Diary
|
Những
bài thơ mới
của Cao Thoại Châu
Uống cạn hoàng hôn
Trong niềm vui có lẫn chút sương mù
Đêm qua Bắc Vàm Cống
Buồn Đại Lục
Đính chính:
Tình
cờ, trong khi lướt net,
Gấu thấy một bài của... Gấu, coi kỹ, có khúc của Gấu, có khúc của ai
đó. Phần
đầu có vẻ là một truyện ngắn, phần sau của Gấu, chẳng ăn nhập gì với
phần đầu.
Đề
nghị Văn Tuyển coi lại. NQT
Văn học Miền Nam trước 1975...
Thời Chúa
Sẩy Thai
Nhưng tính đến giờ, liệu ai
có thể nghĩ ra kịch bản nào quy mô hơn, sống hơn kịch bản do nhà văn họ
Hoàng
vừa tạo ra?
Nguồn
Quái
quỉ thật. Không
lẽ tác
giả tính được chuyện tác phẩm của mình sẽ được nhà nước cho in, sau đó,
bị nhà nước thu hồi?
Đọc,
nhớ đến Kafka! Bởi vì chính
Kafka cũng đã dàn dựng những tác phẩm y chang ông họ Hoàng này!
Vụ Án còn là một thứ chuyện
“Liêu Trai” có tính tiên tri (un fantasme prophétique), như rất nhiều
cuốn sách
khác ở trong Bảng Phong Thần Cuối
Cùng. Cuốn tiểu
thuyết được in và
xuất bản
vào năm 1925, nhưng Kafka đã viết nó mười năm trước, tức là năm 1914,
trước khi
có cuộc cách mạng Nga, Cuộc Đệ Nhất Thế Chiến, chủ nghĩa Quốc Xã Nazi,
chủ
nghĩa Stalin: thế giới được miêu tả ở trong cuốn sách, chưa hiện hữu,
chưa “đi
vào hiện thực”. Vậy mà ông nhìn thấy! Liệu có thể coi ông là Ông Thầy
Bói
Nostradamus của thế kỷ 20? Không phải vậy: cái thế kỷ có tên là Gulag
đó chỉ
là một đứa trẻ ngoan ngoãn tuân theo lời phán bảo của ông thầy của nó,
mà thôi.
Ở đây, là một giả thuyết,
nghe đến rởn tóc gáy lên được, và cũng hoàn toàn có tính Kafkaien: Liệu
tất cả
những trò kinh tởm của thế kỷ: chiến tranh lạnh, những chuyện đấu tố,
luôn cả
bố mẹ, hiện tượng con người có đuôi, lò thiêu, trại tập trung cải tạo,
Solzhenitsyn, Orwell…. tất cả là đều nảy sinh từ cái đầu của một anh
chàng làm
cho một công ty bảo hiểm ở Prague?
Liệu hàng triệu triệu con người chết
đó, là
để chứng minh cho sự có lý, của một cái đầu chứa đầy những
ác mộng?
Vụ Án
Bài viết của Vân Trang, về tác phẩm của Hoàng Minh Trường, tố cáo ông
nhà văn này đạo diễn, với sự toa rập của nhà nước, để cho ra lò một tác
phẩm thuộc loại hiện thực phê phán, từ những vụ nổi cộm nhất, như đấu
tố, cải cách ruộng đất, cho tới cuộc chiến vừa qua. Tác giả Vân Trang
viết:
Với trình diễn sống đang
diễn
ra này, mỗi người trong chúng ta đều là công chúng, hơn thế, đều có
tiềm năng
trở thành kẻ tham dự (Người đang viết những dòng này đã trở thành kẻ
tham dự ít
nhiều khi lùng sục để mua cho được cuốn này với giá gấp rưỡi, còn may
hơn anh
bạn phải mua với giá gấp đôi! về nhà đọc xong rồi, thấy cũng hơi hơi
tiếc thì
giờ, nhưng đáng kể là đã được tham dự trò chơi!). Tất nhiên tham dự trò
chơi
này cốt yếu nhất là phải có các viên chức mẫn cán, như đã nói trên, lại
có các
nhà văn, nhà phê bình nữa, như họ đã tham dự ngay trên bìa sách và/hoặc
ngay
sau lúc sách ra lò! Các cuộc “hội chẩn” cũng gồm trong trò diễn này;
trong hội
chẩn, hẳn người ta sẽ hỏi đến giá trị thực của cuốn truyện, thế nhưng
nên nhớ
rằng, với trò trình diễn sống này, tác phẩm chỉ là một khâu, một yếu
tố, và cái
gọi là giá trị thực của nó vị tất đã là điều quan trọng! Điều quan
trọng nhất
là làm sao khiến cho các viên chức mẫn cán bỗng dưng trở nên lo lắng và
xắn tay
vào cuộc! Không có hành động của họ, trò diễn sắp đặt công phu mấy cũng
sẽ bất
thành.
