Ba thằng lăng nhăng?
Khi Nguyên Ngọc gọi ba ông đồ tể, là ba thằng lăng nhăng,
chúng ta tự hỏi, liệu có sự đánh tráo từ ngữ?
Có, mà, không, theo Gấu.
Sự đổi tên, tưởng như đánh tráo đó, hóa ra là cái mầm,
inspiration, đẻ ra tư tưởng “sự tầm phào của cái ác”, của Hannah
Arendt,
theo Amos
Oz, trong cuốn
Hai cái chết của bà tôi.
Chủ nhân cái mầm, là Raul
Hilberg, một sử gia.
Rất nhiều
người buộc ông này, tội, sỉ nhục hồi nhớ những nạn nhân, khi coi họ
là những
kẻ ngoan ngoãn một cách quái đản, cực kỳ hèn nhát, cứ thế sắp hàng nối
đuôi
nhau đi vô Lò Thiêu, coi những tên sát nhân, ‘những con người bình
thường chẳng
có cái ác đặc biệt nào ở trong họ’.
Amos Oz cho biết, khi coi phim
Shoah, une histoire orale
de
l’Holocauste,
của đạo diễn Claude Lanzmann, một trong những xen rất ư là bình thường,
chẳng
có tính điện ảnh, nhưng bám chặt vào ký ức ông. Đó là
xen, kéo dài chừng 15
phút, chiếu cảnh Hilberg - ngồi trong căn phòng xinh xắn, tại nhà của
ông, ở Vermont,
[người ta nhìn thấy, qua cửa sổ, bên ngoài cây cối, tuyết, bên trong,
những
cuốn sách,
ngọn đèn bàn] - giải thích cho nhà đạo diễn Claude Lanzmann, nội dung
một tài liệu đánh máy, tiếng
Đức, chừng 15 dòng, gồm những dẫy số.
Một “ordre de route”, (lệnh chuyển
vận) của chuyến xe lửa số 587, do Gestapo
Berlin, chuyển cho Sở Hoả Xa Reich,
“lưu
hành nội bộ”.
Một bí mật nằm ở nấc thang chót,
của bộ máy giết người.
Hilberg giải thích: “Chìa khóa tâm
lý của toàn thể chiến dịch, là: không bao giờ được sử dụng những từ có
ý nghĩa
hoàn toàn rõ rệt. Tối giản tối đa, chừng nào còn có thể tối giản, ý
nghĩa của
chiến dịch sát nhân, đưa người tới Lò Thiêu. Ngay cả dưới mắt của chính
những
tên sát nhân.”
Thú thực, trước đây, nói gì thì nói, Gấu vẫn không hiểu tới tận nguồn
cơn, tại làm sao mà lại gọi "đi tù" là "đi học tập cải tạo", tại sao
lại dùng một mỹ từ như thế, cho một từ bình thường như thế, như thế,
như thế... cho đến khi đọc Oz.
*
Shoah, chuyện lời, une
histoire orale, của Lò Thiêu, là cuốn phim mãnh liệt nhất, mà
tôi [Oz] đã từng coi. Đây đúng là một sáng tạo chuyển hóa [transformer]
khán giả. Một khi coi nó, là bạn, khác đi.
Sau khi té xỉu ở vị trí nhân chứng trong vụ án Eichmann, tác giả
Ka-Tzenik nói, Auschwitz là một "hành tinh tro" ["une planète de
cendres"].
[Vào dịp tưởng niệm 50 năm Lò Thiêu, những người tới đây nhận xét, nước
hồ ao quanh Lò Thiêu vẫn còn mầu xám, do tro người đổ xuống, thiên
nhiên, sau 50 năm, vẫn chưa thể nào quên, huống chi con người].
Theo ông, sự huỷ diệt dân Do Thái đã xẩy ra tại một hành tinh khác,
"hành tinh tro", vì thế, những người không hiện diện, không chứng kiến,
muôn đời, đời đời, không thể nào hiểu được.
