Ỷ Thiên Kiếm vs Đồ Long Đao
Vụ
CGDL bị bắt, kỳ cục làm
sao, làm Gấu nhớ tới vụ nữ ký giả Nga, Anna
Politkovskaya bị bắn
chết,
với bản
án ‘dằn bụng’, đúng sinh nhật của Nga Hoàng Đỏ Putin.
Bà can
đảm đến mức khó tin,
tường thuật một cuộc chiến ghê tởm và một chế độ độc tài ngày một thêm
độc tài,
bằng một ngòi bút sắc bén và bằng một bộ não bằng thép. Có thể chỉ là
một sự
trùng hợp quái quỉ, ngày bà bị bắn chết cũng là sinh nhật của Putin,
nhưng bạn
bè và những người ủng hộ thì chẳng nghi ngờ chi, chính những gì bà
tường thuật
về bước ngoặt khốn khổ khốn nạn, thê lương của nước Nga dưới sự cai trị
bằng
máu của ông ta, đưa đến kết quả thê thảm như vậy. Cái chết của bà ta
chỉ gây
một ảnh hưởng nhỏ nhoi, Putin tuyên bố bốn ngày sau đó.
Bên cạnh xác là khẩu súng
lục: một vụ giết người theo hợp đồng. Bà biết, nhưng, những nguồn tin
của tôi
còn bị nguy hiểm nhiều hơn là tôi.
"Dằn
bụng", là thuật ngữ của Gấu phịa ra, thay
vì ‘giết người theo hợp đồng’, của các cao thủ xã hội đen, hitman.
Thuật ngữ
này được ‘mặc khải’ từ một bức hình trên bìa tờ Time, hình ảnh một ông
xã
trưởng VNCH bị du kích VC làm thịt, bằng cách chặt đầu, để cái đầu lên
bụng nạn
nhân, để dằn bản án. Vụ này xẩy ra sau khi ông Diệm bị làm thịt ít lâu,
nó còn
có ý nghĩa như là một ‘mật mã’ tới toàn thể VC nằm vùng:
Trải đệm, đánh lớn!
CGDL là
một ngòi viết can
đảm, và có tài, so với đám ký giả còn lại ở trong nước. GNV thường
xuyên đọc
blog của cô, và rất mê một số entry, thí dụ như về PD, và cái vụ trở về
thật
nhục nhã.
Cô tỏ ra thông cảm cho ông nhạc sĩ già, có tài.
Lần này, đụng vô một Trùm
CA/VC.
Cầu
mong cô tai qua nạn khỏi.
NQT
*
Who
Killed Anna Politkovskaya?
Ai giết Anna Politkovskaya?
At
the time of his death,
Shchekochikhin was investigating allegations that the FSB (successor to
the
KGB) was behind the 1999 apartment bombings in Russia, in which more
than three hundred people were killed. Blamed on Chechens, the bombings
served
as a pretext for the Kremlin to invade Chechnya
[Thời gian bị giết, S. điều tra FSB [thừa kế KGB] đứng phía sau những
cú dội
bom nhà dân chúng, tại Russia, vào năm 1999 của Kremlin, để có cớ xâm
lăng
Chechnya].
Cuộc
chiến Mít, cũng y chang:
Mấy anh VC nằm vùng, nhận lịnh Bắc Bộ Phủ, dựng cú đầu độc tù Phú Lợi,
nhân đó
thành lập MTGP, mở ra cuộc Thánh Chiến.
Thành
thử, có thể nói, tất cả
những tội ác của Mỹ Ngụy là đều do VC gây ra. Bằng đủ mọi cách, phải
nhử Mỹ nhẩy
vô Miền Nam.
Mẽo, ngược lại, tìm đủ mọi cách, có cho được 1 lực lượng thứ ba, hoàn
toàn quốc
gia, để chống VC: cái mầm đẻ ra cuốn Người
Mỹ trầm lặng của Greene.
Politkovskaya
faced the possibility of death with her
characteristic stoicism: “They say that if you talk about a disaster
you can
cause it to happen. That is why I never say aloud what I am most afraid
of.
Just so it won’t happen,”…
"Người ta nói, nếu bạn nói về một thảm họa, là bạn có thể khiến cho nó
xẩy
ra, thành ra tôi chẳng bao giờ la lớn lên, điều mà tôi sợ nhất. Để cho
nó đừng
xẩy ra."
*
Ui chao, đúng là tình trạng Gấu những ngày thằng em trai sắp chết. Đến
khi nó
chết, Gấu vẫn không tin, theo cái kiểu, vẫn muốn vặc lại Lão Tặc Thiên:
Tao đâu
có la lớn lên đâu, mà tại sao em tao chết?
*
Có thể nói, ngay sau khi Gấu thoát chết vì hai trái mìn của VC ở nhà
hàng nổi
Mỹ Cảnh nơi bờ sông Sài Gòn, là Gấu hiểu rằng, vậy là thằng em của mình
nguy rồi.
Và khi thằng em đi Thủ Đức, ra trường, được bố trí về đơn vị địa phương
quân
canh giữ phi trường Sóc Trăng, là ngày nào Gấu cũng sống trong thấp
thỏm, lo
sợ. Gấu chạy tới nhờ bà cụ C [bà cụ ông anh nhà thơ TTT] cầu cứu, bà
nói với
ông tỉnh trưởng Bạc Liêu, Đại tá Út, chồng bà cô của bạn C. Ông Út bèn
viết một
lá thư tới tay tiểu đoàn trưởng đơn vị. Khi thằng em mất, còn giữ trong
túi cái
danh thiếp của Đại Tá Út. Vị tiểu đoàn trưởng nói với Gấu, khi xuống
Sóc Trăng
đưa xác em về Sài Gòn mai táng, tôi nghe nói, anh của S. là nhà văn,
nên đã ra
lệnh đưa nó về làm văn phòng, trông lo tờ báo của đơn vị, và S. sẽ nhờ
ông anh
của mình đóng góp bài vở.
Vậy mà cũng không kịp.
Gấu
khi đó viết bài cho Đài Phát Thanh Sài Gòn, và, cùng lúc, nhận được hai
điện
khẩn, một, từ đài VTD thoại quốc nội [kế ngay bên Đài VTD quốc tế nơi
Gấu làm
việc], một, từ Đài Phát Thanh Sài Gòn, về vụ thằng em tử trận.