Vụ HMT, Gấu chưa
được đọc tác phẩm của ông, nên
không có ý kiến, nhưng có một vụ toa rập hiển nhiên, đó là vụ ông chủ
về nước đọc tham luận về trí thức Tầu.
Thử
những ông khác về coi, có bị tóm cổ ngay tại phi trường không?
*
…và cái gọi là giá trị thực
của nó vị tất đã là điều quan trọng!
Phán
thế, thì nhảm quá.
Giá trị thực của tác phẩm sớm
muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi.
Không phải tự nhiên mà ông đồ Nghệ, nhà phê bình Nguyên Đầu Bạc của
viện Văn Học, Hà Nội,
lôi câu dưới đây ra để mà làm đề từ khi xủ quẻ "tắc đẻ":
Trên bìa cuốn sách
“Bông hồng
vàng và bình minh mưa” của K.Pauxtôpxki có trích câu của X.SÊ DRIN, có
thể lấy
làm lý tưởng cao đẹp của nghiệp cầm bút: “Văn học nằm ngoài những định
luật của
băng hoại. Chỉ mình nó không thừa nhận cái chết”.
Note: Pauxtốpxki là nhà văn được giới văn học của Hà Nội rất mê, theo
như Gấu này hiểu được. Đi tù với một bông hồng, như Vũ Thư Hiên đã
từng. Vào thời gian Miền Bắc mê P. Gấu, ở Miền Nam. cũng đọc, và dịch
ông này, qua bản tiếng Tây. Văn của ông này, và thế giới văn chương của
ông, là của cái đẹp, như được chắt lọc ra từ tất cả những cái đẹp của
cuộc sống. Cái thứ văn chương đó, quả là không thể bị băng hoại thật.
Tuy nhiên, cái sự mê thứ văn
chương đó, ở những nhà văn Miền Bắc, có vấn đề, theo Gấu. Bạn cứ đọc
thử những
gì Nguyễn Đăng Mạnh viết về đám người này, là đủ hiểu. Ông này, khi bị
phát tán
hồi ký, đã phân trần, tôi không có ý cho đăng hồi ký, và khi viết nó,
chỉ để
décharger, giải tỏa, như ông viết cho Diễn Đàn Forum, hay để vui đùa,
cho qua
tuổi già, như ông trả lời bà Thụy Khê, trên đài RFI (Gấu nghe loáng
thoáng).
Viết cay đắng, thâm độc như vậy, về Nguyễn Khải, về Nguyễn Đình Thi
[Tôi đã
chứng kiến Nguyễn Đình Thi sợ ông - Tố Hữu - như thế nào, tôi ví như
con cua co
dúm người
lại trước con ếch], mà bảo là để cho vui tuổi già, thì "láo" quá!
Phải bẩn như thế nào, thì mới mê thứ văn chương sạch như thế! NQT
*
Lại nói về sự tắc đẻ.
TTT cho rằng, nhà văn Mít thường chết non. Cứ viết hết thời thanh xuân
là ngỏm củ tỏi. Nhưng Brodsky phán, mới tuyệt cú mèo:
Volkov: Viết về Stravinsky,
Auden cho rằng chính cái gọi là tiến hoá tách biệt một nghệ sĩ bậc thầy
với thứ
cà mèng. Đọc hai bài thơ của một thi sỡi cà mèng, bạn không thể nào
nhận ra,
bài nào viết trước, bài nào sau. Nói như vậy có nghĩa, khi tới một độ
chín nào
đó, nhà thơ cà mèng bèn dừng lại, và cứ thế dậm chân tại chỗ. Còn thứ
nghệ sĩ
lớn lao đếch bao giờ hài lòng với đỉnh trời này, bèn leo lên đỉnh trời
cao
hơn...
Brodsky: Trời hỡi, bạn nói
đúng quá đi mất. Người Nhật nói tới sự mạnh khoẻ trong tiến trình sáng
tạo. Khi
một nghệ sĩ đạt đến sự trưởng thành, anh ta bèn đổi văn phong, thay cả
tên của
mình. Hokusai chẳng hạn, có chừng ba chục thời kỳ khác nhau.
*
Bạn nhìn ra một vô cùng cách
biệt giữa Thơ Ở Đâu Xa và
những tập thơ trước đó của TTT.
Điều này dễ hiểu, một trước,
một sau, Trại Tù.
Nhưng lạ nhất, là sự vô cùng
cách biệt, giữa Một Chủ Nhật Khác
và những tác phẩm trước đó.
Có lần, một anh bạn cho biết,
anh không thích Một Chủ Nhật Khác bằng
Bếp Lửa.
Và anh giải thích: không có
đám mình trong đó.
Cái anh chàng Kiệt bỏ chạy,
rồi vội vàng bò về, vừa kịp để... chết, làm sao lại là một trong đám
mình được?
