*
Two Jens @ home

Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
tại Kinh Môn, Hải Dương.
Quê Sơn Tây (Bắc Việt).
Vào Nam 1954.
Học Nguyễn Trãi (Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975 công chức
Bưu Điện (Sài-gòn).
Tái định cư năm 1994 tại Canada.

Tác phẩm đã xuất bản:
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm Trắng,
 Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]

Bản quyền thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô vụ lợi,
liên lạc
email
Cần ghi rõ xuất xứ
[nguồn] khi sử dụng.







*
Lô cốt trên đê làng
Thanh Trì, Sơn Tây

*
Golden Bridge
August, 2004











 




*
*
Album: Thu

Khi nào bạn bắt đầu mần thơ?

Đăng Lạc-Du nguyên
Câu thơ dịch của Châu Ngọc Bính, sợ không đúng tinh thần nguyên tác.
Hai Lúa mới lục trong tủ sách, cuốn Thơ Đường, của Trần Trọng San, có phần tiếng Anh, nhà xb Đại Học Tổng Hợp Thành Phố HCM.
Lạ một điều, bản tiếng Anh lại giống như bài thơ Biển của... Gấu!

Thiếu đi tình yêu thương vô bờ bến, vô điều kiện với tha nhân, những truyện ngắn của Đỗ Hoàng Diệu chỉ vật vã trong sự huyễn hoặc ích kỷ về bản thân, một bản thân không có chiều sâu của cả văn hoá lẫn tình cảm.
Đọc Bóng Đè
Đè

No! Not beneath foreign skies
Or the protection of alien wings -
I was with my people then,
Where, to their misfortune, they were then.
[Không bầu trời ngoại
Không, đôi cánh thiên thần -
Tôi, với đồng bào của tôi,
Với số phận hẩm hiu của chúng tôi]
Anna Akhmatova

Văn Tế NQT

Nếu
Chuyện bươm bướm
Trang ĐLK

Tôi nghĩ HL dường như có thành kiến về... cá nhân NMG
Ý kiến nhỏ
*
*

Phê Bình Là Gì?
Thế giới hiện hữu, và nhà văn nói: đó là văn chương
The world exists and the writer speaks: that is literature.
Roland Barthes.

Đáp lời Vũ Huy Quang 2  3  4  5

Có thể đi đến tận cùng của lưu vong?
Tôi tin là có thể. Bởi có người đã làm được, đó là nhà thơ lưu vong Nga, Joseph Brodsky.
Như Bengt Jangfeldt chỉ ra, trong bài viết được đăng trên trang web của giải Nobel:
Joseph Brodsky: Người hùng Virgil: Đi để mà đừng bao giờ trở về.
A Virgilian Hero, Doomed Never to Return Home
I don't know anymore what earth will nurse my carcass.
Scratch on, my pen: let's mark the white the way it marks us.
("The Fifth Anniversary", 1977)
[Tôi không còn biết nữa, mảnh đất nào sẽ bú mớm cho cái thân xác này.
Cây viết của tôi ơi: Hãy tiếp tục vạch lên nền trắng, cách mà nó vạch nên chúng  ta]
“Kỷ niệm năm thứ năm xa quê hương”, 1977]

Tôi đang nói với anh, nhưng không phải lỗi tôi,
nếu anh không nghe được. Những tháng ngày vật vã làm sưng phồng mắt bạn,
thì cũng như thế,
là những thanh âm.
Tiếng nói của tôi có thể được tiết giảm,
Nhưng tôi hy vọng,
Nó không trở thành lầu bầu.
Còn hay hơn, là nghe con gà sống gáy
[Đường ra trận mùa này đẹp lắm!],

tiếng tích tắc của trái tim cái dĩa, tiếng lải nhải của cây kim hát.
[Mặt trời chân lý chói qua tim!].

Còn hay hơn cho anh, chẳng thèm để ý, tôi ngưng từ lúc nào.
Như Cô Bé Quàng Khăn Đỏ không thèm thầm thì với đồng chí chó sói xám.

"Cái phần đẹp nhất của tôi, thì đã ở đó. Rồi: Thơ Của Tôi."
Joseph Brodsky

Nhưng bạn có thể hiểu tận cùng của lưu vong là có thể, theo nghĩa "cái mai" của Kertez.
Cây viết là cái mai của tôi.
Như Kerresz viết ở trong nhật ký của ông [his Galley Diary]: “Không Số Kiếp là một tác phẩm hãnh diện. Nhờ nó mà người ta sẽ không tha thứ cho cả cuốn sách, lẫn người viết nó, là tôi.”

Nhưng một khi phải bịa đặt ra, ngay cả mẩu đất ở dưới chân mình, thì lưu vong hay không lưu vong, chỗ nào mà chẳng được!
Em ra đi nơi này vẫn thế