General fiction
When a master addresses a monster
For 50 years, Norman Mailer has been one of the
greatest
voices of American literature, but has he overreached himself in The
Castle in
the
Forest?
Adam Mars-Jones
Sunday March 11, 2007
The Observer
Asked at the time of the
re-release of The Exorcist in 1998
whether he actually believed in demonic possession, the film's director
William
Friedkin solemnly replied that he could think of no other explanation
for what
happened in
Germany
in the Thirties. He found a supernatural explanation for Nazism more
plausible
than a historical or political one. In his new novel, Norman Mailer
follows
this lead, recounting the early life of Adolf Hitler from the point of
view of
a devil assigned to cultivate his possibilities for evil.
Hỏi, khi cuốn phim Kẻ Trừ Tà tái ra lò vào năm 1998, liệu ông có tin
vào
chuyện bị ma quỉ chiếm đoạt hồn vía, nhà đạo diễn William
Friedkin trịnh trọng trả lời, ông không thể có một giải thích nào khác,
trừ nó ra, khi nghĩ về những gì xẩy ra tại Đức vào thập niên 1930. Một
cách giải thích như vậy lại dễ 'nắm bắt hơn', so với của lịch sử hay
của
chính trị.
Trong cuốn tiểu thuyết mới của ông, Norman Mailer đi theo
đường dẫn đó, kể lại cuộc đời khi còn trẻ thơ của Adolf Hitler, theo
quan điểm, quỉ sứ đã bắt đứa trẻ làm đệ tử.
Tản mạn về Ba
Người Khác
Sử dụng cách đọc The Castle
in
the
Forest của tờ Người Quan Sát, như
trên, liệu chúng ta có quyền nghĩ, tương tự về Tô Hoài, và Ba Người
Khác, là câu chuyện một nhà văn ban diễn từ [address] cho quỉ sứ, cũng
chính là xừ luỷ?
Có lẽ Tô Hoài cũng có cảm
nhận tương tự khi ông phát biểu: "Tôi ước ao những vấn đề lớn như về
thời kỳ bao cấp nếu có cái ai viết trào phúng kiểu Xuân Tóc Đỏ thì
tuyệt vời"
Tuy nhiên với Ba người khác Tô Hoài đã đang trên đường biến
ước ao của mình thành sự thật, qua đó ông đã mở đường cho chúng ta chia
tay với quá khứ một cách thoải mái, không hận thù mà cũng không đẫm lệ
và đây là một sự lựa chọn cao thượng.
Nguồn
Cao thượng nhất, có lẽ chỉ có mỗi một cách, như trong hình.
*
Volkov: Viết về Stravinsky, Auden cho rằng chính cái gọi là tiến hoá
tách biệt một nghệ sĩ bậc thầy với thứ cà mèng. Đọc hai bài thơ của một
thi sỡi cà mèng, bạn không thể nào nhận ra, bài nào viết trước, bài nào
sau. Nói như vậy có nghĩa, khi tới một độ chín nào đó, nhà thơ cà mèng
bèn dừng lại, và cứ thế dậm chân tại chỗ. Còn thứ nghệ sĩ lớn lao đếch
bao giờ hài lòng với đỉnh trời này, bèn leo lên đỉnh trời cao hơn...
Brodsky: Trời hỡi, bạn nói đúng quá đi mất. Người Nhật nói tới sự mạnh
khoẻ trong tiến trình sáng tạo. Khi một nghệ sĩ đạt đến sự trưởng
thành, anh ta bèn đổi văn phong, thay cả tên của mình. Hokusai chẳng
hạn, có chừng ba chục thời kỳ khác nhau.
Đà Lạt
Liệu có thể coi Ba Người Khác là ngọn đỉnh trời của sự nghiệp sáng tạo
của Tô Hoài, nhà văn lão thành sống sót mọi tai ương, và "đã đang trên
đường biến
ước ao của mình thành sự thật, qua đó, ông đã mở đường cho chúng ta
chia
tay với quá khứ một cách thoải mái, không hận thù mà cũng không đẫm lệ
và đây là một sự lựa chọn cao thượng"?
La mythologie moderne commence par une constatation négative
: Dieu a créé le monde, l'homme a créé
Auschwitz.
Auschwitz était possible
puisque nous l'avons
rendu possible. C'est le reflet de notre vie. Nous pouvons le
considérer comme
le résultat de notre négligence existentielle.
