Trong một bài viết về Văn
Cao, tôi có kể rằng là ông
nhạc sĩ tài hoa này, vì đói quá, mà phải theo lệnh của tổ chức, cầm
súng giết
người.
Những điều này, chính do Văn Cao viết ra. Tại sao ông lại
phải tố cáo tội ác mà ông đã phạm phải như vậy, sao không ỉm đi?
Theo tôi, ấy là vì ông sợ ỉm đi, sau này, nhân loại sẽ hiểu
lầm, mà nghĩ rằng ông ta là một con người cao cả!
Thế đấy, có những con người ghê gớm như thế đấy, sợ mình chết
đi, nhân loại hiểu sai về mình, coi mình là một ông thánh, mà sự thực,
mình không
đáng như vậy.
Nhưng, thừa thắng xông lên, tôi bèn tố thêm, người mà ông Văn
Cao giết đó, là bạn của ông Văn Cao.
Chứng cớ đâu? Tôi chỉ ra, thì
chính nhà văn
Bùi Ngọc Tấn viết, trong bài Rừng Chưa Xanh Lá, đăng trên talawas.
Một độc giả ở trong nước bèn viết mail cho tôi, nói, ông ngu
quá, đọc không thủng đoạn văn của BNT, bởi vì, BNT nói, Văn Cao là
bạn của ông
kia, ông khác, chứ không phải của cái thằng "Việt Gian" bị Văn Cao giết.
Đọc lại, quả đúng như vậy. Tôi đọc vội đọc vàng, ba chớp
ba nháng, gán cho Văn Cao cái tội tầy trời là giết bạn.
Bèn đi một đường tạ tội, tạ ơn người đã chỉ cho mình cái lầm còn lớn
lao
hơn cả tội ác đó.
Ông bạn văn ở trong nước bèn đi tiếp một cái mail, tỏ ra hài lòng; gật
gù, được, được,
được!
Bây giờ, nói chuyện thiên hạ.
Có ông kia, trùm cả một cơ sở báo chí to tổ bố ở hải ngoại,
viết một bài tố cáo tội ác VC hạ tượng đài tưởng niệm thuyền nhân.
Phiền một nỗi, ông lấy ngay tên bài viết của người khác để
ngay lên đầu bài viết của mình.
Có người chỉ cho thấy, ông ta vờ đi, đếch thèm lên tiếng cải
chính.
Theo tôi, ông nên lên tiếng. Vì những vấn đề
liên can sau đây.
Thứ nhất, có thể người tố cáo, tức thằng đang viết những dòng này, đã
sai lầm, hay nhớ lộn.
Bởi vì thằng khốn vốn đã từng như vậy.
Một lần, thằng khốn nạn la toáng lên rằng thì là, tôi
chưa hề viết gì về nhà văn Võ Phiến. Bị phạng liền, “mày” có viết,
chứng cớ đây này. Thế là bèn phải đi một đường
xin
lỗi, cả hai ông, một ông nhà văn, một ông nhà phê bình.
Tôi đợi hoài, coi ông cầm nhầm kia có lên tiếng chửi cho một trận, mày
nhớ sai, nói láo, tao không cầm nhầm.
Nhưng im ắng là im ắng....
Thứ nữa, khi nhắc tới tác giả kia, bài viết kia, là ông đã vinh danh,
tưởng niệm, không chỉ những thuyền nhân, những người chìm xuống đáy
biển cả, chìm trong miệng cá, mà còn luôn cả những người đã nằm xuống ở
trên đất liền, ở ngay trong nhà mình, xứ sở của mình, hay trong nhà tù,
trong lò cải tạo... vì cả một tập đoàn VC.
Bởi vì tác phẩm
Những Người Đã Chết
Đều Có Thực 1 [tác phẩm đánh số 1, của ông
nhà văn số 1, để phân biệt tác phẩm đánh số 2, của ông mới đây], là nói
về điều
đó, về những người ngã xuống suốt từ Một Mùa Thu Năm Qua Cách Mạng Tiến
Ra cho đến khi... tiến ra biển!
Nhà văn Garcia Marquez có cho xuất bản cuốn mới nhất của
ông,
Hồi Ức Về Những Nàng Bướm Buồn
Của Tôi. Đọc những bài giới thiệu
trên lưới toàn cầu, từ những tờ như
Guardian, New York Times, tôi cứ
ngờ ngợ, nếu nội dung cuốn sách như được miêu tả, thì đây là một cuốn
sách viết từ cuốn
Những
Người Đẹp Ngủ, của Kawabata, một nhà văn Nhật Bản.
Vả chăng, chính Garcia Marquez cũng có lần cho biết, ông không mê văn
chương
Nhật, nhưng mong sẽ viết được một truyện giống như
Những Người Đẹp Ngủ của Kawabata.
Vậy mà không một nhà
điểm sách chỉ ra điều này?
Đến khi được "sờ" vào Bướm Buồn, được "mở" Bướm Buồn ra, thì mới thấy,
Garcia
Marquez đã vinh danh cho Bướm của mình bằng cách choàng cho nó
một vòng hoa, là những lời đề từ, lấy ra từ Bướm của Kawabata.
Cứ giả dụ như ông nhà văn số 2 kia cũng làm như vậy, có phải độc giả
chúng ta sung sướng là biết bao!
Đọc một bài viết mà thành ra hai bài. Vinh
danh, tâm đắc một nhà văn mà thành hai nhà văn. Sướng thế đấy, thế mà
thành ra cụt hứng, thành ra chán chường, thất vọng.
Ngày xửa ngày xưa, ngay khi Ông Số Hai vừa mới bước chân vào làng văn,
thì là đã nổi đình nổi đám liền tù tì, với chương trình bàn tròn văn
học trên TV, Đài Số 9, hồi còn mồ ma VNCH. Bữa đó, ông và các bạn văn
của ông bàn về tác phẩm của "Bà" văn sĩ người Đức Erich Maria Remarque.
Thế là sáng hôm sau, ly cà phê nào của giới nhà văn nhà báo Mít ở nơi
Quán Chùa cũng
thơm mùi bướm Maria
hết!
Ấy là vì Ông Số Hai thấy tên nhà văn đực rựa người Đức này có chữ
Maria, bèn phán, cho nhà người biến thành bướm!
Nhà văn "nữ" Erich "Maria" Remarque