Two Jens @ home
Nguyễn
Quốc Trụ
Sinh 16 tháng
Tám, 1937
tại Kinh Môn,
Hải Dương.
Quê Sơn Tây
(Bắc Việt).
Vào Nam
1954.
Học Nguyễn
Trãi
(Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975
công
chức
Bưu Điện
(Sài-gòn).
Tái định cư
năm
1994 tại Canada.
Tác phẩm đã
xuất bản:
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm
Trắng,
Huỳnh
Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện,
Tạp luận
[Văn Mới,
Cali.
1998]
Nơi
Người Chết Mỉm
Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi dòng
sông
chảy về
phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân Dung
Văn Học
[Văn Mới, 2005]
Bản quyền
thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô
vụ lợi,
liên
lạc
email
Cần ghi rõ
xuất
xứ
[nguồn] khi sử dụng.
Lô cốt
trên đê
làng
Thanh Trì, Sơn
Tây
Golden Bridge
August, 2004
|
Jen's. 21.10/05; 9.00 PM
@ Mc's, on the way to school
Trang Thiếu Nhi
Can Đảm
Nhật Ký Thời Chiến
Tôi sợ rằng, có cái sự phản
bội, là do Thép đã tôi như thế
đấy!
Chính cái lý tưởng cao ngất trời kia, ngồn ngộn
trong những trang nhật
ký của Trâm Thạc, trong thơ văn Bùi Minh Quốc, cái men say chết người
toát ra từ những câu thơ tẩm đầy thuốc độc, thí dụ, «Đường ra trận mùa
này đẹp
lắm»… đã đưa đến nỗi cay đắng đoạn trường hiện nay.
Thế kỷ 20 có thể coi là đỉnh cao của
Cái Ác, nhập thân vào ý
thức hệ, theo nghĩa mà Solzhenytsin đã chỉ ra: Thành quả của Cái Ác,
qua sức
mạnh và trí tưởng tượng của những Đại Ác Nhân của Shakespeare cùng lắm
thì cũng
chỉ đếm được trên chục xác chết. Bởi vì đám khốn kiếp này không có ý
thức hệ,
như là một "nghĩa cả" để mà phục vụ... Nhờ có "ý thức hệ",
thế kỷ 20 đã có được cái số phận khốn nạn của nó: kinh qua Cái Ác ở mức
độ hàng
triệu triệu tử thi."
["The imagination and inner strength of Shakespeare’s vilains stopped
short at a dozen cadavers. Because they had no idology... Thanks to
"ideology" the 20th century was fated to experience evil calculated
on a scale of millions."].
Solzhenitsyn.
2
Nhật Ký Sebastian
Nhật ký
của Sebastian cho thấy, đây là một trong những chứng liệu quan
trọng nhất về thảm
kịch Do Thái trong giai đoạn trên, có thể so sánh với "Sống sót tại Auschwitz"
của Primo Levi, hay Nhật ký của
Anne Frank. Không như Levi và Frank, là
những
người viết từ bên ngoài Địa Ngục, miêu tả cuộc sống ở những trại tập
trung hay
trong khi ẩn trốn, Sebastian viết, với một sự chân thành và một cái
nhìn sắc
bén, từ lò luyện ngục, là chính căn phòng riêng của mình ở Bucharest,
nơi ông
"sống với nỗi chết không rời", trong sợ hãi có thể bị gõ cửa mời đi
bất cứ lúc nào, tới một nơi là trại tập trung, hay tử thần. Trong những
lúc tạm
cho mình thoải mái, ông tra hỏi đời mình, qua những lạc thú: nghe nhạc,
những cuộc
tình, đọc,
viết, hay học tiếng Anh.
1936
Ngày 3 tháng Năm: Đại Hội của Hội Nhà Văn. Làm sao họ có thể tỏ ra
trịnh trọng, với những trò hề lố bịch như vậy, nhỉ?…
Một cách nào đó, chúng tôi đã không "ôm lấy" cuộc chiến đó, cả trong ý
nghĩa, "chống lại" nó.
Chúng tôi "tởm" nó, trong khi chúng tôi chỉ có nó, như là phần đời đáng
thương nhất, và cũng đáng yêu nhất, của chúng tôi.
Thử tính lại đi, bao nhiêu bạn thân, người thân, đã nằm xuống, vì nó?