Lạ, là, làm sao vào thời điểm 1974, khi viết Một Chủ Nhật Khác, mà ông
đã tiên đoán ra được, lưu vong, về, để chết, không vì một lý do
gì cả, ở trên quê nhà, như giống voi già, tìm về nghĩa địa của nó?
Chứ đâu có phải về để xin kiểm duyệt sách. Hay để đọc tham luận về trí
thức Tầu?
*
Cũng vẩn chuyện tắc đẻ.
Tình cờ Gấu đọc trên blog Vương Trí Nhàn, ông giải thích cái sự tắc đẻ,
viết dở như hạch, sau khi có tác phẩm cũng khơ khớ, thí dụ một Nỗi Buồn
Chiến Tranh, Thời Xa Vắng. Theo họ Vương, đó là do cái anh nhà văn
thật, bị bắt bỏ tù mẹ nó rồi!
*
Chuyện thật giả
Không khó gì nếu muốn tìm dẫn
chứng cho sự phổ biến của cái giả trong xã hội hiện đại. Nhưng tôi nhớ
hơn cả
tới cái ý khá độc đáo của Ngô Tất Tố, chuyện ông nêu ra làm hiển hiện
cái chất
giả mà chỉ người Việt mới có. HÀNG mã nơi bán hàng thật giả hay là nơi
bán hàng
giả thật?
Trên một số báo Thời vụ, ra
năm 1938, tác giả Tắt đèn viết: “Đọc báo hàng ngày, thỉnh thoảng lại
thấy xã
hội Việt Nam
sản ra những bọn người giả. Giả mật thám, giả lính đoan, giả làm người
của sở
nọ sở kia. Hạng người nào cũng có kẻ giả, trừ ra một bọn ăn cướp.
Có lẽ trong các thực đơn của
thế giới, không đâu có nhiều món giả bằng nước An Nam. Cũng thì một
miếng thịt,
người ta bầy ra đủ trò: nấu với tiết gọi là giả trâu, nấu với riềng mẻ
gọi là
giả cầy, nấu với hành răm gọi là giả chim, nấu với đậu nghệ gọi là giả
ba ba,
đốt đi rồi bóp với thính đỗ tương thì lại bảo là giả dê.
Đồ ăn là thứ sẽ ăn vào miệng,
hễ qua hàm răng thì nó là lợn hay trâu, hay gì gì nữa, cái lưỡi sẽ biết
tức
thì, thế mà chúng ta cứ làm giả, thì có khác chi xúi giục nhau rằng:
trên đời
không có cái gì mà không giả được? Cái nạn nhiều hạng người giả cũng từ
đấy mà
ra”.
Nhà văn đương thời Triệu Bôn
nói đơn giản hơn. Trước khi ông mất, đến thăm ông ốm, tôi được nghe ông
cười
nhạt bảo: “Tôi đã thấy những tờ giấy báo để nguyên đặt giữa xếp tiền âm
phủ
người ta bán cho mẹ Hằng nhà tôi về đốt ngày giỗ. Tức là có hàng giả
của hàng
giả. Thế thì ông tính còn cái gì người ta không tính chuyện bịp nữa”.
Nhưng vấn đề tôi muốn nêu ra
ở đây là những biến hóa của cái giả trong thời hiện đại. Trong tiểu
thuyết Kim
Dung, một chuyện giả thật kỳ thú cũng xảy ra với Thạch Phá Thiên. Nhân
vật này
bị bắt đi, thay vào đấy một Thạch Phá Thiên giả, tạo ra “náo kịch thật
giả”
mang đầy dư vị triết lý. Ngày nay trong giới viết văn, viết báo, không
thiếu gì
người mười lăm, hai mươi năm trước viết rất hay, nhưng càng già viết
càng nhạt
hẳn đi. Bọn tôi hay nói đùa: “Giờ thì ông N. ấy là ông N. giả. Chứ ông
N. thật
bị bắt về Tàu rồi”.
Cuối năm 2004, tôi đọc được
một bài báo kể chuyện bên giới nghệ thuật tranh làm giả lại bán chạy
hơn tranh
thật và cố nhiên là các họa sĩ làm giả đó sống khỏe hơn các họa sĩ “chỉ
là
chính mình”. Tương tự, về chuyện quan họ - theo lời nhà văn Nguyễn Phan
Hách -
ở Bắc Ninh đang có hiện tượng vui vui. Các diễn viên quan họ thật thì
sống khó
khăn, thỉnh thoảng đi diễn mà chẳng được bao nhiêu. Ngược lại, số diễn
viên
nghiệp dư trong những tổ chức “dân lập” hoạt động theo lối xe ôm, taxi,
lúc nào
cũng túc trực đấy, có người mời là đến phục vụ liền, sống khá sung túc.
