|
Back from
Quán Chùa
phiên. khúc
nắng
phố. nắng nắng.
đổ. tràn xuống. những con đường. xe. chạy
phố. nắng nắng.
lóa. những ô cửa kính loáng. nắng
phố. nắng nắng.
ôm. hâm hấp những cao ốc. ngất. ngư
trưa phố. nắng
những bàn chân. chậm
những nơi đến
khác. nhau
nắng. phố tỏa
màu đóa. ngột
những chiếc
honda. vụt mùi. xăng
mùi nắng.
hàng quán. rong. chiếc nón. lá
che mặt. những
đôi mắt không. dám nhìn
cuộc sống.
gió. vượt biên. bụi len lỏi vào. những
khẩu trang.
ngất ngư phố. nắng
nắng. sàigòn
phố. nắng. cũ soi. bạc thếch
có chợt bóng
mát. khi tà áo thướt. vội
có chợt bóng
mát. bởi hàng me. gốc phượng
nắng. sàigòn
còng lưng trần. chiếc xe ba gác. trĩu
dốc cầu. đứng
thẳng nắng. những giọt. mồ hôi
nắng. lẫn
trong. mưa đứng dong. mắt
khô ran phố.
nắng. chiếc xe đạp. vệt. đẫm
lưng nắng.
cũ phố. sàigòn cũ. ký ức cũ
phố. nắng lộng.
mới toanh. khu shoping
bến đợi.
subway sâu. lòng đất tiếng. rít
của những
chuyến xe điện. nắng. óa trên những
bậc thang.
và dừng lại. điểm cuối cùng. của
nắng. chỉ
còn phố. tiếng kèn đồng. cùng lời than. vãn
đi. về. của
những chuyến xe
Đài Sử
Tks
óa trên những bực thang, hay
lóa...
?
NQT
óa.
Tks
TV/Độc giả
Rạp Đa Kao
Thơ Mỗi Ngày
CRAZY ABOUT
HER SHRIMP
We don't
even take time
To come up
for air.
We keep our
mouths full and busy
Eating bread
and cheese
And
smooching in between.
No sooner
have we made love
Than we are
back in the kitchen.
While I chop
the hot peppers,
She wiggles
her ass
And stirs
the shrimp on the stove.
How good the
wine tastes
That has run
red
Out of a
laughin mouth!
Down her
chin
And onto her
naked tits.
"I'm
getting fat," she says,
Turning this
way and that way
Before the
mirror.
"I'm
crazy about her shrimp!"
I shout to
the gods above.
Charles
Simic
Khùng vì tôm
của em
Hai đứa đâu
có thì giờ
Để mà thở
Hai cái mồm lúc nào cũng đầy và bận
Đợp bánh mì,
phó mát
Không
đợp thì hôn
Mần một phát, chưa kịp
thở,
là đã bò xuống bếp
Trong khi tớ
lăng xăng chặt ớt
Thì em lắc mông
Cời cời mấy
con tôm trên lò
Ui, rượu vang
mới thơm làm sao
Chảy dài một
đường đỏ từ cái mồm đang cười toét
Tới cằm,
Tới luôn hai vú trần của em
“Chắc là em mập quá mất”,
em nói
Ngúng nguẩy
trước gương
“Tớ khùng vì
tôm của em rồi”,
Gấu la lên với
Ông Giời,
Ở
phía bên
trên đang ngó xuống.
DESCRIPTION
OF A LOST THING
It never had
a name,
Nor do I
remember how I found it.
I carried it
in my pocket
Like a lost
button
Except it
wasn't a button.
Horror
movies,
All-night
cafeterias,
Dark
barrooms
And pool
halls,
On
rain-slicked streets.
It led a
quiet, unremarkable existence
Like a
shadow in a dream,
An angel on
a pin,
And then it
vanished.
The years
passed with their row
Of nameless
stations,
Till
somebody told me this is it!
And fool
that I was,
I got off on
an empty platform
With no town
in sight.
Charles
Simic
Miêu tả một
món đồ mất
Nó chẳng hề
có tên
Mà tớ thì cũng
đếch nhớ bằng cách nào tìm thấy nó
Tớ bỏ nó vô
túi
Như 1 cái nút
áo bị mất
Chỉ có điều nó
đếch phải cái nút áo
Phim kinh dị
Quán cà phê
mở suốt đêm
Xe cút kít u
tối
Phòng bi da
Mưa cắt phố
Nó sống 1 cuộc
sống thầm lặng chẳng ai để ý tới
Như cái bóng
trong một giấc mộng
Một thiên thần
trên cây đinh ghim
Và rồi nó biến
mất
Những năm
qua đi với
Những nhà ga
không tên
Cho tới khi
một người nào đó biểu tớ, nó đó!
