Notes
Dọn
1
2
|
Đọc Lưu Bình & Dương Lễ, nên
đọc song song với chuyện đại gian hùng Tào Tháo nhốt Quan Công chung
phòng với
hai bà chị dâu, thì mới ra cái nghĩa của nó!
Quan Công, để tránh tiếng đời,
và để tỏ tấm lòng của mình, cho đốt đuốt sáng đêm, và ông ngồi đọc sách
dưới đuốc.
Đại gian hùng đành chịu thua. Nhờ đốt đuốc đọc sách mà Quan Công còn
thoát chết
vì Tào Tháo nữa.
Trở lại chuyện Lưu Bình Dương
Lễ, cái ơn nuôi nấng, còn cho đi học của anh bạn nhà giầu lớn lắm, nhất
là trong
xã hội trọng bằng cấp ngày xưa.
Nam nữ thụ thụ
bất thân, thì cũng ghê lắm.
Đại đăng khoa, tiểu đăng khoa
lại là một giấc mơ đẹp lắm.
Để trả ơn bạn, phải nhử mồi.
Mồi thứ nhất, là cái bằng. Mồi thứ nhì là cái bướm.
Anh chàng ham chơi, cộng thêm
nỗi hận, nhờ vậy mà quyết chí tu tỉnh.
Stupid, là cách đọc của hậu hiện đại,
chứ không phải cách đối xử của người xưa.
Châu
Long chỉ mất mấy năm
nhịn chồng. Đâu bằng mấy bà vợ sĩ quan cải tạo; có nhiều bà, trên chục
năm.
Thử hỏi, chuyện nào không nên kể?
Hồi
nhỏ, Gấu được ông ngoại của
Gấu nuôi, cho ăn học, vì cần một thằng bồi phục vụ ba ông cậu, con bà
vợ ba của
ông, cùng đi học. Nhờ vậy mà Gấu lấy được cái bằng tiểu học, sau được
ra Hà Nội học, rồi lại được bà cô nuôi ăn học.
Về già mới thấy biết ơn mấy ông
cậu.
Không có mấy ông, là hết đi học.
Cái ơn của anh bạn nghèo đối
với anh bạn giầu lớn lao lắm. Nó giầu mà nó chơi với thằng nghèo mới
ghê!
Truyện đề cao cái học, cái tình
bạn giầu nghèo vẫn chơi với nhau, cái tình vợ chồng tin tưởng ở nhau,
đủ thứ tình
cảm cao thượng như thế, mà không nên kể!
Đúng là stupid!
*
"Trong
công cuộc tranh đấu
này, ở Việt Nam,
các nhà trí thức phản kháng đang đi tiên phong. Trước đây không ai
ngờ học
giả Nguyễn Huệ Chi và các bạn ông lại có khi liên hệ với các công ty
McAfee và
Google. Các công ty quốc tế lớn về truyền thông đang đứng về phía
họ. Vì
tất cả đều thuộc những lực lượng tiến bộ trong nhân loại.”
Nguồn
Câu Gấu
gạch đít, trên, khó
hiểu quá!
Ông số 2 muốn nói,
trước đây có cái chuyện "học giả NHC và các bạn của ông" có quen biết
mấy đại gia
quốc tế?
"Lại có khi" là cái khỉ gì?
Viết một câu tiếng Việt không nên thân, hay là cố tình mù mờ, nhập
nhằng, như
lần trước?
“Các
công ty
quốc
tế lớn về truyền thông đang đứng về phía họ. Vì tất cả đều thuộc những
lực
lượng tiến bộ trong nhân loại.”
Câu này cũng thật
ẩu. Ông đâu phải phát ngôn viên của họ, và họ cũng đâu cần ông… thổi?
NQT
Cả
hai
đại gia này, họ khui cái
vụ kẻ cắp vô nhà họ, vì tiếng tăm của họ nhiều hơn vì “đứng về phía
nhân loại
tiến bộ.”
Một chuyện không nên kể
thong thả sáng chủ nhật
Phạm Toàn
Thú
thực, Gấu chưa từng đọc được
bài nào cho ra hồn của tay này.
Tay này không bao giờ nhìn thấy cái tôi to tướng
của ông
ta, thành thử viết cái gì cũng lôi nó ra để khoe.
Sách dịch của ông, bị tay nào
đó gạch [không cho tái bản nữa]. Chỉ cần viết thẳng vào vấn đề, tại sao
mày gạch
cuốn đó?
Nhưng ông ta rề rà nói về mình,
tôi là thằng xì cút, tôi ra dậy học vào năm… cả đời tôi chưa gặp hiệu
trưởng…
Chán mấy anh Bắc Kít này quá!
*
Một độc giả mail, khều nhẹ Gấu, không làm sao
liên hệ giữa ‘chuyện không nên kể’, với chuyện Quan Công bắt lính hầu
đốt đuốc
sáng đêm để cho Ngài đọc sách.
Trong ‘chuyện không nên kể’, ai là người cần cây đuốc?
Xin thưa, độc giả chúng ta, khi
đọc, khi nghe kể 'chuyện không nên kể', cần có cây đuốc sáng chưng ở
trong đầu, để đừng có nghĩ tầm bậy, tầm bạ!
Người xưa, mỗi lần
đọc sách là phải dọn mình
thật sạch, là vậy!
Ui
chao, lại nhớ Brodsky, và
câu phán của ông,
“Trong diễn từ Nobel, Brodsky vạch ra một mỹ tín [aesthetic credo] mà
cuộc sống
đạo đức của dân chúng sẽ được xây dựng trên nền tảng đó. Mỹ học như ông
nói, là
mẹ của đạo đức, theo nghĩa, con người càng trọng mỹ tới đâu thì sàng
lọc ra cái
vô đạo tới đó. Và nếu như vậy, nghệ thuật tốt sẽ ở về phía của cái tốt.
[Good
art is thus on the side of the good]. Cái ác, cái tà ma, về mặt còn
lại,‘đặc
biệt là cái ác chính trị, luôn luôn là một thứ văn phong tồi tệ” [Evil,
on the
other hand, ‘especillay political evil, is always a bad stylist”. On
Grief…
trang 49].”
*
Sự cố 'chuyện không nên kể'
này, là do cái quái tính của nhà phê bình tiến sĩ, chỉ thích nói ngược
thiên hạ. Thơ
con cóc thì thơ hay, chuyện đạo đức thì ‘không nên kể’, vì nó stupid!
Thời này,
thấy gái là làm thịt, làm gì có chuyện mỡ treo miệng mèo! Cái cô gái
được viện
ra ở trong bài viết, hẳn là có, nhưng cô ta không đáng trách, là vì cô
không
thể tưởng tượng ra cái xã hội mà câu chuyện không được kể xẩy ra, lại
càng
không làm sao đủ tri thức, học vấn, để nhận ra những tầng văn hóa nằm
chồng
chất lên nhau, nào là nam nữ thụ thụ bất thân, tình bạn bè, tình vợ
chồng trong
một xã hội kẻ sĩ đứng đầu.
Cách
đọc ‘chuyện không nên
kể’ của nhà phê bình cho thấy, ông ít đọc giả tưởng, chỉ đọc thứ sách
phê bình,
trường phái này nọ, thành thử không biết thưởng thức giả tưởng, và hơn
nữa, một
câu chuyện thần tiên!