Thằng
em mất, chưa kịp thông báo địa chỉ cấp báo thân nhân với đơn vị.
*
Về cầu tre, luỹ tre làng, giếng làng, làng, làng… những hình ảnh của
Quê Hương
thuở nào.
Cái làng của Gấu, làng Thanh Trì ở bên bờ sông Hồng, khi Gấu bỏ chạy
nó, vào
năm 1954, tuy vội thì vội, cũng từ Hà Nội về thăm nó, và trước khi bỏ
đi, cũng
cố vơ vội vơ vàng, vài hình ảnh, theo cái ý nghĩ, mình quơ đi, để cho
đỡ nhớ,
và nếu có ngày nào được trở về [hay trở về được], thì so chúng với
những hình
ảnh thực, để coi trí nhớ của mình có bảnh không, và mình có thực sự nhớ
nó
không.
Đúng ra, lần đó, Gấu về, để ở luôn, chứ không phải để bỏ đi. Hình như
Gấu cũng
có lèm bèm về chuyện này rồi.
NKTV
*
Gấu
đọc Blog NL, thấy có cái còm, cho biết, vớ được House of Meetings,
ở Fahasa, tưởng cuốn này đã được dịch ra
tiếng
Việt.
Hóa ra chưa.
Martin Amis viết nhiều, GNV có gần như đủ, nhưng chỉ có
1 cuốn này, là số 1, tuyệt cú mèo, nhất là đối với những ai đã từng đi
tù VC!
Cái
tay Banville, khi điểm nó trên tờ NYRB, (1) khuyên,
nên đọc HM song song với 1 cuốn khác, Koba
the Dread, non-fiction, cũng
của
Amis, một thực một ảo song đấu, mới tuyệt.
Tuyệt thật!
(1) Bài
viết này, hết còn được
đọc free, nhưng TV có copy, rảnh, dịch, giới thiệu, và có thể, sẽ viết
song
song, kỷ niệm tù Đỗ Hòa!
Ui chao, chỉ nội nghĩ như thế thôi, cũng đủ lãng quên cả 1 đời rồi!
Chỉ nội
nhớ Em thôi, cũng đủ
sướng suốt 1 đời rồi, đâu cần gặp, nhỉ? (2)
Nhưng,
Em nào?
House
of Meetings có cái tít
tiếng Việt, Nhà Hội, bảnh hơn cả ‘nguyên tít’, vì đây là cái từ mà đám
tù gọi cái
nơi mà họ ra gặp thân nhân, khi được thăm nuôi, như ở trại tù Đỗ Hòa
‘của GNV’.
Không biết tù Miền Bắc gọi bằng tên gì. Nhưng nhà hội còn là nhà hội
đồng, ở mỗi
thị xã, và thường được dùng để quàn tạm một sĩ quan VNCH tử trận, trong
khi chờ
người thân. Gấu này đã gặp lại thằng em trai, khi xác được quàn tại nhà
hội Sóc
Trăng.
(2)
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Em còn gương lược dấu đường
ngôi
Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
Và khoảng trời xanh đến rợn
người
......
Nhớ ai
buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về như vết thương...
Du Tử Lê
*
Một cái
chết rất ngoạn mục.
… no life is
lived for the sake of an obituary.
Brodsky.
It is as if God had been
defeated
Gide
Gửi SCN, thay cho
một lời ai điếu! GNV
Note:
Sống chẳng làm được cái chó gì.
Chết, sao lắm người đi đưa đám thế!
Và, có vẻ như ai cũng bực, muốn nói huỵch toẹt, như trên, nhưng vì lịch
sự, đành
bỏ qua, “nghĩa tử là nghĩa tận”!
Ô hô, ‘ta la ma’, ai tai!
Thượng hưởng!
*
sonata
said...
Có một chi tiết thú
vị bạn Tư à, là cái rau nhúc. Rau này hình
như đi từ Bắc vô, ngoài Bắc kêu bằng rau rút (vì nó có lớp bấc bao bên
ngoài
cọng rau, khi lặt mình rút lớp bấc đó đi) rồi vô tới mình nó trại sao
đó thành
rau nhút, xuống miệt dưới nó thành rau nhúc, mà kêu rau nhúc nghe ngon
hơn há,
nghe mềm ...
sau rieng
said...
@Chị So : Thấy ngừi
ta viết sai chính tả lòi mà còn giả đò bâng
quơ :-)
Note:
Hồi nảo hồi nào, GNV cũng
bị ám ảnh bởi cái từ 'rau nhúc' này!
Không chỉ ‘rau nhúc’, mà còn
'gà nhúc' [xuơng]…
'Gà nhúc', biến thái, mới ghê!
Những ai đã từng
sống ở trại tị nạn Thái Lan, hẳn còn nhớ từ 'gà mìn'. Gà rút hết
thịt, 'cái còn lại' được đem vô trại bán cho đám tị nạn, và họ gọi
là ‘gà mìn’,
gà trúng mìn, thịt văng hết, còn trơ bộ xương, ninh lấy nước ngọt nấu
canh…
*
Nhân
tiện, dù không được mời,
GNVcũng thử đưa ra 3 câu trả lời, cho 3 câu hỏi trước khi chết còn ca
vọng cổ của talawas.
1. Theo anh, 5 vấn đề hệ
trọng nhất của Việt Nam
hiện nay là gì?
2. Nếu được cầm quyền tuyệt
đối tại Việt Nam
trong vòng 24 tiếng đồng hồ, anh sẽ làm gì?
3. Hình dung của anh về Việt Nam năm 2010,
2020 và 2030.
Hai câu
hỏi sau là giả tưởng.
Để trả lời, xin mượn câu của Arendt. (1)
Câu thứ
nhất: 5, hay 10 vấn
đề, 100 vấn đề quan trọng của VN, theo GNV là: thay đổi chế độ, thay
đổi chế
độ, thay đổi chế độ, thay đổi chế độ, thay đổi chế độ….
Câu trả
lời này được gợi hứng
từ 1 phim, về 1 thằng cu tí gác thang máy một đại khách sạn, [hình như
tên
tiếng Tây là Le petit garcon de
l’ascenceur GNV coi từ hồi còn con nít], chuyên đưa khách VIP
lên căn
phòng Nhất Dạ Đế Vương của khách sạn, và nó chỉ mơ có ngày được ngự ở
đó 1 lần.