Kertesz
[Huyền thoại hiện đại bắt đầu bằng một khúc xương khó nhá: Thượng Đế
sáng tạo ra con người, con người sáng tạo ra [Lò Thiêu]
Auschwitz. Lò Thiêu xẩy ra là vì chúng ta làm
cho nó xẩy ra. Đó chính là tấm gương phản chiếu cuộc đời của chúng ta.
Chúng ta có thể coi đó, như là hậu quả của cuộc sống cà chớn của mình].
Kitô giáo
và chủ nghĩa Mác-xít: Đó là hai chuyện lạc đạo lớn nhất của Do thái
giáo, nói
theo Freud, đó là con quay lại giết cha. Chủ nghĩa Mác-xít gần như biến
mất,
tôi nói “gần như” vì chúng ta sẽ có thể ngạc nhiên với nó trong tương
lai. Còn
về Kitô giáo, đạo này đang qua một cơn khủng hoảng ở Âu châu. Riêng ở
nước Anh,
sẽ có cả ngàn nhà thờ được dùng vào việc khác vì không còn tín hữu và
ơn gọi.
Không phải là tôi không biết thế nào là trại tập trung Gulag nhưng tôi
ngửi
không nổi những người bây giờ từ chối cái quá khứ đi theo Stalin của
họ, hồi đó Cộng sản là niềm hy vọng vô biên. Trong chủ thuyết Mác-xít
có tầm đánh giá con
người rất cao, rất ngông mà đó cũng là một tính chất rất Do thái. Nó
làm cho
chúng ta tin chúng ta là những con người có khả năng đem đến công bằng
cho xã
hội. Một sai lầm khủng khiếp đã giết hại mười mấy triệu người, nhưng đó
là một
tư tưởng rất quảng đại và một lời khen ngợi rất lớn cho con người. Kitô
giáo
thì bị lấm vết nhơ hận thù Do thái quá sớm, huyền nhiệm của Kitô giáo
quá thô
sơ nhưng nền nghệ thuật phương Tây của chúng ta không thể có được mà
không có Kitô giáo.
Đọc Steiner nhân số đặc biệt về ông
Có lẽ Tô Hoài cũng có cảm
nhận tương tự khi ông phát biểu: "Tôi ước ao những vấn đề lớn như về
thời kỳ bao cấp nếu có cái ai viết trào phúng kiểu Xuân Tóc Đỏ thì
tuyệt vời"
Tuy nhiên với
Ba người khác Tô Hoài đã đang trên đường biến
ước ao của mình thành sự thật, qua đó ông đã mở đường cho chúng ta chia
tay với quá khứ một cách thoải mái, không hận thù mà cũng không đẫm lệ
và đây là một sự lựa chọn cao thượng.
Câu của Kertesz như tiên đoán ra được những câu của mấy ông Mít.
Câu của Steiner khiến chúng ta mơ tưởng: Giả như có một người Cộng Sản
chân chính, và là nhà văn, viết về cái vụ
Lò CCRĐ?
Có ông, [hình như một nhà phê bình thì phải, khi trả lời phỏng vấn
BBC], khi phải nhìn lại vụ CCRĐ, đã động lòng từ bi, và phán: Có lẽ chỉ
nên lấy của cải, đất đai của địa chủ thôi, có lẽ nên tha mạng sống cho
họ! (1)
(1): Nhưng theo tôi, nhìn rộng hơn, xã hội có quyền nói rằng một mặt,
CCRĐ đem lại ruộng cày cho một bộ phận nông dân thiếu đất sản xuất.
Nhưng có lẽ nếu chỉ cần làm cái việc là trao ruộng cho nông dân thôi,
thì không cần tiến hành đến mức như vậy.
Lại Nguyên Ân trả lời BBC
*
Because I want to retain my faith in human nature, I would
like to believe that Stalin and his henchmen were all clinically
insane. Surely
people who wallow in blood - metaphorically when they order the
slaughter of
seven million kulaks, and literally when they beat old friends to death
- must
have lost the ability to distinguish between right and wrong.
Bởi vì tôi còn tin vào con người nên tôi suy ra là, Stalin và lũ giết
người đệ tử của ông ta đều khùng điên. Rõ ràng là, những kẻ đầm trong
máu, theo nghĩa bóng, khi ra lệnh tàn sát 7 triệu dân ku lắc, và theo
nghĩa đen, khi đánh đập những bạn cũ cho đến chết - những con người như
thế mất khả năng phân biệt thiện ác.
Nguồn
Cái từ lăng nhăng, mà Nguyên Ngọc dùng để chỉ Ba Người Khác, là phải
được hiểu theo nghĩa, như trên.