Những ví dụ này cho thấy mối
quan hệ kỳ lạ giữa thật và giả. Trong khi nương tựa vào nhau chúng
không chịu
bó vào vị trí sẵn có. Đôi khi ở đây có cả sự thay bậc đổi ngôi nữa.
Khoảng những năm 1975-1980,
đất nước mới thống nhất, trong khi nhiều thứ hàng được mang từ Sài Gòn
ra Hà
Nội, thì cũng có một vài thứ mang ngược từ Hà Nội vào, trong đó có bút
máy
Trường Sơn do Nhà máy Hồng Hà chế tạo. Bút thuộc loại xoàng, bây giờ đã
tuyệt
chủng. Thế nhưng người dân Sài Gòn lúc ấy vẫn thích có một thứ gì đó
của miền
Bắc trong nhà nên đua nhau sắm.Thế là đẻ ra cái chuyện mấy bác ba Tàu ở
Chợ Lớn
làm giả bút máy Trường Sơn để bán. Nhưng lạ nhất là cái sự thực sau
đây, người
nói với tôi là nhà văn Nguyễn Quang Sáng: Này, chính Trường Sơn giả lại
tốt hơn
Trường Sơn thật, thế mới bán chạy.
Còn đây là một ví dụ mới nhất
về mối quan hệ thật, giả tôi mới đọc được trên báo Tuổi Trẻ số ra
17-4-2007.
Chuyện kể rằng đầu năm 2007, Trùng Khánh nhật báo ở Trung Quốc làm một
cuộc
thay đổi, trang nhất đưa tin một xã trưởng vận động gánh nước cho dân,
còn tin
nhà lãnh đạo thành phố làm gì đó thì mang vào trang hai. Sự thay đổi kỳ
lạ quá,
đến mức có người đã nghi tờ Trùng Khánh nhật báo hôm đó là báo giả, nên
mang về
nhà đối chiếu. (Không chừng còn có người đi tố cáo nữa!).
Sở
dĩ Trùng Khánh
nhật báo bị
nghi là giả vì nó khác đi so với tờ báo vẫn quen đọc. Việc người ta
nghi ngờ nó
là giả chỉ chứng tỏ cái cũ đã tồn tại quá lâu nên được coi là chuẩn
mực.Vậy ở
một trình độ cao như thế này, giả thực chỉ có ý nghĩa tương đối. Tất cả
có thể
làm khác.
Thoạt
nghe “đôi khi cái giả
lại rất cần thiết”, hẳn mọi người thấy chối tai, không thể nghe được,
song sự
thực vẫn có biết bao trường hợp như vậy. Cái giả loại này đẩy xã hội đi
tới. Và
câu chuyện giả cầy, giả chim... mà Ngô Tất Tố nói cũng không xấu nữa.
VTN
Có
hai chi tiết thật là tuyệt, trong bài viết của VTN; một, về cây viết
máy Trường Sơn. Và một về mấy đấng ăn cướp. Cái vụ mê đồ Chợ Lớn hơn đồ
Đồ Sơn ở ngoài Bắc đem vô, thì cũng dễ hiểu thôi. Nên nhớ là những món
hàng giả, thí dụ đồng hồ Rolex, do Hồng Kông sản xuất được chuộng hơn
thứ thiệt của Thụy Sĩ. Nhưng cái vụ mấy đấng ăn cướp không làm giả
được, mới thật là tuyệt cú mèo. Và Gấu này tự hỏi, liệu đã xẩy ra
trường hợp, một tay nào đó, ở trong nước, tự xưng mình là Tổng Bí Thư,
và được nhân dân cho điểm, ông giả này, mới đúng là thứ thiệt?
*
Hạng người nào cũng có kẻ giả, trừ ra một bọn ăn cướp: Tuyệt!
Miểng
Miểng nghĩa là
gì?
Trả lời DDP, Thảo Trường “cẩn
trọng” người phỏng vấn ông, này, mảng là mảng, không mắc mớ gì tới
mảnh, mảnh
thì cũng như miểng, nhưng tôi thích cách gọi miểng [tiếng Miền Nam] hơn.
Mấy thằng ngu, khi viết về
ông,
dùng tưới hai tiếng “mảnh/miểng,” là không hiểu tấm lòng của ông dành
cho “miểng”.
Nhưng miểng ở đây lại còn là
một bận tâm về kỹ thuật viết, giữa hai thể loại viết, truyện ngắn, và
truyện dài.
Thảo Trường viết văn rất tự
nhiên, không cầu kỳ, nhưng như thế không có nghĩa là ông không bị kỹ
thuật viết
làm phiền ông, thí dụ như cái tham vọng nhét của một cuộc chiến vào
trong một
truyện ngắn, và, khi coi những truyện ngắn của ông, như là những miểng
của
một cuốn
tiểu thuyết… chưa có, và cái phần chưa có kia, còn nằm
trong đầu, hay trong túi của ông.
