|
Mừng
gặp bạn cũ đầu năm
+ Tôi là nhà văn
Nguyễn Đình Chính, hiện sống ở Hà Nội, Việt Nam. Không
có nhu cầu dấu tên.
Nguồn: Hội Luận
*
"Giấu tên" mới đúng.
Nhưng biết đâu, ông có nhu cầu [tạo] dấu [ấn] tên của
ông?
Ông này, là con Nguyễn Đình Thi. Gấu có theo dõi những bài viết của
ông. Điều thê thảm nhất, ở đám hậu duệ của những nhà văn nhà thơ có tài
đi theo VC, như Nguyễn Đình Thi, Chế Lan Viên, là đám này không vượt
nổi, không sống sót được cái sự thất bại của mấy ông bố.
Gấu nhắc lại, cái sự thất bại.
Nếu có người vượt qua được, thì đó là trường hợp Phan Thị Vàng Anh.
Trường hợp Nguyễn Đình Chính, thật dễ nhận ra, nếu đọc bài ông viết về
ông bố, đăng lại trên Tin Văn, mà Gấu đặt lại cái tít là "Nhà
Sàn Của Chú Thi", để phân biệt với "Nhà Sàn Của Bác Hồ".
Cái giọng cà
khịa của ông con, những nhận xét của ông con, về ông bố, chứng tỏ, ông
con không hiểu nổi ông bố, và không vượt được cái sự cố đấm ăn xôi của
ông bố.
Ông con không có được cái cay đắng, chỉ có thế thôi à, khi PTVA nhìn hũ
tro cốt của Bố, và thốt lên như vậy.
Phải đau như thế, thì mới sống sót được, cái họa của thiên tài, của ông
bố, và cái sự đa đọa, cũng của thiên tài của ông bố.
Đây cũng là vấn nạn lớn, từ Kafka mà ra. Hãy đọc lại cú xung đột giữa
hai cha con, và cái chân lý:
Chỉ ở trong nhà mình mà Samsa biến thành bọ, chứ không ở một nơi chốn
nào khác.
*
Lạ làm sao, bài viết của ông con như tiên tri ra được, cái vấn nạn
chung của các đấng Vua & bề tôi VC.
Bác Hồ, chết muốn hoả thiêu, nhưng Đảng và Nhà Nước không cho phép.
Chú Thi, di chúc, chết để cho gia đình lo, nhưng đến phút sắp đi,
lại... hối hận: Thôi để cho Nhà Nước lo.
Và hiện nay, ông Hoàng Minh Chính.
*
Người Việt mình nói, nghĩa tử là nghĩa tận.
Nhưng VC nói, sống đã ăn cơm Đảng, thì chết phải để cho Đảng lo.
Cũng nghĩa tử nghĩa tận, nhưng là tận với... Đảng.
Mấy anh Hội Luận sao không dám hội luận về cái chết của một bề tôi VC,
một đời vì Đảng, chết chưa yên thân?
Mùa Hè
Miền Nam, là một toan
tính khổng lồ, dù chỉ có hai đoạn ngắn, cụt thun lủn. Đặc chất Miền Nam
của "văn" Faulkner, với những câu dài lê thê, cộng thêm cái chất nóng
của Miền Nam Việt Nam.
Gấu đọc lại và nhận ra, đây là một hoá thân của Gấu,
vào một anh chàng
Miền Nam, đứa em trai của cô Thu, bạn học BHĐ. Anh chàng này, mê BHĐ,
có lần đánh bạo hỏi, chị có bạn trai chưa. Nói, có rồi. Mới dán con tem
lên, nhưng chưa có đóng dấu.
Anh chàng nói, gỡ ra mấy hồi.
Đọc lại, Gấu bồi hồì, không thể nghĩ, có những ngày
Gấu mê... Faulkner
đến như vậy, vậy mà cuối cùng, chẳng có một cuốn tiểu thuyết nào lận
lưng.
Mùa Hè Miền Nam quá
xứng đáng, để mở ra một cuốn truyện dài!
Hay là bi giờ, bắt đầu?
*
Đầu năm tặng người tiếc nuối
cả đời không viết được một
quyển tiểu thuyết ra hồn.
Nhưng theo Jules Renard thì bác đã viết rất
nhiều tiểu
thuyết, vậy bác có thể thoải mái nghỉ hưu.
Rất kính và xin cám ơn.
Dès qu’une vérité dépasse cinq
lignes, c’est du roman.
Ngay khi một sự thật mà viết quá
năm hàng thì đó là tiểu
thuyết.
Jules Renard
*
Đa tạ.
Câu của Jules Renard, coi nhẹ hều, nhưng hàm ý hơi bị
nặng: Sự thực vốn
kiệm lời. Một khi sử dụng quá năm hàng chữ, để nói về sự thực, là có
mùi láo khoét [giả tưởng] ở trong đó.
*
Nguye^~n Quo^'c Tru. ho^`i ddo'
cho+i tha^n vo+'i dda'm
Huy`nh Phan Anh, > Nguye^~n Dddi`nh Toa`n. Nho'm na`y si'nh
va(n chu+o+ng A^u cha^u
(nha^'t la` > ca'c ta'c gia? Ddu+'c), ddo.c sa'ch ngoa.i ngu+~ ra^'t
nhie^`u nhu+ng
kho^ng > bie^'t la`m sao cho ddo^.c gia? bie^'t mi`nh uye^n ba'c cho
ne^n hay
tri'ch > da^~n nguye^n va(n lo^?n nho^?n trong ba`i vie^'t.
Kie^?u vie^'t
na`y dda^`u > tie^n ddu+o+.c Pha.m Co^ng Thie^.n pho^? bie^'n.
Ai kho^ng quen,
ddo.c bu+.c > mi`nh la('m.
>
> NQT tru+o+'c 75 nghe^` tay ma(.t la` chuye^n vie^n cho So+? Bu+u
ddie^.n. > Nghe ke^? khi nha` ha`ng no^?i My~ Ca?nh o+? be^'n Ba.ch
Dda(`ng bi.
dda(.c > co^ng VC dda(.t cha^'t no^?, o^?ng ddang du+. tie^.c khoa?n
dda~i mo^.t
nho'm > chuye^n gia Phi lua^.t ta^n qua VN giu'p thie^'t ke^' ma'y
mo'c vie^~n ky' > gi` ddo'. NQT bi. thu+o+ng kha' na(.ng,
mo^.t va`i o^ng Phi thie^.t
ma.ng > thi` pha?i.
>
> NQT sau na`y co^.ng ta'c thu+o+`ng xuye^n vo+'i e-zine Va(n Ho.c
Nghe^. > Thua^.t. Va^~n ddam me^ cu~, theo do~i va(n dda`n A^u
cha^u, vie^'t
ddie^?m > sa'ch, bi`nh lua^.n, ta.p ghi... Hey, i't ra o^?ng luo^n
luo^n ke^? te^n
ta'c > gia? chu+' kho^ng ma^.p mo+` cu~ ngu+o+`i mo+'i ta bao
gio+`...
Note: Thấy trên net, lưu trong hồ
sơ cũ, từ hồi nảo hồi nào....
|