Cũng vẫn theo nghĩa đó, những nhà giáo sư, những nhân vật quan trọng
trong công chúng cố nhét vào đầu chúng ta ý tưởng, rằng, một biến cố
phi nhân, ma quỉ, siêu hình, đã xẩy ra, "không thể nói được", "không
thể hiểu được".
Cứ như thể Lịch sử bỗng gẫy ra làm đôi, và được đem trồng lại,
transplanter, tại một thế giới khác.
Chỉ nội cái từ Lò Thiêu không thôi, là đã nói lên cái tính "bên
ngoài-con người", extra-humaine, của sự hủy diệt. Lò Thiêu là một vụ nổ
bùng, explosion, của những sức mạnh thiên nhiên, vượt ra ngoài trách
nhiệm của con người, một thiên tai như động đất, lũ lụt.
Phim của Lamzmann khởi đi từ một quan điểm hoàn toàn ngược hẳn. Mặc dù
sự lựa chọn từ
hebreu, Shoah, ông đề nghị, có thể hiểu
được sự huỷ diệt có tên là Lò Thiêu, ở bên trong lòng của lịch sử.
*
Biếm họa là chủ yếu.
Đây là một thí dụ về "hài hước Đức thứ thiệt".
Rudolf Vrba, một nhân vật lịch sự, phong nhã, ăn vận đúng mốt, ăn nói
đúng điệu, trốn thoát Lò Thiêu ngày 4 Tháng Tư 1944, kể, với một nụ
cười chua chát, phận sự của ông, một thư ký, trong trại tử thần:
Đêm xuống. Chúng tôi thức dậy làm việc. Trên sân ga, chừng 10 mét, có
một tên SS, với một con chó săn người, và một khẩu súng máy, Đèn chiếu
chói chang.
Chúng tôi đợi. Xe lửa từ từ vô sân ga, rồi dừng lại. Một trong những
tên
Unterscharfuhrers tới
từng toa tầu mở khóa. Đám người bên trong toa tầu nhìn ngơ
ngác. Họ ở trên tầu từ 10 đến 15 ngày. Đói. Khát. Mệt lử. Bên trong
toa, người còn sống ngồi bên trên người đã chết, đang ngắc
ngoải. Họ cũng không biết, tầu đã vô sân ga, và đây là ga nào. Cái tên
Auschwitz chẳng
có ý nghĩa gì đối với họ. Rồi họ đổ xuống sân ga. Đám Đức la to:
"Raus! Schnell!". Và quất họ bằng
roi bằng gậy.
Rồi, tới một lúc, một trong những viên sĩ quan nói với đám người mới
tới bằng một giọng lịch sự, kiểu cách và cũng thật bất ngờ: "Xin chào
mừng", anh ta nói. "Chúng tôi xin lỗi vì những bất tiện của chuyến đi.
Một lát nữa, các vị sẽ được phục vụ một tách trà, và sẽ có người săn
sóc chăm lo cho các vị. Các vị sẽ rất yên vị nở đây"
Amos Oz:
Họ đã được sáng tạo từ hình
ảnh của Thượng Đế, trong
Hai
cái chết của bà tôi, tập tiểu luận.
Liệu chúng
ta có thể hiểu, từ "lăng nhăng", của Nguyên Ngọc, theo nghĩa "tầm
phào",
của Hannah Arendt?
Rằng cái ác
CCRĐ, cái ác lăng nhăng, cái ác tầm phào?
Rằng cái việc đi tìm một con quỉ ở nơi chuồng heo, tìm một cái ác Bắc
Kỳ nằm ở nơi đáy sâu, của những tầng hoang vắng, của lịch sử miền đất
này, hay nói theo tinh thần Lò Thiêu, cái ghê tởm phát sinh ra từ tinh
thần Bắc Kỳ [la naissance de l'horreur issue de l'esprit de germanité],
là chuyện bố nếu bố náo?
Les mots qui tuent, les mots
qui parfois guérissent.
[Những chữ giết, những chữ đôi khi chữa lành]
*
Liệu có thể có cái ác tầm phào, vô vị, chán ngoét?
