Notes
1 2
|
Thiên
An Môn, hai mươi năm sau
Paris
Match đã
tìm ra những thủ lĩnh của cuộc nổi dậy.
The
secret journal of Zhao
Ziyang
Chinese whispers
May
21st 2009
From
The Economist print
edition
THE
plaintive final public
appearance of Zhao Ziyang on Tiananmen Square on May 19th 1989 was the
curtain
call marking the end of a power struggle that had been raging for weeks
around
the squalid encampment of student protesters in central Beijing. Zhao
was then still general
secretary of the Chinese Communist Party, but he had lost the battle
with his
hardline rivals. He died under house arrest four years ago, largely
forgotten
by the many inside and outside China
who were mesmerised by the country’s economic boom and wanted to forget
the
bloody culmination of the Tiananmen unrest.
Now
Zhao’s insights into this
struggle (secretly recorded on cassette tapes and smuggled out to
friends) have
been translated into English and compiled into a book. Until the
appearance of
this posthumous work, not a single voice of dissent had ever emerged
from the
party’s inner circle, even from someone like Zhao who had been booted
out from
it. Since the crushing of the protests, notwithstanding China’s
rapid
integration with the global economy, the interaction of its leaders has
been
veiled in even greater secrecy than it was 20 years ago.
But
even Zhao pulls his
punches. He complains bitterly about his conservative rivals, some of
whom are
still alive but no longer politically active (as far as anyone knows).
Yet he
avoids dishing dirt on them personally. His invective is couched in the
rhetoric of a loyal party man who feels uncomfortable about breaking
the code
of silence. Zhao says it was Deng Xiaoping who gave the order for the
army to
crush the Tiananmen Square protests.
But he
does not accuse him of wanting or even expecting the bloodshed that
ensued on
June 3rd and 4th 1989.
The
personalities of the
protagonists and the outline of their struggles in 1989 have long been
widely
known, or at least guessed at, by China-watchers. The then prime
minister Li
Peng (now 80 years old and retired) is portrayed by Zhao as a
particularly unpleasant
and petty rival. Many days before Zhao was officially deposed, Mr Li,
the
reader is told, broke protocol by rushing out in front of Zhao when
emerging
from a van to meet students. The prime minister reportedly instructed
that
official cameramen avoid recording images of Zhao, just in case of
future
leadership changes.
However,
even if the book
contains few startling revelations, it is fascinating for the way it
conveys
the flow of power in China
at that time. Zhao may have been the party’s leading official, but it
was Deng
who ruled China
from
semi-retirement in his Beijing
courtyard home. Leaders vie for Deng’s attention, struggling to glean
the
wishes of the 84-year-old (transmitted sometimes by a daughter or his
secretary). At one point Deng’s deafness makes it difficult for Zhao to
be sure
that he has got his message across. Zhao also has to defer to other
veteran
revolutionaries, some of them deeply conservative. Visiting their
courtyards to
mollify them becomes a vital routine.
As Zhao
describes it, Deng
was more of an enabler than a man concerned with detail. Zhao himself
is
presented as the real architect of China’s economic reforms in
the
1980s, with Deng helping to keep the conservatives at bay. Zhao,
however, was
always cautious, both in pushing for economic change and even more so
in the
political realm. He muses on the virtues of multiparty democracy, but
the book
also makes it clear that when in office he entertained no such
thoughts. He
wanted the party to be more open and accountable, but he had some
misgiving
about the “liberal and carefree” views of Hu Yaobang, Zhao’s liberal
predecessor who was ousted as party chief.
Deng
ignored Zhao and ordered
the army to clean out the Tiananmen Square
protesters without a leadership vote. He also put his party chief under
house
arrest with no regard for the party’s own rules. Yet, for years
afterwards,
Zhao still worried that Deng regarded him as disloyal. “I am truly
unwilling to
see him leave this world with this misconception,” Zhao records. Deng
died in
1997, not having deigned to meet his faithful sidekick again.
