Graham Greene nhận làm điệp
viên cho cơ quan phản gián Anh, MI 6, sau khi, chỉ vài tuần trước đó,
ông vô Đảng Cộng Sản. Điều này thật lạ, và hiếm. Ông vô Đảng khi học ở
Oxford.
*
Vậy mà khi đọc sách của ông, người ta
có cảm tưởng ông đối nghịch với Adorno, sau
Auschwitz,
người ta không còn làm thơ nữa, hình như ông nói ngược lại...
I.K. Đúng vậy, dứt khoát tôi chống lại
câu này của Adorno. Sau Auschwitz, người ta chỉ còn viết truyện giả
tưởng.
Kertesz trả lời tờ Đọc
*
Lần trở về Hà Nội, trí tưởng Gấu lúc nào cũng lảng vảng câu chuyện viên
thuyền trưởng Scott, chuyến thám hiểm Nam Cực của ông, và hai lần liên
tiếp ghé thiên đàng Hawai do bị bão. Lần đầu được thổ dân đón tiếp om
sòm. Sửa thuyền xong xuôi, ra khơi, bão rạt trở lại, thổ dân đem làm
thịt, ấy là do,
lần đầu đến vào mùa lành, được coi là thần linh, lần sau đến vào mùa
dữ, bị coi là ác quỉ.
Gấu hy vọng về vào... mùa
lành, và được coi như một đứa con hoang đàng trở về nhà, như một câu
chuyện trong Kinh Thánh.
Cầu sao được vậy!
Xoay quanh điều lành đó, là những
chuyện thật giống khôi hài đen, hay talaCu.
Một lần đi ăn. Một đám bạn mới, hình
như đại diện một hãng rượu chát [rượu vang], mời. "Ông Đồ" chỉ một tay,
nói nhỏ, anh phải coi chừng, nói năng cẩn
thận một chút nhé...
Thế là cả buổi, Gấu không ăn không uống được, dù chỉ một miếng, một
hụm, cho ngon lành.
Hết bữa, ông đồ vẫy ông an ninh chìm lại, cười ha hả, giới thiệu: Anh
PNT,
nhà văn. Lúc nãy, chỉ để đùa anh cho dzui.
Có thể nói, PNT là người dễ chịu nhất, bộc tuệch bộc
toạc nhất, trong số những bạn mới của Gấu ở Hà Nội.
Tướng tá y hệt công an!
Trước khi về Việt Nam, có phôn cho một
ông bạn, ở miền nam, nhờ giới thiệu một hai mối, vì trong túi chỉ có
mỗi địa chỉ NHT. Anh cho số phôn tay của một ông. Cẩn thận hỏi thêm,
tha hồ nói chuyện hả? Anh bạn miền nam trợn mắt, tha hồ là thế nào? Hắn
ta làm thơ hay, tính tình cũng được lắm, nhưng còn là trung tá an ninh
đấy. Liệu cái mồm.
Quả là một người bạn tốt, ông trung tá
an ninh nhà thơ.
Tội cho Gấu, một bữa, say quá, vui
miệng quá, và cũng thích anh bạn quá, bèn xì ra câu chuyện bố lếu bố
láo quá. Thế
là cạch. Ngày rời Hà Nội, năn nỉ xin gặp, làm nửa ly bia mí nhau thôi,
nói đủ một lời từ giã. OK, nhưng không tới.
Một lần nữa, cũng say mèm, có ông NT
đi cùng. Ông đưa cả đám tới một
khách sạn 5 sao. Có hồ bơi tuyệt vời ở trên sân thượng. Gấu say quá,
bèn
nhẩy xuống hồ. Có hai ông lúc nào cũng kè kè hai bên. Hỏi. Công an thứ
thiệt. Hỏi tiếp, tại sao kềm kẹp quá như thế. Cười, nói, lệnh trên. Ông
anh say quá, lỡ xẩy ra chuyện gì, mấy ông mang tiếng oan!
Ối giời ơi là giời. Sướng chưa, thằng con hoang! (1)
(1) Từ "hoang" này, khác từ hoang đàng ở trên. Không phải của Gấu, mà
là của nhà thơ TTT.
Năm di cư thứ hai mươi [1974], khi
viết bài Tử Địa, nghĩ đến
những đứa
con tư sinh của đất Bắc ở cả hai miền lúc ấy...
Trong
đất trời nhau
Bà chị P. con gái độc nhất của Bác
Giáo Thái, ông anh ruột của ông cụ Gấu, nói:
-Vưỡn để dành một miếng
đất cho mày đấy.
Thấy thằng em mặt xìu xuống, bà vội vàng giải thích:
-Không phải để làm mồ, mà là để cất nhà!
Mấy ông bạn mới nói, anh về đi, mua
miếng đất gần gần đây, thế là tha hồ mà vung vít.
Tự dưng nhớ đến, chỉ một cái lỗ, trên
cánh cửa nhà xí dành cho người làm của một villa ngay bên hồ
Thuyền Quang đường Nguyễn Du.
Gấu nhìn vô Hà Nội, và nhìn ra thế giới, gần nhất là Sài Gòn, qua cái
lỗ hổng đó!
Tình cờ đọc lại, bản tiếng Anh, đúng
cái ý trên, của Camus khi mở ra Mùa
hè ở Alger
Những cuộc tình mà chúng ta chia sẻ với một thành phố,
thường là những cuộc tình thầm kín.
The loves we share with a city are often secret loves.
[Nguyên văn: Ce sont souvent des amours secrètes, celles qu’on partage
avec une ville].
Nhưng cũng với ý trên, cùng dây mơ rễ
má tới một cái lỗ hổng trên cánh cửa nhà cầu, nhưng được nhìn một cách
khác đi, khi Camus mở ra một tiểu luận khác: Hòn đá của Ariadne.
Hình như dân chúng ở Oran giống một
ông bạn của Flaubert. Ông này, sắp sửa ngỏm, bèn la lên: "Đóng cửa sổ
lại. Trời mới đẹp làm sao, khốn khổ khốn nạn cho cái thằng tui chưa!"
["Close the window; it's too beautiful"].
Cái lỗ hổng đó, đối với anh cu Gấu
ngày xưa khi rời bỏ Hà Nội, và anh già Gấu bi giờ, bữa trở về, luôn
luôn mở, không hề bị bịt kín, ít ra là trong trí tưởng tượng của Gấu.
Ấy là với Gấu, thì sự tình nó như vậy.
Còn với dân chúng của Oran [hay của Hà Nội?], họ bèn nghe lời cái ông
hấp hối, và bèn đóng cửa sổ lại, tự nhốt họ ở bên trong và khoanh vùng
cái thế giới của họ đó.