòn tịt xuống, rồi thành hồ,
thành ao, thành sông, thành biển, thì em vưỡn cứ xa.
*
"giọt
mưa trời khóc ngàn năm trước", "lệ
có bào mòn",
"rớt xuống đời làm sóng lênh đênh": chuỗi hình ảnh,
chuỗi thơ, chuỗi nhạc mới đẹp làm sao.
*
Thơ bắt buộc phải vần điệu?
Câu hỏi khó nghe này, nhất là với những cái tai thẩm âm, thẩm thơ của
trường phái tân hình thức, bật ra từ câu hỏi của Coetzee, khi ông này
nghe nhà thơ Brodsky phán:
"Verse meters in themselves are kinds of spiritual magnitudes for which
nothing can be substituted," Brodsky writes. [Thơ vần, tự thân là
giọt
lệ trời, từ hàng ngàn năm trước, bây giờ mới rớt tới bàn tay của nữ thi
sĩ,
(1)
và nếu như thế, làm sao có thể thay thế được?].
Chúng là một cách tái cấu
trúc thời gian - ngàn năm trước nối lại với phút giây này, giây phút
thần kỳ giọt lệ trời biến thành giọt lệ người: They are "a means of
restructuring time".
Và Coetzee bèn hỏi lại:
Cái gọi là tái cấu trúc thời gian của thơ, thực sự nghĩa là gì?
"What precisely does it mean to restructure time?".
Theo ông, Brodsky chẳng bao giờ giải thích, hoặc, giải thích chưa đầy
đủ.
Cái kiểu móc nối, cái nọ xọ cái kia, của Gấu, như trên, liệu có
thể coi, một toan tính tái cấu trúc thời gian?
(1) Ca dao, "làm thân con gái giống như giọt mưa sa", là được gợi hứng
từ ý tưởng này? Và nếu như thế, thời gian vẫn có thể nghịch đảo, ngược
hẳn lại "chân lý" bất phục hồi, bất phục phản?
"Bạn chẳng thấy nước sông Hoàng hà tự trời... bôn lưu đáo hải bất phục
hồi?
"Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản."
Hạc vàng một đi, không thèm trở lại.
Gấu già, một lần lưu vong, đếch thèm trở về!
Ôi chao, đúng là vãi linh hồn!
Già rồi, vãi linh hồn hoài, con nít nó cười cho! NQT
*
Ngó
lại thời gian làm bài thơ: Pờ Lê Cu, 1969. À đúng rồi.
Phải là
Pleiku, phải là thời điểm đó, thì mới làm nổi câu thơ thần đó. NQT
*
cảm xúc trên đường phố Huế
Thương
cả hai người, em với bóng,
chiều
vàng nghiêng nón lá qua sông.
Nguồn: Đồng bằng
SCL
Bởi vì
làm
thơ, in thơ, đọc thơ, đều là những gì liên quan đến hạnh
phúc.
Cho dù
là thứ hạnh
phúc vào lúc xế chiều.
Như nến
muộn.
*
Gấu quên một thứ hạnh phúc: viết về thơ.
Nhất là lúc về già, còn vài ngày rảnh rỗi, chờ ới một tiếng là đi.
Không phải để khen để chê, mà để học.
Giống như một triết gia, Gấu quên tên, bị kết án tử, chờ hành quyết,
xin được học thổi sáo.
Gấu cũng muốn được như vậy, viết về thơ, viết được chữ nào cười khoái
trá chữ đó, để những giây phút cuối, không bị hồn ma bóng quế, không bị
cái cô đơn hành hạ, như một lời 'cầu chúc' của một bạn đọc.
Hôm trước, viết đến cái giây phút diệu kỳ, giọt lệ trời biến thành giọt
lệ người, Gấu sướng tê người, bồi hồi nhớ lại những giọt nước mắt
ngày nào của Bông Hồng Đen, nhỏ xuống vì Gấu, khi Gấu được mấy anh VC
thưởng cho hai trái mìn claymore ở nhà hàng Mỹ Cảnh, ngay bến đò Thủ
Thiêm, Cột Cờ Thủ Ngữ, bến tầu Sài Gòn.
Đang nói chuyện thơ, vớ được bài trên Người KInh Tế, điểm cuốn viết về
hai ông
thi sĩ nổi cộm nhất ở Anh, đã từng đi học chung, từng là bạn thân, và
là hai trong số những người mở ta trường phái Lãng Mạn, coi tình cảm cá
nhân mới là số 1, vượt lên khỏi luật lệ của lý trí: The
Friendship: Wordsworth and Coleridge, của Adam Sisman, nhà xb
Harprrs Press.
|