Tam sinh vạn vật.
Cuốn
Vụ Án của Kafka số 3, trong
Bảng Phong Thần Cuối Cùng trước khi dâng hiến tất cả cho lò thiêu. Đây
là kết
quả cuộc bỏ phiếu của sáu ngàn độc giả Pháp, lựa chọn 50 cuốn sách của
thế kỷ
vừa qua, và được bình bởi Frédéric Beigbeder.
Tại
sao số 3? Có lẽ vì tam sinh
vạn vật.
Frédéric
Beigbeder thì cho rằng,
có lẽ tại tĩnh từ “kafkaien” mà ra. Nó nói lên, phận người, tức nỗi sợ…
sắp
hàng tại một cơ quan nhà nước, thí dụ
như phòng xuất cảnh chẳng hạn, và khi tới lượt thì chẳng có tên mình:
-Sao,
ông nói sao? Tôi không phải
số... 3 hả? Xin ông coi lại hồ sơ giùm. Tôi số 3 mà, chắc chắn có sự
nhầm lẫn ở
đây, tôi chắc chắn có tên trong danh sách chuyến bay… HO này mà!...
Đó
là nỗi sợ con quái vật bàn
giấy (angoisse bureaucratique), là cái phận người tủi hổ “như một con
chó”, “sự
tủi hổ sống dai hơn tôi”, của Joseph K, nhân vật chính trong Vụ Án.
Joseph
K. là một nhân viên nhà
băng, ít nói, độc thân, cả đời chưa từng đòi hỏi ai bất cứ một điều gì,
một bữa
bị những nhân viên nhà nước ăn mặc đồng phục bắt. Họ nói, anh sẽ bị đưa
ra tòa
xử, Nhưng anh có làm chuyện gì đâu! Đâu cần làm, và thế là cả thành phố
đều
biết. Người ta thả lỏng anh, nhưng lúc nào cũng có người trông chừng…
Liệu
có thể coi, Vụ Án là một thứ
tiểu thuyết luận đề, chính trị tố cáo chủ nghĩa toàn trị? Có thể, nhưng
hơn
thế, đây là một thứ “chống lại phận người”, theo nghĩa: vào đời nghĩa
là vào
với tra tấn và tử vong. Vụ Án chẳng tha một ai trong số chúng ta.
Trong một tác phẩm
mới đây, Pierre Dumayet viết, một cách
ngồ ngộ, rằng “Với Kafka, sự nhục nhã, tủi hồ chính là ‘phong cảnh quê
ta’ [“chez
Kafka, l’humiliation est un paysage”]. Nhưng, ‘may mắn thay’ với Kafka,
còn là
những câu chuyện hài, và chính cái hài này, “nó” cứu rỗi. [Ở Việt Nam,
bạn có
thể tìm thấy cái chất hài này, qua những câu chuyện có tí hiện thực ma
tuý -
huyền ảo thì cũng rứa - thí dụ như của Hồ Anh Thái, hoặc loại chuyện
thiếu nhi
dành cho người lớn, như truyện dài “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của
Nguyễn Ngọc
Thuần, hiện đang đăng từng kỳ trên Talawas, hoặc thứ phê bình văn học
kiểu cà
chớn của Trần Đăng Khoa chẳng hạn]: nên nhớ, Kafka đã từng đọc bản thảo
cho bạn
bè nghe, và vừa đọc, vừa cười ngặt ngẽo [en hurlant de rire, chữ của
Frédéric
Beigbeder). Từ đó, chúng ta hiểu được, không phải Thượng Đế, mà là con
người,
bị kết án phải cười. Với Kafka, tất cả những câu chuyện buồn tủi nhục
nhã khốn
khổ của ông (Vụ Án và luôn cả Toà Lâu Đài, và Hoá Thân) đều là những
câu chuyện
tiếu lâm to tổ bố, grosses farces, vẫn chữ của Frédéric Beigbeder. Theo
ông
này, Kafka đi trước đám Tiểu Thuyết Mới ở Tây cả nửa thế kỷ, 12 chương
của Vụ
Án được viết bằng một thứ văn gẫy đoạn, người ta có thể nói, của Nathalie Sarraute.
Vụ Án còn là một thứ
chuyện “Liêu Trai” có tính tiên tri
(un fantasme prophétique), như rất nhiều cuốn sách khác ở trong Bảng
Phong Thần
Cuối Cùng. Cuốn tiểu thuyết được in và xuất bản vào năm 1925, nhưng
Kafka đã
viết nó mười năm trước, tức là năm 1914, trước khi có cuộc cách mạng
Nga, Cuộc
Đệ Nhất Thế Chiến, chủ nghĩa Quốc Xã Nazi, chủ nghĩa Stalin: thế giới
được miêu
tả ở trong cuốn sách, chưa hiện hữu, chưa “đi vào hiện thực”. Vậy mà
ông nhìn
thấy! Liệu có thể coi ông là Ông Thầy Bói Nostradamus của thế kỷ 20?
Không phải
vậy: cái thế kỷ có tên là Goulag đó chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn tuân
theo lời
phán bảo của ông thầy của nó, mà thôi.
Ở đây, là một giả
thuyết, nghe đến rởn tóc gáy lên được,
và cũng hoàn toàn có tính Kafkaien: Liệu tất cả những trò kinh tởm của
thế kỷ:
chiến tranh lạnh, những chuyện đấu tố, luôn cả bố mẹ, hiện tượng con
người có
đuôi, lò thiêu, trại tập trung cải tạo, Solhzenitsyn, Orwell…. tất cả
là đều
nảy sinh từ cái đầu của một anh chàng làm cho một công ty bảo hiểm ở
Prague? Liệu
hàng triệu triệu con người chết đó, là để chứng minh cho sự có lý, của
một cái
đầu chứa đầy những ác mộng?
NQT