Bởi vì Lưu Bình & Dương
Lễ quả là một câu chuyện thần tiên so với cõi đời ‘stupid’ này!
Nabokov
đọc Mansfield Park
[1814] của Jane
Austen [1775-1817]:
Mansfield
Park là
một câu chuyện thần
tiên, a fairy tale, nhưng tất cả những cuốn tiểu thuyết thì đều là
những câu
chuyện thần tiên, theo một nghĩa nào đó. Thoạt nhìn, cung cách của Jane
Austen
có vẻ lỗi thời, giả tạo, không thực. Nhưng đây là một ảo giác mà một
độc giả
tồi gục ngã trước nó. [But this is a delusion to which the bad reader
succumbs]. Độc giả tốt, the good reader, ý thức tới điều, cuộc tìm kiếm
đời
thực, người thực, và thế thế, and so forth, thì sẽ là một tiến trình vô
nghĩa,
khi nói đến sách vở. Trong một cuốn sách, thực tại của một con người,
một sự
vật, hay một hoàn cảnh tùy thuộc hết mực tới thế giới của cuốn sách cá
biệt đó.
Một tác giả uyên nguyên luôn phịa ra một thế giới uyên nguyên [An
original
author always invents an original work], và nếu một nhân vật, hay một
hành động
ăn khớp vào cái mẫu mã dành cho nó ở trong cái thế giới đó, thế là
chúng ta
kinh nghiệm một cú sốc thần sầu về cái gọi là sự thực nghệ thuật, đếch
cần biết
đến mấy thằng phê bình ngu si dốt nát, thay vì đọc sách, thì lại lầm
sách là
“đời thực”!
Bởi vì,
vẫn Nabokov phán, làm
đếch gì có cái gọi là đời thực đối với một tác giả thiên tài, there is
no such
thing as real life for an author of genius. Anh ta phải sáng tạo ra nó
cho anh
ta, và sau đó, sáng tạo ra những hậu quả.
Câu
chuyện Lưu Bình &
Dương Lễ và người đẹp Châu Long, theo Gấu, cũng thế. Nó là một câu
chuyện thần
tiên, không có trong đời thực, vào thời điểm của nó, được một tác giả
thiên tài
vào cái thời xa xưa đó, sáng tạo ra, để ca ngợi học vấn, tình bạn, tình
vợ
chồng. Đọc nó, rồi đưa nó vào đời thực, cách xa nó không biết bao nhiên
năm ánh
sáng, đã nhảm rồi, lại còn hỏi một đứa con nít, thì làm sao mà nó không
trả lời,
stupid!
Tuy nhiên, Gấu lẩn thẩn tự hỏi, hay là cô bé không nói về ‘chuyện không
nên kể’
mà nói về… chuyện khác?
*
Giết người nhiều hơn chủ yếu
là vì thời gian cầm quyền lâu hơn, nhưng bản chất của chủ nghĩa cộng
sản và Đức
Quốc Xã, như Hannah Arendt phân tích trong cuốn “Origins of
Totalitarianism”
(1958): cả hai đều tàn sát thẳng tay nạn nhân không phải vì những gì họ
LÀM mà
là vì những gì họ LÀ.
NHQ: Blog VOA
Đọc
câu
trích dẫn, thấy quen
quen, thì ra nó ở đây, trên TV:
Half a century ago, Hannah
Arendt wrote that both the Nazi and the Bolshevik regimes created
"objective opponents" or "objective enemies," whose
"identity changes according to the prevailing circumstances - so that,
as
soon as one category is liquidated, war may be declared on another." By
the same token, she added, "the task of the totalitarian police is not
to
discover crimes, but to be on hand when the government decides to
arrest a
certain category of the population."
Again: people were arrested not for what they had done, but for who
they were.
Cách
đây nửa thế kỷ, Hannah Arendt viết, cả hai chế độ Nazi và
Bolshevik tạo ra
"địch thủ khách quan" và "kẻ thù khách quan", và, tùy theo
hoàn cảnh, mà đội mũ nón cho chúng, sao cho thích hợp. Khi làm thịt
xong địch
thủ, thì tới kẻ thù, đại khái như thế. Và cũng đại khái như thế, nhiệm
vụ nào
cũng hoàn thành của mấy ông công an chế độ ta, không phải, khám phá tội
ác,
nhưng luôn trong tư thế sẵn sàng còng tay loại người nào vừa được nhà
nước ban
cho nón mũ mới.
Lại nữa: nhân dân bị bắt không phải vì đã làm gì, mà đã là thứ người
gì, [who they were]?
[NHQ hiểu lầm câu này, thành "những gì (what) họ LÀ"]
Gulag,
một lịch sử
Nguồn TV
Câu của
Hannah Arendt, trên TV,
"chắc là" từ Gulag một lịch sử của Anne Applebaum.
Đọc lâu
quá, không nhớ rõ.
Không có nhấn mạnh hai từ LÀ, LÀM.
Chắc tình cờ, không phải đạo [trích] dẫn!
“Những gì họ là”, là cái quái gì?
Đúng, họ là những thứ người gì.
Note:
Gõ Google, câu trên, Applebaum trích dẫn, trong
cuốn Gulag một lịch sử của
bà.
Cái tít
cuốn sách của Arendt
là “The Origins of Totalitarianism”,
1951 ông NHQ ghi sai năm xb, thiến mất chữ “The”.
*
Đọc bài viết mới thấy ông NHQ
này quá ngây thơ, khi viết về chủ nghĩa toàn trị. Cuốn sách đen mà ông
trưng ra
đó, thật sự, với dân “pro”, họ chẳng coi ra là cái gì, cũng một thứ
“phản tuyên
truyền, phản động, diễn tiến hòa bình” gì gì đó mà thôi! Và cái mà ông
gọi là “lý
trí công cụ”, thì có lẽ nên gọi là “sát nhân bàn giấy”, trên bảo sao,
dưới làm
vậy, hay “cái ác tầm phào”, như Arendt gọi nhưng cái đó chỉ giải thích
được phần
hạ tầng cơ sở, ở trên đỉnh, với những ông Trùm sát nhân, như Stalin,
Hitler, Bác
Mao… thì sao?
Không lẽ cũng là... công cụ?
Mà có thể thế thực!
Mailer chẳng
đã viết cả một cuốn sách về tuổi thơ của Hitler, do ông ta phịa ra, và
từ cái
tuổi thơ phịa ra đó, ông tin rằng Hitler được Quỉ chọn!
Trên TV có quá nhiều bài viết
về đề tài này rồi! Và cái câu hỏi, tại sao họ biến chất nhanh như vậy,
ông
không cho biết, nhanh là như thế nào, từ hồi nào, thì TV cũng đã mạo
muội trả lời
rồi, nhanh, là kể từ ngày 30 Tháng Tư trở đi mà thôi! Trước đó, VC là
số 1, sau
đó, là Quỉ!
Nước Nga cũng lâm vào đúng tình
trạng như vậy. Trước Cách Mạng Tháng 10, là Thiên Sứ, sau, Quỉ Vương.
V/v
Nước Đức sau Lò Thiêu, lại
phục hồi trở lại được, liệu Mít sau Lò Cải Tạo, có cơ may nào không?
Amis cho rằng,
vô phương, y chang Liên Xô!
Lý do là, theo Amis, Lenin phá
huỷ xã hội dân sự của nước Nga truyền thống, trong khi Hitler, không.