Không ai khùng
như tớ
Ga vắng tênh
vậy mà xuống tầu
Chẳng
nhìn
thấy một thành phố nào trước mặt.
Une bimbo nommée
désir
Child = Bambino = Bimbo (1)
“Pour
survivre, il aurait fallu qu'elle soit plus cynique ou moins proche de
la
réalité. Au lieu de cela, elle était un poète au coin de la rue
essayant de
réciter ses vers à une foule qui lui arrache ses vêtements. "
Ðế sống sót,
phải đểu giả và đừng có dí mặt thật gần vào đống kít, tức cuộc đời.
Thay vì vậy
thì em là thi sĩ ở 1 góc đường, cố tìm cách đọc thơ cho lũ man rợ xúm
nhau lột truồng em ra để chiêm ngưỡng bướm của em.
@ NMG's 1998
Có thể nói
Nguyễn mộng Giác là « chuyên gia » về thể loại này : ông còn là tác giả
bộ tiểu
thuyết lịch sử, lấy thời kỳ Tây Sơn làm bối cảnh, bộ truyện Sông Côn
Mùa Lũ, bốn
cuốn, dài khoảng 2000 trang, viết tại Sài Gòn từ tháng 5-1978 đến tháng
3-1981,
tu chính tại Hoa Kỳ 1990, và nhà An Tiêm của Thanh Tuệ xuất bản, cùng
năm, tại
Cachan-Paris và California. Sách được tái bản trong nước, tôi không nhớ
xuất xứ,
vì tôi có một bộ nhưng đã gửi tặng… tác giả ! Sách, vì ấn hành trong
nước, đã
gây tai tiếng và phiền hà cho người viết tại Mỹ.
DT
Note: NMG bị
tai tiếng và phiền hà đâu phải vì sách in ở trong nước. Và cũng đâu
phải vì cuốn được in ở trong nước!
Viết như thế
thì thà đừng viết thì hơn, bởi vì ai cũng biết, ông bị phiền hà như thế
nào, và
vì sao.
*
Trong tác phẩm
viết về cuộc nội chiến Quốc Cộng 1954-1975 Mùa
Biển Động, ông tả
nhân vật
Lãng, một nhân vật lính Miền Nam Việt Nam Cọng Hòa đeo từng xâu tai
người, đã
gây nên một làn sóng chống đối mãnh liệt
trong cộng đồng Người Việt Hải Ngoại.
Những độc giả
phản đối cho rằng nhà văn Nguyễn Mộng Giác đã mô tả sai lạc trầm trọng
chi tiết
dùng một hình ảnh chiến tranh rất “xâm lăng và gây hấn”
như “đeo xâu tai người” đặt vào nhân vật binh
sĩ Miền Nam Việt Nam Cọng Hòa. Khi mà người lính Miền Nam đã quá lành
đến độ
không thể (impossible)
hành động như thế. Khi
mà trong thực tế cuộc chiến Quốc Cọng là
do phe Cọng Sản Hồ Chí Minh từ Miền Bắc vào “xâm lăng” và “gây hấn” Miền Nam, và phe Miền Nam Việt Nam Cọng Hòa
chỉ là phe “tự vệ” ở
bên này vĩ tuyến 17. Độc giả từ Miền Nam
đã phản đối và cho đó là
một nhân vật tiểu thuyết mô tả sai sự thật. Không người lính miền Nam
nào có thể
hành động hung hãn và khát máu như thế.
Nhiều cộng đồng
hải ngoại đã có những cuộc biểu tình chống nhà văn Nguyễn Mộng Giác khi
ông đến
trò chuyện tại các địa phương San Jose, Seatle, Houston ....
Gió O
Thời gian viết
cho Văn Học, GCC có hỏi NMG vụ này, vì qua trễ quá, chẳng biết gì hết.
Ông cho
biết, ông phải xin lỗi đám kiêu binh Ngụy là vì đụng tới Mặt Trận Khiến
Chán, và Mặt Trận tính nhập cuộc!
Gấu không dám
hỏi thêm, đụng tới Khiến Chán thì “hư đại cuộc”, hay là… lạnh
cẳng!