Nhân đọc lại bài giới
thiệu
Joseph Roth, trên Tin Văn, xin post lại những đoạn có thể làm rõ ra
quan niệm
viết, viết truyện ngắn, viết truyện dài của TT.
Trong lời dẫn khi dịch Tập
Truyện Ngắn của Roth, Michael Hofmann viết:
Hình như có hai loại tiểu
thuyết gia. Một, hãy nghĩ tới Kafka, hay Lawrence, hay Hemingway, hay
Scott
Fitzgerald, hay Thomas Mann, hay Jean Rhys, hay Paul Bowles, là những
người có
chút chú ý đặc biệt về cái gọi là truyện ngắn, [short fiction], ban cho
nó một
tí quan tâm, lại cũng đặc biệt, về kỹ thuật, và sau cùng, "bèn" viết
chúng. Và những người khác - Dickens,
Flaubert, Turgenev, Woolf, ngay cả Joyce - là những người cũng viết
truyện
ngắn, nhưng thường 'viết là viết', thoải mái, vô tư mà viết, giống như
một thứ
phó sản phẩm, hay là một phần của cái gọi là chuyện nghề của họ, 'đã
đem nghiệp
ấy vào thân', thì đành cũng thử xoay vần với cái gọi là truyện ngắn
[với Nguyễn
Du, cái gọi là lục bát], xem sao!
Với
nhóm trên, người đọc, khi
đọc những truyện ngắn của họ, là tìm cái mẫn cảm, cái có giá trị, của
cái gọi
là văn chương. Với nhóm dưới, đọc họ thấy kỳ kỳ [peculiar], cứ như là
bị ép
phải đọc! Không phải là họ viết dở, không có chi là đặc biệt ở trong
đó, nhưng
có lẽ, là do cảm giác này: những truyện ngắn của họ viết ra đó không
hẳn là
những truyện ngắn, không phải thứ tuyệt tác, theo đúng như cách mà
người ta
thường định nghĩa truyện ngắn là phải như vậy, nhưng thuộc vào cái khối
đồ sộ
là toàn bộ tác phẩm của họ, toàn thể cuộc đời của họ.
Joseph Roth thuộc nhóm này.
Cái đoạn gạch đít ở trên, có
thể áp dụng cho Thảo Trường. Truyện ngắn của ông, như là những miểng,
của cuốn
tiểu thuyết, là toàn thể cuộc đời của ông.
*
Nhắc tới Josph Roth, là do đọc Người
Kinh Tế, số 6 Tháng Chín, 2008, có một bài viết về Đế quốc Áo
Hung quê hương của ông, và phát súng khởi đầu làm tan rã nó. Chỉ một
phát súng khởi đầu. (1)
Và "chỉ một phát súng' khởi đầu này, lại làm nhớ tới phát súng mở ra
Cách Mạng Tháng Tám, của Văn Cao...
Ấy đấy, cái nọ xọ cái kia,...
(1) Starting Pistol: Cú ám sát Franz Ferdinand: Một buổi sáng tại Sarajevo: 28 June 1914. Tác
giả David James Smith. Nhà xb Weidenfeld & Nicolson; 336 trang,
18.99 Anh kim.
*
Dọn
Gặp
ông chủ
…giáo
sư tại Mỹ nổi
tiếng
nhưng khiêm nhường…
Dị
ứng với “trí thức” và
“Việt kiều”
“Trí
thức” nghe quá kênh kiệu. Người khác dùng
trung hoà hơn. Tôi cũng dị ứng với các từ “toàn cầu hoá” và “hiến kế”.
Nghe to
tát quá.
Trang
viet-xì-tốp-đi-thôi của
ông chủ, chuyên làm link, nghĩa là, giới thiệu những bài viết trên net.
Một thằng
thư ký nhà giây thép như Gấu cũng làm được, vậy mà “nổi tiếng, khiêm
nhường, trí
thức nghe quá kênh kiệu, dị ứng…”!
Bản
thân ông chủ chưa thấy có
một bài viết nào cho ra hồn [riêng về môn kinh tế, Gấu không phải là
dân khoa bảng
nên xin miễn có ý kiến].
Ít
ra cũng phải có tí liêm sỉ
chứ! Đâu có phải cái cô [hay bà?] nữ phóng viên khen thực sự đâu? Cô ta
đang cười
thầm
trong bụng, đám Vịt Kìu này sao dễ ‘thuốc’, dễ 'chuốc’ quá!
Về
nước, đọc tham luận, có
bao nhiêu điều cần nói, cần thẳng thắn yêu cầu nhà nước… Vậy mà nói
chuyện trí
thức ở bên Tầu. Không biết ngượng, mà còn tự sướng, tự mình chơi “ba
bốn
sao” vào
bài viết của một em thổi mình!
Thảm
thật!