Thế rồi khách sạn mở ra cuộc
thi đố, đề tài 'ngàn năm khách sạn ta', mọi người đều được dự thí, với
1 câu trả lời, ai trả lời hay nhất, thì được ngự ‘free’
trong căn
phòng NDDV, 1 đêm.
Thằng bé trúng giải. Chủ
khách sạn chán quá, 1 thằng hầu mà ngự NDDV ư? Bèn gạ chú bé, như phú
ông trong
câu chuyện thằng bờm có cái quạt mo, cháu cầm tí tiền nhé. Thằng bé lắc
đầu,
ông chủ dỗ thế nào cũng không được, bèn phế câu trả lời hay nhất, của
thằng bé,
lấy câu trả lời thứ nhì.
Câu thứ nhì, hoá ra cũng của
thằng bé.
Rồi câu thứ ba, hay nhất,
cũng của nó.
Thế là sau cùng đành phải cho
thằng bé vô thiên đường nhất dạ đế vương.
Cứ
giả như GNV trả lời hay nhất, thì có được như thằng
bé này không, nhỉ?
Ui chao, chỉ nội nghĩ thế thôi mà cũng đủ lãng quên đời rùi! (2)
(2)
Biết rằng, mất talawas, thì sẽ có những diễn đàn khác
thay vào. Các tác giả gởi bài sẽ chuyển qua những website khác. Nhưng
tại sao
lại buồn. Buồn nghẹn, như kể từ nay, không còn thấy một người tình nhân
trong
thế giới ảo ấy nữa.
New Jersey 22-10-2010
Trần Hoài Thư
(1)
Salvation or Ruin?
Cứu Rỗi hay Điêu Tàn?
Trong
một xã hội tan rã, một
khi thế hệ trẻ mù lòa đi theo chân lý muôn đời, hết cắm cờ, thì lại
ngồi lên
đầu nhân dân, tai ương thảm họa là điều không thể tránh khỏi, và được
báo
trước. Nhưng chính cứu rỗi, chứ không phải điêu tàn mới là điều "tới mà
chẳng ai biết trước, chẳng ai trông chờ, chẳng làm sao tiên đoán...",
bởi
vì cứu rỗi, chính nó, chứ không phải điêu tàn, tuỳ thuộc vào tự do và ý
chí của
con người.
[Mô
phỏng Hannah Arendt,
trong Franz Kafka: A Revaluation, trong Essays in Understanding
1930-1954, nhà
xb Schocken Books, New York:
In a dissolving society which blindly follows the natural course of
ruin,
catastrophe can be foreseen. Only salvation not ruin, comes
unexpectedly, for
salvation and not ruin depends upon the liberty and the will of men].
Chỉ một
khi thế hệ trẻ, tốt
nghiệp Harvard, trở về nước, bằng tự do và ý chí của chính họ, từ chối
không
chịu ngồi lên đầu nhân dân, thì mới mong có cứu chuộc được.
NQT
Nội Cỏ Của Thiên Đường
Trong bài viết Don
Quixote, in trong A Reading Diary, Manguel trích dẫn một
câu của Gide, nói về cú Gandhi bị ám sát:
“Như thể Thượng Đế bị đánh bại”
[“It is as if God had been defeated"]
Ui chao, cái cú
Talawas "tự làm thịt mình" (1) phải chăng cũng rứa, đối với dân Mít:
Như thể
Thượng Đế
bị đánh bại, và Quỉ Đỏ đoạt ghế của Người!
(1) Linda Lê, trong
bài trả
lời phỏng vấn, “J'aime que les livres
soient des brasiers", dùng từ
"s'abolir", [Il faut coûte que coûte
parvenir à ne pas s'abolir ni à être dans le ressentiment]. Kim
Dung dùng
từ "tự hoang phế mình", nôm na là "vung dao tự thiến”, để trở thành
đệ nhất cao thủ!
Hay nói
theo nhà thơ lớn,
giải thưởng lớn, Hoàng Hưng, talawas đã là lịch sử (1), mà đã là lịch
sử
như vậy
thì ngỏm là vừa rồi.
Công thành thân thoái mà!
Theo Thánh Gióng về Giời vui
thú điền viên!
(1) "Đã
là lịch sử"
theo nghĩa nhà phê bình DT viết, trong bài về Thảo Trường trên talawas:
Lịch sử là cái thùng rác?
Hay
theo nghĩa, ngay ở dưới đây, trong bài viết về chàng Monty Cliff:
Danh vọng của talawas sẽ còn dài dài và sẽ sống dai hơn là sự thành
công của nữ văn sĩ... SCN?
Mô phỏng câu: The sad joke of his
career was that his fame
outlived his success; after Red River, he
couldn't even be anonymous in failure: Sau cú tự làm thịt, talawas
sẽ chẳng thể nào vô
danh được nữa, ngay cả ở trong sự thất bại của nó!
Ác liệt, khốc liệt thật!
Cái tít
“mất trong cái đẹp’, ‘lost
in beauty’ của bài viết, cũng thật hợp với trường hợp talawas, nếu
chúng ta đọc
những lời ai điếu vinh danh cả hai, talawas và SCN.
*
Clark
Gable phán về Monty
Cliff, "thằng gay này quả
đúng là 1 đại tài tử"! ['that faggot
is a hell of an actor.']
Tuyệt.
Ui chao làm sao quên
nổi Cliff trong “Khi còn đàn ông trên cõi đời này” [From
here to Eternity: Từ Đây Tới Thiên Thu. Cái tên tiếng Việt của nó,
là từ tên tiếng Tây, "Tant qu'il y aura des hommes“], "Một chỗ dưới ánh
mặt trời”, A
Place in the Sun, đóng chung với em
Liz Taylor. Misfits, Suddenly Last
Summer, Reflections in a
Golden Eye… đa số đều là chuyển thể, từ tiểu thuyết hay kịch, và
đều
thành
công.
Ui chao
giá mà talawas cũng để
lại một di sản như thế nhỉ?
Có đấy, và là mớ văn học Miền Nam
được talawas sưu tầm!
Ui chao, chẳng thấy 1 mống nào vinh danh cái phần ‘a hell of talawas'
này cả!
Đúng là cả 1 lũ Bắc Kít: ‘vơ về’ thế là thành của chúng ông!
Bà cảm thấy thế nào khi sống
tại nước Pháp
hiện nay?