Khi Gấu viết
về Bảo Ninh, ông nói, hồi đó đó, mà anh viết như thế là chúng làm thịt
anh rồi
Nếu suy từ câu trên, thì hồi đó đó, chắc là lạnh cẳng!
Mà làm sao mà không lạnh cho được!
Nhưng nếu như thế, thì tại làm sao mà đụng tới... chúng?
Liệu NMG có luờng được hậu quả, khi đụng phải chỉ một cái tai người
lính VNCH?
Làm UPI, Gấu
đã từng gửi những tấm hình, lính VNCH [đám gốc Miên] chặt đầu VC, treo
lủng lẳng
trên 1 cây sào dài, hai anh lính khiêng tòng teng… Cái chuyện lấy lòng,
gan, phèo...
VC nhậu cũng là chuyện.... thường, như Gấu được nghe kể!
Trên TV có lần
Gấu viết "đám hủi VC", hình như vậy, và 1 vị bác sĩ đã chỉnh, viết như
thế là đụng
chạm tới những người bị bịnh này, vì họ - những bịnh nhân của bịnh này
- đâu có… hủi!
Và Gấu phải
xin lỗi, vì đúng như thế. Đây là 1 thói quen của dân Mít chúng ta, vẫn
thường nói,
“đừng dây với hủi”, và là 1 thói quen xấu, cần phải bỏ.
Một vài độc giả
viết
mail, chỉnh Gấu, sao phải xin lỗi?
Rồi có ông còn đi xa hơn, [chắc là quá quí Gấu], cằn nhằn, ông sao hay
"xin lỗi" quá!
Nào là xin lỗi
Thầy Cuốc, khi Thầy cao giọng, có mấy thằng khốn NQT như mi.
Xin lỗi Sến
cô nương, vì dịch sai tùm lum tà la, khi Sến nhờ dịch 1 bản văn tiếng
Tây!
Cái sự lầm lẫn
nặng nề nhất của NMG là lấy tên Tường, của HPNT, cho nhân vật của mình,
Gấu đã lên
tiếng để ông lên tiếng nhận lỗi, khi ông còn sống. Vì chỉ có
cách xin
lỗi, thì mới cứu được tác phẩm. Nhiều người nghĩ Gấu "có gì" với NMG.
Làm sao "có
gì" được. Gấu viết cho tờ Văn Học của NMG, liền tù tì hai năm trời, và
là người độc nhất được ông trả tiền. Cho đến lúc ngưng viết, chẳng hề
xẩy ra chuyện gì giữa đôi bên, tại sao mà
lại "hằn học, có gì" với ông, vô lý quá!
Nhưng không viết ra, là “ vết nứt” [chữ
của NMG] của tác phẩm cứ còn hoài.
Chỉ có Thảo
Trường, khi còn sống, là nhận ra ý của Gấu.
Lẽ dĩ nhiên,
sự thể là còn do, Gấu không đọc được NMG.
Gấu cứ mong đám bạn ở trong nước, tình
cờ vớ được bài Gấu viết về Đường
Một Chiều của ông, để hiểu, tại làm
sao mà từ những ngày đó, Gấu dám phán, ông
không thể viết truyện dài.
Gấu cũng rất
thích 1 truyện ngắn của ông, kể câu chuyện 1 người đến nhà bạn đòi nợ
tiền bạc
gì đó, và quên cả chuyện đòi nợ, vì nhìn qua 1 cái khe cửa phòng tắm,
thấy cả 1
tòa thiên nhiên của cô người làm. Thế là cứ đứng chết trân ở đó!
Võ Đình khi còn sống có lần nhận xét,
cũng nhớ mài mại, nên xếp NMG vào loại, [nhà] văn chay, hay mặn?
Đoạn tả cảnh Tường làm thịt một em mà chẳng đã sao?
Hà, hà!
Tôi nghĩ HL
dường như có thành kiến về MBĐ hay cá
nhân NMG. (1)
Vị
này, một tác giả nổi tiếng, rất quí Hai Lúa, tức GCC, tức GNV, tức “bad
Gấu”!