*
Danh sách đen gồm 21 tên, làm
Gấu nhớ danh sách 12 tên nhà văn phản động đồi trụy ngay sau 30 Tháng
Tư 1975,
Gấu đứng hàng thứ 7. Thời gian đó, sợ, làm sao không, nhưng già rồi,
nghĩ lại,
nhìn lại, thấy hạnh phúc vô cùng!
Thiên An Môn 20 năm
sau
Gấu biết cú Thiên An
Môn, là đúng
lúc tới được trại tị nạn Thái Lan. Cuộc chạy trốn quê hương trùng với
những đợt
tấn công của cảnh sát TQ, và sự liên tưởng sau này được "giả tưởng
hoá", bằng những
dòng chữ trong Lần Cuối Sài Gòn.
*
Koestler,
enfin, retrouvé,
cuốn "Le Zéro et l'Infini", tôi lục lọi cách chuyến đi không xa,
trong mớ sách "ký gởi" - một hình thức mới của sách vỉa hè- tại một
tiệm phía bên kia cầu Thị Nghè. Cái thiểu số hỗn độn may mắn sống sót
sau những
ngày tháng Tư, trở thành những nạn nhân đầu tiên thay con người Sài-gòn
dãi dầu
mưa nắng Trong số những người đang lục lọi quanh tôi, có kẻ chỉ tò mò
lật vài
trang đầu, tìm tên chủ nhân, có thể kèm theo đó là một lời đề tặng của
chính
tác giả cuốn sách. Cả hai đều đã đi xa, vợ con ở nhà mang mớ sách kỷ
niệm đổi
lấy một vài mớ rau, một hai lon gạo.
Gặp
lại những nhân vật của
Koestler, những nhân vật văn chương còn mang nặng những nét đặc thù của
nguyên
mẫu ngoài đời, những Roubachof suốt đời tắm bằng máu của kẻ khác, kể cả
của
người yêu, bạn bè, đến khi chết lại mong trở thành những Thánh Tử Đạo,
đọc lại
nhhững câu văn mang sự thực khủng khiếp còn hơn cả những lời nguyền
rủa:
"Bằng roi vọt chúng ta quất lên đám đông đang rên rỉ, bắt họ hướng về
hạnh
phúc chỉ có tính tương lai và hoàn toàn lý thuyết...", tôi bỗng nhận ra
một điều thật giản dị: Nếu những tác phẩm lớn đều cưu mang trong nó
bóng dáng
của những tác phẩm lớn khác - một cách nào đó Hemingway chú giải Joyce,
Camus
mô phỏng Kafka, rõ ràng Garcia Marquez viết lại Faulkner... - Cũng vậy,
những
bạo chúa chỉ là những bản sao của những bạo chúa khác. Staline bắt
chước Néron,
cả hai đều có tham vọng văn chương, một muốn làm thi sĩ, một muốn ngự
sử văn
đàn, kẻ ban phát giải thưởng văn học. Mao diễn lại tuồng đốt sách, chôn
học
trò. Molotov chỉ mong người đời coi là một Robespierre của Cách Mạng
Nga. Người
ra lệnh bắn vào sinh viên biểu tình tại Thiên An Môn là một học trò đắc
ý của
Chu Ân Lai, ông này lại là một học trò đắc ý nhất của Cách Mạng Pháp.
Polpot đã
từng du học ở Paris.
Tất cả đều tâm đắc một điều: Không có một cuộc cách mạng nào mà không
có quá
độ. Một cuộc cách mạng không đổ máu thì rất đáng ngờ.
Paris
Match đã
tìm ra những thủ lĩnh của cuộc nổi dậy. Danh
sách đen gồm 21 tên, làm
Gấu nhớ danh sách 12 tên nhà văn phản động đồi trụy ngay sau 30 Tháng
Tư 1975,
Gấu đứng hàng thứ 7. Thời gian đó, sợ, làm sao không, nhưng già rồi,
nghĩ lại,
nhìn lại, thấy hạnh phúc vô cùng!
