|
Nov 4 2015
Thu 2015
RADE DRAINAC
[1899-1943]
Drainac was a famous Belgrade bohemian who spent his life in
the taverns of the city, often playing the violin. He served in the
Serbian army in the First World War. His first book, Purple Laughter,
was published in 1920. He wrote three more collections of poetry, plus
a novel and a war diary. He was influenced by Apollinaire, Cendrars,
and Esenin. He died of consumption.
Leaf
I've changed stations: autumn remained behind and my bags.
The sky now is doubtful like an awkward lie.
In the first tavern I'll need to forget
the melancholy letter that woke me from my sleep.
Idle, I stagger down the street past offices.
The swallows have flown and the typewriters have stayed.
One the horizon there is a huge trumpet of smoke.
A plane has just been invented as small as a butterfly.
Bravo! That's a good Sign.
The first autumn leaf falls on my hat.
Charles Simic: The Horse has six legs
Serbian Poetry ed by Simic
Lá
Tôi đổi ga, mùa thu ở lại cùng hành lý
Bầu trời hồ nghi như lời dối trá vụng về
Trong quán hầm thứ nhất tôi sẽ cần quên đi
Lá thư buồn đánh thức tôi khỏi giấc ngủ
Lừ đừ xuống phố, qua những văn phòng
Chim sẻ bay đi, cái máy chữ ở lại
Ở nơi chân trời 1 cột khói khổng lồ giống như cái kèn đồng
Một cái máy bay vừa được phát minh, nhỏ như 1 con bướm
Bravo! Một dấu hiệu tốt
Cái lá thu đầu tiên rớt xuống nón tôi.
Quả có cái air Apollinaire, sư phụ của nhà thơ bô hê miêng,
nổi tiếng, trải đời mình trong những quán hầm với cây vĩ cầm.
Đã từng là sĩ quan Ngụy trong Đệ Nhị Chiến!
Thu Bắc Việt
http://intelligentlifemagazine.com/features/photo-essay/whose-sea-is-it-anyway
Thơ Mỗi Ngày
DESCRIPTION
It was like a teetering house of cards,
A contortionist strumming a ukulele,
A gorilla raging in someone's attic,
A car graveyard frantic to get back
On the interstate highway in a tornado,
Tolstoy's beard in his mad old age,
General Custer's stuffed horse ...
What was? I ask myself and have no idea,
But it'll come to me one of these days.
-Charles Simic
Miêu tả
Như ngôi nhà bằng những lá bài phập phù
Như tay nhào lộn bập bùng cây đàn ukule
Như con khỉ đột phát cuồng trên căn gác xép nơi mái nhà
Như cái xe nát nơi bãi tha ma phát rồ muốn trở lại
Xa lộ liên bang, trong cơn cuồng phong,
Chòm râu Tolstoi trong tuổi già khùng
Chú ngựa nhồi bông của tướng Custer…
Cái gì nhỉ? Tôi tự hỏi mình và không một ý kiến
Nhưng nó sẽ tới, một trong những ngày này.
SWEPT AWAY
Melville had the sea and Poe his nightmares,
To thrill them and haunt them,
And you have the faces of strangers,
Glimpsed once and never again.
Like that woman whose eye you caught
On a crowded street in New York
Who spun around after she went by you
As if she had just seen a ghost.
Leaving you with a memory of her hand
Rising to touch her flustered face
And muffle what might've been something
Being said as she was swept away.
-Charles Simic
Cuốn trôi đi
Melville có biển. và Poe, những ác mộng
Để run rẩy và lai vãng,
Và nếu mi có bộ mặt người xa lạ,
Nhoáng, 1 phát, và đừng bao giờ, nữa, nhé!
Như thiếu phụ mà mi tóm được mắt của em
Trên con phố đông người ở New York
Em lúng ta lúng túng khi bị dòng người xô dạt về phía mi
Như thể nhìn thấy một bóng ma
Bỏ mặc mi với tí ti hồi nhớ bàn tay của nàng
Cố vươn lên để, biết đâu đấy, chạm được khuôn mặt bối rối
của em
Và chết sững, biến thành câm,
Như thể nghe em nói 1 điều gì đó
Trước khi bị dòng đời cuốn trôi đi
Cái gì gì, kiếp trước ta có nợ nần chi đâu mi
Mà sao kiếp này mi đòi kiếp khác
Mà ta đã biểu, đừng “run rẩy và lai vãng” bên ta nhiều
Khi ta đi rồi, mi sẽ khổ.