Cái Ác Bắt Kít, khi gặp chiến
lợi phẩn Miền Nam, xổ lồng, biến thành Hạm Đỏ, Ruồi Đỏ, gây đại họa cho
toàn thế
giới, vô phương cứu chữa!
Bởi thế, 30 Tháng Tư còn có tên
là Anus Mundi! (1)
(1)
Từ VC
này, trước đây,
được Mẽo
sử dụng, chỉ để gọi đám MTGP, khác Miền Bắc CS, hay cán binh CS... để
chỉ
ông anh Bắc Kít. Bữa trước Gấu có đọc ở đâu đó trên net, có một đấng,
có vẻ bực,
vì [TV] dùng tưới hột sen, VC, để chỉ tất cả mấy thứ đó.
Đúng thế. VC bây giờ được
[riêng Gấu] sử dụng, theo nghĩa "quốc tế", sau cái cú 30 Tháng Tư 1975,
[Milosz gọi là Năm Thế Giới, Hậu Môn Của Thế Giới]: Cả thế giới
bây giờ đều biết tới mùi VC rồi!
Ý nghĩa của chữ cũng
thay đổi
theo mùa, theo thời. Có những chữ già đi rồi chết, có những chữ càng
sống càng
mạnh lên thêm!
Cái từ VC bi giờ chẳng thua gì cái từ HIV!
*
Cái
chết của
Milosz làm Gấu nhớ tới từ Anus Mundi của ông.
Anus Mundi có nghĩa là hậu môn của thế giới. Theo
Milosz, một người Đức
đã viết ra định nghĩa này, để chỉ xứ Ba Lan, vào thời điểm 1942.
Nhưng Anus Mundi lại làm cho người đọc liên tưởng tới từ Anno Mundi,
tiếng La
Tinh, có nghĩa là "vào năm của thế giới" [in the year of the world],
tức khi thế giới bắt đầu.
Milosz định nghĩa Anus Mundi: The cloaca of the world.
Như chúng ta đã biết, chỉ có loài vật thượng đẳng mới có cơ quan sinh
dục
riêng, hậu môn, nơi để bài tiết, riêng. Với loài hạ đẳng, chỉ có
cloaca, tức
hậu môn, dùng cho cả hai việc, làm cơ quan sinh dục và làm nơi bài tiết.
Xứ sở Balan vào năm 1942, là anus mundi, là theo nghĩa đó.
Khi Gấu mượn từ này của Milosz, trong bài viết về Nếu Đi Hết Biển của
Trần Văn Thuỷ, là theo nghĩa của từ Anno Mundi, năm bắt đầu thế giới,
và còn
theo nghĩa năm Thượng Đế từ bỏ chúng ta, của triết gia người Do Thái,
Emmanuel
Levinas.
Và Gấu coi đó là năm 1975, đối với Việt Nam.
Hậu môn của thế giới.
Năm Thế Giới.
Năm "Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người". [TCS].
Năm chân lý "nước Việt Nam
là một", bị lường gạt.
Bị làm nhục.
Nếu đi hết biển
1975: Năm Cái Ác Bắc Kít biến thế giới thành Bãi Đánh Hàng!
Thời của thánh thần
Nhật Ký TV
"La
catastrophe nazie est désormais la référence absolue et radicale de
toute
existence juive."
Tai ương Nazi từ nay là điểm qui chiếu tuyệt đối, triệt để, tất cả hiện
hữu Do
Thái.
Tai ương 30 Tháng Tư 1975, và cùng với nó, Lò Cải Tạo... từ nay
là điểm
qui chiếu, tuyệt đối, triệt để, mọi hiện hữu Mít.
Nhật Ký
TV
Cái
kiểu viết, tôi
rất mê mấy
ông VC thời ‘tiền sử’, “thành thực mà nói”, VC đã có công đánh thắng
hai thằng đại
ma đầu thực dân cũ thực dân mới, của Ngài NHQ, có thể là do lòng hồi
tâm muốn
quay về với dân tộc của Người, cũng nên!
Đừng có nghĩ là Gấu này chụp
mũ!
Sợ rằng ông ta đang hoay hoay
kiếm cái mũ nào hợp với ông, cho nó đừng có quá chuế, hoặc là đang
trong thời kỳ
đánh tiếng, này, cho tớ về nhé, đừng đuổi tớ nữa nhé!
Nhờ Milosz mà tôi hiểu ra được
rằng, để
cho lời dối trá trở thành sự thực, thì cứ phải để chính nạn nhân nói ra
'sự
thực' đó!
C’est Milosz qui le premier montre que,
pour que ce mensonge devienne vérité, il était indispensable qu’il fût
confirmé
avec éclat par les victimes elles-mêmes.
Câu trên, là
để dành cho phê bình gia bỏ chạy VC, rồi lại "nhất ông VC"!
Tưởng
niệm Simone Weil
No English word
exactly conveys the meaning of the French malheur. Our word
unhappiness
is a negative term and far too weak. Affliction is the nearest
equivalent but
not quite satisfactory. Malheur has in it a sense of
inevitability and
doom.
Emma Craufurd [dịch Weil qua tiếng Anh]: Waiting for God
Không có từ tiếng Anh nào tương đương với từ tiếng Tây,
malheur, bất
hạnh. Cái từ unhappy, không được vui, thì đúng là một từ
tiêu cực,
và yếu xìu. Trong từ bất hạnh, nó có cái nghĩa [điều] "không thể
nào tránh được", và, "trầm luân", bị trời đầy, số kiếp là như
vậy.
*
Thế kỷ 20 có ba vị “nữ thần” của nó, đó là Simone de Beauvoir, Hannah
Arendt và
Simone Weil. George Steiner tự hỏi, cho tới nay, liệu có một triết
tưởng nào (a
philosophic imagination), ở trong số những bậc nữ lưu, xứng đáng để kế
bên của
Simone Weil? Ông tin rằng, người ta phải có một chiều sâu tâm lý của
Dostoevsky, và lòng từ bi bác ái của một vị thánh, mới hiểu nổi Weil.
Hai nỗi
đau lớn của bà: thân phận con người, tên nô lệ của con quái vật nhà
máy, và
thân phận người dân xứ thuộc địa, đặc biệt là xứ Đông Dương.
Hannah Arendt thì cố gắng tìm cho ra duyên do cái ác, của thế kỷ hung
bạo,
trong khi dò tìm những cội nguồn của chủ nghĩa toàn trị.
Còn Simone de Beauvoir?
Những năm tháng của S. de Beauvoir thực sự bắt đầu cùng với sự xuất
hiện tác
phẩm Giới Tính Thứ Nhì (Le Deuxième Sexe), vào năm 1949. Và nó bắt đầu
một cách
thật là thê thảm!
Tinh
thần không có
giới tính
Cái sức mạnh Bắc
Kít, lạ lùng thay, như Simone Weil chỉ ra, cũng y chang, của người Hy
lạp, là từ
đất mà ra: Chúng ta chỉ là những nhà đo đất, chia ruộng, tạo bờ. Người
Hy lạp
đã học đức hạnh nhờ đo đất. [Les Grecs furent d'abord géomètres dans
l'apprentissage de la vertu].
Cái giây phút mà sức mạnh biến con người thành một vật, đúng là lúc ở
ngưỡng
cửa thành Troie, y chang Sài Gòn trước biển máu. Trong Troie, không có
người
đẹp Hélène, như những vị thầy tu sau đó cho biết. Hélène khi đó ở Ai
Cập.