*
TQ: Nhà máy tẩy não
Bài trên Time cho
thấy, Zhao [Triệu]
mới là người đổi mới TQ, cho về vườn những địch thủ quyền lực
không muốn thay đổi, không phải Deng [Đặng]. Vào thời kỳ đó Deng được
miêu tả,
không như là một vị hoàng đế, mà chỉ là một con rối, bị giật dây, bởi
Zhao, hay
địch thủ của ông, tuỳ theo bên nào nhanh tay lẹ chân.
Cuối
cùng Zhao kết luận TQ phải
trở thành một nhà nước dân chủ có hạ viện [a parliamentary democracy]
thì mới có
thể hội đủ điều kiện để đương đầu với những thách đố của một thế giới
mới. Một
nhận xét của một con người trải qua cả đời mình phục vụ Đảng CS, thế
mới thú!
Đỉnh
cao chói lọi
The Portage to
San Cristobal of A.H. (Cuộc di chuyển A.H. tới San
Cristobal),
tiểu thuyết của Steiner, viết về một toán biệt kích Do Thái, 30 năm sau
khi Đệ
Nhị Thế Chiến chấm dứt, đã bắt được một ông già trong rừng sâu ở
Amazone. Ông
già này chính là Adolf Hitler. Họ thông báo về Jerusalem bằng mật mã
dựa trên
Cựu Ước; nhưng ở những thành phố lớn trên thế giới như London, Paris,
Hoa Thịnh
Đốn, Moscow đã bắt được tín hiệu, và giải mã được thông điệp. Trong khi
cả thế
giới đổ dồn về San Cristobal, toán biệt kích đã trải qua một cuộc hành
trình
gian nan, khắc khoải, nhằm đưa được Đệ Nhất Ác Nhân ra khỏi rừng sâu,
về với
thế giới văn minh đang nóng nẩy đợi chờ, và đưa ông ta ra tòa vì những
tội ác của
ông.
*
Khi
"nghe" loáng
thoáng trên net, DTH sẽ viết về HCM, Gấu đã mường tượng ra một cú như
thế,
mường tượng ra một nữ luật sư của Quỉ, hay gì gì
đó, đại loại, nhưng
tẽn
tò.
*
Chương
chót của
cuốn The Portage, một cú của
bậc thầy của sự căng thẳng về đạo hạnh và về văn
phong, of great ethical and stylistic tension, Hitler [của Steiner] đã
tự bào
chữa bằng những luận cứ dựa trên nghịch lý của viên Phán
Quan trong Anh em nhà Karamazov của
Dos. Trong cuốn tiểu thuyết của Dos, viên Phán Quan tuyên bố, giả như
Chúa Ky Tô trở lại, thì Nhà Thờ bắt buộc
phải trừ
khử, để bảo vệ lý thuyết Ky Tô [In Dos’s novel the Inquisitor
declares that,
if Christ were to come back, the Church would be forced to suppress him
in defense
of Christian doctrine].
Trong
cuốn The Portage, của
Steiner, Hitler coi [claim] ông như là Thiên sứ, người đã làm cho sự
ra đời của
nhà nước Israel
trở thành khả thể, thông qua [through] Tế Thiêu [Shoah].
*
DTH bỏ ra muời năm để viết về Bác Hồ. Như trên đã viết, Gấu cứ nghĩ, nó
sẽ là một tác phẩm văn học [10 năm rồi lại 10 năm nữa], nằm trong dòng
của những Lâu Đài ở trong Rừng, hay Les
Bienveìlantes, hay Một nửa của Hitler. Nhưng không phải. Chất văn
học
của Đỉnh cao chói lọi quá
yếu, và đây là nhược điểm của nhà văn DTH, mà
người đọc tinh ý đã nhận ra từ những tác phẩm trước. Ngoài ra, còn ám
ảnh chính trị, nào là tố cáo, nào là trả thù, nào là đưa ra một HCM
đích
thực, một đỉnh cao chói lọi.
Nhưng đâu phải chỉ riêng DTH.