Mark Strand
An Old Man Awake in His Own Death
This is the place that was promised
when I went to sleep,
taken from me when I woke.
This is the place unknown to anyone,
where names of ships and stars
drift out of reach.
The mountains are not mountains anymore;
the sun is not the sun.
One tends to forget how it was;
I see myself, I see
the shine of darkness on my brow.
Once I was whole, once I was young ....
As if it mattered now
and you could hear me
and the weather of this place would ever cease.
Gấu Già thức giấc trong cái chết của
Gấu Cà Chớn
Đúng là chỗ được Trời Già gọi là Đất Hứa
Khi đi ngủ
Khi thức dậy thì mất mẹ nó rồi
Đây là chỗ chẳng ai biết đến
Nơi tên những con tàu, những vì sao
Trượt ra khỏi tầm tay
Núi không còn là núi
Mặt trời đếch là mặt trời
Bèn giả đò quơn, như thế nào, trước đó
Gấu nhìn chính Gấu, Gấu nhìn thấy
Cái sáng ngời của bóng tối
Trên lông mày
Đã có lần Gấu là trọn một Gấu
Đã có lần khi Gấu còn trẻ…
Như thể nó xẩy ra như thế vào lúc này
Và bạn có thể nghe Gấu
Và thời tiết của nơi chốn này
Mãi mãi ngưng.
A man is, after all, what he loves.
Brodsky
Nói cho cùng, một thằng đàn ông là "cái" [thay bằng "gái",
được không, nhỉ] hắn yêu.
"What", ở đây, nghĩa là gì?
Một loài chim biển, được chăng?
The world is ugly,
and the people are sad.
Đời thì xấu xí
Người thì buồn thế!
The Good Life
You stand at the window.
There is a glass cloud in the shape of a heart.
The wind's sighs are like caves in your speech.
You are the ghost in the tree outside.
The street is quiet.
The weather, like tomorrow, like your life,
is partially here, partially up in the air.
There is nothing you can do.
The good life gives no warning.
It weathers the climates of despair
and appears, on foot, unrecognized, offering nothing,
and you are there.
Một đời OK
Mi đứng ở cửa sổ
Mây thuỷ tinh hình trái tim
Gió thở dài sườn sượt, như hầm như hố, trong lèm bèm của
mi
Mi là con ma trong cây bên ngoài
Phố yên tĩnh
Thời tiết, như ngày mai, như đời mi
Thì, một phần ở đây, một phần ở mãi tít trên kia
Mi thì vô phương, chẳng làm gì được với cái chuyện như thế
đó
Một đời OK, là một đời đếch
đề ra, một cảnh báo cảnh biếc cái con mẹ gì cả.
Nó phì phào cái khí hậu của sự chán chường
Và tỏ ra, trên mặt đất, trong tiếng chân đi, không thể nhận
ra, chẳng dâng hiến cái gì,
Và mi, có đó!
IN MEMORIAM
Give me six lines written by the most honourable
of men,
and I will find
a reason in them to hang him.
-Richelieu
We never found the last lines
he had written,
Or where he was when they found him.
Of his honor, people seem to know nothing.
And many doubt that he ever lived.
It does not matter. The fact that he died
Is reason enough to believe there were reasons.
IN MEMORIAM
Cho ta sáu
dòng được viết bởi kẻ đáng kính trọng nhất trong những bực tu mi
Và ta sẽ tìm
ra một lý do trong đó để treo cổ hắn ta
-Richelieu
Chúng ta không kiếm ra những
dòng cuối cùng hắn viết
Hay hắn ở đâu, khi họ tìm thấy hắn
Về phẩm giá của hắn, có vẻ như người ta chẳng biết gì
Và nhiều người còn nghi ngờ, có thằng cha như thế ư
Nhưng cũng chẳng sao, nói cho cùng
Sự kiện hắn ngỏm là đủ lý do để mà tin rằng có những lý do.
Pico Iyer
Theo
GCC, cuốn Người Mỹ Trầm Lặng được phát sinh, là từ cái
tên Phượng, đúng như trong tiềm thức của Greene mách bảo ông.
Cả cuốn truyện là từ đó mà ra. Và nó còn tiên tri ra được
cuộc xuất cảng người phụ nữ Mít cả trước và sau cuộc chiến, đúng như lời
anh ký giả Hồng Mao ghiền khuyên Pyle, mi hãy quên “lực lượng thứ ba”
và đem Phượng về Mẽo, quên cha luôn cái xứ sở khốn kiếp Mít này đi!
