|
Tưởng niệm BHD,
chúng tôi phát hành ấn bản đặc biệt
Tứ
Tấu
Khúc
viết về Lan Hương và Sài Gòn
Tứ Tấu Khúc, còn có tên là "Bản hòa tấu dâng
lên
cô gái có tên là Tôi Yêu Em"
Concerto pour une jeune fille nommée Je
T'Aime
*
Mi đâu có thương ta.
Mi thương một con bé con mười một tuổi,
là ta, từ đời thuở nào.
Và Hà Nội của mi, ở trong con bé đó!
Thứ tình yêu đầy những passion mà anh có đó,
em không
có, hay thứ tình yêu gồm một phần ba là confiance, một phần ba là
respect, một
phần ba là "je ne sais quoi" , có lẽ, hình như em đã yêu anh như
vậy... Không, trăm lần không, ngàn lần không, đừng bao giờ nói như vậy,
đừng
bao giờ nói anh không xứng đáng....
*
Khi đọc những dòng trên, từ lá thư đầu tiên, BHD đi bộ từ nhà ở đường
Gia Long, gần Ngã Sáu Sài Gòn, tới Đài Liên Lạc VTD, số 5 Phan Đình
Phùng, trao cho ông cảnh sát già gác dan, cô Nga, một nữ điện thoại
viên trên Đài, phán:
-Cái cô này không có thương cậu đâu!
Chuyện vặt
Ông Võ Văn Kiệt Đã Về Đến Nhà
Sài Gòn bỗng nhiên mưa, tầm tã. Chiếc máy bay
Learjet-45 của hãng Thai Flying đáp xuống Tân Sân Nhất lúc 11:40 ngày
11 tháng
6 năm 2008. Ông, Cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt, đã trở về trên một chiếc
băng ca
nhỏ. Hai hôm trước, từ Singapore, một người đi cùng chăm sóc ông, gửi
thư về,
cho biết: “Chú bị tổn thương phổi khá nặng. May mà sang đây điều trị
tích cực
hơn nên tình hình không xấu thêm. Tuy nhiên, tác nhân gây bệnh thì vẫn
chỉ dự
đoán chứ chưa tìm ra. Để có thể có kết quả khả quan chắc phải chờ thêm
thời
gian. Điều đáng lo ngại là do tổn thương phổi quá nặng, nên những cơ
quan khác
như tim, thận đều bị ảnh hưởng, hiện vẫn thở máy và dùng máy lọc thận.
Anh yên
tâm, thời điểm đáng lo ngại nhất đã qua rồi”. Tôi đã cố yên tâm.
Hơn hai tuần trước, ngày 23-5-2008, ngay sau
khi vừa
từ Hà Nội trở về, ông cho gọi tôi đến. Chiều ấy cũng mưa tầm tã. Ông
giữ tôi
ngồi lại rất lâu, phần để chờ cơn mưa dứt, phần để ông có thêm thời
gian trò
chuyện. Biết bao dự định, biết bao tâm sự… Hôm ấy, sau hai ngày bị cảm,
ông có
vẻ mệt. Nhưng rất minh mẫn và giọng vẫn đầy nhiệt huyết. Hôm sau ông
vào viện,
ông hẹn sẽ trở về. Tôi không bao giờ nghĩ, ông sẽ trở về trên chiếc
“chuyên cơ”
cấp cứu ấy. Mưa dịu lại một chút, hình như trời cũng trầm xuống để các
bác sỹ
chuyển ông từ máy bay sang xe. Chưa bao giờ có một cuộc đón tiếp ông ở
sân bay
với đông các nhà lãnh đạo, bạn bè và người thân như vậy. Đứng sát bên
tôi là
hai người nấu bếp lâu nay của ông. Các chị sụt sịt, rồi nấc lên, khi
thấy mái
đầu bạc của ông dần hiện ra ở cửa máy bay. Ông đã về. [Blog Osin]
*
Mừng cho ông, đã về. NQT
*
Một
độc giả Tin Văn, vặc Gấu, tại sao lại gọi Víp Va
Ka là Hồ Tôn Hiến.
Hồ Tôn Hiến là ai, thì mọi người đều rõ. Ông này được
lệnh Bắc Bộ Phủ chiêu hàng giặc Ngụy ở tít Miền Nam, và bèn chơi cái
đòn "tiếng địch Ô giang", [cùng lúc với đòn PXA], nghĩa là bằng những bài ca
phản chiến của nàng Kiều họ Trịnh.
Thành công rồi, những lúc rảnh việc triều
đình, ông nhậu
nhẹt lai rai, và cho vời nàng Kiều đến gẩy đàn, ban cho vài ly, vì biết
nàng Kiều
ghiền rượu, sau khi bị ông Víp… lừa!
Cái vụ này Gấu
biết qua một nhà thơ. Ông này là bạn của
họ Trịnh, chắc có lần cũng đã được họ Trịnh kéo đi uống ké. Nhưng lần
sau, kêu đi uống ké tiếp, nhà thơ lắc đầu, than, nhìn cái cảnh mày gân
cái cổ gầy
lên mà hát, để lấy ly rượu sao thảm quá, tao đếch có đi, vì quá thương
mày!
Gấu
có nhớ nhà không?
Cái phần đẹp nhất của tôi, thì đã ở đó rồi:
Thơ của
tôi.
Joseph Brodsky
Cái phần đẹp nhất của Gấu, thì đã ở đó rồi:
"Những Ngày Ở Sài Gòn"
Thằng khờ được việc
Cái chuyện trò tố thầy thì thật quá khốn nạn.
Nên nhớ,
những ông thầy dậy văn khoa không giống như những ông thầy khác, như
bên khoa học,
thí dụ. Sinh viên khoa học, học kiến thức. Sinh viên văn khoa, học đạo
đức, rồi mới học kiến thức.
Sĩ đứng đầu thiên hạ, sĩ nông công thương... , muốn con hay chữ thì yêu
lấy thầy, là như vậy. Học yêu, học sống, học
chết, học triết là học chết, là cũng theo nghĩa đó. Que
philosopher, c’est apprendre à mourir.
NVT đã từng sử
dụng địa vị khoa trưởng văn khoa, viết thư
đề nghị tướng TVT, Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị, yêu cầu ông này tống
một sĩ quan ra chiến trường, vì có thù riêng với ông sĩ quan và còn là
một thi sĩ. Vụ
này Gấu rất rõ, vì được chính nhà thơ kể cho nghe, và ngay khi đó, Gấu
đã mừng thầm,
may quá mình không học Thầy NVT!
|