Ở TQ, ngay cả giới trẻ, khi chụp hình, cái nền phải là chân dung Bác
Mao, như dưới đây.
Qui sait de quoi
hier sera fait ?
Le vrai Mao reste inconnu dans
son pays
Chinois, si vous saviez!
Par
Jean-Luc Domenach
L'infirmité
de la mémoire historique sur le communisme
national, ses erreurs et ses horreurs, est largement responsable du
mépris populaire
pour tout ce qui est politique
Người Quan Sát Mới,
số đặc biệt "Lịch sử ra tòa" [L'histoire en
procès], tháng 10/11. 2008
*
Sự què quặt của hồi ức lịch sử, về chủ nghĩa CS quốc gia, những lầm lẫn
và những ghê rợn, những kinh hoàng của nó,chúng dẫn tới sự khinh bỉ đối
với tất cả những gì liên quan tới chính trị.
Nhận xét như thế thì thật quá đúng đối với không chỉ TQ. Nhưng với xứ
Mít, cái sự khinh miệt chính trị có tí khác, và là do những lời dối trá
về cuộc chiến thần thánh.
*
Chính trị mới là đỉnh
cao của… văn chương. Tây có câu, “cái còn lại là văn chương”, là để
miệt thị thứ
văn chương bỏ qua nỗi đau, nỗi khổ của người đương thời, mà chỉ đắm
đuối trong
cõi mộng, trong cõi chân thiện mỹ. Naipaul chửi Borges là cũng ý đó,
ông ta lôi
chữ “bất tử” ra, và cứ thế đùa nghịch với nó, quên mẹ mọi chuyện.
Steiner phán,
những người khóc khi coi truyện tình lãng mạn "Werther" hay nghe nhạc
Chopin đâu có biết rằng, họ đi qua địa ngục thực.
Đọc
blog trong nước, của những
nhà văn thứ thiệt, than thở, đừng nói chuyện chính trị, chán lắm, là
cũng nghĩa
đó. (1)
Nên
nhớ, vẫn nên nhớ, chẳng cần đến Steiner, văn
học quốc tế, dân Mít ngày xưa, học TQ, cũng đã biết được ‘tu thân, tề
gia, bình
thiên hạ’.
Le
système communiste avait
confisqué le passé. Redoutable
épreuve, pour les nouvelles démocraties, que de renouer le fil de
l'histoire,
sans rouvrir les plaies ni céder à la tentation de l'amnésie.
VC tịch thu quá khứ!
Thử thách mới đáng sợ làm sao: Làm sao nối lại được sợi dây lịch sử, mà
không
cần mở banh những vết thương, và không lạc vào vườn quên lãng?
Nên
nhớ, vẫn nên nhớ, chẳng
cần đến Steiner, văn học quốc tế, dân Mít ngày xưa, học TQ, cũng đã
biết được
‘tu thân, tề gia, bình thiên hạ’.
(1)
Cũng chỉ là để nghỉ xả
hơi, sau khi đã xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước. Cứu nước đâu không thấy,
mà chỉ
thấy đúc nên cỗ máy toàn trị. Theo
Steiner, nghỉ xả hơi kiểu
này, là có thể trở thành... Nazi (2)
(2) -Tư tưởng trừu tượng chắc
hẳn bị đám đông quần chúng trên đường phố rù quyến, một cách nghịch
thường, có
lẽ vậy?
-Nói như vậy, chỉ là để cho rằng, có sự khát
khao hành động, nhập vào bùn nhơ, từ trên chót vót của trừu tượng,
trong cuộc
sống trí thức tuyệt đối thuần túy. Có thể nó chỉ là tiềm thức, nhưng
hầu như
tuyệt vọng. A. J. Ayer cho rằng, ông chỉ hạnh phúc khi coi đá banh
(fooball);
với Wittgenstein, thì là phim cao bồi Viễn Tây: cứ mỗi xuất trưa, là
ông phải
mò đi coi, vẫn một phim cao bồi này, hay là một phim trinh thám khác.