Một tên Yankee mũi lõ tới một nơi ở hải ngoại,
đầu đầy ắp những ý tưởng về dân chủ và như thế nào, anh ta sẽ dậy một
nền văn hóa cũ kỹ, cổ xưa, hết thời rồi một cách bảnh hơn - thì cứ nói
huỵch toẹt ra ở đây, đường lối, cách hành xử, lối sống Mẽo. Một tên Hồng
Mao đợi anh ta ở đó, bảo vệ chính anh ta, trước cái ý nghĩ khùng điên ba
trợn như thế, bằng cách khuyên anh ta đừng để ý đến cái gì hết. Và giữa họ
là 1 em Mít thơm như Mít, sẵn sàng nghe hai anh mũi lõ khuyên bảo, và
hưởng lợi được, từ cả hai
"Người Mẽo trầm lặng" của GG, được viết năm 1955, và
đặt để ở Việt Nam, lúc đó là nơi đang xẩy ra cuộc nổi dậy của lực lượng
bản xứ, chống lại chế độ thực dân thuộc địa của Pháp. Lồng vào, hoặc phủ
lên, tam giác tình, là 1 tam giác, với ba đỉnh Mỹ, Âu và Á, với những
nhân vật, như là những biểu tượng, những con người bình thường bị lôi
cuốn vào đó với những đau thương, nhức nhối của họ. Lạ, là tính tiên tri
của cuốn tiểu thuyết….
Nhưng đó không phải là lý do tôi đọc đi đọc lại “Người
Mỹ Trầm Lặng”, như nhiều cuốn khác của GG, và luôn có nó cùng với tôi,
như 1 cuốn thánh kinh cá nhân. Rõ ràng là, nếu bạn lang thang trong
1 thành phố Saigon hiện đại, như tôi đã làm, bạn có thể thấy cái tam
giác tình của GG diễn ra ở mọi khách sạn khác. Và nếu bạn nghĩ đến Iraq,
Afghanistan, và đâu đó, elsewhere, bạn thấy đường ven của cùng 1 câu
chuyện.
Điều cuốn sách thọi tôi, sâu thẳm hơn, riêng tư hơn
nhiều. Cuốn tiểu thuyết đòi hỏi mọi người trong chúng ta, muốn cái gì
từ 1 nơi chốn hải ngoại, và toan tính gì với nó. Nó chỉ ra, cái ngây
thơ và cái lý tưởng có thể làm thịt rất nhiều mạng người, như cái đối
nghịch với nó, cái đểu cáng đáng sợ. Và nó nhắc nhở tôi rằng, thế
giới thì rộng lớn nhiều so với những ý nghĩ tư tưởng của chúng ta về nó,
và như thế nào, người thiếu phụ ở trong cuốn sách, cái cô Phượng, sẽ
luôn luôn ở bên ngoài một vòng ôm của 1 tên mũi lõ. Nó còn ôm trọn những
mảnh miểng hiểu biết - cái nền của tôi - Á, Anh, Mẽo – vào trong cùng
thai đố.
Bạn phải đọc Người Mẽo trầm lặng, tôi biểu bạn bè của
tôi, bởi là vì nó giải thích quá khứ của chúng ta, ở Đông Nam Á, chiếu
sáng cái sự hiện diện của chúng ta ở nhiều nơi chốn, và có lẽ, báo
trước tương lai của chúng ta nếu chúng ta không để ý.
Nhìn như thế, thì Diệm bị giết, phần nhiều là do thiện ý
của Mẽo, hơn là do Cái Ác Bắc Kít: Nó chỉ ra, cái ngây thơ và cái lý
tưởng có thể làm thịt rất nhiều mạng người, như cái đối nghịch với
nó, cái đểu cáng đáng sợ.
Lướt Tin Văn
Nghệ Thuật Viết
Tiểu Thuyết: Gabriel Garcia Marquez (1927-2014) –
http://damau.org/archives/39696
Bài
phỏng vấn này, TV đã đi từ hồi Diễm Xưa:
García Márquez: Chuyện Nghề
Tên của ông này, ngắn gọn, là Garcia Marquez.
Viết Marquez, sợ lộn, như ta nói, Hồng Nhung, Tuyết Nhung...
"Nhung" không, làm sao biết là ai?
