TẠP GHI
Tản
mạn về
Ba Người Khác
1 2 3 4 5
Bài
liên quan
Ba
Người Khác
Tô Hoài
Kim Thuyền Thoát Xác
Một chút gì để sống vì nó
Look on
these horrors
Coetzee
Đọc
Hitler của Mailer
|
Ce
qu'il faut craindre, ce n'est pas tant la vue de
l'immoralité des grands que celle
de l'immoralité menant à la grandeur.
ALEXIS
DE TOCQUEVILLE, De la démocratie en Amérique [Về dân
chủ ở Mỹ].
Henning
Mankell trích dẫn, trong Người Cười, L'homme qui
souriait, tiểu thuyết trinh thám, nguyên tác tiếng Thụy Điển
Điều
đáng sợ, không phải viễn ảnh về sự vô đạo đức của những
đại gia, thí dụ như Tô Hoài, nhưng mà là của sự vô đạo đức, chính nó,
đưa đến
đỉnh cao thời đại, bước ngoặt lịch sử.
*
Henning
Mankell, sinh năm 1948, tại Harjedalen, sống giữa
Mozambique và Thụy Điển, nhà văn đa dạng, một trong những bậc thầy
không chối
cãi của tiểu thuyết trinh thám Thụy Điển. Loạt tiểu thuyết
- với nhân vật trung tâm, ông cò cảnh sát
Wallander, đã đem đến cho tác giả giải thưởng lớn về văn chương trinh
thám, của
Hàn Lâm Viện Thụy Điển – miêu tả cuộc sống tại một thành phố nhỏ
Scanie, và
những cuộc tra hỏi đáng ngại của cảnh sát, đối diện một xã hội trượt ra
khỏi
họ. Tại Pháp ông được Prix Mystère de la Critique, Calibre 38, và le
Trophée
813.
Như
nhân vật thần kỳ, ông cò Maigre, của Simenon, Wallander
cũng đối diện với bài toán thiện/ác, nhưng Wallander bị cái ác hỏi thăm
sức
khỏe hơi bị nhiều, so với Maigret. Tại làm sao mà có những kẻ, tay này
thì làm
việc thiện, lo cho cái mỹ, cái lý tưởng, cái chân lý, tay kia, làm thịt
người
một cách thật tàn nhẫn, và thật vô phúc cho kẻ nào, thí dụ như
Wallander, cản
đường họ.
Ở
cuối Người Cười, một nhân vật hỏi Wallander:
Đâu là giới hạn của sự độc ác.
-Làm sao tôi biết được? (1)
Người kia xì một cái, bĩu môi: Mi là cảnh sát mà mi không
biết, thì ai biết?
*
Đâu
là giới hạn của cái ác ở trong Ba Người Khác?
Mi là nhà văn, tức một thứ cảnh sát của lương tâm, mi trực
tiếp tham dự cái ác, làm sao mi không biết?
*
Và
đây là câu trả lời của Wallander:
Hãy cố cưỡng lại cái ác, được chừng nào tốt chừng đó.
-Nhưng làm sao cưỡng lại sự không thể hiểu được?
Tôi không biết. Nhưng phải làm. (2)
(1) Je ne suis pas bien placé pour répondre à cela.
(2) Nous devons résister de notre mieux. Essayez, du moins.
C’est la seule chose que nous puissions faire.
-Comment résister à ce qui est incrompréhensible?
Je ne sais
pas mais on doit le faire.
*
Không
thể so sánh trường hợp Tô Hoài viết Ba Người Khác, với
Tolstoy viết Chiến Tranh và Hoà Bình, như Lại Nguyên Ân nghĩ, bởi vì
một bên là
sự kiện lịch sử được nhìn lại, sống lại, dưới con mắt của một người
sinh sau đẻ
muộn, một bên là một tội ác mà người viết có tham dự, như là một tác
nhân, hoặc
nhẹ hơn, một đồng lõa.
Có
vẻ như Tô Hoài chỉ coi ông như một đồng lõa, một thằng
lăng nhăng, khi viết nó, vì đây là một cách tối hảo cho cả ông lẫn tác
phẩm
đúng như những nhà phê bình ở trong nước đọc nó, chỉ là một trò đùa của
số
mệnh. Tuồng ảo hóa đã bầy ra đấy.