Chỉ để
nghỉ, tôi nghĩ vậy, chỉ để xả hơi. Và nghỉ xả hơi là có thể trở thành
Nazism;
hay như trong trường hợp của Sartre, trở thành tất cả những lời dối trá
Stalinist; với Plato, là bạo chúa Dionysus mà ba lần Plato mong mỏi
được làm
thủ tướng dưới trướng. Nghỉ xả hơi kiểu đó thật là quá đắt, nhưng tôi
nghĩ họ chẳng
có một
cách nào khác.
*
Nghỉ xả hơi kiểu đó thật là
quá đắt, nhưng tôi nghĩ họ chẳng có một cách nào khác.
Ui chao, bảnh thật, cứ như thể,
ông biết, thái độ của mấy anh Yankee mũi tẹt, mấy anh miệt vườn nằm
vùng, mấy
anh Bắc Kỳ di cư trước 1954… sau khi vỡ ra là mình bị lừa, chẳng còn có
một cách
nào khác, là nghỉ xả hơi.
Bao nhiêu tâm huyết, nhiệt
huyết, xương máu, đều đã phung phí vào cuộc chiến đấu thần thánh mất
rồi, không
nghỉ xả hơi, viết blog lăng nhăng thì làm cái gì bây giờ?
*
Tôi viết để trả thù cho Lưu
Quang Vũ…
Gấu đọc, và nhân đang đọc một
bài điểm sách về một tay chuyên viết trinh thám người Hoa, Qiu Xialong, ông cũng
viết như thế, trong thư gửi độc giả: Tặng cho tất
cả những người đã đau khổ vì Mao —“For all
those
suffered under Mao.”
Tình cờ Gấu đọc tờ Điểm Sách London, mới biết tới Qiu. Cuốn đầu tay
của ông được coi là số 1, bởi giới báo chí, trong có tờ Báo Phố Tường:
Một trong năm cuốn số 1 của mọi thời!
Nhưng, không phải số 1 về tiểu thuyết trinh thám, mà là về chính trị!
Khen như thế mới bảnh chứ!
Khen cũng bảnh, mà được khen lại càng bảnh!
Một cuốn nữa, trong số năm cuốn số 1, tiểu thuyết chính trị, là Bóng Đêm Giữa Ban Ngày của Koestler!
Cuốn đầu tay của Qiu: Cái chết của
một Nữ Hồng Vệ Binh [tạm dịch,
không biết có đúng không cái tít bằng tiếng Anh, Death of a Red Heroine].
Cái tít này, là từ cái tít Hồng Lâu
Mộng mà ra, theo người điểm, trên
Điểm Sách London, số 18 Tháng Chạp, 2008, khi đọc cuốn mới nhất
của
Qiu: Red Mandatin Dress. Ông
này, quái, vì bản đầu tay cho ra lò, cho
Tây Phương, là bản dịch tiếng Tây: As before, the
French edition
came out first. Ông "còn" là một thi sĩ
*
When
Qiu Xiaolong was a boy
in Shanghai,
Red Guards loyal to Mao Zedong ransacked his parents' home. The thugs
took
jewelry, books and anything else associated with a bourgeois lifestyle.
But
they left a few photo magazines. In one, Qiu saw a picture of a woman
wearing a
red qipao, the form-hugging Chinese dress that became an emblem of
capitalist
decadence during the Cultural Revolution.
Decades later, the stirred
memory of that photo suggested the plot of Qiu's Red Mandarin Dress,
the fifth
and latest of his popular, Shanghai-set Inspector Chen detective
novels. This
time, Qiu's hero, a cop and poet, is on the trail of a serial killer
who
dresses his female victims in tailored qipao dresses — a macabre
gesture
freighted with political meaning. As in the previous books, the
investigation
leads Inspector Chen to a brutal legacy from the past, for even the
most
vicious of Qiu's criminals are victims of China's bloody history. So,
incidentally, are many of the people close to the author. "My mother
had a
nervous breakdown at the beginning of the Cultural Revolution and she
never
really recovered," Qiu says. "But I also have friends who suffered
even worse things. I'm not saying they're dead or anything. But they're
really
ruined. Their life, dreams, career — gone."