Tôi gần như luôn luôn cảm thấy
mình sống
trong tình trạng lưu vong. Tôi tin rằng mặc dù sống ở Pháp đã lâu vậy
mà tôi
chưa bao giờ nói: đây là xứ sở của tôi. Nhưng tôi cũng không nói Việt Nam là
xứ sở của
tôi. Tôi coi tiếng Pháp là tình yêu sâu đậm của mình. Đó là cái neo độc
nhất
cắm vào thực tại mà tôi luôn thấy, thật hung bạo, Tôi rất lo ngại về sự
bùng
phát của một thứ chủ nghĩa quốc gia dữ dằn ở Âu Châu. Tôi có cảm tưởng
Âu Châu
ngày càng trở nên lạnh nhạt, và càng ngày càng bớt bao dung. Có lẽ
chúng ta
đang ở trong một thời hòa bình chỉ ở ngoài mặt, có vẻ như hòa bình,
những cuộc
xung đột ngầm chỉ chờ dịp để bùng nổ, tôi sống trong sợ hãi một cú bộc
phát
lớn.
Trong Cronos, bà đưa ra một lời
kêu gọi,
về một sự phản kháng. Phản kháng như thế nào, theo một hình thức nào,
vào lúc
này, theo bà?
Đó là thứ tình cảm bực tức,
muốn làm một
cái gì đó, muốn nổi loạn, khi tôi theo dõi những biến động, Đôi khi tôi
cảm
thấy gần như ở trong tình trạng bị chúng trấn áp đến nghẹt thở. Tới mức
có lúc
tôi ngưng không đọc báo hàng ngày, không nghe tin tức trên đài nữa. Như
nữ nhân
vật Cronos, tôi thỉnh thoảng ở trong tình trạng cảm thấy mình bị cự
tuyệt, bị
sự chối từ cám dỗ…. Như nữ nhân vật này, tôi chỉ có thể chiến đấu bằng
ngòi bút.
Có thể 1 ngày nào đó những biến động bắt buộc tôi phải hành động khác
đi. Nhưng
vào lúc này, trong xã hội mà tôi sống trong đó, khí giới độc nhất của
tôi là viết.
Dù có thể chẳng được hồi đáp
Tôi luôn viết với thứ tình cảm
là tôi có
thể giảng đạo ở giữa sa mạc. Nhưng điều đó không đánh gục tôi. Ngược
lại. Một cách
nào đó, vậy mà lại hay. Đừng bao giờ cảm thấy mình viết ra là được chấp
nhận. Nếu
không bạn sẽ bị ru ngủ bởi sự hài lòng, thoải mái. Bằng mọi cách, cố mà
đừng để
xẩy ra tình trạng tự hoang phế, hay thương thân trách phận. Tình cảm
hài lòng,
và oán hận là hai tảng đá ngầm lớn mà tôi cố gắng tránh né.
Những cuốn sách của bà hay nói tới đề tài
bị bỏ bùa…
Đề tài này luôn ám ảnh tôi. Nó
đầy rẫy ở
trong những tiểu thuyết của Henry James, trong có những phụ nữ bị mồi
chài bởi
những tên sở khanh. Văn chương tuyệt vời nhất là khi nó mê hoặc, quyến
rũ. Tôi
mê những nhân vật giống như là một cái mồi, sẵn sàng phơi mình ra để mà
được… làm
thịt. Bản thân tôi, cũng đã từng bị mê hoặc, hết còn chủ động được,
trước một vài
người, trong đời tôi, và tôi luôn quan tâm tới điều này.
*
Đây là
đề tài ‘ban phát’, thay vì ‘giải phóng’ bà 'Thấm
Vân Thấm Dần Thấm Tới Đất' [mô phỏng cái tít “Mưa không ướt đất” của 1
nữ văn sĩ
nổi tiếng trước 1975 ở Miền Nam] từng đề cập.
Và một trong những tiểu thuyết thần sầu của Henry James mà LD nhắc tới
ở đây là Washington
Square.
Cuốn này đã
được quay thành phim, với nhân
vật thần sầu, Monty Cliff, đóng vai anh chàng sở khanh đào mỏ.
Nhân
trong
nước đang ì xèo về phim Cánh Đồng
Bất Tận chuyển thể từ tiểu thuyết của
Nguyễn
Ngọc Tư, TV bèn ‘lệch pha’qua nhân vật đàng điếm sở khanh Monty Cliff,
một trong
những kép độc được mấy em gái thời Gấu mới lớn mê mẩn, không chỉ 1 anh
ta, mà còn, nào là Elvis
Presley,
Gregory Peck, Clark Gable... tên nào Gấu cũng thù, do hồi đó Gấu
mê một
em, và
thần tượng của em là những đấng trên
Gấu Cái cũng mê Elvis Presley lắm, từng trốn học đi coi phim có anh ta
thủ vai chính!
Điểm
Sách London 7 Oct 2010
MONTGOMERY
CLIFT was a lush,
a loser and a masochist; for more than 15 years he was also one of the
finest
actors in America - as Clark Gable put it, 'that faggot is a hell of an
actor.'
His beauty, his drinking, his homosexuality, his failure and his
unaccountable
talent have all re-formed themselves as elements of the icon that
stands in for
Clift, a potent image of the suffering star. Having seen himself in
Howard
Hawks's Red River (1948), Clift, so the story
goes, knew that fame was coming to him, and grabbed the opportunity to
get
drunk anonymously one last time. In the years of his renown, it could
seem as
though his aim was to hold on to that anonymity while in the throes of
stardom.
For all that, he clearly loved the limelight, and in some perverse way
tried to
turn celebrity into concealment. The sad joke of his career was that
his fame
outlived his success; after Red River, he
couldn't even be anonymous in failure.
Ghi chú
trong ngày
26.10.2010
Một cái
chết rất ngoạn mục.
… no life is
lived for the sake of an obituary.
Brodsky.
It is as if God had been
defeated
Gide
"Rượu
dở ẹc"!
"Tiếc là quanh đây chả có anh chàng nào đẹp trai cả."
"Băng qua phố đường đầy
xe máy ở Hà Nội là một trong số những
cách chết dễ nhất."
(1)
29.10.2010
Tuyệt!
Diễu không thua gì CGDL!
V/v
Rượu dở ẹc.
GNV còn nhớ 1
giai thoại, đọc trong Ba Người Ngự
Lâm Pháo Thủ, khi còn là 1 đứa con
nít ở xứ
Bắc Kít.