Sự
kiện Ba Người Khác bị cấm một thời gian dài khiến Gấu nhớ
đến trường hợp một tác phẩm của Boll, như W.G. Sebald ghi lại trong bài
viết
Air War and Literature [Không kích và Văn chương].
“Những
khía cạnh u tối nhất của hành động cuối cùng của sự
huỷ diệt, mà đa số dân chúng Đức trải qua, được coi như là một thứ cấm
kỵ, một
tủi hổ, phải được giữ kín giữa những người trong gia đình [remained under a kind of taboo like
a shameful family secret], một bí mật mà có
lẽ không thể nào được thừa nhận, ngay cả ở những nơi chốn riêng tư.
Trong những
tác phẩm văn học viết ở cuối thập niên 1940, có lẽ chỉ có một, của
Heinrich
Boll, Thiên Thần Thì Câm Lặng, Der Engel schwieg [The Angel was Silent]
là đưa
ra được vài ý nghĩ về những độ sâu thăm thẳm của sự khủng khiếp, ghê
rợn, mà,
chúng sẽ đè nặng lên trí não, tâm tưởng, của bất cứ ai thực sự muốn
nhìn những
điêu tàn, những đổ nát chung quanh họ. Khủng khiếp, ghê rợn đến độ, nhà
xuất
bản, và ngay cả Boll cũng không thể nào lường được: một câu chuyện hình
như
được đánh dấu bởi một sự ảm đạm vô phương cứu chữa. Chính vì thế, nó đã
không
được in ra, cho đến năm 1992, gần 50 năm sau đó. Thực ra, chương 17, kể
những
nỗi đau thương chết người của Frau Gompertz, ngay cả bây giờ đọc vẫn
còn nhức
nhối. (1)
(1)
Reading it, one is immediately aware that this of all
novels, a tale which seems marked by irremediable gloom, was more than
readers
of the time could be expected to take, as Boll's publishers and
probably Boll
himself thought. As a result it was not published until 1992, almost
fifty
years later. Indeed, the seventeenth chapter, relating the death throes
of Frau
Gompertz, is so unremittingly somber that even today it makes painful
reading.
The dark, stickily clotting blood described in these pages as it pours
from the
dying woman's mouth in floods and spasms, spreading over her chest,
staining
the sheets, dripping over the edge of the bed to the floor and forming
a
glutinous puddle - inky and, as Boll is at pains to emphasize,
intensely
black-hued blood - symbolizes the despair that militates against the
will to
survive, the bleak depression that refuses to lift and to which the
Germans
might have been expected to succumb in view of such a horrific end.
*
Nhiều
người bảo Ba người khác đã mở ra diện mạo mới cho văn
chương Việt Nam.
Nói như thế là chưa thấy hết tầm cỡ của Tô Hoài, chưa hiểu thế nào là
thuật kim
thiền thoát xác. Đọc xong Ba người khác, không nhìn ra người thứ tư,
một anh
Đội Bối B, sau cải cách, sau sửa sai, vẫn tiếp tục được thăng quan tiến
chức,
hưởng ngập mặt những bổng lộc, quyền lợi, nhờ cải cách ruộng đất, và
đến tận
cuối đời, chứng khôn ranh vẫn nguyên vẹn, vẫn thu hút được quanh mình
đủ loại
“chuỗi, rễ” đời mới, là chưa hiểu hết cái sâu xa, cái vô cùng của tác
phẩm.
Sài Gòn Giải Phóng online
*
Thật
là tuyệt cú. Đúng giọng Thánh Thán.
Thú
thực Gấu không thể có được những nhận xét thần sầu như
trên.
Nhất
là lại từ một tờ báo ở trong nước.
Kim
thuyền thoát xác: Đòn Mộ Dung Cô Tô này mà đánh vào
những tay như Tô Hoài, như Nguyễn Khải, thì thật cũng đủ đáng nhớ đời!
"Bằng
thứ giọng bình thường hóa tội ác..".: Ôi
chao, thuật ngữ của Hannah Arendt, "sự tầm phào của cái ác", mà
chuyển qua tiếng Việt như thế này, thì mới sướng làm sao!