Time
Khi Qiu còn là một đứa trẻ ở Thượng Hải,
Hồng Vệ
Binh trung thành với Mao đã lục soát nhà cha mẹ ông. Chúng lấy đi nữ
trang, sách
vở, và bất cứ một thứ gì liên quan tới cuộc sống trưởng giả, nhưng vứt
lại vài
tờ báo hình. Trong một tờ, Qiu nhìn thấy bức hình một người đàn bà bận
áo xẩm đỏ,
thứ áo đặc biệt của người TQ, sau trở thành biểu tượng của sự sa đọa
thoái hoá của
tư bản trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa.
“Lần đầu nhìn thấy bức hình,
tôi sững sờ vì vẻ đẹp,” Qiu nói, lúc này ông 54 tuổi, trông thư sinh
nho nhã như
một giáo sư trung học. “Cũng là tự nhiên khi tôi nghĩ rằng, những con
người ở
trong những bức hình như thế này từ một gia đình có gốc rễ trưởng giả,
và như
thế, chắc là họ đã chịu đựng rất nhiều đau khổ trong thời kỳ Cách Mạng
Văn Hóa.
Chuyện gì đã xẩy ra cho họ.
Nhiều chục năm sau, kỷ niệm về
bức hình vẫn khuấy động trí tưởng của ông, và là nguồn hứng khởi khiến
ông viết
“Áo đỏ tiểu thư” [tạm dịch Red Mandarin Dress]
Mẹ tôi sụm xuống, khi Cuộc Cách Mạng Văn Hoá nổ ra, và chẳng bao giờ
hồi phục. Nhưng tôi có bạn bè còn khốn đốn hơn nhiều. Tôi không nói, họ
chết. Nhưng họ hoàn toàn tiêu ma, điêu tàn, huỷ diệt. Đời của họ, mộng
của họ, nghề nghiệp của họ. Đi hết.
Một nhà văn nữ, ra đi từ Miền Bắc, có một loạt bài về một miền đất, khi
nó chưa đi cả, đi hết. Thay vì cái áo dài tiểu thư của một cô xẩm, như
của Qiu, thì là một cái bát cổ.
Thứ dễ vỡ nhất.
Gấu biết cú Thiên An
Môn, là đúng
lúc tới được trại tị nạn Thái Lan. Cuộc chạy trốn quê hương trùng với
những đợt
tấn công của quân đội TQ, và sự liên tưởng sau này được "giả
tưởng
hoá", bằng những
dòng chữ trong
Lần Cuối Sài Gòn.
Có những trùng hợp thật là tình
cờ, nhưng do đó, cũng thật là ly kỳ:
Ngày
Gấu tới được thủ đô Bangkok là ngày 19/5/1989.
Ngày Zhao xuất hiện
tại Thiên
An Môn, ra lệnh dẹp tuồng, là 19/5/1989 [THE
plaintive final public appearance of Zhao Ziyang on Tiananmen Square on
May
19th 1989 was the curtain call marking the end of a power struggle that
had
been raging for weeks around the squalid encampment of student
protesters in
central Beijing.
Zhao was then still general secretary of the Chinese Communist Party,
but he
had lost the battle with his hardline rivals… The Economist]
Đó là bữa Thứ Bẩy.
Nhưng
19/5 còn là ngày sinh của…
Bác Hồ.