Claude Lanzmann, qua nhận xét của Oz, làm phim về Lò Thiêu
theo nghĩa ngược hẳn lại cái nhìn gần như mang tính chính thống, khi
phải giải
thích, tại làm sao lại xẩy ra Lò Thiêu, và ngược hẳn lại cái nhìn của
Hannah
Arendt, khi coi đây là sự tầm phào của cái ác.
Ka-Tzenik, nhân chứng trong vụ án Eichmann, và cũng là một
tác giả, cho rằng, Auschwitz là một “hành tinh tro” [50 năm sau, những
hồ ao
quanh đây vẫn còn mang mầu xám, vì tro người từ những lò thiêu đổ
xuống], như
thể, câu chuyện hủy diệt dân Do Thái thuộc về hành tinh khác, không
phải trái
đất. Như thể, Lịch sử nhân loại tới khúc đó bị gẫy ra làm đôi, và mỗi
nửa như
thế đó, được đem “tái định cư” ở hai hành tinh khác nhau. Lò Thiêu, là,
“không
thể hiểu được”.
Chỉ nội từ Lò Thiêu, Holocauste, đã nói lên một cái gì vượt
ra ngoài cõi người. Holocauste là một vụ nổ do những sức mạnh tự nhiên
gây nên. Và con người, do đó, không có trách nhiệm, cũng chẳng làm
sao ngăn ngừa, hay tác động lên nó: động đất, lũ lụt…
Claude Lanzmann làm phim của ông ngược hẳn cái nhìn trên.
Mặc dù cái tít Shoah, tiếng hebreu, phim của ông đưa ra đề
nghị,
chúng ta có thể hiểu được Lò Thiêu, như là một sự hủy diệt ở bên trong
lòng
lịch sử, ở bên trong lòng bản chất tự nhiên của con người, với điều
kiện: chúng
ta phải chú mục ngó xuống từng chi tiết nhỏ nhặt của nó. Chẳng làm gì
có hành
tinh tro, những nạn nhân bị sát hại cũng không phải là những vị thánh.
Chỉ là
những con người. Những tên sát nhân, cũng vậy. Có thể, hơi cù lần một
chút,
so với người bình thường. Trong phim của ông, kéo dài 9 tiếng rưỡi,
không có nhân vật
nào lớn hơn bình thường.
Nhưng, Oz cẩn trọng chúng ta một điều: đừng lầm lẫn cái nhìn
của ông, với lý thuyết thật chi ly, và cũng thật nổi tiếng của Hannah
Arendt, trong
tác phẩm,
Eichmann ở Jerusalem, hay
sự tầm phào của cái ác.
Với Lanzmann, cái ác không tầm phào, nhưng giả đò tầm phào: một sự trộn
lẫn độc địa của ích kỷ, ngu, dửng dưng, đần, thiên kiến [mélange
d’égoisme,de stupidité,
d’indifférence, d’ignorance, de préjugé, teinté de méchanceté].
Trong phim của ông, không có chỗ cho Thượng Đế, quỉ sứ, tinh
thần lịch sử. Phim cũng kéo người xem ra khỏi quan điểm, sự tàn
sát là từ
tinh thần Đức mà ra.
Ngay cả những tên sát nhân, cũng chẳng hề lớn tiếng hô hào,
biện minh cho một chủ nghĩa bài Do Thái, chúng đều coi đây, một
việc bắt buộc phải làm, [Chúng tôi có một việc bẩn thỉu phải làm, và
chúng tôi làm
bổn phận của chúng tôi trong những điều kiện khó khăn, chẳng thích thú
gì.]
Chẳng hề có hình ảnh, biểu tượng, ẩn dụ… trong phim của
Lanzmann. Những chuyến xe lửa biểu tượng chuyến xe lửa, tuyết, vẫn
tuyết, rừng, vẫn rừng.