The Higgs
boson
Bước nhảy vọt
vĩ đại của khoa học
Peter Higgs
đã kiếm ra Phân Tử Thượng Đế
“Official
Inquiry Among Grains of Sand”
“Một
cuộc điều tra chính thức
giữa những
hạt cát”
Bi Khúc Bốn
Tháng Sáu
Phiên
Khúc 17
Thơ Dịch
Des vertus
de l’infidélité en traduction
Đạo đức học
của sự không trung thuỷ trong dịch thuật
[Thuổng Thầy
Cuốc, “đạo đức học của sự nổi giận”]
Chỉ có bản
nháp, làm đếch gì có "bản chung quyết", vốn thuộc cõi tôn giáo,
hoặc mệt nhọc.
Borges,
Buenos Aires, 1943
Ghi
chú
trong ngày
Xử VC
The Saigon
Execution
October 2004
by Horst
Faas
Regarding
the Pain of Others
by Susan
Sontag.
"the
clarity of everything is tragic"
- Witold
Gombrowicz
Charles
Simic
Note: Bức
hình, trên 1 số NYRB đã cũ, May 1, 2003, tình cờ GNV vớ lại được, trong
bài viết
của Charles Simic, điểm cuốn của Susan Sontag: Nhìn nỗi đau của kẻ
khác,
Regarding the Pain of Others.
Trong
bài viết,
Simic cũng nhắc đến cái thú của quản giáo Khờ Me Ðỏ, trước khi làm thịt
ai, thì
cho nguời đó được chụp 1 tấm hình làm kỷ niệm.
Bài viết của Simic, quả đúng là
của thi sĩ, thật tuyệt. Ông viết về kinh nghiệm ấu thời của ông, ở vùng
Balkans.
Có
thể nói, qua bài viết của ông, thì cả lịch sử nhân loại được chia ra
làm hai, một
thời kỳ không có hình, và một, có hình.
Chỉ khi có hình, thì chúng ta mới được
thưởng thức nỗi đau của kẻ khác, dù không là chứng nhân tận mắt.
Archives of
Horror, Ảnh Khố của Sự Ghê Rợn, là theo nghĩa đó.
Tỏa Sáng Ðộc Ác
Quản giáo,
cai tù Pol Pot, giống như của Stalin, có cái thú trước khi làm thịt ai
thì cho
chụp hình làm kỷ niệm
"Who
are you who will read these words and study these photographs, and
through what
cause, by what chance, and for what purpose, and by what right do you
qualify
to, and what will you do about it?"
"Perhaps
the camera
promises a festive cruelty", Judith Butler has
suggested, of the images of Abu Ghraib; she writes provokingly of "the
moral indifference of the photograph, coupled with its investment in
the
continuation and reiteration of the scene as a visual icon". Thus are
Sontag's theories dealt with. Butler's are still current. Linfield
joins a
select company.
Một lần tôi
nằm mơ, và cũng như Hebel, tôi mơ giấc mơ của mình ở trong thành phố
Paris, ở
đó, tôi bị lột mặt nạ, và trơ ra, là một tên phản bội quê nhà, và một
tên lừa đảo.
Sebald: Phát biểu khi là ông Hàn
Liệu có một
tên VC nào cảm thấy bị lột mặt nạ, trơ ra là một tên phản bội, và một
tên lường
gạt, ở ngay trên chính quê hương của nó?
Hay 1 tên
VNCH, nhưng gốc Bắc Kít Di Cư, ở quê hương…. Mẽo của nó?
Ðược đằng đầu
lân đằng chân
Ðọc bài bình
loạn chính trẹo của Ông Số 2, Gấu thấy nực cuời, do cái sự ấu trĩ của
nó. Làm
sao mà lại so sánh hai sự kiện Tây đánh VN từ hổi nảo hồi nào với
chuyện TQ xử
lý [nội bộ] thằng em Bắc Kít ngày hôm nay.
Khi Tây đánh
VN, chúng đánh Miền Nam trước, vì dễ ăn hơn, chúng quen thuộc đường đi
nước bước
ở Ðàng Trong hơn so với Ðàng Ngoài, chưa kể đến lý do tiềm ẩn của cuộc
chiến:
khai hoá, mang văn minh đến cho những xứ sở bán khai, nhưng “Chúa đi
trước, võ
khí đi sau”: sự đàn áp Ky Tô giáo của Nhà Nguyễn là ngòi nổ làm bùng ra
cuộc
chiến xâm luợc. Giả như nhà Nguyễn khôn ngoan, như nước Nhật đã từng
làm, lịch
sử VN chắc là khác đi nhiều.