Tribute
Bài
điểm cuốn sách mới nhất
về Solz, trên tờ Điểm Sách London, 11 Sept, 2008
Nhiệm
vụ của Solz: Solz's Mission.
Nhiệm vụ gì?
Chàng ra đời, với số mệnh làm
thịt Xô Viết, cũng như Lenin, ra đời, để xây dựng nó!
Like any prophet - like
Lenin... he knew himself born to a historic destiny... In the end, his
mission,
like Lenin, succeeded. In fact, one might say that it succeeded at
Lenin's
expense, a triumphant negation of Lenin's success.
Cuốn sách khổng lồ, về tiểu
sử Solz: gần 1 ngàn trang, với những tài liệu mới tinh, từ hồ sơ KGB.
Một David vs Soviet Goliath
What a fighter!
Chàng dũng sĩ tí hon chiến
đấu chống anh khổng lồ Goliath Liên Xô mới khủng khiếp làm sao. Niềm
tin của
chàng mới ghê gớm thế nào: Tao lúc nào cũng đúng!
Chính trại tù đã làm nên
Solz. Nhờ lao động cải tạo mà ông được cứu vớt, mất đi niềm tin Mác xít
Lêninít,
và tìm lại được niềm tin Chính thống giáo khi còn nhỏ, và nhận ra lời
gọi [the
calling]: ta sẽ là một ký sự gia của trại tù và kẻ tố cáo hệ thống Xô
viết [the
camps’ chronicler and the Xoviet system’s denouncer]
Đây có lẽ là cuốn tiểu sử mới
nhất, đầy đủ nhất [sửa chữa những sai sót trước đó về Solz]. Và tuyệt
vời nhất.
Tin Văn sẽ scan bài điểm hầu quí vị!
*
Nhìn ra số mệnh của Solz như
thế, và gắn nó với số mệnh của Lenin như vậy, thì thật là tuyệt. Mi
sinh ra là để hoàn thành Xô Viết, còn ta sinh ra để huỷ diệt nó, và tố
cáo với toàn thế giới cái sự ghê tởm, cái ác cực ác của nó.
Nhưng chưa tuyệt bằng cái tay nào đó, viết trên CAND, tờ báo mà “ông
chủ” "viet-xì-tốp-đi" khen
là văn hóa cao:
Nhà văn
Nga Aleksandr
Solzhenitsyn lạc thời mọi lúc
…Bi kịch trong số
phận của Solzhenitsyn là ở chỗ, trong phần
lớn cuộc đời mình, ông luôn là người không hợp thời và vì thế, đã vừa
không hữu
dụng cho tổ quốc mình, vừa dễ bị những đối thủ của dân tộc Nga lợi dụng
với
những mục đích hiển nhiên không nhằm mang lại phúc lợi trước hết cho
dân tộc
Nga.
Nguyễn Khải
Hải
Dương
Có thật “có GI hiện diện mới
có Việt Nam Cộng hòa“ ?
Tôi thường đọc và cảm phục
ông Trần Văn Tích về sự hiểu biết rộng và lý luận sắc bén của ông. Nhìn
chung
rất cận nhân tình. Nhưng trong ý kiến ngắn mới đây bàn về hai ông Phùng
Nguyễn
và Trần Văn Trạng, (mà tôi nghiêng về lập trường của ông Phùng) tôi cảm
thấy
đáng tiếc là ông Tích đã trở nên quá khích khi nói rằng “… Không có tụi
GI thì
đã không có 20 năm Việt Nam Cộng hòa để quí ông Lữ Phưong, Đào Hiếu,
Tiêu Dao
Bảo Cự, Hoàng Phủ Ngọc Tường… tiếp nhận một nền giáo dục nhân bản khai
phóng
làm cơ sở cho những cung cách hành xử cá nhân…”.
Theo tôi người Mỹ đã nhầm lẫn
về chiến thuật khi xua quân vào Việt Nam để can thiệp trực tiếp
vào cuộc
chiến chống cộng. Sự nhầm lẫn này đến từ bản chất tư bản, ai có tiền
người ấy
chỉ huy (thực tại sinh hoạt ở Mỹ) và không chịu hiểu tâm lý đầy mặc cảm
của dân
tộc ta trước các cường quốc. Tôi đồng ý rằng vì có sự giúp đỡ của Mỹ
nên Việt
Nam Cộng hòa mau lớn mạnh, nhưng khi GI đổ bộ vào Việt Nam chính là lúc
chính
nghĩa dân tộc của chúng ta bị mất, nếu không có GI thì Việt Nam Cộng
hoà đã có
thể tồn tại hơn 20 năm (như Đại Hàn bây giờ) và biết đâu với viện trợ
chân
thành không có ẩn ý gì khác của Mỹ thì Việt Nam Cộng hoà đã không mất
về tay
cộng sản miền Bắc. Hiển nhiên là cuộc đối kháng Quốc - Cộng còn kéo dài
vì miền
Nam không có khả năng thắng được cộng sản miền Bắc (vì tuy có chính
nghĩa nhưng
khủng hoảng lãnh đạo) nhưng chắc chắn là không thua mau như thế, hay có
thể nói
là sẽ chẳng thua vì chúng ta có chính nghĩa. Chính vì sự hiện diện của
GI mà
cái khối trí thức có lòng của miền Nam đã phân hoá, như Đào Hiếu đã
đắng cay
nhìn ra rằng một số nuốt phải dây thun “cách mạng giải phóng”, một số
trong đó
có tôi nuốt phải dây thun “Việt Nam là tiền đồn chống cộng”. Tôi chống
cộng vì
lập trường dân tộc của tôi và cũng do kinh nghiệm thực tế tôi đã trải
qua trong
thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Tôi tin tưởng rằng con người không phải
vì một
chủ nghĩa, một học thuyết mà sinh ra nhưng trái lại các chủ nghĩa học
thuyết
đều do con người và vì con người mà sinh ra để mưu cầu hạnh phúc cho
con người.