"Đương
nhiên, đọc văn học, phải cố gắng tách tác phẩm
ra khỏi những hiểu biết về tác giả, nhiều bậc thầy đã dạy thế, nhưng
khi chính
tác giả tự ghép mình vào tác phẩm thì tách làm sao được... ": Ôi chao,
đây
chính là điều mà độc giả của Littell sợ cho ông, và chính tác giả cũng
sợ cho
mình: Nhập vào tay Đại Ác [phi Ta ra, thằng nào dám vô Địa Ngục?], đã
khó,
thoát ra mới thiên nan vạn nan.
Bài
quá đã, chỉ sợ bị delete, Gấu bệ ngay về đây, và ban cho
nó một cái tên:
Kim Thuyền Thoát Xác
Cám
ơn "Bạn ta". NQT
Mùa
địa ngục. Ba Người Khác lạ sao, bị cấm xb, như để nở ra
đúng vào mùa vụ của nó, góp mặt với thế giới, với Les Bienveillantes,
chẳng
hạn. Ngược lại, như để đáp lễ, cuốn này sắp có bản tiếng Việt, của Cao
Việt
Dũng.
Tuy
nhiên, còn một cuốn, cũng thật là khủng khiếp. Cuốn Mùi,
nguyên tiếng Đức, của Patrick Suskind, một tác giả Đức. Trên Tin Văn
cũng đã
từng nói tới.
Tên
sát nhân này là Jean-Baptiste Grenouille, sinh tại Paris
1738, có biệt tài lạ lùng là ngửi, đánh hơi, trong khi hắn, khác hẳn
mọi người,
không có mùi người riêng. Chính vì thế, hắn tạo ra một thứ mùi tuyệt
đối, hương
tình [un parfum absolu qui permettrait d'inspirer l'amour], và làm thịt
những
thiếu nữ còn trinh để luyện hấp tinh đại pháp [pour leur dérober leurs
effluves
les plus secrets]. Làm thịt được 25 thiếu nữ thì bị bắt, bị kết án tử,
nhưng
bởi vì hắn có trong người bí kíp hương tình tuyệt đối, thế là 'nhân
loại' bèn
xin ân xá cho hắn.
*
Cái
vụ Sài Gòn Giải Phóng đăng bài phạng Tô Hoài đang nổ
lớn, đúng như Gấu ngửi ra, ngay khi được một độc giả rỉ tai. Xin đọc
talawas
một số bài liên quan.
SGGP: Nghiêm túc xem xét nội dung bài
"Đọc Ba
người khác"
Thư Trần Khốt, độc giả talawas v/v Ba
Người Khác
SGGP: Đọc Ba Người Khác
Khi
đi một đường, "chỉ sợ bị delete" là Gấu đã gài
trái mìn claymore ở đây.
Chính
vì vậy, lần này, bài "vẫn chưa được delete".
Thú
vị thật.
*
The
Landscape of Memory
Mai xa lắc
trên đồn biên giới,
Còn một chút gì để nhớ, để thương
Thơ Vũ Hữu Định
Và để sống
vì nó.
Something
to live for là tên bài điểm cuốn Solovyovo: Câu
chuyện về hồi nhớ ở một làng Nga xô [390 trang, nhà xb Bloomington,
Indiana
University Press, bìa mỏng US 24.95], của Margaret Paxson. Tác giả bài
điểm
sách Caroline Humphrey. Báo Phụ trang văn học Thời Báo, TLS số 5 Tháng
Giêng
2007, mục Nhân Chủng Học.
Đề tài của cuốn sách, một cách nào đó, là vụ CCRĐ tại Miền
Bắc.
Và Gấu cứ tưởng tượng ra rằng thì là, cái làng Nga kia, cũng
đã từng đau xót, vì để cho một cô gái chết vì khát nước, ngay bên bờ
một cái ao
bên ngoài nhà cô.
*
Marx
viết, ‘Truyền thống của tất cả những thế hệ đã chết đè
nặng lên não bộ của những người còn sống, như một cơn ác mộng’. [The
tradition
of all of the dead generations weighs like a nightmare on the brain of
the
living’. Lịch sử Nga thế kỷ 20 hầu như là quá nhiều những trận đánh tàn
khốc,
để cố làm sao làm bật gốc, tàn phá, huỷ diệt gánh nặng những truyền
thống quá
khứ, và thay chúng, ở trong những cái đầu của người dân Nga, bằng
‘tương lai
sáng ngời’ của chủ nghĩa Cộng Sản.