Trong bài phỏng vấn, Garcia Marquez không nhận ông là đệ
tử của Faulkner, và chính là do điều này, mà Naipaul gọi ông là 1 tên bất
lương. (a)
Chưa kể cái chuyện tán vợ bạn thân, là Vargas Llosa, và
bị ông này đấm bầm mắt.
Bạn thân của Fidel Castro.
Nhưng để xóa sổ dòng văn chương hiện thực huyền ảo, thì
phải chờ Bolano. Ông này nói, nó bốc mùi. Đúng thế thực.
Garcia Marquez rất mê CS
(a)
Tôi không chắc, vào thời gian
đó, tôi đã đọc Faulkner hay là chưa, nhưng bây giờ, tôi hiểu rõ điều này:
kỹ thuật độc nhất để mà sử dụng vào nơi chốn, con người, hồi ức như vậy,
chính là kỹ thuật của Faulkner, chỉ có nó mới có thể giúp tôi viết ra những
gì đang nhìn thấy. Không khí, vẻ tàn tạ, cái nóng tại ngôi làng thật
chẳng khác gì mấy, so với những gì tôi cảm nhận ở Faulkner. Đó là một
đồn điền trồng chuối, và cũng là nơi cư ngụ của cả lố người Mỹ thuộc
công ty trái cây: đâu có khác gì khung cảnh một Miền Nam Sâu Thẳm của
Faulkner. Những nhà phê bình đã chỉ ra ảnh hưởng của Faulkner ở nơi tôi,
nhưng đây là một sự trùng hợp thì đúng hơn: Tôi tìm ra chất liệu văn
chương để mà đánh vật với nó, cũng cùng một cách mà Faulkner đã tìm ra
và xử sự, với chất liệu tương tự.
Chuyện nghề
Vargas Llosa, cũng nhận xét
y chang GM, nhân 1 xen thực sự xẩy ra ở 1 nơi chốn quê hương của ông
- nó bước ra từ Faulkner - nhưng cái kết luận, thì ngược hẳn với GM –
nó tiên đoán xen GM bị ăn đấm sau này, phân biệt đức hạnh giữa hai nhà
văn, hai bạn quí:
He wrote in English, but he was
one of our own
Vargas Llosa: Faulkner in Laberinto
Ông ta viết bằng tiếng Anh, nhưng đúng là 1 người của chúng
tôi (1)
In the port I had bought a good supply
of the least expensive cigarettes, made of black tobacco and a cheap
paper that could have been used to wrap packages, and I began to smoke
the way I did in those days, using the butt end of one cigarette to light
the next, as I reread Light in August: at the time, William Faulkner
was the most faithful of my tutelary demons.
V/v Một tên bất lương:
Ngay trang 7, cuốn Hồi Ký, Sống để kể chuyện
do chính ông viết, là GM đã thú nhận, Faulkner là 1 trong những con
quỉ-sư phụ hành hạ thời mới lớn của ông. Chẳng những là 1 đệ tử trung thành,
mà còn bắt chước 1 nhân vật trong Nắng Tháng Tám, hút
thuốc lá, lấy mẩu điếu thuốc vừa hút hết, châm điếu tiếp.
Mít vs Lò Thiêu Người
“Có một vấn đề ở đây là tình hình ở Chương Mỹ rất phức
tạp, khi mọi người đến thì cũng nên thông báo để cho cơ quan công an
có phương án bảo vệ. Đây là trách nhiệm của công an phải bảo đảm an
ninh trật tự chứ đừng chủ động vào”, ông Chung - Giám đốc CA Hà Nội
nói.
Như ông Chung nói, vậy ai vào huyện này cũng phải báo
cho công an theo bảo vệ. Câu hỏi đặt ra là lực lượng công an của ông
chắc quỡn quá há? Hơn nữa, nếu có quỡn thì giờ tui ra báo lính ông
thì chúng có theo bảo vệ ...
See
More
Tên này là Trùm Cớm, của Hà Nội, thủ đô của xứ Mít. Chương
Mỹ thuộc Hà Nội, vậy mà tình hình rất phức tạp. Muốn tới đó, là phải
thông báo Cớm VC, không lại bị đánh như mấy tên luật sư?
. .. on the writer as a witness?
Where are we going in the twenty-first century? We should be going
to a place where we can observe reality with clarity. We need to see the
problems of people's lives, and the complicatedness of people and their
weakness. We are all mere witnesses, and the best thing we can do is see
things as they are.