Ðây là chiến thuật đầu cầu, trong quân sự, xưa như trái đất, mắc mớ đến
chiến
thuật dạy cho Việt Nam một bài học của TQ?
Ðâu có phải
chuyện nắm cái đầu, là đám chóp bu Bắc Bộ Phủ.
Giữa VC và TQ có rất nhiều
mắc míu,
và cái sự sợ hãi TQ của đám chóp bu VC là do đó mà ra. Ông số 2 này,
trí nhỏ, bàn
toàn chuyện tào lao, lại thêm cái tâm cũng chẳng lớn gì cho lắm, đọc
chán phèo.
Một người thực sự đau cú đau TQ, thì lập tức lại thấy nhói lên cái đau
của Miền
Nam. Bởi vì chính là do đối xử khốn nạn trong
thời gian chiến tranh, bằng mọi cách phải
chiến thắng, đánh 100 năm,
đốt sạch Trường Sơn… và để chiến thắng, thì lạy lục thằng Tẫu, cung
phụng chúng.
Bắt gái Bắc làm hộ lý, phục vụ sex chúng… và hậu quả là ngày hôm nay.
Chúng ta cứ
giả thử, sau 30 Tháng Tư, Bắc Kít thực sự ôm lấy Nam Kít, cả nước cùng
nhau xây
dựng cái nhà Mít, thì làm sao thằng Tẫu dám ngó ngoé?
Chính là do
Tây đánh Nam Kỳ trước, cho nên Gia Long mới bị VC & Bắc Kít qui tội
cõng rắn
cắn gà nhà, còn Ky Tô giáo trở thành kẻ thù muôn đời của những tên VC
cực VC như
Thái Dúi.
Cứ giả dụ như
thằng Tây ngu ngốc, đánh Bắc Kít trước, thì chúng được cái gì?
Hỏi là trả lời.
Tuy nhiên Bắc Kít mới là mục tiêu sau cùng của Tây, cùng với nó, là
giấc mộng
ngược sông Hồng lên tận Vân Nam của Ðồ Phổ Nghĩa. Lịch sử lập lại, khi
Kissinger gặp Mao Xếnh Xáng là giấc mộng này, lại một lần nữa được thực
hiện
giữa Mafia Do Thái [chữ của Bà Huệ, Gió O], và anh Tẫu.
Tay Số 2 này, Bắc Kít di
cư, khôn tổ cha, chưa hề sứt 1 sợi lông chim suốt
cuộc chiến, rồi ra hải ngoại lo học lấy đủ thứ bằng cấp, rồi lo làm
báo, cả 1 cơ
sở báo chí to tổ bố, trong bao nhiêu năm trời, chưa làm được 1 việc
thiện, chưa
sứt 1 đồng đô la. Thời gian Gấu qua Cali, ghé thăm bạn làm tại đây,
thấy ông VC
nhà văn VTH được tòa báo o bế, ban cho cả 1 văn phòng tổ chảng, còn
Gấu, bạn "thân", cùng
giới viết văn Sài Gòn ngày nào, ông vờ luôn, Gấu còn mừng.
Tuy nhiên,
khôn cỡ đó,
làm sao không mất Miền Nam.
Có 1 lần Gấu đọc 1 bài ký của ông trên tờ Thế Kỷ
21, ông sót sa, Sài Gòn có người chết đói rồi đó.
Ngay bên hông Chợ Bến Thành!
Quí hoá thật.
V/v không sứt
1 đồng đô la, thì không chỉ ông số 2, mà cả một bộ lạc, clan, [cờ lăng]
đều y
chang.
“Giai thoại” sau đây, là do DN, báo SGN, kể: Lần tưởng niệm, hay
giỗ đầu
Mai Thảo, hình như vậy, băng Cờ Hoa Lăng Bác đứng ra tổ chức, và cái
tay DNY hô
hào, lập giải thưởng văn học Mai Thảo, thế là 1 cái quỹ được thành lập,
và 1
trong những vị thính/khán giả có mặt bèn xung phong bỏ vô… túi DNY 200
đô.
Và bà DN tự
hỏi, giải thưởng thì sẽ muôn đời lục quân… Miền Nam, nhưng còn hai trăm
đô, chắc
là sau đó DNY bỏ vô account của ông ta, tiền lời của nó, bi giờ là bao
nhiêu?
