Muốn dịch cho ra hồn, thì
phải có... hồn, mà hồn ở đây, là hồn Việt, nghĩa là phải rành tiếng
Việt.
Đã có lần Hai Lúa nói ra cái ý đó, bị một ông phạng, mày đâu có hồn
Việt, bởi vì mày không rành văn hóa Việt, chứng cớ là mày chưa từng
đọc.. Kinh Dịch!
Ý trên, theo HL, là một điều kiện tối cần thiết, cho bất cứ một người
nào làm dịch thuật. Không phải Hai Lúa khẳng định, tao là thằng rành
tiếng Việt, văn hóa "nước mình".
Tại sao ông ta lại hiểu "sái" đi một chút? Ấy là vì ông ta đã có sẵn
một ý nghĩ nào đó, chắc hẳn là cũng chẳng hay ho gì, về Hai Lúa.
Không phải chỉ ông ta, mà còn rất nhiều "bạn văn" khác nữa.
Lần ra lò cuốn sách "đầu tay" ở hải ngoại, ân cần gửi tặng bạn bè, mấy
ông chủ báo, bị ngay một ông phạng. Lúc đầu, HL còn mừng, mình ra sách,
thiên hạ đọc, cho vài ý kiến, tốt quá rồi còn muốn gì nữa! Nhưng sau,
đọc bài viết, đọc ra cái "tiểu tâm" của ông.
Ông này cay, không phải mới đây, từ thập niên 1960 lận. Y chang ông
Mít học trường Tây, nghĩa là cay,
không chỉ HL, mà luôn cả đám thuờng được gọi là "nhóm tiểu
thuyết mới ở Việt Nam". Trong mục giới thiệu sách báo ở cuối tạp
chí ông là "giáo chủ", ông
phạng cả đám, về lối viết lảm nhảm, láp nháp,
bạ đâu viết đấy, chẳng hiểu thế nào là tiểu luận. Rồi nhân gặp, ông lên
lớp Hai Lúa: anh không được đi học một trường dậy
viết tiểu luận của Mẽo, như tôi đây. Viết tiểu luận nó phải như thế
này này.
Hai Lúa cứ ngớ người ra. Mình đã cẩn thận ghi ở bìa sách là 'tạp
luận", vậy mà ông ta cứ bắt phải ghi là... "tiểu luận"!
Cuốn "đầu tay" đó, có tên là Lần Cuối Sài Gòn. Như thế, đây là
một tập truyện ngắn. Do mỏng quá, đành phải nhét thêm mấy "tạp ghi
văn học" cho nó dầy dầy một chút. Ông không thèm đọc truyện ngắn, lo
đọc ba đồ
làm xàm, bá láp. Đọc, xong, rồi chửi! Mối thù mấy chục niên, từ hồi còn
trẻ, bây giờ tao làm chủ báo, làm giáo chủ một trường thơ, tao mới có
dịp phạng cả lũ chúng mày!
Bởi vậy, một khi đã có chút tiểu tâm, là... vứt đi!
Nhìn rộng ra, có thể nói, các nhà văn của chúng ta,
hình như người nào cũng có một chút "tiểu tâm", nào đó, khi viết, khi
chọn đề tài, khi.... đặt tên cho một nhân vật....
Là nhà văn, là có một cái bệnh, "nào đó", theo Hai Lúa, nói theo kiểu
Freud, con người là một sinh vật có bịnh.
Và viết, là một cố gắng làm lành bịnh.
Thay vì viết ra để cho hết
tiểu tâm, hết bịnh, mấy ông nhà văn Mít của chúng ta làm cho bịnh nặng
thêm lên!
Bởi vậy, Hai Lúa rất nể cái ông bạn văn VC, ở trong nước [lẽ tất
nhiên!], bị Hai Lúa "đánh, đau ra trò", mà không giận, năm hết Tết đến,
còn viết mail chúc mừng "đại ca"!
Bảnh thật! (1)
VC mà như thế, thà là VC cho... rồi!
(1)
From:
Date: Friday, January 27, 2006 4:35:03 PM
To:
Subject:
Chao Dai ca Nguyen Quoc Tru,
Nam moi chuc anh vui, khoe va nhieu cam hung sang tao.
... co doc may bai anh viet. "Danh".... dau ra
tro!
Happy new year.
Phúc đáp,
Cám ơn "tiểu đệ", "hiền đệ", "tiểu muội", "xí muội"..., và bằng hữu.
Giá mà không sợ "Không được nhập cảnh vào Việt
Nam!",
bị đuổi về xứ lạnh, hoặc tệ hại hơn thế, Tết này Hai Lúa đã "xin" về Hà
Nội,
làm một vài ly,... thăm "em" đôi câu, mi em một [?] cái, rồi
"anh"... đi,
[nhại bài hát Hoa Soan
Bên Thềm Cũ của Tuấn Khanh].
Được vậy thì còn gì sướng bằng.
Nếu có phải... hồi chánh, cũng đành!
Thân, NQT