Có vẻ như Lanzmann quá chán những ẩn dụ, bởi vì ông cho rằng, việc
giết hại dân Do Thái, là một nhập thân ‘theo nghĩa đen' [l’incarnation
‘littérale’],
một ẩn dụ cổ, xưa.
Theo Oz, việc sát hại người Do Thái, là một việc làm xuyên-con
người, giữa con người và con người, le massacre des Juifs est ici une
affaire
intra-humaine.
J’ai failli écrire: “une affaire entre l’homme et l’homme”.
Ở đây, trong toa xe này,
Tôi, Ève
Với con trai của tôi,
Abel.
Nếu bạn trông thấy thằng
con cả của tôi,
Thằng Cain, con
trai cả của ông Adam,
Nói với nó giùm,
Rằng, tôi thì
[Ici, dans ce
transport
Moi, Ève,
Avec mon fils Abel
Si vous voyez mon fils
ainé
Cain, fils d’Adam,
Dites-lui que je suis]
Dan Pagis
[Viết bằng viết chì, trên toa xe bằng chì,
Trong tuyển tập Hóa Thân, Metamorphosis]
*
Nói với nó rằng tui thì… gì?
Chẳng có gì tiếp theo, mà chỉ là sự câm lặng.
Đó là kết luận phim của Lanzmann.
Một toa xe lửa bằng chì chạy trên đường ray.
Và sau đó, là sự câm lặng.
Chẳng có bài học, chẳng có
đạo đ
ức.
*
Đúng là một việc làm bẩn thỉu, giữa ông anh cả, và thằng em út.
*
By pressing men against each other, totalitarian
terror
destroys the space between them," writes Hannah Arendt.
Bằng cách bắt người ép người, khủng bố toàn trị hủy diệt khoảng
trống giữa họ.
*
Ria Nhỏ và Ria Lớn
Vào năm 1997, trả
lời
Le Monde, liệu Lò Thiêu tồi tệ, worse, hơn, so với những tội ác của
Stalin, Robert Conquest trả lời, "Đúng thế," nhưng khi bị hỏi tiếp, tại
sao, ông chỉ có thể trả lời, "Tôi cảm thấy như thế."
Đây chính là sự khác biệt lớn lao, mà
Anne Applebaum phải viết cả
một cuốn sách dầy 700 để tìm cho ra câu trả lời.
Một trong khác biệt giữa
hai bộ
ria, theo Martin Amis:
Nazism không huỷ diệt xã hội dân sự, civil society.
Bolchevism huỷ diệt xã hội dân sự.
Đó chính là những lý do đưa đến 'phép lạ" phục
hồi nước Đức, và cho thấy sự liên tục đi xuống hố của nước Nga, [the
continuation of Russian vulnerability and failure].
Stalin không phá huỷ xã hội dân sự. Lenin hủy diệt xã hội dân
sự.
Nhìn về Việt
Nam,
đọc câu trên, mới thấy lo sợ.
*
Les mots qui tuent, les mots
qui parfois guérissent.
[Những chữ giết, những chữ đôi khi chữa lành]
Lão tặc thiên bất nhân,có bộ thần kinh bằng thép,
và tính hài hước thực sự của Đức.
[Les nerfs d’acier de la divinité et la vraie ironie
allemande.
]
Từ bốn chục năm, chúng ta lập đi lập
lại, rằng, việc tàn sát
dân Do Thái ở Âu Châu có thể giải thích, nhưng không thể hiểu được, […
peut être
expliqué mais pas compris]. “Nếu bạn không có ở đó, bạn không thể…”. Từ
‘nội
dung’ và “cảm quan”, như thế đó, những lời giải thích chất thành núi,
nào
Sartre, nào Arendt... Từ viễn tượng Mác xít và trong nội dung thần học.
Cánh
cửa trí tuệ và môi trường chính trị được khai phá, thám hiểm. Người ta
nhận thấy, có cả những thuật ngữ, thí dụ, “triết sử”, "phương pháp phân
tâm học"…
Phim của Lanzmann, hoàn toàn ngược hẳn lại: không giải thích nữa, mà,
lần
này, cố hiểu.
