*
Two Jens @ home

Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
tại Kinh Môn, Hải Dương.
Quê Sơn Tây (Bắc Việt).
Vào Nam 1954.
Học Nguyễn Trãi (Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975 công chức
Bưu Điện (Sài-gòn).
Tái định cư năm 1994 tại Canada.

Tác phẩm đã xuất bản:
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm Trắng,
 Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]

Bản quyền thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô vụ lợi,
liên lạc
email
Cần ghi rõ xuất xứ
[nguồn] khi sử dụng.







*
Lô cốt trên đê làng
Thanh Trì, Sơn Tây

*
Golden Bridge
August, 2004











 





*
New Work by Jen

New Orleans Blues. Điệu Ru Nước Mắt.
Tệ hại hơn nhiều, không như bạn tưởng. Ba tháng sau Katrina, thành phố vẫn đau khổ.
 [Time, 28 Tháng Một, 2005]
Tinh Thần Miền Nam
Sáu thế hệ tiếp theo Cuộc Nội Chiến, Miền Nam nước Mỹ vẫn chưa chịu đám hậu duệ da đen; tổ tiên của họ đã bị bán tới đây, làm công nhân đồn điền trồng bông, trồng lúa trong hai thế kỷ 18 và 19.
W.J. Cash [1900-1941], viết cuốn sách độc nhất của đời mình, Linh Hồn Miền Nam, The Mind of The South, và tự sát ba tháng sau đó. Ông chẳng hề biết cuốn sách được hậu thế vồ vập như thế nào. Trong nhiều năm, hàng trăm đại học nghiên cứu nó, kể từ thập niên 1940. Vào những năm 1960, cuốn sách trở thành một thứ Di Chúc Của Miền Nam, nhưng Cash thực sự tin rằng, Miền Nam Không Có Linh Hồn, thay vì Linh Hồn, là Tính Khí. Đây là ý của Henry James: "Strickly, The Southerner had no mind; he had a temperament"....
Robert Fulford:The Spirit of the South, Queen's Quarterly, số Mùa Thu 2005

"Tại sao bần cố nông trong thời đẫm thơ?"
[What are the destitute (proletarians) for in a poetic time?]
"Nếu không phải Thượng Đế, thì là Quỉ, nằm trong chi tiết", người viết bài này ghi chú], như vậy, Quỉ không hẳn nằm ở trong chi tiết của cái tạo thành chủ nghĩa toàn trị, cho bằng nằm trong cái tạo thành chính cái chỉ danh của sự đồng thuận tự do dân chủ. (The devil lies not so much in the detail of what constitutes totalitariarism as in what enables the very designation totalitarian: the liberal-democratic consensus itself).
Nhìn lại chủ nghĩa toàn trị

Thời gian, không gian, và cái răng cái tóc
Peter D. Smith dự triển lãm Albert Einstein, Người Của Thế Kỷ, Viện Bảo Tàng Do Thái, Camden Town [TLS 11 Tháng Một 2005].
Tuyệt vời nhất, là bức hình, nhỏ hơn tấm postcard, rõ ràng để dùng cho một album gia đình. Chụp khi ông đi thăm Thượng Hải vào năm 1922-3. Một Einstein không giống như những Einstein mà mọi người từng nhìn thấy, hay tưởng tượng ra: nhỏ thó, lanh lẹn, trong bộ đồ thể tháo, với một cái mũ đen kiểu cọ. Vào những năm đầu của tuổi bốn mươi, nhà khoa học trông thật tự hào, giữa bức hình, chung quanh ông là cộng đồng Do Thái địa phương. Ông vừa được Nobel, và đang băng băng đi trên con đường trở thành "một người Do Thái vĩ đại nhất trên quả đất", như  David Ben-Gourion gọi ông sau đó. Hay như ông khôi hài về mình, một "ông thánh Do Thái".
Tài liệu trưng bầy trong cuộc triển lãm là từ Thư Khố Albert Einstein tại Đại Học Hebrew ở Jerusalem. Mặc dù thiếu những vật dụng hoàn toàn cá nhân, cuộc triển lãm quả là đã cho người coi một cái nhìn tuyệt vời vào cuộc đời của một thánh tượng khoa học.
Có một cái thư của một anh chàng Ăng lê, xin ông trấn an anh ta, về tác động, và ảnh hưởng của trọng lực lên con người trong lúc trái đất quay. Anh ta viết, 'trong khi một cá nhân chổng đầu xuống đất, tức là lộn tùng phèo, liệu có phải, chính vào lúc đó, anh ta mê gái, và có thể còn làm nhiều trò khùng điên khác?", Einstein lịch sự trả lời, "Mê gái mê trai, nói cho cùng, không phải là điều ngu xuẩn nhất con người làm, nhưng trọng lực [sức hút của trái đất] không có trách nhiệm gì về chuyện này".
Nhìn thấy hình của ông trên nhật báo, một em bé sáu tuổi, Ann G. Kocin, đã viết thư, "Ông nên đi cắt tóc, như vậy trông ông sẽ còn đẹp hơn".
Những bức thư của trẻ em như thế chứng tỏ ông ngày càng nổi tiếng, trở thành một bậc hiền giả, nửa tiên tri, nửa phù thuỷ.
Theo huyền thoại thời hậu chiến, ông là một Prometheus, ăn cắp lửa của Thần Mặt Trời cho nhân loại, nhưng nhân loại ngu quá, hay ác quá, thay vì dùng để nấu nướng, lại dùng vào việc chế tạo bom nguyên tử!
Có trưng bầy thư ông viết cho tổng thống Mỹ, đưa đến thành lập dự án Manhattan Project và sau đó, bom nguyên tử ra đời, và hai trái bom được thả xuống đất Nhật. Ông nhìn nhận, ký tên vào thư là "sai lầm lớn nhất trong đời tôi". Sự thực, do ông quá sợ trước viễn tượng Nazi sẽ có bom nguyên tử.
Thư ông từ chối tranh cử tổng thống nước Israel, khi được mời, mới thú vị, tuyệt vời làm sao. Đúng là một cái thư khó viết! Khi nhận được thư, me-xừ Thủ Tướng Do Thái Ben-Gourion mừng quá, nói với đệ tử ruột: "Mày biểu tao, tao phải làm gì, nếu ông ta nói, ừ, tớ sẽ ra tranh cử tổng thống?"