Nhưng cần gì chuyện đó. Vào lúc đó, đoàn quân Hy Lạp biết rất rõ một
điều, Sài
Gòn - Troie đang quì trước họ:
De toutes manières, ce
coir-là, les Grecs n'en veulent plus:
"Qu'on n'accepte à présent ni les biens de Pâris,
Ni Hèlène; chacun voit, même le plus ignorant,
Que Troie est à présent sur le bord de la perte."
Il dit; tous acclamèrent parmis les Achéens.
Thế là chúng muốn tất
cả. Tất cả sự giầu có của Sài Gòn, [Miền Bắc nhận
hàng, như là chiến lợi phẩm, comme un butin], tất cả những tòa lâu đài,
tất cả
những đền đài, tất cả những căn nhà, như là tro bụi, tất cả những phụ
nữ trẻ
con như là nô lệ, tất cả những người đàn ông như là những xác chết...
Mô phỏng Simone Weil
Martin
Amis, trong Koba,
the Dread, trích dẫn một triết gia Nga, hai 'thuốc lắc' làm bệ
phóng ác
mộng Bolshevik, two ingredients of Bolshevik elan: chê cái tầm
thường, muốn
cái khác thường, muốn làm kinh ngạc toàn thế giới, [disdain for
the
trivial and the desire to astonish the world].
Theo nghĩa đó, ác mộng lắc, và "giấc mộng lành, hiền", giải phóng
Miền Nam,
là cùng nguồn hứng khởi.
Giấc mộng lành hiền biến thành ác mộng, từ đó đẻ ra mọi ác mộng, mọi sa
đọa ở
trong nước.
Đây vẫn là hiện tượng Chúa Sẩy Thai.
*
Oz viết về phim Shoah của Lanzmann.
Lanzmann phỏng vấn Abraham Bomba, thợ cắt tóc, chứng nhân Lò Thiêu. Ông
này
nói:
"Người Do Thái luôn luôn mơ [rêver]. Họ luôn luôn mơ một ngày nào,
Thiên
sứ sẽ tới dẫn dắt họ tới tự do. Ngay cả ở nơi đó, ở ghetto, họ cũng mơ
chuyện
đó.
Tôi ở trong chuyến di chuyển thứ nhì tới Czestochova. Tôi hiểu liền, có
gì
không ổn [mauvais signe]. Họ nói, tới để làm việc, nhưng việc gì cơ
chứ, việc
gì mà mang theo cả đàn bà, trẻ con với chúng tôi?
Chúng tôi đâu có chọn lựa nào khác?
Con người cần mơ mộng, hay hy vọng, rêver, espérer. Không có nó, làm
sao sống?
Và thế là chúng tôi cứ tin họ, dù thế nào đi chăng nữa."
*
Giấc mơ giải phóng Miền Nam,
thống nhất đất nước là giấc mơ tuyệt vời nhất, lành nhất, hiền nhất,
của Miền
Bắc. Nó biến thành ác mộng, là do cái ác Bắc Kỳ tẩm ở trong đó.
Ôi chao, thay vì thiên sứ, chúng ta có, một con bọ.
13
Janvier 2010 22H03 - Flash
Match
Ukraine: Staline, coupable de génocide
Joseph Staline, ainsi que
d'autres dirigeants soviétiques, ont été reconnus coupables de génocide
par la
cour d'appel de Kiev,
indiquait mercredi un communiqué de cette juridiction. près de 3, 941
millions
d'Ukrainiens seraient morts lors de la grande famine qui a frappé le
pays de
1932 à 1933
Tòa án Ukraine
kết tội
Staline: Diệt chủng
*
Gorky và Trùm Mật Vụ Nga
Trận đói của Lenin, 1933: The Terror-Famine,
cướp đi, theo Amis [trích dẫn Grossman], chừng 5 triệu người ở Ukraine,
2 triệu ở Kuban, Don, Volga, và Kazakhstan, và đây có lẽ là mùa gặt
được mùa nhất tại Liên Xô.
Con số người chết do trận đói năm Ất Dậu, do Nhật gây nên, và do nhử Mẽo vô Việt Nam,
cũng đâu có nhằm nhò gì, theo cái kiểu tính toán của Stalin:
Cái chết của một người thì bi thương, cái chết của một triệu người chỉ
là thống kê.
[The death of one person is tragic, the death of a million is a mere
'statistic']
*
Sở dĩ hai ông bạn vàng Edmund Wilson và Nabokov cắt bào đoạn nghĩa, là
do Lenin gây nên. Để đáp lễ Wilson phạng mình, Nabokov đã lịch sự nghĩ
rằng, bạn hiền của ta, do không hiểu thực tại Bolshevik, nên cũng không
thể nào hiểu được lời sỉ nhục.
[Nabokov is bearing in mind that Wilson, not understanding the
Bolshevik reality, does not understand the insult].
Thật đúng là hòn đất ném đi, cục vàng ném lại!
[Gấu nhớ nằm lòng câu trên, mỗi khi mài dao kéo, sửa soạn đưa lên bàn
mổ, những bạn hiền văn chương của mình!]
*
Thê thảm nhất, là, cuộc chiến Việt Nam không thể nào tránh
được. Như Cách Mạng Nga, cũng không thể nào tránh được!
Pushkin chẳng đã từng van vái, Lạy Trời đừng bao giờ bắt con phải chứng
kiến một cuộc cách mạng Nga!
Dọn
Bức hình trên, từ cuốn Koba
The Dread, của Martin Amis, nhà văn Tây phương đầu tiên viết về Gulag,
theo
Anne Applebaum. Đọc Solz, thì cũng nên đọc thêm Amis, nhất là cuốn Nhà
Hội.
Một tuyệt tác viết về
Gulag.Tay điểm sách trên tờ TLS, đọc Nhà Hội, mà ngửi ra được cái mùi
của
Gulag, thế mới thần sầu.
Amis nhận xét về sự khác biệt
giữa Cái Ác Nazi với Cái Ác Đỏ:
Chủ nghĩa Nazi không huỷ diệt
xã hội dân sự. Chủ nghĩa Bolshevism hủy diệt xã hội dân sự. Đó là một
trong
những lý do cho thấy "phép lạ" của sự hồi phục của nước Đức. Stalin
không huỷ diệt xã hội dân sự. Lenin huỷ diệt xã hội dân sự.
*
Đọc, Gấu nhận ra, điều này
quá đúng với Việt Nam
sau 1975. Sự huỷ diệt xã hội dân sự bắt đầu cùng với chiến thắng của VC.
Chính vì lý do này, sẽ chẳng
thể nào có sự hồi phục.
*
Chủ nghĩa Bolshevism có thể
xuất cảng được, và sản xuất ra những hiệu quả gần như là đồng nhất với
nguyên
bản, ở khắp nơi. Chủ nghĩa Nazi không thể sao chép. So sánh với nó,
những nhà
nước phát xít khác chỉ là trò tài tử.
Amis: Koba The Dread
Nhật
Ký TV
Một
chuyện không nên kể
“Đọc
Tim O’Brien ở Hà Nội”
Gấu đọc bài này, trên Da Mầu,
qua talawas,
thế mới tếu.