Thư
Gửi Bạn Ta
Hồ Sơ Đệ Tứ, phần điểm cuốn Giọt Nước
Mắt Trong Biển Cả, của Hoàng Văn Hoan, có vài chi tiết thú vị về Hồ Chí
Minh.Thí dụ như, [Hoàng Văn Hoan] được giao trách nhiệm thảo một bức
thư gửi nhà cầm quyền Trung Quốc... HVH đưa bản nháp cho Hồ Chí Minh
duyệt. "Bác Hồ" bôi xóa vài chữ và thêm vào vài chữ khác. HVH lấy làm
lạ, vì như vậy, nội dung thư không thay đổi, nhưng văn pháp thì sai.
"Bác Hồ" mới trả lời ông rằng:
"Chú chỉ biết viết thư là viết thư,
chứ chưa biết chính trị... Người Việt Nam ở những nơi xa xôi hẻo lánh
viết chữ Trung Quốc làm sao đúng văn phạm được? Viết như vậy, họ mới
tin là do anh em viết.."HVH kết luận: "Việc tuy nhỏ nhưng đối với tôi,
là một bài học rất sâu sắc về công tác quần chúng và công tác thực tế."
Chi tiết Bác Hồ bị cướp, đọc
trên talawas, trích HVH.
Chi tiết Lênin bị cướp thì đọc ở đây.
Cười Vỡ Đêm
Đen
Tôi nghĩ HL dường như
có thành kiến về... cá nhân NMG
Ý kiến nhỏ
Hai Lúa xin trích lại một đoạn đã viết về NMG, và sau đó, xin hầu
chuyện thêm.
Nguyễn Mộng Giác, ở ngoài đời, là một người rất chí tình với bè bạn.
Tôi sở dĩ viết lại được, và lại có được tí tên tuổi, là nhờ “bạn ta”,
qua tờ Văn Học của ông.
Thời gian giữ mục Tạp Ghi, tình trạng
của tôi rất khó khăn về nhiều mặt, vật chất, tinh thần, và sức khoẻ.
Khi đó, tôi ở Vancouver,
sau một thời gian làm công nhân cho một hãng chế biến đồ biển, do suốt
ngày ngâm hai chân trong nước lạnh, tôi bị bịnh tim, phải nghỉ việc, ăn
trợ cấp xã hội, và... viết tạp ghi cho VH. Căn hộ tôi mướn, thuộc
một building đa số là dân nghiền, hở một chút là mất cắp, hộp thư chung
của building, không hiểu làm sao, bọn đó mở được, và chôm hết thư từ,
ngân phiếu..
Ngân phiếu, money order, của ông Giác gửi cho tôi, một lần lọt vào tay
chúng, cho dù tôi thường xuyên ở nhà, mỗi ngày mỗi đợi nhân viên bưu
điện ghé building, ông ta vừa đi là bèn mở hòm thư riêng trước khi kẻ
cắp họp chợ.
Lần đó, NMG đã phải gửi một ngân phiếu thứ nhì.
Tức là trả tiền bài viết tới hai lần.
Thư
Gửi Bạn Ta
Ở
vào một vài giai đoạn của lịch sử, chỉ có thơ mới có thể chơi ngang
ngửa với thực tại, bằng cách nhét chặt nó vào một cái gì mà nhân loại có
thể nâng niu, hoặc giấu diếm, ở trong lòng
bàn tay, một khi cái đầu chịu thua không thể nắm bắt được."
"Theo
nghĩa đó, cả thế giới nâng niu bút hiệu Anna Akhmatova."
Joseph
Brodsky
Anna
Akhmatova qua nét vẽ của
David
Levine, NYRB.
Được
chụp hình, được họa nhiều nhất, trong các thi sĩ.
Nhìn
nghiêng, chỉ cần nhìn cái mũi, là nhận ngay ra Bà.
The
word that causes
death's defeat.
Cái Từ Khiến Thần
Chết Cũng Phải Bỏ Chạy
"Tôi mang cái chết
đến cho những người thân của tôi
Hết người này tới người kia gục xuống.
Ôi đau đớn làm sao! Những nấm mồ
Đã được tôi báo trước bằng lời."
"I brought on death to my dear ones
And they died one after another.
O my grief! Those graves
Were foretold by my word."
Anna Akhmatova
Nguyễn Lương Vỵ
Ru
em lem luốc một đời
Thi Sĩ
Gửi Phạm Phú Hải
Theo bước chân
Hannah Arendt
Hannah Arendt: Cái Ác Cà Chớn, Tầm Phào,
Vô Vị
"Cái nước
mình nó thế"
Đèn đuốc ư,
dẹp mẹ nó đi! Đêm rồi.
And take away
the lanterns. Night.
Akhmatova:
Requiem,
Kinh Cầu.
Nobel
2005 1 2
Phê
Bình Là Gì?
Đáp
lời Vũ Huy Quang 1 2 3 4
|