Cả 1 băng đảng,
suốt cuộc chiến không đứa nào sứt 1 sợi lông… chân, bỏ chạy cũng lẹ
nhất, bao
nhiêu năm ở hải ngoại, không làm được chỉ 1 việc nhỏ cho ‘đại cuộc’,
chỉ chăm
chăm lo làm giầu, cả 1 đám bây giờ giầu xụ, bao nhiêu cơ quan báo chí,
truyền
thanh… đều thuộc vào tay chúng hoặc hậu duệ của chúng, thử hỏi sự khốn
kiếp đâu
có thua gì VC ở trong nước? Chúng chửi VC, bằng thứ tâm địa khốn kiếp
như thế,
làm sao có… phép lạ xẩy ra?
Ghi 1/chet_vi_tinh.html
Note: Bài
đang hot!
Lạ thật! Làm
sao mà độc giả mò ra nó?
Cali
Tháng Tám 2011
Chợ Cũ, Hàm
Nghi, thiên đường 1 thời của GXK [Gấu Xì Ke]
Đường Trương
Minh Giảng
Phía bên
trái, lui lại 1 tí là Chợ TMG. Tới 1 tí, phiá bên phải, là hẻm nhà
Joseph Huỳnh
Văn, quá tí nữa, phiá bên trái, nhà Ngọc Dũng, Chợ Vườn Xoài, nhà ông
anh rể của
Gấu, Nguyễn Hoạt [Hiếu Chân], rồi tới Cổng Xe Lửa số 6, Nhà Thờ Ba
Chuông…
Nhà Lý Hoàng
Phong, tác giả Sau Cơn Mưa, anh ruột
Quách Thoại cũng ở khu này
Trúc Sĩ có 1
truyện dài “Xóm Vẹc” (?), là viết về khu này.
Lần độc nhất,
Gấu gặp LHP, là cái lần ông ở trong hẻm đi ra ngoài phố, chắc thế, kiếm
sạp
báo, kiếm bài viết của Gấu, cũng là bài điểm sách đầu tiên trong đời,
về “Sau
Cơn Mưa” của ông. Nhìn thấy Gấu, [ông chắc biết], ông giơ tay cầm tờ
báo, vẫy vẫy,
ra ý chào, đồng thời ra ý khoe, hay khen, và nói, nghe nhiều người nói
về bài viết của
anh, kiếm thấy nó rồi!
Ông là chủ tờ Văn Nghệ, còn
là
tờ báo vứt truyện ngắn đầu tay “Những Con Dã Tràng” của Gấu vô
thùng rác.
Gấu không gửi
cho báo Văn Nghệ, mà cho tờ Sáng Tạo, nhưng TTT đọc, tính đăng, thì báo
ngỏm,
ông bèn chuyển hết số bài vở còn lại, cho Văn Nghệ, chắc thế.
Gấu thấy tên
của Gấu, ký là Sơ Dạ Hương, ở Hộp Thư Tòa Soạn, thì đoán vậy.
Bài điểm sách
của Gấu, là trên tờ nhật báo Dân Chủ
của Vũ Ngọc Các. TTT kêu Gấu viết phụ
trang Văn Học. Đây cũng là nơi - nếu tin theo hồi ức của Mai Thảo,
trong “Chân
Dung 15 nhà văn” (?) – Mai Thảo lần đầu tiên gặp Thanh Tâm Tuyền, bạn
quí sau này
của ông, và lầm với 1 tay thợ sắp chữ, và tay này còn láo lếu dám hỏi
xin ông một
điếu thuốc lá!
Cũng
trong Chân Dung,
Người kể chuyện, đã lôi Rượu Chưa Đủ,
truyện ngắn thần sầu mở ra cõi văn Dương
Nghiễm Mậu, từ 1 thùng rác, 1 tòa soạn, một tờ báo, không nhớ báo nào,
vì hình
như ông cũng không nói ra, và Gấu đã lầm với tờ Văn, nhưng 1 vị bạn văn, cho biết,
khi đó, chưa có tờ Văn.
Phải viết rõ
như thế, để giải thích cái vụ ra sạp báo đầu ngõ.
Ba cái hình
cũ về Sài Gòn, trên TV, với riêng Gấu, là cả 1 trời kỷ niệm, đẹp thần
sầu, nhưng
cũng đầy bi thương, tan nát!
Rạp Đa Kao,
khi đó, là nơi Gấu hay chở 1 em tới coi ciné.