Chủ nghĩa cộng sản không đáp ứng được mục đích đó mà trái lại còn mang
lại bao
nhiêu tang tóc, thống khổ cho nhân loại. Vì thế lúc đó tôi rất tin
tưởng vào
viện trợ Mỹ cho công cuộc chống cộng này.
Nhưng khi thành lập Việt Nam
Cộng hoà, gia đình ông Diệm đã phản bội lý tưởng dân chủ để đi đến chế
độ gia
đình trị, tạo cơ hội cho GI hiện diện ở miền Nam thì cái mầm mất nước
đã bắt
đầu rồi. Cuộc tranh luận của hai ông Phùng và Trạng tuy có phần quá
đáng về
ngôn ngữ đối với nhau trong những bài sau này, nhưng tôi nghĩ cũng rất
cần
thiết để những con gà nuốt dây thun từ từ hoá giải (hoá có dấu sắc!) để
biết
đâu chẳng có thể bắt đầu một cuộc vận động mới cho cách mạng dân tộc mà
những
tấm lòng đầy nhiệt huyết của một thế hệ thanh niên trí thức ở miền Nam
thuở nào
đã từng tin tưởng. Cuộc cách mạng vô sản không phải bị bỏ quên trong tủ
áo một
cô bồ nhí nào đó mà chính là đã bị vất vào sọt rác rồi, vì nó bất khả
thi. Cuộc
cách mạng dân tộc sẽ được phục hồi đúng nghĩa của nó.
Talawas
Theo Gấu, và, như đã lèm bèm đòi
phen trên Tin Văn, cái sự GI vô Việt Nam là do Miền Bắc nhử vô,
sau khi
tạo cú đầu độc tù Phú Lợi. Và tại sao lại làm như vậy, ấy là vì cái
miếng An
Nam nhất thốn thổ của đồng bằng sông Hồng không còn đủ để nuôi bao
nhiêu miệng ăn.
Và bởi
thế, không thể nào so
sánh Việt Nam
với những quốc gia khác được. Nguồn gốc cuộc chiến có cùng với nguồn
gốc lập nước, 50 người con lên núi, đói quá, mò xuống đồng bằng phía
nam kiếm mồi, thì là chuyện tất nhiên, nếu không, chết đói sao, và làm
sao giải được lời nguyền Tiên Rồng?
Cái cú Mẽo vô Việt Nam
có gì tương tự với cái cú Nga nhảy vô Georgia vừa rồi,
theo nghĩa, chính chúng ta hiện nay cũng chưa biết, ai lừa ai. Phe Nga,
hay phe
Âu châu, đằng sau có Mẽo. Vừa đụng vô một cái là bao nhiêu nước ngày
trước là
chư hầu của Liên Xô, cùng đứng đằng sau Âu châu, chống lại Nga.
Thành thử khó nói lắm. Theo Gấu,
đúng là Mẽo bị VC xúi vô Việt Nam,
và đây là cơ may ngàn đời của MB để thống nhất đất nước, với cái đầu là
Hà Nội.
Vụ thống nhất lần trước, là do Gia Long, và ông này lấy Huế là kinh đô.
*
Con người là con vật kinh tế,
châm ngôn của Marx áp dụng vô Việt Nam đúng ngay chóc. Những
cuộc nam tiến trong lịch sử Việt Nam cho thấy, đây là con đường tất
yếu, biện chứng, và
khi có mảnh đất Đàng Trong, giấc mộng bị tắc, thì phải xẻ dọc Trường
Sơn
thôi. Đào Hiếu không hiểu chiến hữu của ông ăn phải thứ gì mà gen bị
đột biến,
biến thành ruồi, cái sự biến thành ruồi, là do cuộc chiến đấu thần
thánh chống
Mỹ cứu nước kéo dài lâu quá! Cái đám ở rừng về thành, đói lâu quá, thấy
gì cũng thèm,
ngoài ra, lại vỡ mộng, vì những lý tưởng toàn là láo khoét, ta bị lừa
ta bị lừa!
