|
The winner of the 2005
Man Booker Prize for Fiction
will be announced tonight, live on BBC 2 at 10.30pm
Gửi
Huế
Email chúc
phúc
Ngồi xem mùa
phơi khô nắng
Ôi sắc thu rền trong lá khô…
Bẩy nổi
ba chìm
"Viết là nỗi sống buồn của tôi"
"With
the voice of a bird I
cry out for love"
Tới tận cùng tình
yêu
Thơ PHT
Ở đâu có bi kịch, ở đó có thi sĩ.
Phê
Bình Là Gì?
Rồi tới Mác xít. Với nó, là
câu "Biết
rồi khổ lắm nói mãi", như thế
nào, tại ra làm sao, thứ triết học này lại tuyệt tự [how sterile], khi
đưa ra một giải thích rất ư là máy móc, và hoàn toàn có tính tuyên
truyền, về những tác phẩm, thay vì 'tiêu chí' về những giá trị
[criteria of
values].
Lạ một điều, và cũng thật thú vị, ở miền Tây Vực, tức "biên cương" của
Mác xít, có một cao thủ thượng thặng, và cùng với ông ta, một phê bình
rất xum xuê hoa trái: tác phẩm của Lucien Goldmann, một đệ tử đích
truyền của đại phê bình gia Mác xít, Lukacs.
by Jennifer, 9.29pm, Oct
9, 2005
I cannot become modest; too
many things burn in me; the old solutions are falling apart; nothing
has been done yet with the new ones. So I begin, everywhere at once, as
if I had a century ahead of me.
- Canetti, 1943
[Tạm dịch: Tôi thật khó mà không ôm đồm; nhiều điều cháy bỏng ở trong
tôi; những câu trả lời cũ thì rã rời; những câu mới chưa ra ngô ra
khoai.
Vậy là tôi bắt đầu, ở bất cứ đâu đâu, cùng một lúc, liền lập tức, cơ
mầu cả một thế kỷ ở trước tôi].
Câu trên, do Susan Sontag trích dẫn, trong cuốn sách Hai Lúa đang đọc, "Under the Sign of
Saturn", của bà. Sách, đề tặng Joseph Brodsky. Tên
sách, "Under..", là tên
bài viết về Walter Benjamin.
Hai Lúa chép câu trên, để tặng một bạn đọc Tin Văn, than phiền,
viết "nham nhở", nhiều bài chỉ có mỗi cái tựa, chẳng bài nào hoàn
tất....
Lẽ dĩ nhiên, đừng nghĩ, Hai Lúa này dám "bác bác tôi tôi" với... nhà
văn Nobel người Đức, Canetti. Chỉ là một liên tưởng. Một đồng vọng. NQT
Đè
1 2
Câu
trả lời phỏng vấn của Sebald, chỉ
cần thay đổi đi một chút, là thật hợp với "nàng":
"Chốn [cá] hóa long của tôi,[Thảo Hảo],
là tản văn, chứ không phải truyện ngắn"
Đáp lời Vũ Huy Quang
1 2
Giá mà cái đám
biệt kích cầm bút này chống Cộng điên cuồng thêm một tí
nữa, biết đâu đấy, cái chủ nghĩa khốn kiếp kia bị tiêu trừ khỏi Việt Nam
rồi!
Chống Cộng
điên cuồng?
Có lẽ không.
Nhưng mong muốn điên cuồng (1), chủ nghĩa CS bị tiêu trừ
tại
quê hương, thì, đúng là như vậy.
Nói đến chống Cộng điên cuồng, Hai Lúa lại nhớ đến những ngày ở Trại
Cấm Sikiew Thái Lan, chờ kết quả cuộc sổ xố có tên là "thanh lọc".
Và cái vụ liên quan đến một trong những đại sư phụ, - theo nhận định
của VHQ - của trường phái Chống Cộng Điên Cuồng.