Người dịch giỏi tiếng Anh, chắc
hẳn, nhưng
không phải dân trong nghề văn, không rành một số tác phẩm liên quan tới
chỉ một
bài báo, của Matt Steinglass
Chứng cớ:
1. Phương, trong bản dịch, đúng ra là Phượng, ở đây có nghĩa là phượng
hoàng,
như Greene giải thích:
"Phuong," I said – which means Phoenix,
but nothing nowadays is fabulous and nothing rises from its ashes.
"Phượng", tôi nói, "Phượng có nghĩa là Phượng hoàng, nhưng những
ngày này chẳng có chi là huyền hoặc, và chẳng có gì tái sinh từ mớ tro
than của
loài chim đó": Câu văn như một "lời nguyền" cho một cuộc chiến
sắp sửa tái diễn?
2. Cái tít Đọc O Brien ở Hà Nội,
là chôm từ Đọc Lolita ở Teheran. (1)
Còn vài ‘vấn nạn’ nữa, liên
quan tới bài dịch,
tới Trái Tim của Bóng Đen, Khải
Huyền Bây Giờ, Nỗi Buồn Chiến Tranh,
nhưng để kỳ
tới!
(1) Còn một vấn đề mà bạn quên
không nhắc tới, đó là, đọc ở đâu?
Chính vì bạn quên, cho nên tôi
suy ra, bạn đang ở một nơi muốn đọc gì
thì đọc,
không ai cấm đoán, hoặc bắt phải đọc cuốn này thay vì cuốn nọ.
Và đây là một đề tài lý thú của cuốn "Đọc Lolita ở Teheran" [Reading
Lolita in Teheran], một hồi ức về sách, a Memoir in Books, của
Azar
Nafisi.
Ở chương mở đầu, tác giả, một
cô giáo, viết: Tôi tưởng tượng ra mình
giữa những
cô gái của mình, đọc Lolita trong một căn phòng nắng quái ở
Teheran.
Nhưng, hãy cho phép tôi chôm một từ của Humbert, tay thi sĩ/tội phạm
trong
Lolita, tôi cần bạn, độc giả của tôi ơi, để tưởng tượng ra chúng tôi,
bởi vì
chúng tôi sẽ không hiện hữu, nếu bạn không. Chống lại sự tàn bạo, độc
tài, bạo
chúa của thời gian và của những chế độ chính trị, hãy tưởng tượng
ra
chúng tôi, theo kiểu mà chính chúng tôi đôi khi cũng chẳng dám tưởng
tượng về
mình: trong những giây phút riêng tư và bí ẩn nhất, trong những thoáng
chốc
bình thường lạ thường nhất của cuộc đời, nghe nhạc, tương tư, vấn
vương, vương
vấn, bước chầm chậm dưới bóng những tàng cây, hay là đọc Lolita ở
Teheran.
Và rồi, hãy tưởng tượng tất cả những gì vừa kể ra đó bị tịch thu, bị
phần thư,
hoặc đem cất giữ ở một xó xỉnh nào đó.
Bạn hỏi, đọc để làm gì. Có khi, đọc là đọc cho người chưa được đọc,
hoặc bị cấm
không được đọc.
Nhật
ký Tin Văn
Một số bài viết liên
quan:
Đọc, Thế Nào, Tại Sao: 1 2 3
Mấy bài
viết trên, là để trả
lời một độc giả TV:
Site của anh là một trong
những site mà người viết thư này hay vào. Tuy không quen, không biết
anh, người
viết cũng đánh bạo mà xin anh cho vài câu trả lời dùm : Làm cách nào mà
anh đọc
nhiều, viết thật nhiều, maintain cái site của anh, giữ mối liên lạc
bằng hữu và
người thân, mà không thức trắng đêm, ngày này sang ngày khác vậy???
Nguồn
*
Người đàn ông lầm lũi phía
sau Hồng Ánh (I)
John Maxwell
Coetzee: nỗi đau là chân lý
THT
Bài viết hay, công phu . Đúng như tôi biết về
Coetzee, nhưng giúp tôi
hiểu sâu
hơn. Ông cũng có một cuốn nhật ký rất đáng đọc. Cám ơn anh Trần Hữu
Thục.
NĐT.
- 14.04.2010 vào lúc 10:15 pm
Thực sự mà nói, những bài viết
như vầy chẳng giúp ích gì cho độc giả, khi muốn tìm hiểu một tác giả,
thí dụ
như Coetzee hay Orwell. Nó có tính chất gom nhặt những sự kiện, từ
nhiều bài
báo, và cho thấy người viết chưa thực sự đọc thẳng vô, chỉ một tác phẩm
của tác
giả được đề cập.
Nhà thơ NDT phán, như bố người ta, “Đúng như tôi biết về Coetzee”!
Ông biết về Coetzee như thế nào?
“Ông cũng có cuốn nhật ký rất đáng đọc”, là cuốn nào? Tôi đoán là NDT
muốn nhắc
tới Diary of a Bad Year?
Nhưng cuốn này đâu phải thực sự là nhật ký của Coetzee? Nó được
xếp vào
loại giả tưởng của ông.
Tôi đoán NDT chỉ đọc cái tít!
Đừng có xoa đầu bạn văn! Chỉ có những phê bình, nhận xét thực tình thì
mới giúp
cho nhau được thôi!
Coetzee sau cuốn Stranger
Shores,
còn cuốn Inner Workings,
tại sao không giới thiệu? Điều này chứng tỏ, THT chưa được đọc nó? Hay
chưa
được đọc những bài viết về nó?
Nguyễn Quốc Trụ
Trên TV
đã giới thiệu nhiều về
Coetzee. Nhưng để đọc "một" tác phẩm của ông, thì cũng đành phải nhờ
cậy tới
Rushdie, thí dụ.
Đâu có dễ!
Bạn viết về ai, phải đầu tư rất
nhiều công sức, thời gian.
Đâu cứ thu luợm tứ lung tung
trên mạng?
Viết như thế, chẳng béo bổ gì,
cho độc giả.
Và càng chẳng béo bổ gì, cho
người viết!
NQT
Salman
Rushdie đọc Ô Nhục,
Disgrace.
Tháng Năm, 2000: J.M. Coetzee
[Nhân trong nước dịch Disgrace]
Only the Big Questions
A South African writer
reflects on his country's new Nobel laureate.
Chỉ những câu hỏi lớn
Rian Malan
[Một nhà văn Nam Phi viết về
người đồng hương mới được Nobel năm nay.]
Ôi chao, sao cái sự dịch
tiếng Tây ra tiếng Ta, nó lại gian nan đến như thế
này, hả ông... Gấu? (1)
PTH
(1) Đây là
nội dung [có sửa đi một tị, về cái tên Gấu], một cái mail của 'bà chủ
quán cá',
thời gian Gấu còn cắp rổ theo hầu, nhân một bài dịch liên quan tới
Coetzee. NQT
Gấu biết tới
Coetzee là qua tờ Điểm Sách Nữu Ước,
NYRB, ngay khi vừa đậu cái bằng
bán bảo
hiểm nhân thọ, 1994, có tí tiền, là tậu liền nó [mua dài hạn, từ đó đến
mãi năm ngoái, 2009, cùng tờ TLS, phụ trang
văn học
của tờ Thời Báo Luân Đôn].
Gấu mê đọc tiểu luận, điểm sách
của ông,
hơn là giả tưởng, tuy gần như có đủ mấy cuốn tiểu thuyết của ông.
