gau
Gấu @ Đỉnh Cồn
Thời gian viết
Những Ngày Ở Sài Gòn





*
Tạp chí Văn Học Pháp, Le Magazine Littéraire,
số Tháng Chín 2005,
đặc biệt về Hannah Arendt
"Giá mà biết thêm một tí nữa về cái ác".
-Người Việt có câu, nói dối như Vẹm. Không lẽ dối trá là 'của riêng' của chủ nghĩa toàn trị?
Arendt: Dối trá không dành riêng cho chủ nghĩa toàn trị. Chủ nghĩa toàn trị chỉ ban cho nó một hình thức khủng bố.
[Le mensonge n'est pas réservé aux totalitarismes. Ils lui donnent seulement une forme terroriste].
Câu trên, trích từ một đàm thoại giữa Hannah Arendt và một số trí thức, trong một hội nghị tại Toronto, Tháng 11 năm 1972, chưa từng được in ra, bằng tiếng Pháp [inédit], nhan đề: "Tôi không thuộc vào một nhóm nào", "Je n'appartiens à aucun groupe".

Lớp học tôi có 23 đứa, 11 đứa có cha mẹ bị bắt. "Khủng bố là yếu tính thực sự của cái kiểu chính quyền này", Hannah Arendt viết như vậy, trong "Những nguồn gốc của chủ nghĩa toàn trị".

"Vào năm 1950, bà đã có can đảm viết về sự tương tự giữa hai chế độ giết người, trong khi hầu hết những trí thức Tây phương bưng chặt tai, khi thoáng nghe bất cứ ai nhắc tới sự khủng bố của Stalin. Như Orpheus xuống vương quốc của người chết, vì tình yêu Eurydice, Hannah Arendt đã lặn lội vào trong mớ tài liệu lịch sử và chính trị, làm bật ra nỗi kinh hoàng lớn lao, và để lại cho chúng ta cuốn sách của bà Những nguồn gốc của chủ nghĩa toàn trị: như là một bài học, và một lời cảnh cáo."
Tàn dư toàn trị

Tin Văn mở ra mục Lý Thuyết Phê Bình, và tính giới thiệu cuốn "La critique littéraire au XXe siècle", của Jean-Yves Tadié nhưng lu bu quá, bỏ dở ngay từ khi chưa bắt đầu. Một bạn văn ở trong nước nhắc nhở. Bèn xin lỗi. Và lại lu bu bỏ qua.
Nay, xin giới thiệu bài Phê Bình Là Gì? của Roland Barthes, qua bản tiếng Anh, để thay thế.
Cái Độc Cái Ác

Đè
1 2
"The essayist can no longer be distinguished from the writer"...
Sven Meyer: Tựa, cho tuyển tập văn xuôi Campo Santo, của Sebald.

Đây mới chính là cái tâm sự bi quan, về văn học Việt Nam. Chúng ta có, hoặc, chỉ nhà văn, hoặc, chỉ nhà phê bình.
Và, như thế, cả hai đều là "dởm" cả, nếu không muốn nói, tụt hậu.

Câu của Sven Meyer, như trích dẫn ở trên, nếu nhìn về trong nước, có thể áp dụng cho... Thảo Hảo.
Những tản văn của bà đúng là những tiểu luận, trong đó, có phần văn chương của một nhà văn Phan Thị Vàng Anh ngày nào, nhưng đã được bỏ đi cái đỏng đảnh của một cô gái mới lớn, buồn phiền ngó xuống đời sống, hăm he... nổi loạn, và chính vì thế, HPA đã có lần so sánh với Sagan của Buồn ơi Chào Mi.

Một trùng hợp khá thú vị: Đọc Vàng Anh, tôi cũng liên tưởng tới Francoise Sagan, nhưng không hẳn như Huỳnh Phan Anh nhận xét: "Họ (những nhân vật trẻ tuổi của Phan thị Vàng Anh) đáng yêu hơn những nhân vật của Sagan mà người đọc có thể liên tưởng tới khi đọc Vàng Anh bởi sự buồn nản; sự nổi loạn không đẩy họ tới những buông thả, phá phách, suồng sã, mù quáng một cách vô duyên cớ, đặc trưng của một tuổi trẻ nào khác, ở một nơi nào khác."

Hiện tượng Trâm Thạc
Có lẽ đành lại phải trở về với định nghĩa "thằng khờ được việc", "the useful idiots", vậy. Đây cũng là từ mà ngài Stalin gọi Andre Gide khi ông còn mê Đảng. Sau khi đi Liên Xô về, ông phạng Đảng nặng quá, ông Trùm Đỏ bực, thay bằng từ "con rắn độc dâm đãng".
Nói rõ hơn độc giả đổ xô đọc, để gật gù, sao mà ngu quá như thế cơ chứ.
Những con bọ phát sinh, là cũng theo nghĩa đó.
Ngu gì mà chết. Đớp sướng hơn!