Ba chàng NLPT, nghe lóm được 1 cái tin chết người từ Đức Hồng
Y
Richelieu, bèn họp nhau lại, quyết định ra cái đồn vừa mới
đánh chiếm
được của quân Anh, hai bên đang có đại chiến, để bật mí, trong khi
chờ quân
Anh tái chiếm.
Chỉ xì tin mật ra tại đó, thì mới chắc ăn, vì chỉ ở đó
mới không
thể có gián điệp của Hồng Y.
Vừa mở
chai rượu, 1 đấng chửi,
rượu dở ẹc, thằng khốn nạn chủ quán đổi mấy chai rượu rồi, ta đã dặn nó
phải đưa
thứ rượu quí nhất…
Hoá ra tên chủ quán, thấy mấy
thằng khùng, ra cái đồn chết người, thì làm sao sống, cho
chúng uống rượu
quí chi cho uổng!
GNV nghi là, mấy tay bồi rượu
của Ngài VC Chủ Tịch Nước cũng đã tráo rượu: Dân Phi làm sao biết
thưởng thức rượu
ngon!
Đúng là
nhục cả nước!
GNV mà cũng thấy nhột, nữa là...
GNV nhớ
ra rồi, về cái tin
chết người: Người đẹp ‘điệp viên của Chúa’, là nàng Milady, được Hồng Y
ra lệnh
qua Anh làm thịt Quận Công Buckingam, và đổi lại, em xin cái đầu
D'Artagnan, vì anh chàng chuẩn Ngự Lâm Pháo Thủ lỡ nhìn thấy bông
huệ xâm
trên mình nàng!
Điệp
viên của Chúa, "God's Spies" là nhan đề
bài viết của Steiner về Graham Greene, in trong George
Steiner @ The New Yorker.
Bài này tuyệt cú mèo. TV thể
nào cũng chôm, dịch, và giới thiệu.
*
Người ta nói, đừng đánh đàn bà,
dù bằng một cánh hoa. Em Phi này quả là, đã dùng một cánh hoa, để làm
nhục cả nước
Mít!
Thú vị hơn nữa, một nữ nhân
mà sành rượu...
Cái xứ
gì mà rượu thì dở, mà
anh giai thì xấu như Quỉ… Đỏ!
*
(1) Bệ về đây cho chắc ăn:
Trợ lý tổng thống chê bữa
tiệc Việt Nam
Người
viết diễn văn cho Tổng
thống Philippines
phải xin lỗi sau khi chê bai bữa tiệc của chủ tịch Nguyễn Minh
Triết.
Hãng tin ABS-CBN của
Philippines cho hay cô Mai Mislang đã viết trên trang mạng xã hội
Twitter
"Rượu dở ẹc" sau bữa tiệc do Chủ tịch nước Việt Nam khoản đãi phái
đoàn Philippines.
Cô cũng viết trên trang cá
nhân Twitter: "Tiếc là quanh đây chả có anh chàng nào đẹp trai
cả."
Cô lại bình phẩm tiếp:
"Băng qua phố đường đầy xe máy ở Hà Nội là một trong số
những
cách chết dễ nhất."
Hiện tại tài khoản của cô ở
Twitter không còn thấy hoạt động.
Người phát ngôn cho Tổng
thống Philippines, Ricky Carandang, nói với báo chí rằng cô Mai Mislang
đã bị
cảnh cáo phải cẩn thận hơn.
Chủ tịch Nguyễn Minh
Triết đã có buổi tiếp đãi phái đoàn 52 người của tổng thống
Benigno
Aquino.
Phủ tổng thống Philippines
cố
gắng giảm nhẹ vụ việc, nói đã giải quyết xong vấn đề, và rằng
cô
Mislang đã xóa các câu nói trên trang Twitter.
Một viên chức trong chính
phủ, Manolo Quezon III, sau đó viết trên trang Twitter của ông rằng cô
Mislang
đã xin lỗi ở trang Facebook của cô.
Theo đó, cô nói: "Tôi
xin lỗi vì bình luận của mình...Tôi cảm thấy rất may mắn được ở tại một
đất
nước xinh đẹp có những người dân hiếu khách."
Trước đó, Tổng thống
Philippines Benigno Aquino tuyên bố với báo giới rằng trong buổi tiếp,
Chủ tịch
Nguyễn Minh Triết kêu gọi Miến Điện thả nhà dân chủ Aung San Suu
Kyi đang
bị quản thúc.
Đây là một chi tiết gây chú
ý, nhưng truyền thông Việt Nam
hoàn toàn không đề cập, mà nó chỉ được đăng trên một tờ báo của Phi.
Ghi chú
trong ngày
31.10.2010
The Worst of the Madness
November 11, 2010
Anne Applebaum.
Bloodlands: Europe
Between Hitler and Stalin
by Timothy Snyder
Basic Books, 524 pages,
$29.95
Stalin’s Genocides
by Norman M. Naimark
Princeton University Press, 163 pp., $26.95
... if
we are American, we
think “the war” was something that started with Pearl Harbor in 1941
and ended
with the atomic bomb in 1945. If we are British, we remember the Blitz
of 1940
(and indeed are commemorating it energetically this year) and the
liberation of Belsen. If we are
French,
we remember Vichy
and the Resistance.
If we are Dutch we think of Anne Frank. Even if we are German we know
only a
part of the story.
Nếu là Mít, chúng ta… nghĩ đến 30 Tháng Tư 1975, hay, chúng ta chỉ
biết 1 phần
của lịch sử?
*
30.10.2010
Xuống
phố, quơ mấy tờ báo. Asia Literary Review, đặc biệt về Khờ Me Đỏ. Tờ
NYRB có bài của Coetzee về
cuốn Nemesis của Philip Roth.
Tờ Le Monde có bài về hai
ông, Les deux Mario Vargas
Llosa. Tờ Điểm Sách London
cũng có 1 bài, thật hách, nếu chỉ đọc tên tác giả, Slovj
Zizek, và cái tít bài: China’s Open
Secret [Bí mật mở rộng của TQ].
Từ từ TV lèm
bèm tiếp.
*
Bài của
Slovj Zizek, thật tình cờ, đụng
vô 2 vấn đề đang nổi cộm
trong Mít, trong và ngoài nước, là cú bắt khẩn cấp CGDL, và bài vọng
cổ, trước
khi ngỏm, về vận nước, khi không còn ‘ta..”