Chính
vì vậy, để cho khỏi
xui, khi vô Trại tị nạn, Gấu đã ghi ngày tới Bangkok vào tuần tới,
nghĩa là trừ bỏ đi mấy ngày cuối tuần tá túc tại Nhà Thờ Saint Francis
của Cha Brisson
Xin
xem Chuyện
Tử Tế
*
Koestler,
enfin, retrouvé,
cuốn "Le Zéro et l'Infini", tôi lục lọi cách chuyến đi không xa,
trong mớ sách "ký gởi" - một hình thức mới của sách vỉa hè- tại một
tiệm phía bên kia cầu Thị Nghè. Cái thiểu số hỗn độn may mắn sống sót
sau những
ngày tháng Tư, trở thành những nạn nhân đầu tiên thay con người Sài-gòn
dãi dầu
mưa nắng Trong số những người đang lục lọi quanh tôi, có kẻ chỉ tò mò
lật vài
trang đầu, tìm tên chủ nhân, có thể kèm theo đó là một lời đề tặng của
chính
tác giả cuốn sách. Cả hai đều đã đi xa, vợ con ở nhà mang mớ sách kỷ
niệm đổi
lấy một vài mớ rau, một hai lon gạo.
Gặp
lại những nhân vật của
Koestler, những nhân vật văn chương còn mang nặng những nét đặc thù của
nguyên
mẫu ngoài đời, những Roubachof suốt đời tắm bằng máu của kẻ khác, kể cả
của
người yêu, bạn bè, đến khi chết lại mong trở thành những Thánh Tử Đạo,
đọc lại
nhhững câu văn mang sự thực khủng khiếp còn hơn cả những lời nguyền
rủa:
"Bằng roi vọt chúng ta quất lên đám đông đang rên rỉ, bắt họ hướng về
hạnh
phúc chỉ có tính tương lai và hoàn toàn lý thuyết...", tôi bỗng nhận ra
một điều thật giản dị: Nếu những tác phẩm lớn đều cưu mang trong nó
bóng dáng
của những tác phẩm lớn khác - một cách nào đó Hemingway chú giải Joyce,
Camus
mô phỏng Kafka, rõ ràng Garcia Marquez viết lại Faulkner... - Cũng vậy,
những
bạo chúa chỉ là những bản sao của những bạo chúa khác. Staline bắt
chước Néron,
cả hai đều có tham vọng văn chương, một muốn làm thi sĩ, một muốn ngự
sử văn
đàn, kẻ ban phát giải thưởng văn học. Mao diễn lại tuồng đốt sách, chôn
học
trò. Molotov chỉ mong người đời coi là một Robespierre của Cách Mạng
Nga. Người
ra lệnh bắn vào sinh viên biểu tình tại Thiên An Môn là một học trò đắc
ý của
Chu Ân Lai, ông này lại là một học trò đắc ý nhất của Cách Mạng Pháp.
Polpot đã
từng du học ở Paris.
Tất cả đều tâm đắc một điều: Không có một cuộc cách mạng nào mà không
có quá
độ. Một cuộc cách mạng không đổ máu thì rất đáng ngờ.
Cuốn
'Người tù của nhà nước'
ra mắt 19/05 nói nhiều đến vụ Thiên An Môn mà người Trung Quốc gọi là
'Lục Tứ'.
Cuốn sách soạn lại 30
giờ ghi
âm của cố Tổng bí thư và Thủ tướng Triệu Tử Dương (1919-2005) ra mắt
tới đây
tại Hong Kong và trên thế giới mô tả ba điểm tối quan trọng.
Thứ
nhất là các chi tiết
trong cung đình Trung Nam Hải thời điểm dẫn tới vụ thảm sát Thiên An
Môn
4/06/1989.
Thứ
nhì, ông Triệu Tử Dương
nêu ra các đánh giá về Đặng Tiểu Bình mà ông gọi là 'đại sư phụ' nhưng
các bình
luận ở châu Âu và châu Mỹ gợi ý cách gọi đúng ra phải là 'bố già
mafia'.
BBC
Tờ
Time, qua bài viết, gọi
Deng là con rối, bị giật dây bởi
Zhao hoặc địch thủ của
ông, tuỳ theo bên nào lẹ tay hơn!
Deng is at times
portrayed
not as an emperor but as a puppet subject to manipulation by Zhao or
his
rivals, depending on who presents his case to the old man first.
Không hiểu 'gợi ý' của các bình luận ở châu Âu và châu Mỹ, là từ nguồn
nào?
|
|