Hải ngoại biết Xuân Sách qua Chân Dung Nhà
Văn, không
biết ông còn là nhà thơ “thứ thiệt”. Khi ông quên cái đám khốn kiếp, và
qua chúng,
là Cái Ác, Cái Độc Bắc Kít, ông làm thơ. Thơ của ông làm "liên tưởng"
đến những thoáng hạnh
phúc, thoáng mặt trời trong Lò Thiêu, của Kertesz.
Một anh bạn của Gấu, trải qua 13 năm ở Lò Cải
Tạo, biểu
Gấu, có sự khác biệt giữa hai cái ác đó, theo tao. Tao ở trong Lò Cải
Tạo, lâu
như thế, về, không tuyệt vọng về con người đến phải tự tử như Primo
Levi, thí dụ
vậy. Tâm hồn tao, sau khi ra tù, sợ còn thoải mái hơn trước. Trước, cứ
nghĩ mình
bậy. Mình là thằng Nguỵ, thằng Việt Gian, thằng Bán Nước. Vô tù, mới
ngộ, không
phải vậy. Chính cái thằng bắt mình vô tù mới là Đại Việt Gian!
Anh bạn làm Gấu nhớ đến một 'thèse", đề tài, của Cioran: Nhân loại biến
mất vào cái ngày người ta kiếm ra được tất cả những thứ thuốc chữa mọi
thứ bịnh, thứ ác, thứ độc của con người.
Cioran phán như trên, trong một cuộc phỏng vấn. Và tay phỏng vấn vặc
lại: Huxley nói, ở đâu đó rằng, chuyện đó phi lý, bởi vì kinh nghiệm
chứng tỏ, thiên nhiên hoạt động theo kiểu, cứ con người kiếm ra được
một thứ thuốc trị bịnh, thì một thứ bệnh khác lại nẩy sinh ra, thế vào
chỗ vừa rồi.
Cioran: Hay, hay thiệt. Đúng như thế. Tuy nhiên, nói theo lý thuyết,
người ta có thể tưởng tượng con người làm ra được một sản phẩm chữa
lành tất cả mọi thứ bịnh. Và nếu như thế, thì khủng khiếp quá, bởi vì
con người phải chết, dù muốn dù không. Cho dù có sống tới năm trăm năm.
Do tiến bộ y học mà con người bây giờ chết một cái chết không tự nhiên.
Cuộc sống của chúng ta kéo dài một cách giả tạo, artificellement, cuộc
chiến đấu chống thần chết kéo dài mãi ra, và như thế là phi nhân.
...
Trong Faust của Goethe, Quỉ là tên hầu của Thượng Đế. Tôi [Cioran] sợ
ngược lại. Có vẻ như vào lúc này, Thượng Đế đang hì hục phục vụ Quỉ đến
mệt nhoài!
Nếu Thượng Đế là chủ thế gian, thì sẽ đếch có lịch sử!
Nhưng, giả như Thượng Đế là chủ thế gian, thì những lúc xẩy ra Lò
Thiêu, Lò Cải Tạo, Người vắng mặt, nhường chỗ cho Quỉ!
Đâu có sao!
Dương Tường
Biết mình phải làm gì quả không đơn giản!
Nguyễn Vĩnh Nguyên thực hiện
Bài tuỳ bút chính trị “Đi tìm cái tôi đã mất”
của nhà
văn Nguyễn Khải đang gây xôn xao trên các diễn đàn mạng nửa năm sau khi
ông qua
đời. Tuy chưa được phát hành chính thức tại Việt Nam, nhưng đã có nhiều
luồng
tranh luận đáng chú ý. Nguyễn Vĩnh Nguyên có cuộc trao đổi mở rộng và
thẳng thắn
với nhà thơ, dịch giả Dương Tường xoay quanh tác phẩm này.
Trích net
Bài viết này đăng nhiều nơi trên mạng, và có
thể được
bàn tán nhiều, qua cửa miệng, ở trong nước. Ngay khi bài được đăng, Tin
Văn đã đi
một đường lèm bèm, và đã chỉ ra Nguyễn Khải chẳng đi tìm cái tôi đã
mất, mà đúng
ra, cái
tít của nó phải là đi tìm một ông bố đã mất.
Cùng lúc, chỉ ra bi kịch nhớn của ông, khi phải thay Bố
bằng Đảng, và khi thấy Đảng không thể nào là Bố, bèn đi một đường di
chúc, cuối
đời, về nụ cuời hụt mà Thượng Đế ban cho ông.
Những gì gì, "đang
gây xôn xao trên các diễn đàn mạng nửa năm sau khi
ông qua
đời", "nhiều
luồng
tranh luận đáng chú ý... nếu có, là đều do
thằng cha Gấu và trang Tin Văn, mà ra!