Nhờ ông, biết tới Brodsky, Benjamin....
Những nhận xét
của ông, về những tác giả mà ông điểm sách, hoặc viết về, mới thú làm
sao.
Thí dụ, về Benjamin:
Từ một khoảng cách, tuyệt tác của Benjamin, kỳ cục thay,
gợi nhớ một điêu tàn lớn lao khác của văn học thế kỷ 20, "Thi khúc"
("Cantos"), của Pound. Cả hai tác phẩm đều được chiết ra từ những năm
tháng đọc sách theo kiểu cú vọ (jackdaw reading). Cả hai đều được dựng
nên từ những
mẩu đoạn và những trích dẫn, và trung thành với một thẩm mỹ học hiện
đại bậc
cao, về hình ảnh và dàn dựng. Cả hai đều có tham vọng kinh tế và đều
nằm dưới
sự chứng giám của những nhà kinh tế (một bên là Marx, và một bên là
Gesell và Douglas). Cả hai tác giả
đều có đầu tư vào trong những
ngành cổ học, và cả hai đều đánh giá quá cao sự thích nghi của chúng
đối với
thời đại của chính họ. Chẳng người nào biết, khi nào thì dừng. Và cả
hai, sau
cùng đều tiêu ma vì con quái vật là chủ nghĩa phát xít.
Với Benjamin, là một
kết cục bi đát. Với Pound, ô nhục.
J.M.
Coetzee
Thời Tập
5.5.1974
Gấu Nhà Văn đọc Tắt Lửa Lòng
Tks
NQT
*
Một bạn
văn ở trong nước gửi cho Tin Văn.
Đọc bài
viết của Gấu Nhà Văn, về Tắt Lửa Lòng, mà sững sờ!
Hồi đó, quả là Gấu
có đọc sách, thật.
Bây giờ, đọc toàn ba cái làm xàm trên net!
Văn hoá đại chúng, cuộc khởi nghĩa của đám đông: Kít!
Thiêng
thật. Vừa
nhắc tới TT, là xuất hiện liền!
Ui
chao, sếp, ông chủ chi địa
của Gấu, nhà văn NMG, lúc đó còn là nhà văn trẻ!
HNT ở đây, là tác giả Thư Từ Đường Sơn
Cúc, Hình như là tình yêu, mới mất. Không phải nhà biên khảo lừng
danh, tức
HN, tức NTH, tức, tức... ở hải ngoại!
Đám hủi này, cần chửi ai, là chúng phịa ra một cái tên lạ hoắc, cần
thổi lẫn
nhau, lại phịa tên.
Gấu này “ngây thơ”, mắc hỡm hoài, chán thật!
*
Ui chao, sắp đi rồi, được đọc
bài viết từ hồi nảo hồi nào, mới ngộ ra là, BHD bỏ anh cu Gấu, thì cũng
giống
như Lan bỏ Điệp:
Mi đầy sân si, mê ba cái danh
hão, nhà văn nhớn, nhà phê bình nhớn, chẳng xứng với ta! (1)
(1)
Bây
giờ đọc TV chán rồi,
N. không thích style
chửi nhau, hạ nhục nhau, mắc gì phải
phanh phui… cứ thấy ai viết “hớ” là chửi liền, làm dơ trang viết nhiều
lắm.
Mình nói người ta chợ cá Đồng Xuân mà mình thì chợ Đông Ba. Bỏ mục Dọn đi. Đúng
là style thích gây chiến của đàn ông.
Chán khi đọc xong một bài về
abc thì bị đọc thêm một câu: Ấy, cái bọn abc ngày xưa không hiểu gì về
cái này
hết…
Văn là người, một người thích
chửi, thích vạch lá thì ai dám đến gần, Bông hồng đen hồng đỏ có sống
lại cũng
không dám đến gần
Đã qua cái thời ngây thơ hàng me, bây giờ chỉ còn cái tâm mà
tâm chửi dù cho chửi người đáng chửi thì ai dám đến gần.
Độc giả TV
*
Đa tạ. NQT
HNT còn
một cuốn cũng bảnh
lắm, mà không thấy ai nhắc tới: Cô bé treo mùng [?]
Người rành rẽ về HNT là NM,
tức MN.
Thời gian HNT quá khổ, MN bàn
với HNT làm đám cưới giả, lấy tiền mừng của bạn bè, nhưng HNT không
chịu.
Thư về Đường Sơn Cúc có
lẽ là
cuốn hay nhất của HNT, theo tôi. VP có viết về cuốn này.
NQT
Thật là shocked khi đọc lời
comment này của NQT: “Người rành rẽ về HNT là NM, tức MN. Thời gian HNT
quá
khổ, MN bàn với HNT làm đám cưới giả, lấy tiền mừng của bạn bè,
nhưng
HNT không chịu.”
NQT viết thế này thì người
rành rẽ về cả HNT và MN chính là NQT!!!
Không hiểu NQT lượm ở đâu ra cái chuyện tồi tệ “MN bàn với HNT làm đám
cưới
giả, lấy tiền mừng của bạn bè”.
Có phải MN bàn với HNT ở chỗ đông người, có NQT chứng kiến?
Hay MN
bàn với HNT ở nơi riêng tư nào đó, có NQT đặt máy thu âm lén hay núp
dưới gậm
giường để nghe?
Tôi thật sự shocked về chuyện
này. Nếu NQT không chứng minh được chuyện này là có thật, xảy ra ở đâu,
vào lúc
nào, thì NQT chính là kẻ bịa đặt tin đồn nhảm để hạ nhục MN vô cớ ngay
dưới một
bài viết tưởng niệm HNT.
HNT đã qua đời thì NQT mặc
tình mà bịa. Nhưng
MN đang sống
sờ sờ ở Mỹ thì NQT phải ăn nói
cho đàng hoàng. Trang Tin Văn của NQT chuyên bịa chuyện để nói xấu
người này kẻ
nọ, chắc là chưa thỏa mãn, bây giờ NQT còn nhảy sang damau.org để chơi
trò này
thì hết chỗ nói.
Tôi cũng không hiểu vì sao
trang damau.org có thể đăng cái ý kiến xúc phạm danh dự của MN như vậy!
*
Đây:
Trở
lại với vụ Thư về Đường Sơn Cúc,
MN nói, anh
viết vậy, có thể làm người
ta hiểu lầm, em bây giờ khá giả, quên bạn nghèo ngày xưa. Anh T. bi giờ
khổ
lắm, có lần em đề nghị với anh, tụi mình làm đám cưới giả, bạn bè xúm
lại mừng,
được bao nhiêu, em đưa anh hết… vậy mà anh ấy cũng không chịu…
Gấu tui hình dung ra cái buổi lần đầu gặp gỡ Ngọc Minh, ấy là mãi
sau
ngày 30, tại một quán cà phê vỉa hè, trên đường gần đại học Luật thì
phải. Bữa
đó có nhà thơ Ngày Xưa Hoàng Thị, Phạm Thiên Thư. Bèn hỏi thăm, MN cho
biết,
anh ấy vẫn làm nghề “nhân điện”…
http://www.tanvien.net/tg4/tha_huong_ngo_co_tri_1.html
Như vậy là tôi, NQT đã viết về chuyện đám cưới giả này từ lâu rồi!
Note: Thú thực, cái chuyện đám
cưới giả,
thì bố ai có thể phịa ra được!