Cái
tít bài viết
chẳng nói tới cái vụ tướng Toàn ban job cho ông con ghiền ư ?
Zizek điểm cuốn viết về thế
giới bí mật của mấy ông Trùm Bắc Bộ Phủ, và từ đó, đi đến 1 số kết luận:
The notion of the
Party-state cannot do justice to the complexities of 20th-century
Communism: there
is always a gap between Party and state, and the Party functions as the
state's
shadowy double. Dissenters call for a new politics of distance from the
state, but they don't recognize that the Party is this distance: it
embodies a
fundamental distrust of the state, its organs and mechanisms, as if
they needed
to be controlled, kept in check, at all times. A true 20th-century Communist
never fully accepts the state: he accepts the need for an agency,
immune to the
law, which has the power to supervise the state's activities.….
But China is no Singapore
(neither, for that matter, is Singapore):
it is not a stable country with an authoritarian regime that guarantees
harmony
and keeps capitalism under control. Every year, thousands of rebellions
by
workers, farmers and minorities have to be put down by the police and
the army.
No wonder official propaganda insists obsessively on the notion of the
harmonious
society: this very excess bears witness to the opposite, to the threat
of chaos
and disorder. One should bear in mind the basic rule of Stalinist
hermeneutics: since the official media do not openly report trouble,
the most
reliable way to detect it is to look out for compensatory excesses in
state
propaganda: the more 'harmony' is celebrated, the more chaos and
antagonism there
is in reality. China
is barely under control. It threatens to explode. ./.
Tuyệt!
Zizek
là một bậc thầy về chủ
nghĩa CS thời hậu CS. TV tính giới thiệu cuốn viết về bạo lực của ông,
nhưng lu
bu quá, ôm đồm quá, chưa dám đụng vô. Một vị độc giả thân quí của TV,
rũa GNV
hoài, bỏ mẹ mấy chuyện đó cho thiên hạ, ‘anh cu Gấu’ nên trở về với
BHD, nghĩa
là, nên lo viết văn, hoặc dịch, ‘giá mà có thêm 1 cuốn thứ nhì, giống
như "Istanbul",
mà chẳng tuyệt
sao”, vị đó viết mail nhắn nhủ như thế.
Đa tạ.
NQT
*
Trước 1975, Râu Kẽm bị Thiệu
làm khó dễ tính ngăn chặn không cho ra tranh cử Tổng Thống, hồ sơ không
hợp lệ, nhưng khi hợp lệ, chàng ngồi vuốt râu, rút dù, đẩy Thiệu vào
thế độc diễn.
Thiệu
OK, 1 mình mình ngựa, và
phán, chuyện sống chết của 1 đất nuớc, đâu phải chuyện đùa?
GNV,
vào lúc này bỗng nhớ đến
câu nói hiển hách của Thiệu: Đâu phải chuyện đùa?
Nhắn
mấy ông mấy bà hăm hở rỏ
máu mắt viết ‘ai điếu’: Đâu phải chuyện đùa, mà bầy trò văn chương, gọt
rũa câu
kệ, nấu nướng ăn nhậu, nào món xào măng, xáo măng, hay gán ghép một ông
thầy dùi
còi hụ với 1 vị thiền sư?
*
Linda Lê bị
coi
không phải nhà văn Mít, vì viết bằng tiếng Tây, nhưng có vẻ như bà rất
rành hai
‘vấn nạn lớn’ mà nhà văn Mít mắc phải, và gọi đó là hai tảng đá ngầm mà
bà cố
tránh khi bơi lội giữa những con chữ. (1)
Một, là thái độ tự biếm, và
một, thái độ thương thân trách phận.
Cái trò
tự biếm, tự biến này,
đám Bắc Kít rành lắm. Sau cái cú CGDL bị bắt khẩn cấp, đám bloggers
vuông chiếu
chén rượu vội vàng delete còm, hoặc khoá mẹ còm, hoặc lặn luôn, chờ dịp
nhà nước
bớt xiết thòng lọng, lại nhi nhô tiếp, trong khi chờ đợi thì tự bằng
lòng với
quá khứ giết Ngụy, đưa Ngụy đi tù cải tạo, bằng lòng với những tội ác
mà chúng
gọi đó là thành quả cách mạng!
Cái sự
băng hoại của nước Mít
bây giờ là do ngậm miệng ăn tiền, tiền ở đây, ngoài bổng lộc, còn là
vinh quang
giết người, chết người, của cuộc chiến chống Mỹ cứu nước. Ông nào, bà
nào cũng đầy
mình chiến công, làm sao nói? Biết nói gì đây? Chẳng lẽ xổ toẹt? Nếu
làm như thế,
hóa ra công cốc ư? Cả cuộc chiến thần thánh, hóa ra chỉ để cho một dúm
người hưởng
lợi.
Cái trò
tự bôi xóa mình trước cường quyền, thì đám Bắc Kít cực
vướng
phải, và họ tự nhủ, ‘tránh voi chẳng xấu mặt nào’, và nếu cần, thì ngồi
dị mọ viết
tự kiểm, như nhà thơ tình nổi tiếng HC đã từng làm!
Còn cái trò thương thân trách
phận, hờn oán, thì đám Miền Nam
lại quá rành, nào là thân phận nhược tiểu da vàng, nào là nỗi bơ vơ của
bầy
ngựa hoang….
Ngay từ những
năm
đó, GNV đã nhận ra điều này, và đã lên tiếng báo động, nhưng lại bị chê
là đố kỵ,
bè phái, dìm tài… của đám chết nhát, tối
ngày ngồi sa lông Quán Chùa, tụi mi làm sao dám trực diện cuộc chiến
như chúng
tao, những nhà văn thực sự cầm súng?
(1) Il
faut coûte que coûte
parvenir à ne pas s'abolir ni à être dans le ressentiment. Le sentiment
de
confort et la rancœur sont les deux grands récifs entre lesquels
j'essaie de
naviguer:
Có tránh đừng sa vào tự biếm, tự xoá mình,
và hờn giận oán thù. Hài lòng thoải mái, và chua chát oán hận là hai
tảng đá ngầm mà tôi
luôn cố tránh khi lái con tầu đi giữa biển.
Linda Lê :
“J'aime que les livres soient des brasiers"
Nhưng, có bạn đọc TV cắt
nghĩa, khác, về 'tự biếm': Đảng ra lệnh, "Biến!"
