Co ai "noi nang" chi may bai cua Weil khg vay?
Khg biet co ai kien nhan doc?
Phúc đáp:
Cần gì ai đọc!
Tks. Take care. NQT
*
Date: Tuesday, March 31, 2009, 5:05 PM
Bac viet phach loi nhu the nay - ky qua...
*
Thi phai phach loi nhu vay, gia roi.
*
Gia roi phai hien ma chet!
Đa tạ.
Nhưng, phách lối, còn thua xa thầy S: Ta là bọ chét!
Phỏng Vấn
Steiner
Tuy cũng thuộc
băng đảng thực dân [mới, so với cũ, là Tẩy], nhưng
quả là Sontag không đọc ra, chỉ ý này, của
Steiner, trong Bad Friday:
For
Weil, the "crimes" of colonialism related immediately, in both
religious and political symmetry, to the degradation of the
homeland.
Với Weil, những
“tội ác” của chủ nghĩa thực dân có hồi đáp liền tù tì theo kiểu đối
xứng, cả về
tôn giáo và chính trị, với sự thoái hóa ở nơi quê nhà, tức “mẫu quốc”.
Nhưng Bắc Kít,
giả như có đọc Weil, thì cũng thua thôi, ngay cả ở những đấng cực tinh
anh, là
vì nửa bộ óc của chúng bị liệt, đây là sự thực hiển nhiên, đừng nghĩ là
Gấu cường
điệu. Chúng làm sao nghĩ chúng cũng chỉ 1 thứ thực dân, khi ăn cướp
Miền Nam, vì
chúng biểu là nhà của chúng, vì cũng vẫn nước Mít, tại làm sao mà nói
là chúng ông
ăn cướp được.
Chúng còn nhơ
bẩn hơn cả tụi Tẩy mũi lõ, tụi Yankee mũi lõ.
Steiner còn
bài “Thánh Simone-Simone Weil”, trên TV cũng đã giới thiệu.
For Weil, the "crimes" of
colonialism related immediately, in both religious and political
symmetry, to the degradation of the homeland. Time and again, a Weil
aphorism, a marginalium to a classical or scriptural passage, cuts to
the heart of a dilemma too often masked by cant or taboo. She did not
flinch from contradiction, from the insoluble. She believed that
contradiction "experienced right to the depths of one's being means
spiritual laceration, it means the Cross." Without which "cruciality"
theological debates and philosophic postulates are academic gossip. To
take seriously, existentially, the question of the significance of
human life and death on a bestialized, wasted planet, to inquire into
the worth or futility of political action and social design is not
merely to risk personal health or the solace of common love: it is to
endanger reason itself. The two individuals who have in our time not
only taught or written or generated conceptually philosophic summonses
of the very first rank but lived them, in pain, in self-punishment, in
rejection of their Judaism, are Ludwig Wittgenstein and Simone Weil. At
how very many points they walked in the same lit shadows.
Đối với Simone Weil, những “tội
ác” của chủ nghĩa thực dân thì liền lập tức mắc míu tới băng hoại,
thoái hóa, cả về mặt tôn giáo lẫn chính trị ở nơi quê nhà. Nhiều lần,
một Weil lập ngôn – những lập ngôn này dù được trích ra từ văn chương cổ điển hay
kinh thánh, thì đều như mũi dao - cắt tới tim vấn nạn, thứ thường xuyên
che đậy bằng đạo đức giả, cấm kỵ. Bà không chùn bước trước mâu thuẫn,
điều không sao giải quyết. Bà tin rằng, mâu thuẫn là ‘kinh nghiệm những
khoảng sâu thăm thẳm của kiếp người, và, kiếp người là một cõi xé lòng,
và, đây là Thập Giá”. Nếu không ‘rốt ráo’ đến như thế, thì, những cuộc
thảo luận thần học, những định đề triết học chỉ là ba trò tầm phào giữa
đám khoa bảng. Nghiêm túc mà nói, sống chết mà bàn, câu hỏi về ý nghĩa
đời người và cái chết trên hành tinh thú vật hóa, huỷ hoại hoá, đòi hỏi
về đáng hay không đáng, một hành động chính trị hay một phác thảo xã
hội, những tra vấn đòi hỏi như vậy không chỉ gây rủi ro cho sức khoẻ cá
nhân, cho sự khuây khoả của một tình yêu chung, mà nó còn gây họa cho
chính cái gọi là lý lẽ.
Chỉ có hai người trong thời đại chúng ta, hai người này không chỉ nói,
viết, hay đề ra những thảo luận triết học mang tính khái niệm ở đẳng
cấp số 1, nhưng đều sống chúng,
trong đau đớn, tự trừng phạt chính họ, trong sự từ bỏ niềm tin Do Thái
giáo của họ, đó là Ludwig Wittgenstein và Simone Weil. Đó là vì sao, ở
rất nhiều điểm, họ cùng bước trong những khoảng tối tù mù như nhau.
Thánh
Simone – Simone Weil
"We
must prefer real hell to an imaginary paradise"
Simone
Weil
(Tạm
dịch: Phải chọn địa ngục thực, thay vì một
thiên đường dởm).
"Không thành công cũng thành nhân"
Nguyễn
Thái Học
George
Steiner, trong bài viết Thánh Simone
– Simone Weil, có nhắc tới truyền thuyết,
theo đó, Plato đã nói về Diogenes: "Ông ta là một Socrates phát
khùng" (He is Socrates gone mad). Ông tự hỏi, liệu có thể áp dụng câu
nói
đó vào trường hợp Simone Weil?
Thiên đường
dởm với thiên đường mù, thì cũng rứa.