DTH kêu lên. Thành ra, DTH, quá ngoại lệ, bà tiếp tục cuộc chiến thần
thánh
Chống Đảng cứu nước, tất cả đám còn lại, thằng nào con đó, cố đớp, thật
nhanh, thật nhiều. Cái sự nói dối,
để chiếm Miền Nam,
khi bị bể ra, thì cái họa của nó không thể lường được. Không chỉ Miền Nam là
nạn nhân,
mà cả thế giới cũng đều là nạn nhân của giấc mộng sáng ngủ dậy biến
thành Mít!
Giá mà cuộc chiến chấm dứt
mau chóng, bầu nhiệt huyết còn dư, cơn đói cũng chưa khủng khiếp, thì
may ra…
Gấu
có nhớ nhà không?
Ông
già bán một quầy nước nhỏ
đìu hiu ven bậc thang xuống thác Bạc, bằng câu chuyện đời mình, lại
giải thích
được tại sao thị trấn có vẻ không có sức sống, dù thơ mộng bên sườn
núi. Những
người dân lao động đã được (hay bị ?!) chuyển xuống khu dân cư dưới
chân núi.
Theo hướng ngón tay quăn queo, vượt qua những ngọn cây xa xa, là xóm
ông, nơi
mỗi ngày ông già bảy mươi tuổi cắp thùng nước đá đi về gần mười cây số
để kiếm
sống.
Tôi nhìn về phía nhà ông,
nghĩ, ở đó, tôi mới nhìn thấy khói le lói từ những bếp than tổ ong sắp
bắt lửa,
mới nhìn thấy một ngày thường, thấy mồ hôi trên những khuôn mặt lam lũ,
nhọc
nhằn, nhưng gần gũi, thân thiện. Ở đó, tôi mới ghi được những bức ảnh
trẻ con
mắt trong veo níu nhau ríu rít cười phô răng sún.
Chứ không phải chỉ có mây
mù...
Nguyễn Ngọc Tư: Chỉ còn lại là mây mù.
*
... và, nếu như thế,
“hậu thế” sẽ đọc Gấu qua... BHD!
Phách lối vừa thôi cha nội!
Tuy nhiên, đây chính là lời khen của độc giả Tin Văn, không phải chỉ
một người.
Ngoài những trang về BHD ra, còn lại là đen thui.
Một độc giả, từ thưở Gấu vừa mới khởi nghiệp, cũng bạn văn, phán, ui
chao đọc lại Tứ Khúc mới thấy khủng khiếp! Thảo nào mấy đấng bạn quí
của anh thù anh đến như thế!
Tác phẩm lớn có sự đóng góp của Quỉ. Gide phán về Dos.
Nếu như thế, phần đóng góp của Quỉ Đỏ mới khủng khiếp làm sao, ở trong
Tứ tấu khúc,
Cõi khác
*
Mối
tình tưởng tượng nhưng
luôn có cảm tưởng cuộc chiến coi nó như kẻ thù, luôn soi mói rình rập,
khi nhắn
nhủ khi đe dọa, phải chi mi đừng tưởng tượng ra một cô bạn tuyệt vời
như vậy,
phải chi mi bớt yêu thương cô bạn đi một chút, số phận không phải của
riêng mi
mà biết đâu của cả dân tộc sẽ bớt chút thê thảm. Khi cô bạn tìm được
người bạn
đời, mi không còn trông cậy vào đâu để chạy trốn nỗi cô đơn, đành trốn
chui
trốn nhũi vào trong mớ sách vở, và khi hết còn chịu đựng nổi, đã tàn
phá đời mi
thay vì chịu thua... Đó những ngày trên khuôn mặt người dân Sài-gòn khi
ra
đường còn nguyên vẻ hốc hác mất ngủ, xen đôi nét mừng rỡ vì đêm qua
Việt Cộng tha
không pháo kích vô thành phố. Hằng đêm, họ không còn được nghe lời ân
cần chúc
đồng bào ngủ ngon, xin đồng bào vặn nhỏ chiếc la-dô để khỏi làm phiền
bà con
lối xóm. Thay vào đó là một giọng nói đã được gột bỏ mọi rào đón: Tên
những
người phải trình diện theo lệnh Tổng Động Viên, nghe như đã thuộc tài
nguyên
của một thế giới khác, những con số kèm theo tên mỗi người ít ra còn
chút ý
nghĩa vì chúng cho biết sắp tới lượt ai được Thần Chết coi giò coi
cẳng...
*
Ui chao phách lối thiệt. Giá mà Gấu này đừng phịa ra một cô bạn thánh
nữ hơn cả thánh nữ, như thế, có khi vưỡn còn Miền Nam!
|
|