Vai trò của mi xong
rồi, chờ xong Đại Hội Đảng, sẽ có nhiệm vụ mới!
Trang Linda Lê
Note:
Linda Lê. GNV giới
thiệu lần đầu tiên, trên mục Tạp Ghi khi còn viết cho báo Văn Học NMG,
nhân đọc
một bài điểm cuốn Vu Khống, khi cuốn này ra bản tiếng Anh. Chê cực chê,
đám
Hồng Mao vốn không khoái Tây Mũi Lõ. Nào là đệ tử của Cioran...
nhưng khốn nạn
nhất, như GNV còn nhớ, tờ TLS để dưới cái ô, dù: "Dẫn khách cho văn
chương".
Bài
viết đầu tiên mà TV giới thiệu, là bài phỏng vấn LL, của tờ Lire, và
sau
này, rất nhiều người nhắc tới, [nhưng chẳng có ai nhắc đến nguồn
dịch, người
dịch] câu sau đây của bà, trong bài phỏng vấn:
Tôi có cảm tưởng tôi cưu
mang
một xác chết. Rõ ràng, đó là Việt-nam mà tôi mang trong tôi, như một
đứa trẻ
chết.
Linda Lê trả
lời tờ Lire
Note:
Bản tiếng Việt, ra lò
liền sau khi đọc bài phỏng vấn trên báo giấy. Nay coi lại, và nhân
tiện, so với
nguyên tác, có mấy chỗ dịch sai, đã sửa lại.
Sorry
abt that. NQT
31/10/2010
| 2:29 sáng | 8
phản hồi
Đọc bài
này, lại nhớ lần gặp
sau chót, nghĩa là mới nhất, với VHQ, tại San Jose, cũng lâu lắm rồi,
2004, và được anh tặng
cuốn Hồ Sơ Đệ Tứ,
anh có vẻ chán đời lắm, so với lần gặp trước tại Little Sài Gòn, được
GNV kể lại
trong Một chuyến đi. (1998)
Hoá ra
bạn tâm giao của VHQ là
những đấng này!
*
Hồ Sơ Đệ
Tứ, phần điểm cuốn Giọt Nước Mắt
Trong Biển Cả, của
Hoàng Văn Hoan,
có vài chi tiết thú vị về Hồ Chí Minh.Thí dụ
như, [Hoàng
Văn Hoan] được giao trách nhiệm thảo một bức thư gửi nhà cầm quyền
Trung Quốc...
HVH đưa bản nháp cho Hồ Chí Minh duyệt. "Bác Hồ" bôi xóa vài chữ và thêm vào vài chữ khác. HVH
lấy làm
lạ, vì như vậy, nội dung thư không thay đổi, nhưng văn pháp thì sai.
"Bác Hồ" mới trả lời ông rằng:
"Chú chỉ biết viết thư là viết thư, chứ chưa biết chính trị... Người
Việt Nam
ở những nơi
xa xôi hẻo lánh viết chữ Trung Quốc làm sao đúng văn phạm được? Viết
như vậy,
họ mới tin là do anh em viết.."HVH kết luận: "Việc tuy nhỏ nhưng đối
với tôi, là một bài học rất sâu sắc về công tác quần chúng và công tác
thực
tế."
Chi tiết Bác Hồ bị cướp, đọc trên talawas,
trích HVH.
NKTV
Ghi chú
trong ngày
2.11.2010
Đất hiếm
Tờ Thế Giới Ngoại Giao của Tây
mũi lõ, số Tháng 11, 2010, có bài quan trọng về đất hiếm: Bằng cách nào
TQ chiến
thắng cuộc chiến về kim loại chiến thuật. Đất hiếm rất cần trong kỹ
nghệ sản xuất
những máy móc, đồ dùng kỹ thuật cao.
Tờ báo cho biết TQ đầu tư vào
kế hoạch này theo kiểu đường dài, trong khi Tây Phương lại coi thường
món lạ
này!
Top 25 countries
Trước
giờ, 4 nước tranh giành "top 25": Mẽo, Canada,
Việt Nam,
Úc. Chừng nửa năm nay, Việt Nam
đứng đầu.
Độc giả TV:150 vị/ngày, thường ghé 2 lần/ngày; 300 visits/ngày.
Tks. TV/NQT
Nhà văn
Henry Miller có nói
một câu vô cùng thâm thúy: “Tiền bạc có thể mua được tất cả, trừ sự
nghèo
nàn”!
Huỳnh Ngọc Chiến: Da Màu
Có thể nói, hai đề tài chủ
yếu của “Những tiểu luận hay nhất của Mẽo năm 2008”, là về [nghệ thuật]
“trích dẫn” và [nghệ thuật] “đạo văn
& ảnh hưởng”.
Câu của
John Donne mà Jonathan Lethem dùng làm đề từ cho bài viết
của mình, qua bài viết cho thấy, một cách nào đó, cũng đã trải qua
những "dâu bể", tương tự như câu của Miller
trên đây, vì nó, mà “Huỳnh huynh đệ” bị ông cớm văn nghệ đem ra xài
xể, lên lớp,
khiếp quá!
[Ui
chao lại nhớ đến 'hình
tượng mạnh’ mà nhà văn Võ Đình khen văn thầy Cuốc, do chính Thầy xì ra:
Khiếp!
Nhân đây, ghi vội mấy chữ, sợ
quên: Liệu thứ văn chương "hình tượng mạnh", thí dụ như của Thuận, của
Võ Thị Hảo,
là đúng thứ ‘con nai vàng ngơ ngác’, chính hiệu “Bà Lang Trọc”, mà
chúng ta có
thể đặt tạm tên là hiện thực xã hội chủ nghĩa “đen”, để mô tả xã hội
Miền Bắc, so với văn chương hiện thực xã hội chủ nghĩa “đỏ”, trước đó?]
Nhắc
lại ở đây, vì, GNV này
cũng đã từng lâm tình trạng như trên, và sau này, cứ tự hỏi, làm sao
GNV lại có
thể bị ảnh hưởng bởi Camus, khi chưa từng đọc… Camus?
Nhưng
‘chuyện của Gấu’ để hậu
xét. Bây giờ chúng ta bàn về ’đề từ’ của Lethem, tác giả bài viết “Cực
khoái vì
chôm”!
Y chang câu tiếng Việt: "Con ơi hãy nhớ lời cha, một đêm ăn trộm bằng
ba
năm làm”!