Cuốn sách của Paxson miêu tả những hạt rơi hạt rụng, ra bên
ngoài trận đánh đó.
Bởi vì đối với những người dân tại một làng tại một vùng
rừng phía Bắc [lại phía Bắc], nước Nga, mà Paxson cẩn thận tránh không
dùng nhà
quê, peasants, để gọi họ, chính quá khứ mới sáng ngời.
Dân làng ở đây rất tởm cái hiện tại xáo trộn [deorganized],
và vô đạo đức.
*
“Quá
khứ sáng ngời” không phải là một thời đặc biệt. Với một
số người, thì đó là quãng thời gian không rõ ràng, a vague time, trước
Đệ Nhị
Thế Chiến. Với một số người khác, đó là những năm tháng ảm đạm của nạn
đói,
khoảng 1947, nhưng nói này nói kia, chẳng qua nói thiệt: nó trùng với
thời kỳ
Stalin ngự trị.
*
Đọc
bài điểm, phong cảnh của hồi nhớ, quá khứ sáng ngời,
bỗng Gấu nhớ tới những dòng, viết, chân ướt chân ráo, nơi xứ người, về
cái gọi
là hồn nhân hậu, la nostalgie, của con người.
Lịch
sử Việt Nam gần đây thôi, lại cho một thí dụ về chuyện
cuộc đời bắt chước huyền thoại văn học. Đó là chuyện Trương Chi, Mỵ
Nương. Theo
truyền thuyết, anh lái đò Trương Chi, người thì thực xấu, hát thì thực
hay.
Nhưng những chàng Trương Chi của cuộc đời thì suốt đời không biết hát,
hoặc chỉ
nghe một câu hát "Đường ra trận mùa này đẹp lắm".
Hiểu
theo nghĩa đó, nước cờ của Hư Trúc có thể cắt nghĩa như
vầy: Sau khi tiếng hát "thương nữ bất tri vong quốc hận" làm siêu đổ
những miếu thiêng, những đền đài, danh tướng, và làm sập luôn cả một
miền đất,
cũng lại tiếng hát đó kết nối mọi hy vọng, đổ nát, vì lần này nó cất
lên từ
quần đảo ngục tù, từ mồ sâu biển cả, cuối cùng đã giải oan được lời thề
"Phanh thây uống máu quân thù".
Có
thể cắt nghĩa nước cờ Hư Trúc, khi được áp dụng vào cuộc
chiến Việt Nam, qua một hình ảnh mượn từ huyền thoại Hy Lạp: Con ngựa
thành
Troie. Huyền thoại trở thành hiện thực cùng với cuộc tập kết của những
người
Cộng Sản Miền Nam, khi họ được lệnh Đảng, mỗi người phải để lại, "ít
nhất"
là một cái bầu cho một cô gái Miền Nam. Huyền thoại tái xuất hiện khi
Miền Nam
tan hàng, bỏ chạy, để lại tình người Việt trong từng câu nói, từng cách
sống,
từng lời hát, nói tóm lại cái được gọi là tình tự dân tộc. Niềm bí ẩn,
điều tối
kỵ này lần đầu tiên được bộc lộ với đồng bào Miền Bắc, ngay trong ngày
30 tháng
4 năm 75, khi họ đụng chạm thực tế Miền Nam. Đùng một cái, đồng bào
Miền Bắc
thu hồi, tìm thấy lại cái gọi là khí thiêng dân tộc, hồn sông núi, hồn
nhân hậu
(nostalgia), cái phần của tiền nhân ở trong họ, mà bấy lâu nay bị chủ
nghĩa
Cộng Sản lên án, cố tình hủy diệt.
Nước
Cờ Của Hư Trúc
*
Something to live for, Còn
một chút gì để sống vì nó bàn
chuyện, dân làng quan niệm hóa quá khứ, nói chung, qua những lễ lạc,
hội hè
đình đám, vòng theo năm tháng, mùa màng, và sự tưởng nhớ ông bà tổ tiên
của họ.