Chuyện Tình Thế Kỷ
Ông Hồ 'thuộc về' Stanley Karnow, Pulitzer 1990 với Hình ảnh của chúng ta: Đế quốc Mỹ ở Phi Luật Tân. Còn là tác giả Việt Nam: Một Lịch sử. Tác giả nhận định, ông Hồ, kẻ mơ mộng mắt sáng, (a cleared-eye dreamer), đã gả 'cô dâu-chủ nghĩa quốc gia' cho 'chú rể-chủ nghĩa CS'; và hoàn thiện tới mức tuyệt hảo, nghệ thuật giết người: chiến tranh du kích. Cả người Pháp, rồi sau đó, người Mỹ, đã coi thường lời cảnh cáo của ông, về những sinh mạng mà ông ta cần, để thực hiện giấc mộng thống nhất đất nước. Ngay năm 1946, ông 'hăm' người Pháp: Các ông có thể giết mười người của tôi, đổi lấy một người của ông. Cho dù chênh lệch như vậy, các ông sẽ thua, tôi sẽ thắng. Với người Mỹ, là qua lời Võ Nguyên Giáp, vào năm 1990. Khi được hỏi, bao lâu, ông Giáp trả lời: hai chục năm, có thể một trăm năm, khi nào thắng thì thôi, bất kể tổn thất.
Con số tổn thất, như người ta được biết, là 3 triệu người Nam và Bắc, binh sĩ và thường dân.

Disneyland cho những tên độc tài.

Chùm tản mạn
Người Đàn Bà Mù Chữ
Điên Như Hiền Giả

Có con sóc nhỏ chạy trong thành phố
Gió từ thời khuất mặt
Cánh Đồng Bất Tận
 Coi đặc sản, liệu còn hàm ý, đây chỉ là thứ miệt vườn, hoặc hương xa cỏ lạ, hoặc không nằm trong... dòng chính?
 "Câu nói của Vũ Hạnh về kịch miền Nam: “Sự giản dị, thoải mái và hồn nhiên của kịch miền Nam đều hướng về đạo nghĩa” (khi ông phê bình Kim Cương), cũng có thể áp dụng cho văn xuôi miền Nam. Nguyễn Ngọc Tư rất Nam như thế đó."
THD Đặc Sản Miền Nam
Tôi sợ rằng, "hướng về đạo nghĩa" mà me-xừ VH nói đó, là nhắm đề cao kỳ nữ KC, một VC nằm vùng, và đạo ở đây, là đạo... Cộng Sản!
Trang NTT trên Tin Văn
Trang NNT do THD thành lập

Lợn lành heo què
[Trích talawas, nguyên là Tiếng Việt S.O.S]
Bài của DT, Hai Lúa đọc đã lâu, ngay tại Hà Nội nhân chuyến về Bắc lần đầu vào năm 2000.
Sau đó, có bài góp ý trên talawas, trong đó trích một số ý kiến của DT
Dịch là số
Một tác giả người Đức viết bài đáp lời NQT.
Đáp lời NQT
Nay, khi đăng toàn bài trên talawas, tạo một cuộc góp ý sôi nổi, với nhiều tác giả tham dự. Độc giả có thể theo dõi bên talawas.
Hai Lúa cũng nhân đây, góp thêm, một kỷ niệm buồn

Cánh Đồng Bất Tận
Thơ NLV
Gửi NNT
Xâu con mắt luồn kim tìm chiêm bao.
Những Trận Gió

Trong Đất Trời Nhau
Bài nhớ thi sĩ
Nhị

Để Viết Cho Sướng Tay!

Đồng Nai Tam Kiệt
Trong Tam Kiệt, Hai Lúa như vậy là chỉ được diện kiến có một lần, với nhà thơ TTY, trong bộ quân phục sĩ quan VNCH tại nha Tâm Lý Chiến, và lần gặp đó không phải để nói về thơ. Còn Bùi Giáng, trước 1975 không gặp, nhưng, một lần nghe nói, ổng rất bực Hai Lúa, do bài viết trên Thời Tập về thơ, qua đó, Hai Lúa cho rằng, người ta chỉ làm thơ khi còn trẻ, và khi về già, trong khi BG vốn nổi tiếng như một "Trung Niên Thi Sĩ".
Sau 1975, gặp ông một đôi lần.
Ít nhất là hai lần. Lần nào cũng buồn.

Để tưởng nhớ mùi hương