You are not the creator, you can't overcome the world, but you can
bear witness. And when it comes to art, to talk about a country is meaningless.
A writer is a witness to humankind, a witness to humanity.
ASIA LITERARY REVIEW
Về nhà văn như 1 chứng nhân
Thế kỷ 21 chúng ta đi đâu? Chúng ta đi tới một nơi chốn mà chúng ta
có thể quan sát thực tại với sự rõ ràng. Chúng ta cần nhìn những vấn đề
của những cuộc sống của dân chúng, và sự rắc rối nhiêu khê của họ, sự yếu
đuối của họ. Tất cả chúng ta chỉ là những người chứng, và điều tốt nhất chúng
ta có thể làm là nhìn những sự vật như chúng là. Bạn đây phải ông trời,
đấng sáng tạo, bạn không thể vượt thế giới, nhưng bạn có thể vô vai người
chứng. Và khi nói đến nghệ thuật, lèm bèm về 1 xứ sở là vô nghĩa. Nhà văn
là chứng nhân của nhân loại.
The Man Who Flew
Over the course of several decades and numerous books, Alexievich
has pursued a distinctive kind of narrative based on journalistic research
and the distillation of thousands of firsthand interviews with people
directly affected by all the major events of the Soviet and post-Soviet
period. She has uncovered the unknown but crucial work that Soviet women
did in World War II, recounted the memories of children caught up in
the “Great Patriotic War,” documented the realities facing soldiers in
the Soviet-Afghan war, which were kept from the Soviet public, and recorded
the experiences of those who lived through the Chernobyl nuclear disaster.
In her most recent book, she deftly orchestrates a great chorus
of diverse voices to chronicle the human toll—emotional, physical, economic,
and political—of the collapse of the USSR, a country that once made up
a sixth of the world’s land mass.1
Alexievich’s oeuvre comprises nothing less than a history of epic proportions,
which she has called “Voices of Utopia.” This undertaking has brought
the writer many awards and accolades from Western European countries
in particular, and from Russia, where her books have been printed and
reprinted many times; she is a well-known critic of the Putin regime.
In her home, Belarus, however, under the dictatorship of Aleksandr Lukashenko,
she has been subject to the same political censorship and pressure as many
of her colleagues (as Timothy Snyder pointed out in the NYR Daily
2).
For over a decade she lived in various European cities, because it was
not safe to return to Minsk (though she did in 2011), and her books have
not been published in Belarus since 1994.
Trong vài thập niên, với vài cuốn sách, Alexievich theo
đuổi một loại tự sự riêng biệt, đặc biệt, dựa vào nghiên cứu mang tính ký
giả, và sự chắt lọc, từ hàng ngàn những cuộc phỏng vấn đầu tiên, mới tinh,
nóng hổi, thứ nhất, firsthand, với những người trực tiếp trúng đạn, trúng
miểng, do tham dự vào những biến động lớn, thời kỳ Xô Viết và Hậu Xô Viết.
Bà đã vén lộ, trình ra, những gì mà người phụ nữ Xô đã thực hiện, từ trước
đến giờ kể như chưa được biết, nhưng thật chủ yếu, trong Đệ Nhị Chiến; thu
gom, nhặt nhạnh hồi ức của những đứa trẻ bị mắc nạn, dính trấu, của cái
gọi là Cuộc Chiến Vệ Quốc Lớn; thu thập tài liệu Hồng Quân xâm lăng A Phú
Hãn, những sự thực được giấu nhẹm không cho dân chúng biết tới, và ghi nhận,
ghi âm những kinh nghiệm của những con người trải qua tai ương lò hạt nhân
ở Chernobyl
Trong cuốn sách mới nhất, bà đi 1 đường đồng ca lớn, gồm nhiều giọng
khác nhau, nhằm ký sự, biên niên hồi chuông báo tử - cảm xúc, vật chất, kinh
tế và chính trị - của sự sụp đổ của Liên Xô, một xứ sở đã có thời bao
gồm 1/6 đất đai thế giới. Tác phẩm của bà, được bà gọi là “Những tiếng/giọng
nói của Không Tưởng”.
In announcing the award, the Swedish Academy called Alexievich’s
“polyphonic writings…a monument to suffering and courage in our time.”
