Trong số báo
Văn, GCC lục lọi tại nhà bạn Bạn, trên, có rất nhiều Gấu ở trong đó:
Bài phỏng vấn đầu tiên ở hải ngoại, do bạn quí thực hiện: Từ
Sơ Dạ Hương tới Nguyễn Quốc Trụ: Nhà văn ở phút nói thật
(1)
Truyện
ngắn đầu tiên viết ở hải ngoại, và về Trại Tù
Thái Lan: Bụi
Truyện ngắn
này, thú vị hơn nữa, đã từng được 1 đài phát thanh của Mít ở thủ đô
Bolsa đọc
trên Đài, tình cờ làm sao GCC, ở Toronto nghe được. Gấu Cái phán, tụi
này giỏi
thật, cái truyện ngắn hay, mà cái thằng chọn nó để đọc cũng thật là
bảnh.
Bạn quí đăng
trên Văn, nhưng không để ý
đến cách sắp trình bày, làm hỏng truyện
nhiều quá.
Chán bạn quí quá, nhưng lần gặp này, thì lại quí bạn quí quá!
Phỏng vấn Nguyễn Quốc Trụ
Nguyễn Nam
Anh (tạp chí Văn, Cali)
thực hiện
Nhân
dịp đến Cali thăm Quận Cam, và ra mắt cuốn Lần cuối,
Sài-gòn (nhà xb Văn Mới 1998) giữa bạn bè tại nhà Khánh Trường, Nguyễn
Quốc Trụ
có nói chuyện với phóng viên tạp chí Văn. Sau đây là nội dung.
Có
lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng vài dòng tiểu sử...
Tôi
sinh năm 1937 tại Bắc Việt. Vào Nam
năm 1954. Bắt đầu viết văn năm 1965. Truyện ngắn đầu tay Những Ngày Ở
Sài-gòn,
bút hiệu Sơ Dạ Hương.
Có
gì liên hệ giữa Sơ Dạ Hương, và Nguyễn Quốc Trụ, người
viết phê bình sau này?
Tôi
vẫn nghĩ truyện ngắn, tiểu thuyết là hoàn toàn bịa đặt,
như vậy, chỉ có một con người bịa đặt mới xứng đáng là tác giả của nó.
Sau này,
tôi dùng tên cúng cơm, vì phải đối diện với một thực tế: những người
viết, và
những tác phẩm của họ. Tôi không muốn họ nghĩ rằng, một kẻ nào đó, dưới
một cái
tên giả, bầy đặt những sự thực, hay dối trá, về tác phẩm của họ. Vả
chăng, khi
viết phê bình, tôi nhận ra, nó cũng chỉ là một hình thức khác của giả
tưởng.
Một bạn văn mới quen, nhân chuyến đi này, nhận xét về những truyện ngắn
trong
Lần Cuối của tôi: Chỉ có mỗi một truyện, viết đi viết lại, và là tự
truyện. Tôi
tự hỏi, chúng sẽ ra sao, với bút hiệu Sơ Dạ Hương?
Sơ
Dạ Hương, tại sao?
Một cái tên mượn từ Lâu Đài Họ Hạ, truyện Hoffmann, Vũ Ngọc
Phan dịch. Trong đó chỉ có một từ, là thực.
Nhân
nhắc tới những nhận xét của người bạn mới quen, ông hãy
nói thêm về Lần Cuối đi.
Nếu
có điều cần nói, đó là khoảng cách giữa nó với Những
Ngày Ở Sài-gòn: 1970-1998, hai mươi tám năm! Đúng là ba mươi năm, vui
sao nước
mắt lại trào!
Sau
1975, ông ở lại, gần như mút mùa lệ thuỷ, hết mùa vượt
biên mới bỏ đi. Nhân nói đến chuyện vui sao... xin ông cho biết về văn
chương
hiện thực xã hội chủ nghĩa ở trong nước.
Câu
hỏi rộng, và căng quá. Theo tôi, cùng với sự kiện 1975,
thoạt đầu, một số người viết Miền Bắc coi đây như là một đổi đời đối
với họ.
Hay một cơ hội để có được những tác phẩm hiện thực đúng nghĩa, tương
xứng với
sự kiện thống nhất đất nước, tiến lên xã hội chủ nghĩa. Chúng ta có thể
nhận ra
điều này trong tác phẩm, thí dụ của Nguyễn Khải (Thời gian của người,
Vòng Sóng
Đến Vô Cùng...), nhưng dần dần họ nhận ra, nếu cứ tiếp tục viết
như
vậy, những
tác phẩm của họ chỉ là đồ dởm. Họ nhận ra, chỉ có thể nói về thất bại
của chiến
thắng, thay vì ca ngợi nó. Nhưng việc này họ không làm được, phải đợi
những
người viết khác, thí dụ như Nguyễn Huy Thiệp.
Ông
không nghĩ sự kiện 1975 là một chiến thắng, và cùng với
nó, thống nhất đất nước?
Xin
cho tôi mượn những nhận định của nhà văn Đức, Gunter
Grass, về chuyện thống nhất nước Đức. Ngài mai là ngày hôm qua, Grass
nói như
vậy, với phóng viên báo Đọc (Lire), nhân cuốn Tất cả câu chuyện của ông
được
dịch ra tiếng Pháp. Về câu hỏi quan trọng tại sao cuốn sách của ông bị
chụp mũ
chống thống nhất, ông trả lời: chuyện thống nhất đúng ra là đã có thể
xẩy ra
vào năm 1989 (xin đừng lộn với năm 1975). Chính vì vậy nên đây là một
câu hỏi
đau thương, nhức nhối. Thống nhất đã khả hữu mà không cần đến một tiếng
súng.
Tất cả ngon lành, rồi đùng một cái, mọi chuyện rối bung lên, hỏng bét.
Đến lúc
đó, tôi đưa ra lời giải thích, rằng chẳng có chi là tự nhiên, bình
thường, khi
Tây Đức tự coi như sức mạnh thực dân, chiếm cứ cả nước, rồi hè nhau nắm
trọn cả
đất nước...
Liệu
có một thống nhất khác?
Cái
tay phóng viên Lire cũng hỏi Grass một câu na ná. Grass
trả lời, phải chấp nhận thực tế hiển nhiên, là chúng tôi đã gây chiến,
phạm
những tội ác, và phải trả giá... tổ quốc làm tôi đau, đau nhiều lắm.
Theo nghĩa
đó, tôi hiểu câu nói của Adorno: Sau Auschwitz mà còn làm thơ thì thật
là dã
man. Đây không phải chuyện ngăn cấm làm thơ, mà là một lời cảnh cáo.
Vẫn phải
tiếp tục viết, nhưng sau Auschwitz, người ta
không làm
thơ như trước nữa. Kẻ nào muốn thống nhất nước Đức, kẻ đó phải ôm riết
lấy Auschwitz.
Tất cả câu chuyện về Việt Nam
hình như cũng tương tự như vậy. Mỗi người phải ôm riết lấy một cái gì
đó. Thất
bại của chiến thắng, trại tù... thí dụ vậy.
Nguyễn Nam Anh là 1 bút hiệu của NXH