|
Reindeer. Nai Tuyết
My work. Tác phẩm
My school friends. Bạn học
Nguyễn Đình Thuần & Dương Văn Hùng
@ Cà-phe Factory, Tiểu Sàigòn
Nhà điêu khắc vô ưu
Hình trên TLS và bìa National Geographic, 100 best pictures.
Lịch sử chụp ảnh là lịch sử của xì căng đan.
The history of photography is a history of scandal.
Xì căng đan, phần lớn là do nó dễ dàng quá. Với kỹ thuật hiện đại, ai
cũng có thể trở thành phó nhòm được hết.
D.D. Guttenplan, trên tờ TLS, Jan 6, 2006, điểm cuốn The Ongoing Moment
của Geoff Dyer, viết về chụp hình, và không còn coi đây là một nghệ
thuật nữa, bởi vì càng ngày người ta càng sử dụng nó như là một thú
vui, amusement, giống như làm tình, sex, và khiêu vũ, dancing.
Người điểm sách viện dẫn nhà văn Mẽo Susan Sontag, mới mất gần
đây. Bà này rất ư là nghi ngại, nghệ thuật chụp hình:
"Cái camera đúng là một thứ thông hành, a kind of passport, nó tiêu huỷ
những hàng rào đạo đức, những cấm đoán xã hội."
TRẦN HỮU HOÀNG
Xuân
Xứ Tuyết
Một
Chủ Nhật Khác
19
Khởi lên văng vẳng rồi lớn dần một
khúc hát hai người đã
nghe ở phi trường ngày chia tay. Oanh nhìn vào mắt Kiệt như thôi miên
chàng. Chàng
phản ứng giống như đứa trẻ bị bắt gặp đang ăn vụng, cuời ngỏn ngoẻn cầu
hòa.
-Bao giờ em đi?
-Chủ nhật.
-Chủ nhật hả? Kiệt mừng rỡ. – Anh cũng
đi ngày chủ nhật. Mình
có thể gặp nhau lần nữa ngoài phi trường.
-Anh đi đâu?
-Về lại trên ấy. Rồi đi tới một nhà
thương khác. Chắc là anh
sẽ đi qua các nhà thương.
-Bịnh gì dữ vậy?
-Bịnh khắp cùng. Từ đầu xuống chân, từ
ngoài vào trong. Tim,
gan, phèo, phổi… Chẳng chừa cái nào. Kiệt cười hềnh hệch.
-Em trông anh chỉ thấy giống người
trác táng, mắc bịnh ghiền…
Oanh hả hê nói được câu tàn nhẫn. Xong nàng hối hận. Mặt Kiệt
sa sầm. Chàng bỗng kín bưng tối thui. Nàng vừa giận dữ vô cớ đóng mạnh
một cánh
cửa, tiếng cánh cửa đập dội. Ngực nàng cồn cào dấy những nhịp thổn
thức. Nàng
không còn chịu đựng để đeo chiếc mặt nạ ngồi ngó Kiệt. Nàng không còn
muốn ngồi
như bụt mọc nhìn người đàn ông dù thế nào nàng từng yêu say đắm như
ngắm cảnh phế
tích trong buổi hoàng hôn.
Nàng cũng muốn mình nát tan chìm nổi như chàng. Ôi, con gấu
hôi hám. Con yêu tanh tưởi. Ôi, đêm mọi rợ. Ngọn gió độc. Tiếng nổ giữa
quãng
trống của buổi mai trong đời ta.
Trổi dậy ở Oanh mối thèm khát bải hoải rũ liệt trong buổi
sinh nhật: Nàng đã sống xong đời nàng chẳng còn đáng gì quãng thời gian
thừa sót.
-Em xin lỗi. Em xin lỗi đã quá trớn.
Kiệt khẽ lắc đầu từ chối, không một vẻ hờn oán. Oanh đau đớn
hơn. Nàng đang lẽo đẽo đằng sau một bóng người sắp khuất ở khúc quanh.
Nàng không
biết cách nào theo Kiệt. Nàng muốn hụt hơi. Như đứa trẻ bị bỏ lại bên
đường, nàng
khóc ròng và không ngăn được.
-C’est ridicule, c’est
formidable, c’est merveilleux… c’est toi. Oanh. Pleure pas, pleure pas.
(1)
(1) Thật kỳ cục, thật kinh khủng, thật tuyệt vời, thật em. Oanh. Đừng
khóc, đừng khóc.
Đà
Lạt
Kiệt có, ở Đà Lạt, hai,
trong số ba nàng của chàng: Oanh và Ly.
Hai Lúa có, hai, một cô bạn và một cô bé.
Cô Bé tức Bông Hồng Đen.
Cô bạn, là cái cô, y hệt Oanh, đã, vì lòng thương hại, mà nhận lời mời
đi coi
ciné, với một anh chàng mê mình, ngày mai đi xa, ngày mai ra trận!
Hai Lúa còn nhớ, khi nhìn bộ mặt thê thảm của Hai Lúa, cô chọc quê:
-Sao nghe nói, "nhà văn" thích sự thay đổi?
Nước
Mắm Lá Chuối
2
-Tôi không nhận bất cứ một công tác nào. Tại sao lại chọn tôi?
-Bắc Kỳ yêu nước thứ thiệt. Đã ổn định nhiều năm tại Miền Nam. Ký giả
nổi tiếng của tờ Time. Đã từng du học Mẽo. Ngoài anh ra, ai xứng đáng
hơn để làm cái công tác "Người của Bắc Bộ Phủ ở Sài Gòn". Phải có người
của chúng ta ở đó chứ?
-Je n'accepte aucune mission. Pourquoi m'avez-vous choisi?
-Anglais patriote. Établi ici depuis des années. Membre respecté de
l'Association des commercants européens. Il nous faut notre agent à La
Havane, n'est-ce pas?
Graham Greene: Notre agent à La Havane, 1958.
Còn "ông kia", cũng Bắc Kỳ 54 như Hai Lúa, thì làm "Người của chúng ta"
ở Paris!
Phải có người của chúng ta ở đó chứ, il nous faut notre agent à Saigon.
|