“By means of her extraordinary method—a carefully composed collage of
human voices,” the Academy went on to say, “Alexievich deepens our comprehension
of an entire era.” As she writes:
I don’t just record a dry history of events and facts, I’m writing
a history of human feelings. What people thought, understood and remembered
during the event. What they believed in or mistrusted, what illusions,
hopes and fears they experienced. This is impossible to imagine or invent,
at any rate in such multitude of real details. We quickly forget what we
were like ten or twenty or fifty years ago….
I’m searching life for observations, nuances, details. Because
my interest in life is not the event as such, not war as such, not Chernobyl
as such, not suicide as such. What I am interested in is what happens
to the human being….
Svetlana Alexievich’s interest in what happens to the human being
is evident on every page of her writing. Among other things, her work testifies
to the immense power of compassion to create understanding of our fellow
human beings.
The text below is from a collection of more than a dozen tales
of suicide that Alexievich published in Russia in 1994 under the title
Zacharovannye smert’iu (Enchanted by Death). In the introduction she
wrote that she sought to “distinguish…the lonely human voice. They all
sound different. Each one has its own secret.”
—Jamey Gambrell
Let the Past Collapse on Time!
“Dzhugashvili [Stalin] is there,
preserved in a jar,” as the poet Joseph Brodsky wrote in 1968. This
jar is the people’s memory, its collective unconscious.
“Stalin ở trong đó, được gìn
giữ ở trong 1 lọ sành”, như Brodsky viết, vào năm 1968. Cái lọ sành là hồi
ức của dân tộc, cái vô thức tập thể của nó.
“Tẫu Cút Đi”: Trong cái lọ
sành đựng hồi ức của Bắc Kít, hình như đếch có chỗ dành cho Tẫu, trong
cả hai cuộc chiến thần kỳ, chống thực dân cũ, Pháp, và mới, Mẽo.
Bi giờ mà không rước hai
tên này vô “lại”, nhất là thằng Yankee mũi lõ, là bỏ mẹ với tụi Tẫu!
Hà, hà!
Paradise Motel
Millions were dead; everybody
was innocent.
I stayed in my room. The President
Spoke of war as of a magic love potion.
My eyes were opened in astonishment.
In a mirror my face appeared to me
Like a twice-canceled postage stamp.
I lived well, but life was awful.
there were so many soldiers that day,
So many refugees crowding the roads.
Naturally, they all vanished
With a touch of the hand.
History licked the corners of its bloody mouth.
On the pay channel, a man and
a woman
Were trading hungry kisses and tearing off
Each other's clothes while I looked on
With the sound off and the room dark
Except for the screen where the color
Had too much red in it, too much pink.
Charles Simic
Phòng Ngủ Thiên Đàng
Ba triệu Mít chết
Mọi Mít đều ngây thơ,
Đếch tên nào có tội
Gấu ngồi trong phòng
Ba Dzũng, Tông Tông Mít,
Giao liên VC, y tá dạo ngày nào
Lèm bèm về Cuộc Chiến Mít
Như về Thần Dược Sex
Gấu trợn mắt, kinh ngạc
Trong gương, Gấu nhìn Gấu
Chẳng khác gì một con tem bị phế thải tới hai lần
Gấu sống được, nhưng đời thì thật là khốn nạn
Ngày đó đó, đâu đâu cũng thấy lính
Ui chao Mít di tản đầy đường
Lẽ tất nhiên tất cả biến mất,
Chỉ nhìn thấy bóng dáng 1 tên VC
Lịch sử Mít liếm góc mép đầy máu của nó
Trên băng phải
trả tiền,
Một
người đàn ông và một người đàn bà
Trao
đổi những cái hôn thèm khát
Xé
nát quần áo của nhau
Gấu
trố mắt nhìn
Âm
thanh tắt và căn phòng tối
Trừ
màn hình,
Đỏ
như máu
Hồng
như Đông Phương Hồng.
Saigon ngày
nào của GCC
Saigon Feb 1967 - Chợ hoa Tết Đinh Mùi - Tòa nhà góc
Nguyễn Huệ-Ngô Đức Kế - Vélo Solex
Văn phòng UPI, 19 Ngô Đức Kế, phía bên trái bức hình. Bạn đi tới,
gặp con phố Catinat...
Khi nghe tin BHD bịnh, biết Lãng Ngố có số phôn, Gấu
biểu anh gọi, nói, Gấu xin số phôn.
Em nói, cho Em số phôn, để Em gọi, tiện hơn.
Gấu ngu quá, cứ chờ hoài, cho đến lúc nghe tin Em đi xa.
|
|