Có thể, theo ông, nếu chúng ta sẵn sàng lao xuống những chi
tiết cực kỳ chi ly: Lúc đó mấy giờ? Quần áo, giầy dép để ở đâu? Trời
lạnh
không? Những xe cam nhông tử thần mầu gì? Từ đó tới sân ga lò thiêu bao
lâu?
Ai trả tiền chuyên chở? …
Những chi tiết tỉ mỉ như thế, đã đem đến cho sáng tạo của
Lanzmann một kích thước của Tolstoi, Joyce, và Proust. Phim
Shoah của ông, giống
Chiến Tranh và Hòa Bình,
và theo một cách khác, giống
Ulysse,
Đi tìm một thời
gian đã mất. Đây là một chuyến đi trong hồi ức, cái hồi ức này
đòi hỏi,
mong muốn, được “chi tiết thật chi tiết”, được “tài liệu”, à
documenter: cứ mỗi
phần tí ti của một giây đồng hồ, được nhân lên bằng bốn năm, bằng sáu
triệu.
Chúng ta đã nói rồi: ám ảnh chi tiết. Đây là một cuốn phim không có
đoạn chót,
một phim muốn thời lượng chiếu, hàng ngàn năm, hay hơn
nữa. Người ta nói, Lanzmann sử dụng ba trăm năm chục cuộn phim, khi
chiếu,
không tới mười. Theo nguyên tắc, đúng lý ra, phim này phải tiếp tục tới
đêm của
thời gian, ce film devrait continuer jusqu’à la nuit des temps.
Tôi là người, Ông là
Trời. Ông có trí tưởng tượng của đấng sáng tạo.
Ông chắc chắn phải ở
giữa những dân của ông
Ở Auschwit, và Majanek
Ở Belzec và Treblinka,
Ở Ponar và
Belgen-Belsen.
Ông biết miêu tả cảnh
tượng trên, tới từng chi tiết, trong từng tiếng rên rỉ, trong từng cái
nhìn.
Ông có trí tưởng
tượng.
Và Ông có bộ
thần kinh
bằng thép…
Uri Zvi Greenberg
Những con phố của dòng
sông.
Les Rues du fleuve.
Chúng ta đâu có bộ thần kinh
thép của Lão Tặc Thiên. Chúng
ta đâu có muốn coi một cuốn phim kéo dài tới đêm của thời gian. Toan
tính của
Lanzmann, như thế, là một thất bại, như những tiền nhiệm của ông,
Tolstoi,
Joyce, Proust. Chúng bị bẻ gẫy bởi thời gian giới hạn, là cõi người.
Như thế,
cơn động kinh của Lanzmann, cái việc vác đá vá trời của ông, có lẽ là,
cách ông
cố làm sao hiểu, cái không thể hiểu.
*
Dans un discourse adressé aux généraux SS à
Poznan le 4 octobre 1943, Heinrich
Himmler, chef de la Gestapo, félécita ses héros méconnus, qui avaient
executé une
tâche
difficile et ingrate:
“[...] Je veux aussi vous parler très franchement une
affaire très grave. Nous devrions évoquer ce sujet de manière très
directe
entre nous, et pourtant nous n'en parlerons jamais en public. Il s'agit
(...]
de l'extermination de la race juive. [ ...] La plupart d’entre vous
doivent ce
que c'est que de voir alignés côte à côte 100, 500 ou 1 000 cadavres.
Avoir tenu bon et en même temps être restés
des hommes décents -
à part quelques
exceptions dues à la faiblesse humaine -, c'est ce qui nous a endurcis.
Cette
glorieuse page de notre histoire n'a jamais écrite, et ne le sera
jamais... »
“Le 31 aofit [1942], Himmler avait ordonné à un détachement
Einsatz d'exécuter cent détenus de la prison de Minsk, pour voir
comment on
procédait.