(1) Cụm từ "Mong muốn điên cuồng" này, thuổng Apollinaire, trong
bài "Dưới cầu Thị Nghè, Mirabeau", ở... Paris:
Comme
la vie est
lente,
Comme
l'espérance
est violente
Đời
sao chậm thế!
Hy
vọng sao hung
bạo thế!
Nhưng, trông người lại
nghĩ đến ta. Trên tờ Người Nữu
Ước, số đề ngày 19 Tháng Chín, 2005, trong bài viết Sự
Lên Voi Của [The
Rise of ] Angela
Merkel, một "cán bộ
gái" [thực sự bà là một khoa học gia Đông Đức] có hy vọng trở thành Thủ
Tướng Liên Bang Đức, tác giả bài viết, Jane Kramer, cho rằng, sự quyến
rũ của bà đối với cử tri, chính là bà đã vứt bỏ hoài nhớ một Đông Đức
Cộng Sản đã bị lịch sử
tiêu trừ,
[the lack of nostalgia... It was clear to... that when East Germany
went, Angela Merkel would have absolutely no nostalgia]. Một bạn cũ của
bà nói, "Chúng ta bi giờ ở vào cái tuổi tam thập nhi lập, và là ở điểm
không, Đông Đức đi đoong là một vết chém ngọt lịm vào tiểu sử, vào nhật
ký của những Trâm Thạc sống sót. Nhưng nó cũng là một cơ
may để lại phát giác về chúng ta".
[Nguyên văn: We were in our thirties then, and we were at point zero.
The end of the East was a deep cut in our biographies. It was also a
chance to reinvent ourselves].
Ai nói khác
luận điệu này sẽ bị qui thành “Bắc cộng”(?).
VHQ
Cái mà anh bạn của chúng ta, VHQ, gọi
là "Bắc Cộng", đúng ra là phải
vứt vào sọt rác của lịch sử, từ lâu rồi!
VHQ
góp ý HHT
Nổ
như tạc đạn
Lần đầu tiên,
tôi bị
bắt là năm 1977,
chỉ vì mấy bài viết
kiểu “tạp ghi” thương thân trách phận, than khóc kẻ đi người ở, nói nỗi
buồn
của tôi, gia đình tôi, của người dân Sài Gòn. Họ bắt giam tôi 2 năm.
Tôi không
hề tham gia tổ chức chính trị nào, tôi cũng không thể dùng võ lực để
chiếm lại
chính quyền, tôi cũng không kêu gọi ai cầm dao, cầm súng để lật đổ chế
độ…
HHT trả lời
phỏng vấn
Viết mấy bài kiểu "tạp ghi" mà đi tì hai niên. Tạp ghi gì mà ghê vậy?
Hai Lúa nghe đồn, HHT sưu tầm những câu chuyện, những bài hát 'nhạo
nhại" trong dân gian, về chế độ mới. "Như có Bác Hồ trong nhà thương
Chợ Quán"? Hay "Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ, Râu Bác dài, Bác nhảy tango"?
Những ngày đầu 'giải phóng', quả là có quá nhiều tiếu lâm, nhạc nhại,
chủ yếu nhắm
vào Bác Hồ. Ghi lại ở đây, không hề có ý xỏ xiên, vì dù sao Bác cũng
mất rồi. Nhưng như là một thứ "sử liệu", dành riêng cho VHQ, Thăng Long
Văn Sĩ, nếu sau
này, anh muốn viết văn trở lại, thay vì viết những bài vớ vẩn như "thư
góp ý".
Hai Lúa cũng đã từng có một kỷ niệm khủng khiếp, vì dám đụng tới Bác
Hồ! Nhưng lần đó, phải công nhận, mấy đồng chi cán bộ quản giáo đã giữ
đúng lời hứa, không bắt tội.
Lần đó, bây giờ nghĩ lại, vẫn còn thấy rùng mình, vì, sao mà ngu đến
như vậy!
Có một truyền thuyết, những ngày đầu 'giải phóng', đám 'Ngụy' có quyền
bàn luận, chỉ trích, phê bình chủ nghĩa CS, nhưng chớ có đụng đến Bác
Hồ!
|