Liệu, Tô Hoài, qua Bối, khi coi mình là một thằng khác, ông mơ hồ nhận
ra, "khác" có nghĩa là mất khả năng phân biệt giữa đúng và sai, thiện
và ác ?
*
Cho tới tuổi mười bẩy [1937-1954], ở đất Bắc, đọc Tô
Hoài, [Quê Người, Xóm Giếng Ngày Xưa, và một số truyện ngắn không còn
nhớ
tên], Nam Cao [Lão Hạc, thí dụ vậy], Gấu mường tượng ra một
Miền
Nam hiền hòa, ấm áp, hai mùa mưa
nắng, và, tuy có thực dân Pháp và
đồn điền cao su, địa ngục trần gian, thật thèm tới.
Nhưng, "thèm tới" khác với "chiếm đoạt". Trong tất cả
những truyện ngắn của Tôi Hoài, có nỗi thèm thuồng mong chiếm đoạt
thiên
đàng
Miền Nam, bây giờ, về già, Gấu nhận ra điều này, khi phải nhớ lại cảm
tưởng những ngày còn là một đứa trẻ nhà quê, mồ côi, Bắc Kỳ, đọc ông.
Quê Người, là Miền Bắc tàn nhẫn, khắc nghiệt, cả về thiên nhiên lẫn con
người.
Quê Nhà, là Miền Nam.
Quê Nhà, Đàng Trong, hay Thiên Đàng, đối với Tô Hoài và những anh
chàng yankee mũi tẹt, chỉ có được, bằng cách chiếm đoạt.
Ba Người Khác, nằm trong dòng suy nghĩ như vậy, là một tác
phẩm tiếp nối Quê Người.
Tàn nhẫn hơn, dâm đãng hơn, thú vật hơn.
Không
còn cái cảnh hẹn hò bằng những bông hoa ngọc lan, ném vào phòng nàng,
và khi nàng ngửi ra mùi hương, là lúc thèm hơi người tình.
*
Cũng nhiều người miền Bắc không may họ hàng phân tán chia ly trong
chiến tranh, bây giờ hay nhắc đến chú bác cô dì, ông nội ông ngoại đã
từng làm tướng tá hay viên chức trong chính phủ Việt Nam Cộng Hoà một
cách công khai, đôi khi pha lẫn tự hào.
Đỗ Hoàng Diệu: Con ngáo ộp là có thật !
*
Buổi sáng
cuối cùng cùng với Sài-gòn, ngồi một mình trong quán vắng, nghe giọng
ca Thanh Tuyền... Cũng vẫn giọng hát cũ, bài ca xưa mà sao nghe lòng
mình thay đổi. Cảm giác đắng cay, tủi nhục những ngày tháng Tư nay đã
hết hẳn rồi. Người Sài-gòn đọc trong mắt kẻ thắng trận nỗi thèm khát,
mong sao được là Nguỵ. Giờ này, tiếng hát như được cất lên từ đáy mồ
biển cả, từ quần đảo ngục tù, như được sống lại từ một con ngựa thành
Troie mà Cộng sản miền Bắc trong cơn điên cuồng vơ vét đã vô tình rước
về. Nàng Mỵ Nương đang nhỏ lệ hòa tan bao nỗi tủi hờn của những anh
chàng Trương Chi suốt đời không biết hát, suốt đời chưa từng được nghe
một người hát cho một người...
Và tôi bỗng thấy bớt nhớ Sài-gòn.
Lần
Cuối Sài Gòn
*
Thời gian là
chiến thắng vượt quá sự thất trận, và chiến thắng này là một điều mà
những kẻ thắng trận không thể nào tiên đoán, hay hiểu được. Một chốn
tới, một bãi biển lánh nạn ở bờ bên kia của sự bại trận, những cái tên
trên những nấm mồ chỉ đường, được nâng niu, gìn giữ không phải bởi vinh
quang chiến thắng, bởi vị nữ thần chiến tranh với cành cọ vàng và lưỡi
gươm, nhưng mà là bởi một con hầu, một đầy tớ gái, của chính sự thất
vọng chán chường. Và cô bé đứng trầm ngâm, bất động.
Con người thực
ra đâu cần sự thành đạt, cho lắm. Điều này lại càng đúng, ít ra là, đối
với cả một quốc gia, một dân tộc. Về cái chuyện này, thất bại có khi
lại là một điều tốt, cho nó.
Gấu,
nhà văn