Người Hùng: Hồ sơ KGB của Andrei Sakharov.
Cái vụ việc 'biên tập' và cho xuất bản nhật ký Trâm Thạc của đàn em Việt Nam, đàn anh Liên Xô cũng có làm, nhưng ở một tầm mức cao hơn nhiều. Anne Applebaum [thuộc ban chủ biên của tờ Washington Post, tác phẩm của bà, Gulag: Một lịch sử, đã đoạt giải 2004 Pulitzer, non-fiction], khi điểm cuốn Hồ sơ KGB của Andrei Sharakov, [nhà xb Yale University Press] trên tờ Điểm Sách Nữu Ước số đề ngày 20 Tháng Mười, 2005, cho rằng, kể từ khi trở thành tổng thống, Putin đã cố gắng 'biên tập' hồi ức của nhân dân Nga, về thời kỳ Xô Viết, làm sao cho hướng thượng [positive], hoài nhớ [nostalgic], hơn, so với người trước ông. Mục đích của ông, theo Applebaum, là làm sao cho những người Nga lại hãnh diện về họ, lại tìm ra những vị anh hùng của họ, để mà thờ phuợng, để mà 'vơ vào' [chữ của Vương viên ngoại].
Tuy nhiên, một việc làm như thế, tỏ ra rất là nguy hiểm....
*
Tôi được dậy dỗ từ những trường Xô Viết; ở đó, những nghiên cứu xã hội và giáo trình lịch sử Đảng Cộng Sản Xô Viết, là bắt buộc. Sau đó, tại trường y, tôi nghiên cứu triết học (lẽ dĩ nhiên, chủ nghĩa Mácxít-Lêninít), và kinh tế chính trị. Tôi chẳng tự hỏi chính mình, rằng có tí sự thực nào ở trong đó không. Khi qua được kỳ thi, nếu thiếu nó, tôi chẳng thể nào có bằng và trở thành bác sĩ, tôi quên tất cả những gì đã học.

Phải mất nhiều năm tôi mới hiểu, do không chịu nghiên cứu những môn học vượt quá mức yêu cầu, tôi đã bỏ qua một phần quan trọng, và có lẽ, phần cơ bản, về nhân văn, và trở thành một con người không có một cái nhìn hiểu biết [mang tính tri thức], về thế giới.

Nàng Kha Lệ Ninh tân thời

Giữa địa ngục, chung quanh là biển

Milosz's  ABC 's

Nổ Như Tạc Đạn
Nhưng rõ ràng là HHT có sáng tác. Ông có thể không nhớ, nhưng tôi nhớ.
Đó là một truyện ngắn, đăng trên tuần báo Nghệ Thuật, lẽ dĩ nhiên là tại Sài Gòn.
Liệu ông anh còn nhớ "nó" không?
NQT

Đáp lời Vũ Huy Quang
1  2

Giá mà cái đám biệt kích cầm bút này chống Cộng điên cuồng thêm một tí nữa, biết đâu đấy, cái chủ nghĩa khốn kiếp kia bị tiêu trừ khỏi Việt Nam rồi!
Chống Cộng điên cuồng?
Có lẽ không. Nhưng mong muốn điên cuồng, chủ nghĩa CS bị tiêu trừ tại quê hương, thì, đúng  là như vậy. 

Lần đầu tiên, tôi bị bắt là năm 1977, chỉ vì mấy bài viết kiểu “tạp ghi” thương thân trách phận, than khóc kẻ đi người ở, nói nỗi buồn của tôi, gia đình tôi, của người dân Sài Gòn. Họ bắt giam tôi 2 năm. Tôi không hề tham gia tổ chức chính trị nào, tôi cũng không thể dùng võ lực để chiếm lại chính quyền, tôi cũng không kêu gọi ai cầm dao, cầm súng để lật đổ chế độ…
HHT
[Trích Vietweekly]

* 

Chơi với Vũ Huy Quang là nhiều lúc bực mình lắm đấy, hắn có thể tới 'mộ' mình, dựng dậy, nếu cần, chỉ để đi uống với nhau một lon bia; ấy là tôi suy diễn nỗi bực rất đáng yêu, về người bạn vừa mới gặp đã xoắn xuýt lấy nhau này, qua lời cảnh cáo của vị chủ nhà.
Một chuyến đi
Hai Lúa quen VHQ lần đầu ghé thăm Tiểu Sài Gòn, nhân dịp ra mắt giữa bạn bè cuốn sách đầu tay ở hải ngoại, Lần Cuối Sài Gòn [1998].


VHQ 'góp ý' HHT


 Về Nhà


Chuyện Tử Tế
1 2 3 4 5

*
Sikiew nổi tiếng trong đám tị nạn là vì bụi của nó.
Ngay cả giấc mơ của họ cũng đầy bụi
"Nhưng nếu không vì dung nhan tàn tạ, chắc gì Thầy đã nhận ra em?"
Bụi