Hồi đó, ở Phú Nhuận, sống nhờ Bà
Trẻ, gia đình sống bằng cái sạp bán đồ mã não của Bà Trẻ ở Chợ Phú
Nhuận. Không còn ở hẻm Xóm Đội Có nữa, mà
dời qua hẻm
Nguyễn Huỳnh Đức, đằng sau Hội Đồng Xã Phú Nhuận. Em ở xóm Đội Có cũ,
người
quen xưa, thì cứ cải luơng như vậy cho nó tiện, vì em rất mê đọc truyện
trên mấy
tờ nhựt báo… Đâu có dám đưa em đi rạp gần nhà, khu Phú Nhuận, mà phải
tới Rạp Đa
Kao!
Bữa nào Gấu
kể tiếp, sợ Gấu Cái bực!
1958. Học
xong Trung học tôi thi vô Trường Quốc Gia Bưu Điện vừa mới được thành
lập sau một
năm lân la làm quen cái không khí đầy nao nức của tương lai như đang
giục giã ở
ngay đầu ngã tư của cuộc đời, ở đại giảng đường Đại Học Khoa Học. Bạn
thử tưởng
tượng một học sinh nghèo, sống chui rúc ở cuối con hẻm Đội Có, Phú
Nhuận, nơi
đám người nghèo khổ bám quanh thành phố, khi chiến tranh chưa dồn dập
đem những
tiện nghi đến tận giường ngủ, xó bếp, rồi lấy đi một số người thân,
quanh năm
chỉ biết xài đèn dầu, uống nước giếng. Đám thanh niên, ngoài những lúc
tự an ủi
lẫn nhau bằng những mối tình tưởng tượng, bằng những tiếng hát nhái
theo giọng
Út Trà Ôn, Trần Văn Trạch quanh cây đàn ghi ta bên cạnh giếng nước, vào
những
lúc con xóm sau một ngày mệt lả, mặc tình cho bóng đêm và muỗi đói hành
hạ; buổi
sáng chỉ còn cách kéo nhau ra mấy dẫy nhà lụp xụp, mặc tình ngắm nghía
mấy cô
gái họ vẫn thường trầm trồ, mỗi lần thoáng thấy bóng. Các cô lúc này
xắn quần
cao, thoăn thoắt giữa đám rau muống xanh um phủ kín mấy vũng nước đen
ngòm, nguồn
lợi thứ nhì sau mấy ao cá, một nơi chốn hẹn hò khác nữa của các cô cậu
choai
choai, và của đám con nít; bỗng một ngày đẹp trời, thấy như Alice lạc
vào xứ thần
tiên, lạc vào trường Đại Học Khoa Học.
Phở hồi đó
ba đồng một tô. Tiền ông Diệm, như sau này người dân Sài-gòn vẫn thường
xuýt
xoa, tiếc nhớ một hoàng kim thời đại khi chưa nếm mùi Giải Phóng, và tệ
hơn,
mùi Cộng Sản, thảm hơn nữa, Cộng Sản Bắc Việt. Những buổi sáng hiếm hoi
trong
túi có mấy đồng bạc cắc bà Trẻ thương tình giấu giếm cho, nhân bữa
trước bán hết
mấy món đồ xi cho mấy cô gái, mỗi lần đi chợ Phú Nhuận, sau khi mua mớ
rau, con
cá, vẫn thường xúm quanh cái mẹt của bà già Bắc Kỳ, mân mê chiếc vòng
mã não,
chiếc cà rá hình trái tim, cây lược lưỡi liềm, tấm gương bầu dục phía
sau có
hình mấy nghệ sĩ cải lương... tôi có cảm tưởng cả con hẻm, khu phố cũng
xôn xao
cùng tôi qua những hương vị buổi sáng của nó: Tô phở nơi đình làng Phú
Nhuận,
trong hơi phở có chút hiền từ của khói nhang, của những lời cầu khấn,
mấy bà mấy
cô đi chợ tiện thể ghé đình lạy Phật và dùng điểm tâm. Dĩa bánh ướt của
cô gái
trong xóm với đôi quang gánh lúc nào cũng lao về phía trước, chỉ chậm
lại nơi đầu
con hẻm mươi, lăm phút rồi lại tất tả chạy quanh xóm. Có bữa dù đã chạy
vội từ
nhà, khi ra tới nơi chỉ còn kịp nhìn thấy một nửa bóng dáng cùng cử chỉ
quen
thuộc của cô còn nán lại phía sau lưng đòn gánh.
(2)
|
|