Tin Văn có lẽ là nơi độc nhất viết về Nguyễn
Khải!
Những mạng khác, đăng bài viết thôi, đâu dám viết gì, mà biết mà viết?
Đây là thái độ vô trí thức, vô học, của ngay cả một số người có
học, thí dụ như… VP chẳng hạn!
Khi bị NTC phạng, ông trả lời,
theo cái kiểu, “nghe có một luồng dư luận thọi tui”!
Khi bị thọi, một là trả lời, hai là vờ, khốn
nạn nhất, là trả lời theo kiểu vờ, coi thằng cha con mẹ thọi mình là
"không đáng trả lời", "nghe nói... hình như... có nguồn tranh luận".
Có lần, có một ông hải ngoại, được giáo sư
nhớn Hoàng Ngọc Hiến ở trong nước, nhắc đến, Tin
Văn đăng lên. Thế là ông ta bèn lôi ra khoe, nhưng đếch có dám nhắc
tới Tin Văn, là "nguồn chính", mà lại lấy "nguồn phụ", là bài viết,
được
đăng lại trên Việt Báo.
Cũng thế, là bài viết về thơ Joseph Huỳnh Văn, hân hạnh được một diễn
đàn số 1 ở trên net để mắt tới, nhưng cũng lấy "nguồn phụ", trên Việt
Báo.
Thế thì làm sao mà khá cho được! NQT
*
Vương Trí Nhàn
Một
cách nghĩ khác về Nguyễn Khải
Tôi biết rằng nhiều người có cách nghĩ tương
tự như Dương Tường khi đọc Đi tìm cái
Tôi đã mất - Tùy bút chính trị của
Nguyễn Khải (xem bài phỏng vấn trên talawas số
ra 11-6-08). Và
tôi tin chắc ở dưới suối vàng, tác giả Xung đột cũng muốn người
đọc và đồng
nghiệp nghĩ về mình như vậy.
Nhưng với tôi, tác phẩm này gợi ra những suy nghĩ khác, xin sơ bộ trình
bày như
sau.
Nguồn net
*
Gấu tính "không thèm nhắc tới" tay Nguyễn Khải này nữa, nhưng sau hai
bài mới ra lò, một của Dương Tường, một của Vương Trí Nhàn, có lẽ lại
phải đưa ông ta ra, và lèm nèm thêm một tẹo vậy!
30.4.2008: Người
xa vắng biết đâu nấm nhà buồn?
Nhân đọc bút ký
chính trị của Nguyễn Khải
Note:
Gấu bị cái tít "đi tìm cái tôi" của bài
viết của Nguyễn Khải làm 'lạc đường'.
Chẳng có đi tìm, mà cũng chẳng có bút ký chính trị. Chỉ là lèm bèm của
một anh thợ văn VC.
Tuy nhiên, cũng nhân đây, lèm bèm về tay sừng sỏ nhất, của cả đám. NQT
Cái sự bị lừa của Gấu, là do, đúng lúc đang đọc bài của Sontag viết về
Victor Serge, về mấy tác phẩm thật hách xì xằng của tay này, thí dụ, Trường hợp đồng chí Tulayev, bài
của Nguyễn Khải xuất hiện, thế là bị liên tưởng, ui chao, bút ký chính
trị, di chúc không thể bị phản bội, đi tìm cái tôi đã bị Đảng chôm
mất... thế là lạc đường!
*
Ấy đấy, cũng như vậy, là trường hợp đám Ngụy đi trình diện học tập cải
tạo.
Ui chao chỉ 10 ngày phù du, xong, là về xúm nhau xây cái nhà Việt Nam
hậu chiến!
*
Ngày xưa, có ông triết gia Tầu, thầy Tử Sản gì đó, bị anh người làm
lừa, sự thể cũng hơi giông giống đám Ngụy bị VC lừa.
Anh người làm được thầy đưa tiền đi mua một con cá, hay đem một con cá
biếu một người bạn, Gấu không nhớ rõ. Anh người làm ghé quán, kêu xị
đế, và nhờ nhà hàng nhóm lửa nướng giùm cá.
Về, anh nói với Thầy, đang đi đường, thấy cá ngáp ngáp, sợ cá chết, thả
xuống nước, nó quãy đuôi đi một mách.
Thầy mừng quá, may cho đời cá, thoát cũi xổ lồng!
Anh người làm cười, nói với bạn, ai nói Thầy Tử Sản minh triết, ông bị
ta lừa như đứa con nít.
Miền Nam thua cuộc chiến, sau đó đi cải tạo, là y chang thầy Tử Sản, bị
thằng đầy tớ đánh lừa. Nó lừa hữu lý quá, nhân đạo quá, "tình quá", thế
là cứ thế chui vào Lò Cải Tạo!