Nhưng sự quan tâm nhiều, của một độc giả chung chung, là cách mà tác
giả cẩn
thận đào bới những giá trị tinh thần và đạo đức, làm bật lên ‘quá khứ
sáng
ngời’, và làm cho nó trở thành quí giá, cho ngày hôm nay.
Những
con người, đa số đi hết nửa cuộc đời, hoặc già cả,
cuộc sống của họ đã và đang cùng cực đến mức, không thể nào thể nào
tưởng tượng
được. Bị trói, hoặc tự trói vào nhà cửa ruộng vườn, họ bị đánh cho tơi
tả ra,
và bị đẩy vào những nông trường tập thể, hợp tác xã, rất nhiều người
trong họ
có bà con thân nhân đã bị bắt và chết trong trại lao động khổ sai, cũng
có vài
người sống sót, họ ăn cỏ mùa đói, và từ tối đến sáng cặm cụi ở ngoài
đồng. Ngay
cả những ngày nghỉ được phép ở nông trường, hợp tác xã, họ cũng chẳng
dám đi
đâu, làm sao dám rời con trâu, cái cầy, là những đảm bảo cho cuộc sống
của họ?
Dân
làng lý tuởng hóa cái thời mà họ thì đồng đều như nhau,
đối xử với nhau đồng đều, tương thân tương ái, tối lửa tắt đèn làng
trên xóm
dưới có nhau, cái quê mình ngày nảo ngày nào đó.
[Đến
đây, độc giả Ba Người Khác có thể nhìn ra móc nối của
nó với cuốn trước đó, cũng của Tô Hoài, Quê Người. Quê Người, như thế,
đã tiên
đoán ra cuộc CCRĐ khủng khiếp sau đó. Nhìn như thế, Ba Người Khác quả
đúng là
một kiệt tác cuối đời của nhà văn lão thành Tô Hoài. Nhưng đau nhất là,
làm thế
nào mà viết nó, hoàn thành nó, bằng cái giọng văn khốn nạn như thế, qua
những
thằng lăng nhăng như thế?]
*
Ông
bạn nào cũng hỏi: “Có Ba người khác không?”.
Talawas
-Đã
đọc Plato chưa?
Crucially,
he has no memory of the killings.
Kỳ
cục làm sao, hắn ta chẳng nhớ gì về những vụ giết người.
[Look
on these horrors TLS đọc Les Bienveillantes của Littell]
Hãy
tỏ ra thân ái với Quỉ, liệu đây là thái độ của những nhà
phê bình ở trong nước, khi vồ vập Ba Người Khác?
Không
chỉ họ.
Trên
tờ TLS số 15 tháng 12, 2006, có nói về câu lạc bộ nóng
này. [The hot club: Sympathy for the devils. Alastair Sooke điểm một số
sách
tôn giáo mới xb]
*
Vào
năm 1948 khi Graham Greene, trên tờ Người Nữu Ước, ca
ngợi Quỉ, George Orwell viết, Greene “có vẻ như muốn chia sẻ ý tưởng,
của
Baudelaire, rằng có một nét rất ư là phân biệt, distingué, một khi
‘được’ trầm
luân, of being damned.”
Ai
đã từng coi cuốn phim The Devil Wears [Quỉ Mặc Hàng Xịn]
Prada, của Meryl Streep, đều biết, Quỉ đã trở lại sàn diễn.
Ba
Người Khác của Tô Hoài, như thế, là đã nhập vào dòng “hậu
hiện đại”, với Les Bienveillantes, thí dụ vậy.
Có
tí khác: Ông là member của câu lạc bộ ‘hot’ nói trên.
*
Khi
Jesus gặp một người bị Quỉ ám, Ngài yêu cầu Quỉ hãy hiện
thân, Quỉ đáp: “Tên ta là Legion, và ta là rất nhiều.” [My name is
Legion, for
we are many]
“Hãy
xin lỗi Quỉ Sứ, bởi vì chúng ta từ xưa tới giờ chỉ được
nghe tiếng nói của một phía: Thượng Đế, tác giả của mọi cuốn sách. [An
apology
for the devil: it must be remembered that we have heard only one side
of the
case: God has written all the books”. Samuel Butler].
Và
nếu như thế, liệu chúng ta có đòi hỏi quá đáng, về một
thái độ đạo đức của Tô Hoài, khi viết Ba Người Khác?
|