All
mankind is of one author,
and is one volume; when one man dies, one chapter is not torn out of
the book,
but translated into a better language; and every chapter must be so
translated.
. . .
—John Donne
Cả nhân loại thì
chỉ của một tác giả, là GNV, và chỉ một tập sách, là trang TV trên
net, và khi
GNV chết đi, thì một chương không bị xé ra khỏi cuốn sách, nhưng được
chuyển
dịch vô
một ngôn ngữ bảnh hơn, và mọi chương của cuốn sách phải được chuyển
dịch như thế!
Hà,
hà!
Trong
bài giới thiệu, Adam
Gopnik viết, tiểu luận gia, thì cũng giống ông bạn quí của hắn ta, là
tên đao
phủ thủ, the hangman, cần phải xin lỗi nhân loại, vì chính cái nghề,
hay cái
nghiệp của họ: Tên đao phủ thì phải xin lỗi vì giết nhiều người quá;
tiểu luận gia, the essayist, sát nhân chưa đủ, not being murderous
enough!
Ui
chao, vậy mà mấy đấng độc
giả thân quí của TV cứ nhất quyết ra lịnh, dẹp mục Dọn!
Nhưng,
mi quên ư, Bà Trẻ của
mi chẳng đã từng cảnh cáo, nhà mi không có mả đánh người!
Nói
chi, giết người!
Đọc bài
viết của ông nhà văn
này, thì mới hỡi ơi. Hóa ra ông chẳng hiểu một tí gì về lưu vong, và về
những
nhà văn lưu vong được ông nhắc tới, để biện minh cho cái chuyện về của
ông.
Solz lưu vong, vì bị nhà nước
Liên Xô trục xuất, và ngay khi ra nước người, ông đã báo trước, sẽ về,
và về là
Liên Xô sụp, và vì sụp, thì ông mới về. Thời gian ở Mẽo, ông dùng để
sáng tác,
cả nhà ông cùng giúp ông lo chuyện sáng tác, đâu có thì giờ rảnh mà để
ý đến
chuyện cực tả cực hữu ghét ông, cũng chẳng có thì giờ mà chán ghét Tây
Phương nữa.
Những hiểu biết của ông này,
toàn chuyện bá láp, đọc nhảm nhí trên báo chí, trên net, chắc chắn chưa
từng đọc
Solz. Hay bất cứ ai! Hay có đọc, mhưng không tiêu hoá được?
Hình như ông ta, ngoài việc dịch một cuốn của
Kundera,
là… chấm hết?
Yevgeny Yevtushenko, ông này
là nhà thơ nhà nước, giống như Tố Hữu nhà ta, mà cũng nhét vô bài viết
lưu
vong, đại nhảm nữa!
Nếu ông ta có qua Mẽo dạy học, thì cũng để kiếm chút đô, có
mắc mớ gì đến lưu vong?
Kundera, muốn biết ông ta nghĩ
gì về lưu vong, thì hãy đọc thẳng tác phẩm, nhất là những cuốn mới xb
sau này
của ông, thí dụ, Une Rencontre,
thì biết.
Cao Hành Kiện, thì khỏi nói, ông
ta chẳng những lưu vong mà còn không thèm đọc nhà văn TQ đương thời nữa.
Ông này
chưa từng sáng tác, hẳn
thế, thành ra không thể nào hiểu được bản chất của văn chương, là lưu
vong, dù
người viết ở trong hay ngoài nước, hay ở bất cứ đâu.
Giả như ông ta có
về, thì
cũng chẳng để viết. Thử hỏi,
mấy ông nhà văn lưu vong Mít, bò về, có ai viết được cái
gì chưa?
Giả như về, viết, đọc được,
ngửi được, thì đi tù!
Brodsky chẳng đã từng phán, được tự do rồi, mà thất
bại thì đừng
có trách móc, đổ tội cho bất cứ ai.
Một nhà văn như ông, thì ở đâu cũng
chẳng viết
được.
Sao mà
tệ hại như thế, vậy mà cũng dám
viết! NQT
A
freeman, when he fails,
blames nobody. Một người tự do, như TYT, khi thất bại, không đổ vạ cho
bất cứ
ai.
Brodsky kết luận bài viết của
ông, Phận Lưu Vong, The Condition We Call Exile.
Đây là bài đọc
của ông
trước Wheetland Conference, Vienna,
Tháng 11, 1987.
Đoạn mở
ra bài nói chuyện của ông mới ấm lòng Mít làm
sao:
Chúng ta tụ tập nơi đây,
trong phòng ốc sáng trưng, quyến rũ như thế này, để bàn về số phận nhà
văn lưu
vong, the plight of the writer in exile, chúng ta hãy im lặng một phút,
để nghĩ
tới một vài người không có mặt ở phòng này. Hãy tưởng tượng, thí dụ,
những người
di dân Thổ nhĩ kỳ đang lang thang trong những con phố ở Tây Đức, thật
xa lạ những
thật thèm muốn đối với họ, là thực tại quanh họ. Hay hãy tưởng tượng
những thuyền
nhân Việt Nam
đang chới với ở trên đầu những ngọn sóng dữ, nơi biển cao, hay đã được
ổn định
nơi trại tạm cư….
[Cho dù
bạn dùng bất cứ một thứ tiếng nào để gọi hiện
tượng này,
di dân hay gì gì đó], có điều này, là tuyệt đối hiển nhiên: thật rất
khó khăn đối
với họ, khi nhìn thẳng mặt vào người đối diện để nói về số phận nhà văn
lưu
vong [one thing is absolutely clear: they make it very difficult to
talk with a
straight face about the plight of the writer in exile.]
Tuy
nhiên, không thể không nói
về số phận lưu vong của nhà văn, bởi vì không chỉ vì văn chương, và,
văn chương,
thì cũng giống như sự nghèo đói, nó có thói
quen tự lo
cho nó; nhưng còn là bởi vì, từ ngàn xưa, chúng ta có niềm tin, chẳng
có cơ sở
nào để mà kiểm chứng, rằng, nếu những sư phụ của thế gian này được
truyền tụng rộng rãi, thì nỗi khổ đau giáng xuống những kẻ cơ
cực được dịu
đi…
[Yet talk we must, and not
only because literature, like poverty, is known for taking care of its
own
kind, but mainly because the ancient and perhaps as yet unfounded
belief that,
were the masters of this world better read, the mismanagement and grief
that
make the millions hit the road could be somewhat reduced.]