Vậy mà tay DTM này dám nghĩ là Gấu phịa!
@ Da Màu:
Tôi cũng không hiểu vì sao trang damau.org có thể đăng cái ý kiến xúc
phạm danh
dự của MN như vậy!
...
Hay MN
bàn với HNT ở nơi riêng tư nào đó, có NQT đặt máy thu âm lén hay núp
dưới gậm
giường để nghe?
DTM
…. Trở lại với vụ Thư về Đường
Sơn Cúc, MN
nói, anh viết vậy, có thể làm người ta hiểu lầm, em bây giờ khá giả,
quên bạn
nghèo ngày xưa. Anh T. bi giờ khổ lắm, có lần em đề nghị với anh, tụi
mình làm
đám cưới giả, bạn bè xúm lại mừng, được bao nhiêu, em đưa anh hết… vậy
mà anh
ấy cũng không chịu…
MN
*
How about that? (1)
NQT
(1) Câu
này, Gấu biết trước,
DM sẽ vờ nên post trên TV.
Đúng y chang!
Chán mớ đời!
NQT
*
Trang Tin Văn của NQT chuyên
bịa chuyện để nói xấu người này kẻ nọ, chắc là chưa thỏa mãn, bây giờ
NQT còn
nhảy sang damau.org để chơi trò này thì hết chỗ nói.
DTM
Mấy cái
còm của NQT trên Da Màu,
hoặc liên quan tới một số bạn văn, thí dụ HXS, THT, hoặc để cổ võ một
cây viết
lạ có vẻ có triển vọng.
THT viết ba thứ tản mạn đó lâu
quá rồi, từ hồi giữ mục Tạp Ghi thay Gấu, khi Gấu bye bye tờ Văn Học
của NMG.
Lại
thêm cái cú xoa đầu của ông nhà thơ dởm.
Một công hai việc. Một phát tên bắn
hai con chim! Biết đâu nhờ cú này mà bạn mình
chuyên tâm viết, chỉ về một, hai tác giả mà bạn thực tình yêu thích,
như vậy có
lợi cho bạn hơn.
V/v nói
xấu người này kẻ nọ
trên TV:
Đúng, nhưng chỉ vài người thôi,
và đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng!
Hồi mới viết, NQT hiền quá,
thành thử bị chúng ăn hiếp. Đành phải trả đòn.
Nhờ vậy mà yên thân!
Vậy thôi!
NQT
Nhà văn -
nhà báo Hoàng Ngọc Tuấn từ trần
10/07/2005
21:28 GMT +7
Ông sinh năm 1947, tại Thừa Thiên - Huế. Trước 1975, ông nổi danh ở
miền Nam
với các tập
truyện: Hình như là tình yêu, Cô bé
treo mùng, Ở một nơi ai cũng quen
nhau, Thư
về Đường Sơn Cúc, Hôn lễ...
Sau
1975, ông là hội viên Hội
Nhà văn TPHCM, viết báo với các bút danh: Huấn Toàn, Nhị Ngọc, Mây
Biếc... gần
đây là Ngọc Nhị. Ông là cộng tác viên nhiều năm của Báo Người Lao Động.
Sau một thời gian bị bạo bệnh, nhà văn - nhà báo Hoàng Ngọc Tuấn đã từ
trần lúc
14 giờ 50 phút ngày 9-7-2005, hưởng dương 59 tuổi. Linh cữu quàn tại
chùa Long
Vân (44 Trần Minh Quyền, P.11, Q.10 - TPHCM). Lễ di quan lúc 7 giờ ngày
12-7-2005,
hỏa táng tại Bình Hưng Hòa. P.V [Trích Người Lao Động online].
Xin thành thật phân ưu cùng gia đình, và cầu chúc bạn ta sớm siêu
thoát. NQT
Nhật
Ký TV
TV là
nơi loan tin HNT lâm bịnh, vô bệnh viện... hình như là do NTK
mail, cho biết tin
V/v nói xấu người này kẻ nọ
trên TV:
Đúng, nhưng chỉ vài người thôi, và đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng!
Hồi mới viết, NQT hiền quá, thành thử bị chúng ăn hiếp. Đành phải trả
đòn.
Nhờ vậy mà yên thân!
Vậy thôi!
NQT
GNV đọc lại câu trên, thấy
tức
cười quá: nói xấu người này kẻ nọ trên TV!
Làm gì có chuyện đó!
Nói đúng về một vài kẻ xấu trên
TV.
Có!
Đám hủi!
NQT
Như chuyện
thần tiên
Hoàng Xuân Sơn
Tuy
nhiên, trường hợp cuốn "Thư Về Đưòng
Sơn Cúc"
không phải như vậy. Tác phẩm này hoàn toàn là
của Hoàng Ngọc Tuấn, nhưng được viết ánh sáng mặc khải của một nàng
tiên có
thực, ở trong thi ca, là Nữ Thần Thi Ca, và ở ngoài đời, là... Ngọc
Minh.
Khi ánh sáng mặc khải đó đã qua đi, những tác phẩm khác của Hoàng Ngọc
Tuấn không
còn phát hào quang nữa.
Đây là hiện tượng hào quang mà Walter Benjamin đã từng
nói tới, trong nghệ thuật chụp ảnh, nhưng có thể suy rộng ra, trong tất
cả nghệ
thuật. Và trong cuộc đời.
Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đã
từng nhận xét về những nhà văn miền nam như Vũ Khắc Khoan, Mai Thảo: Họ
đã có
một lần được gặp Nguyễn Tuân.
Tha hương ngộ cố tri
Diễn
đàn Da Màu này, ngay từ
khi mới xuất hiện, là Gấu đã thấy kỳ cục rồi, chính vì cái tên Da Màu.
Làn da của con người, là cái
gì thật thiêng liêng, không phải để đem ra so đo, với bất cứ một màu da
người nào
khác. Da vàng là nhất, da trắng cũng là nhất, như nhau.
Rồi đến cái thương hiệu “văn
chương không biên giới”, lại càng nhảm nữa. Có thứ văn chương nào không
biên giới
đâu! Nếu có thì bỏ mẹ hết! Bởi thế mà Steiner mới mừng, vì chuyện có
nhiều ngôn
ngữ, và cái huyền thoại tháp Babel
là để chúc phúc loài người, chứ không phải là lời trù ẻo.
V/v HNT
và câu chuyện đám cưới
giả.
Chuyện này là MN nói, trong lần
gặp lại ở hải ngoại. Gấu viết ra liền khi đó, trong bài viết Tha hương ngộ cố tri đăng trên TV cũng
ngay từ hồi đó.
Nếu MN nghĩ là vu khống, là làm nhục… thì đã lên
tiếng rồi.
Khi kể
lại trên Da Màu, trong
một cái còm về bài viết của HXS, Gấu nghĩ, đó là một giai thoại thật
tuyệt vời
về tấm lòng của MN đối với người bạn thuở nào, đâu có phải để làm nhục
MN!
Vậy mà cả lũ xúm lại chửi, lại
còn đòi hỏi phải có băng ghi âm, băng video, phải nằm dưới gậm giuờng… !
Thô bỉ đến như thế, mà BBT DM cũng cứ “vô tư” post lên!