Seon Bach-Zalewski, le haut officier SS qui était présent, Himmler
faillit s'éanouir quand it vit l'effet dee la première salve du peloton
d'exécution. Quelque minutes plus tard, it devint hystérique car deux
femmes
juives n'avaient pas été tuées sur le coup. Un résultat de cette
expérience fut
un ordre de Himmler, exigeant que désormais les femmes et les enfants
ne soient
plus fusiliés mais expédiés dans les
camions à
gaz. » (Les deux citations sont tirées
de l'ouvrage de William Shirer, Le IIIe Reich.).
Trong một diễn văn trước đám
sĩ quan SS tại Poznan, ngày 4
tháng 10, 1943, Heinrich Himmler, trùm Gestapo, khen ngợi những vị anh
hùng bị
hiểu sái, hiểu quấy, đã thực hiện một nhiệm vụ khó khăn, bị bạc đãi.
Đây là chuyện nghiêm trọng, chỉ có thể nói trực tiếp, không thể
công khai trước công chúng… Đa số trong các vị biết rõ, làm sao chứng
kiến 100,
500, 1000, tử thi xếp chồng lên nhau, kế bên nhau, và vẫn giữ được
cương vị của
mình… Trang sử
vinh quang lẫm liệt này
của chúng ta đã và sẽ chẳng bao giờ được viết ra.”
Vào ngày 31 Tháng Tám, 1942, tại Mink, Ngài ra lệnh một đơn
vị làm một cú trình diễn cho Ngài duyệt.
Và Ngài đã gần như bất tỉnh, ngay sau loạt đạn đầu tiên, và
thây người cứ thế ngã xuống. Và Ngài đã rú lên như một tên điên, khi
nhìn thấy,
hai người đàn bà Do Thái không chết liền tại chỗ.
Kể từ đó, Ngài ra lệnh, không được xử bắn đàn bà, trẻ em, mà
hãy chuyển họ trong xe gaz.
*
Koba, tại sao ông cần tôi
chết?.
[Koba, why do you need me
to die?]
Bukharin mở đầu thư thứ 43 gửi Stalin, không thư nào được trả lời,
trong thời gian dài bị bắt giam và đưa ra tòa, thọ án.
Tại sao?
Và Bukharin tự trả lời:
[Stalin] không hạnh phúc, vì, không làm sao thuyết phục nổi tất cả mọi
người, kể cả ông, ta vĩ đại, lớn lao, hơn tất cả mọi người.
Và đây là nét người, có lẽ duy nhất, của ông.
Nhưng nét không người, mà là 'quỉ', ở đây, là, do không hạnh phúc, ông
không thể nào 'trả thù giùm', cho tất cả những con người, đặc biệt,
những người, một cách nào đó, bảnh hơn ông ta!
Martin Amis, dẫn triết gia Nga, Alexander S. Tsipko, có hai gia vị làm
'hưng phấn' bộ lạc Bolchevik, đó là
coi
thường cái bình thường và ước muốn làm kinh ngạc thế giới [disdain for
the trivial and the desire to astonish the world].
Có vẻ như bộ lạc người Kinh, đặc biệt, nhất là, những ông Yankee mũi
tẹt 'cũng' rất mê hai món gia vị này!
Tình cờ đọc lại bài viết của chính mình,
Một chuyến đi, Gấu khám phá ra,
chính Gấu,
thêm Primo Levi nữa, đã tiên đoán sự ra đời của
Ba Người Khác, trong
dòng văn chương của Tô Hoài.
Như thế, Nguyễn Tuân cũng đã tiên đoán ra được số phận của Tô Hoài, và
những tác phẩm chưa ra đời của bạn mình. 'Bỏ cái nắp đi', cái nắp ở
đây,
chính là sự kiềm chế bản năng, thú năng ở con người. Nhờ CCRĐ, 'nhất
đội nhì
giời', cái nắp được dịp bật ra, biến ông thành một thằng lăng nhăng dâm
đãng.
Sau khi chiếm được Miền Nam, nguyên nhân sự tha hóa của những người CS,
có thể thu gọn, chỉ cụm từ: bỏ cái nắp đi.