Gấu này
đã lỡ hứa với một vài
độc giả thân hữu, già rồi, đâu còn bao thì giờ, lo chuyện gì xứng đáng
hơn,
đừng dính vô chốn giang hồ gió tanh mưa máu nữa.
Nhưng, lỡ đã có chút
"danh tiếng, tăm tiếng, tai tiếng" rồi, chúng không chịu để yên!
Đành hăm hở nhẩy vô, võ trang
bằng cái nick "tên sa đích văn nghệ", được nhà thơ NS ngày nào ban
cho, trong khi tà tà viết về Cái Ác Bắc Kít vậy!
Amen!
NQT
*
Thư tín
Date: Sat, 10 Mar 2007 07:35:17
-0800 (PST)
From:
Subject: Ve cai ten "Da
Mau"
To:
Chào
bác,
"Mầu da của con người,
cũng như tiếng nói của nó, là một cái chi thiêng liêng, đâu có phải
chuyện so
bì hơn thiệt, đứng núi này trông núi nọ, phải chi mình da trắng, phải
chi mình
đừng da mầu. Ngay cả chuyện đem nó ra để chứng tỏ, tao da mầu bảnh hơn
da
trắng, cũng là một chuyện tởm lợm."
Đọc bài của bác thấy đúng
quá, nên viết ít giòng chia sẻ ý kiến của tôi. Tôi thấy mấy người lấy
cái tên
"da mầu" mà xấu hổ dùm cho họ. Tại sao họ lại tự động nhét mình vào
một cái identity của ai đấy đặt cho mình ?
Thật là một sự ngu ngốc thiếu
suy nghĩ của người trí thức.
Đâu phải ai đặt cho mình cái
tên nào là mình phải chịu. Bây giờ bọn trắng đang mạnh thì bọn nó gộp
mọi dân
khác vào chữ "da mầu", thế nhỡ mai mốt, dân da đen mạnh lên bá chủ
thế giới rồi lúc đấy, liệt bọn trắng và bọn vàng vào tên gì?
Tên Da Màu không có một ý
nghĩa hay ho nào, thế quàng nó vào "thân phận Việt Nam"
làm
gì. Tôi thấy mấy người này nên đóng cửa trang web, đổi tên khác cho
rồi, nhờ
bác nói lại với họ như thế.
NTC
Note: Đã tính không post,
nhưng mấy dòng chót của mail khiến không dám phụ lòng độc giả NTC.
NQT
NK TV
damau.org chủ
trương một diễn đàn văn chương
không biên giới, một diễn đàn mở rộng cho mọi khuynh hướng sáng tác,
mọi tác
giả, mọi khai phá đúng nghĩa.
Những biên giới trong văn chương là gì?
Màu da, ngôn ngữ, văn hóa, giới tính, tín ngưỡng là những biên giới
trong văn
chương. Lịch sử cá nhân, ý thức hệ và chính kiến là biên giới. Trong
nước,
ngoài nước cũng là biên giới. Những quan niệm thẩm mỹ khác biệt cũng là
biên
giới. damau.org không chấp nhận bất cứ biên giới nào, trừ biên giới
cuối cùng
giữa văn chương và phi văn chương.
*
Có một biên giới trong văn chương, thật khó vượt, Brodsky gọi bằng cái
tên đẳng
cấp, thang bậc. Nó chửi bố cái gọi là cá mè một lứa, cả trong văn
chương lẫn
ngoài cuộc đời.
Một người 'tự trọng' theo nghĩa, có 'đẳng cấp', sẽ chẳng bao giờ
viết ra
những câu văn hề tuồng. Lỡ viết ra rồi, chẳng dám dịch nó ra tiếng Anh
tiếng U,
để bắt nhà hàng xóm hửi.
Nhật
ký TV
damau.org không
chấp nhận bất cứ biên giới nào, trừ biên giới cuối cùng giữa văn chương
và phi
văn chương.
Úi dà dà!
Làm sao phân biệt
cái biên giới giữa văn chương và phi văn chương?
Khó lắm!
Bởi vì rõ ràng là,
khi không post cái còm của GNV, [văn chương], và vô tư post ba thứ
‘phải có băng
video, băng ghi âm... " [phi văn chương] là đám này đã chửi bố vào
chính cái
thương
hiệu của chúng rồi!
V/v Hòa
Bình
Bà này, qua những gì bà viết
ra, thì mới đọc, và biết tới HNT, trong khi đám Gấu, MN, HXS… biết từ
khi
anh chưa nổi tiếng, còn làm đệ tử dưới trướng Thương Sinh tức Duyên
Anh.
Vậy mà
cũng bầy đặt “tin hay không tin” những gì Gấu viết ra.
Bà đâu biết gì
về mối liên
hệ và sự quí mến mà MN dành cho HNT?
Bà đâu đọc nổi, và phân biệt
ra được khoảng cách giữa Thư về
Đường Sơn Cúc và những tác phẩm còn lại của
HNT?
Không lẽ bà mới biết HNT đây,
rồi nghĩ bà là người độc nhất có bổn phận phải “bảo vệ” HNT?
Ai cho
phép bà làm việc đó?
Có... băng ghi âm, có video, có giấy tờ chứng minh không, hay là
chỉ có tí tình cảm
vớ vẩn của bà?
NQT
Trong
đám Da Màu này, có một
tay Gấu quen khi còn viết cho báo Văn Học của NMG. Ngoài đời, thấy cũng
được lắm,
qua những lần gặp gỡ.
Nhưng chính anh ta là người đã
từng gửi tác phẩm của Gấu [gửi cho Văn Học] cho diễn đàn VHNT, mà đếch
thèm xin phép gì Gấu, cũng
chẳng thèm cho biết sự kiện trên.
Chỉ đến khi Gấu biết đến net
là gì, và viết cho VHNT của PCL, tình cờ vô archives, mới biết chuyện
này.
Ai cho phép anh làm chuyện đó?
Chuyện đó là phi văn chương,
hay văn chương?
NQT
Tình yêu như trái phá con
tim
mù lòa
Nghe
lời nhạc, ‘con tim mù lòa’,
là ai ai cũng biết TCS nhắc tới chân lý con tim có lý lẽ của
riêng nó.
Tức là nó mù.
Nhưng
để nói được cái sự mù lòa
của con tim, thì nhạc sĩ lại mượn toàn những hình ảnh của cuộc chiến
khốn kiếp
da vàng giết da vàng, Mít giết Mít.
Mỗi thời có ngôn ngữ riêng của
nó là vậy.
“Trái phá’, ‘mù lòa’, một phần
là do âm điệu đòi hỏi, một phần còn là do ông nhạc sĩ này hơi bị
nghiêng
về phía
VC, có thể như thế, bởi vì ‘trái phá’ là của Ngụy!
Trái
lựu là trái gì ở đây? Vậy
mà cũng có thằng ngu đề nghị thay shell
bằng grenade!
Một lời nhạc dễ hiểu như thế
mà cũng không đọc ra, vậy mà còn màu mè, cả lũ xúm lại vái nhau, chán
quá!
*
Note: To HXS
Đoạn bạn trích dẫn, trong
‘còm’ mới trên Da Màu, thuộc phần I, mâu thuẫn với đoạn sau, phần II,
mà tôi
trích dẫn trên đây, trong cùng trong bài viết, từ July, 2004.
Khi
viết xong phần hai, tôi
không đọc lại phần đầu.
Tôi đã sửa lại cho phù hợp
Tks
NQT
|
|